Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 31




Những người hâm mộ mua được vé thì nhiệt tình đánh call, còn người không mua được hầm hè chạy lên diễn đàn mà tám nhảm:

[Nào, lần này ai sẽ là vua phiếu bầu tại hiện trường đây? Thắng lượt bình chọn này được cộng thêm 150 nghìn phiếu luôn đó.]

[Chắc chắn là Diệp Du Ca, có câu hỏi nào dễ hơn không? Vua phiếu bầu dùng thực lực nói chuyện, đây có lẽ là vị trí duy nhất vị vua được người ta tâng bốc kia không chạm vào nổi [trợn trắng]]

[#Giọng hát chữa lành của Diệp Du Ca #thanh âm trong trẻo của Diệp Du Ca #idol toàn năng Diệp Du Ca, hehe, cái đám người hâm mộ nào đấy làm gì dám đăng tag như này.]

[Mùi thuốc súng nồng nặc quá, tôi thấy nhà Lê Kiều cũng chả cue các cậu, các cậu cứ âm dương quái khí khích cậu ấy làm gì?]

[Fan của Lý Kiều hèn nhát đó giờ, dám khiêu khích lại Diệp lục tỷ hả? Chờ lát nữa sẽ dạy bọn họ lại cách cư xử nhá!]

[Nhân khí của Lê Kiều đều là giả, tôi nghe nói nhà họ tiến hành gây quỹ vào chiều nay, nhưng chỉ huy động được 50.000 nhân dân tệ, bình quân đầu người chưa đến 10 nhân dân tệ. Số tiền gây quỹ của Lục Diệp tỷ trong hai ngày qua đã vượt qua một triệu, trung bình mỗi người 300+, đủ treo đầu nhà kia lên đánh rồi.]

[Tức đến hít khí không nổi luôn á. Các người còn đi soi mói đến mức đấy, sao không bỏ tiền mà đi khám não luôn đi.]

[Ha ha ha ha, vội vàng cái gì? Lê Kiều vô dụng, fan thì nghèo. Đúng là trời sinh một đôi!]

[Vô dụng và nghèo khổ đúng là cặp trời sinh rồi. Tội nghiệp nhau cũng đúng thôi, haha]

Fan nhà nào đó ỷ gia đình có tiền, ngạo mạn bình luận ngập màn hình những câu chửi thề, cuối cùng vài bạn fan của Lê Kiều không nhịn nổi nữa, phản bác:

"Fan nhà Diệp đừng có tự vuốt mặt nữa? Buổi chiều chúng tôi đúng là có mở quyên góp, nhưng chưa đầy năm phút đã đóng rồi!"

"Có một người trong hậu viện hội tên là "luôn ở bên Kiều Kiều". Thông báo trong nhóm cho biết Kiều Kiều đã chủ động gửi tin nhắn riêng đến tài khoản của hậu viện hội, bày tỏ rằng thay vì mọi người lãng phí tiền vào nó, thì nên đối xử tốt hơn với bản thân, vì vậy cần đóng donate lại."

"Năm phút năm vạn, một người chưa đến mười tệ, có nghĩa là cứ năm phút có hơn năm nghìn người nguyện ý gửi tiền cho Lê Kiều, nhà Diệp ở siêu thoại thúc dục tận mạng mới được hơn trăm vạn, tính đầu người có nổi 3000 không?"

Đám fan nhà Diệp vuốt bình luận trên màn hình, lúc nhìn thấy tin tức này, im lặng một lúc, đáp lại bằng giọng điệu khinh thường:

[Mười tệ cũng gọi là tiền à, không biết xấu hổ sao? Người hâm mộ cái gì chứ, đều dựa vào người qua đường thôi không phải sao?]

Fan nhà khác đang hóng chuyện không khỏi thở dài:

[Đừng nói, năm phút có 5.000 người theo dõi đã đáng sợ, nhưng Lê Kiều dám ngăn cản việc gây quỹ còn đáng sợ hơn.]

[Hắn tự mình đẩy nhiệt độ ra xa, ai cũng biết nếu một thần tượng mà không nhận donate thì khác gì tự tìm đường chết. Người ta rót một triệu là một triệu tiền thật, vậy mà hắn chỉ dựa vào hotsearch để thu hút người qua đường? Mọi người đến xem náo nhiệt, xem náo nhiệt xong lại rời đi, ai có thể ngày ngày kiên trì bỏ phiếu cho hắn?]

[Chủ nghĩa lý tưởng của Lê Kiều đánh thẳng vào khiếm khuyết của xã hội. Đừng hâm mộ nữa, lại một đối thủ tự mình đi tìm chết.]

[Dừng lại! Màn trình diễn đã bắt đầu rồi, các chị em, chúng ta có thể nói về tình hình thực tế được không?]

...

Tổ chương trình đã thiết kế sẵn trình tự xuất hiện của các tiết mục, sắp xếp lần lượt là rap, vocal và dance. Những tiết mục rap có thể làm nóng hiện trường và hoàn toàn phù hợp với phần khai màn; vocal mang đến cho khán giả những nét đẹp tinh túy kết nối từ quá khứ cho đến tương lai, chờ đợi mọi người ai nấy đều mệt mỏi, nhóm vũ đạo liền xuất hiện lần nữa thổi bùng ngọn lửa nhiệt huyết, để bầu không khí của toàn bộ chương trình trở nên hưng phấn và khán giả không cảm thấy mệt mỏi.

Thứ tự xuất hiện cụ thể của từng nhóm phụ thuộc vào bốc thăm, đến lượt Lê Kiều, bọn họ thất thần nhìn nhau, kể cả Lê Kiều cũng tự cho mình là tên xui xẻo, nên không ai dám bước lên.

Cuối cùng, Lê Kiều đẩy cho Lộ Sài Gia, nhìn Lộ Sài Gia tái nhợt run rẩy đi lên, tấm phiếu ghi bọn họ là người cuối cùng lên sân khấu.

Tất cả các thành viên trong nhóm đều vui mừng khôn xiết, tấm tắc khen ngợi Lê Kiều "tinh tường phát hiện ra đôi mắt Âu hoàng".

Đội trưởng của nhóm Lộ Sài Gia thì không tinh tường "phát hiện ra đôi mắt của Âu hoàng", tự mình ra trận rút về được tiết mục mở màn. Cũng bởi vì họ nằm trong nhóm rap, nên đi đầu cũng không có gì lạ, trong mười hai tổ bọn họ diễn đầu tiên.

Là nhóm mở đầu với phong cách thời trang moto, một hàng các anh đẹp trai chân dài mặc áo khoác da chữ T trắng, trên eo, cổ và tay đeo dây chuyền bạc sáng bóng, khí chất ngời ngời của một rapper hiện rõ theo từng động tác. Mọi thứ thật hoàn hảo, nhận được sự cổ vũ la lét rất nhiệt tình từ khán giả.

"Tôi không nhìn thấy họ."

Cô gái tóc ngắn váy ngắn bên cạnh Khương Điềm Điềm đột nhiên nói: "Là một tổ hợp rap hỗn loạn. Thật nhàm chán. Giọng của Lộ Sài Gia không thích hợp để rap. Nói một cách dễ hiểu hơn thì giọng này nồng mùi sữa. Nghe như tiếng cừu kêu."

“Làm sao có người đến công diễn hai rồi còn không nhận ra vấn đề của mình?”

Cô lảm nhảm rất nhiều, Khương Điềm Điềm đầu óc choáng váng, rụt rè quay đầu lại hỏi: "Chị, chị đang nói chuyện với em sao?"

Kết quả, cô phát hiện cô gái tóc ngắn đang áp tay trái lên tai nghe, cũng không nhìn đến mình. Khương Điềm Điềm đoán cô ấy đang dùng tai nghe nói chuyện qua điện thoại, thở hắt ra. May mắn thay, giọng cô khi nãy rất nhỏ, không bị người ta nhận ra tự mình đa tình.

Sau mỗi phần biểu diễn của nhóm, khán giả phải cầm máy bình chọn trên tay để chấm điểm, vì là phát sóng trực tiếp nên bỏ qua phần vào phòng chờ để đợi kết quả, họ trực tiếp đứng trên sân khấu chờ đợi.

Mỗi khán giả chỉ có thể bình chọn cho người mà họ cho là trình diễn tốt nhất trong nhóm, Khương Điềm Điềm biết Lộ Sài Gia thường xuyên bầu bạn bên cạnh Lê Kiều, họ là bạn tốt, ban đầu cô muốn bình chọn cho anh ấy. Nhưng khi cô nghĩ lại những lời phàn nàn của cô gái tóc ngắn khi nãy, thật xấu hổ khi làm trái lương tâm của mình, cuối cùng cô đã bỏ phiếu cho đội trưởng ổn định nhất trong nhóm này.

Cô liếc sang một bên, phát hiện cô gái tóc ngắn ném thiết bị bỏ phiếu xuống và bỏ phiếu trắng: "Cái trình độ này không xứng với phiếu bầu của tôi."

Khương Điềm Điềm:...

Kết quả cuối cùng, người được bình chọn nhiều nhất là đội trưởng, giữa hàng nghìn máy bỏ phiếu trên khán đài, anh ấy nhận được hơn 300 phiếu, nước mắt lưng tròng phấn khích đến mức liên tục cúi đầu chào khán giả.

Trước sự ngạc nhiên của Khương Điềm Điềm, mặc dù phần rap của Lộ Sài Gia đúng thật là một thảm họa, nhưng y cũng giành được hơn 300 phiếu bầu, chỉ cách đội trưởng hơn chục phiếu và xếp thứ hai.

Có người ở hàng sau đắc ý nói: "Tui thật là có con mắt tinh tường, tui chính là thấy hắn đáng yêu nên bình chọn cho hắn!"

Khương Điềm Điềm nghe thấy cô gái tóc ngắn bên cạnh cười lạnh một tiếng: "Thôi, lại thêm một người không lượng sức."

...Khương Điềm Điềm nghi ngờ rằng cô ấy đang chế giễu thần tượng của mình, nhưng cô không có bằng chứng TAT.

Buổi biểu diễn vẫn tiếp tục, những lời phàn nàn của cô gái tóc ngắn vẫn diễn ra đều đặn trong suốt quá trình. Cô ta ắt hẳn là một fan có thâm niên trong mấy chương trình tuyển tú và đã quen thuộc với các loại tiết mục khác nhau, tuy nhận xét riêng có vẻ sắc sảo và độc địa, thường xuyên bật ra những từ mà Khương Điềm Điềm không hiểu, làm cho cô sững cả người.

"Ai đã cho hắn dũng khí chọn vocal vậy? Giọng hát không được đào tạo bài bản còn không tự biết, không có âm luật gì, chỉ biết dùng cổ họng rống lên theo bản năng. Tôi cá hắn cứ hát như vậy thì năm năm tới sẽ như vịt kêu, à không phải muốn nói vịt không tốt."

"Người đàn ông này tay dài chân dài, làm sao có thể nhảy xấu như vậy? Chả khác gì cái khinh khí cầu đung đưa ở lối vào trung tâm thương mại. Chẳng lẽ anh ta tưởng đây là triển lãm nhạc pop sao? Không có sức, còn không bắt được nhịp điệu. Đừng xúc phạm điệu nhảy yêu thích của con tôi."

"Triệu Trạch Dục rap không tồi, kỹ năng cơ bản đều có, nhưng khí chất underground quá hung hãn, câu kết mà không được viết thô tục thì liền bỏ qua, nhàm chán."

...

Để kéo dài thời gian phát sóng trực tiếp, sau mỗi phần biểu diễn của nhóm, các huấn luyện viên và "chuyên gia" từ mọi chuyên ngành sẽ lần lượt nhận xét về các thực tập sinh. Nhưng khi Khương Điềm Điềm chăm chú lắng nghe những lời chỉ trích của họ lại cảm thấy đám người này nói chuyện quá sáo rỗng và dài dòng, nói còn không tốt bằng cô gái trẻ bên cạnh cô ấy.

Nhóm "Những giấc mơ bất chợt về tuổi trẻ" của Diệp Du Ca là nhóm áp trục lên sân khấu, đặc biệt bắt mắt trong nhóm không thể không kể đến Diệp Du Ca. Y mặc quần áo trắng tay cầm kiếm, mái tóc dài như mực của y đáng nhẽ phải được thả ra, nhưng giờ đây nó được buộc lại sau đầu bằng một dải ruy băng màu trắng, sau khi thắt nút, quạt gió trong đấu trường được bật hết công suất, khiến y phục màu trắng của y cùng sợi ruy băng nhẹ nhàng tung bay, thoáng nhìn qua có thể liên tưởng đến tiên nhân hạ phàm trong phim truyền hình kiếm hiệp.

Ngay khi máy quay chiếu vào y, khán giả liền hú hét cuồng loạn, Khương Điềm Điềm nghe thấy cô gái tóc ngắn nói "con tôi", vốn tưởng sẽ nghe được cô ta thổi một trận rắm cầu vồng tâng bốc Diệp Du Ca. Nhưng cô chỉ nhìn vào Diệp Du Ca rồi khẽ thì thầm, nói với người bên kia: "Không, thực ra tôi rất nghiêm khắc với người mình thích, nhất định phải đợi anh ấy biểu diễn xong mới đánh giá được, như vậy mới xứng với sự yêu thích của mình."

Ánh đèn trên khán đài mờ đi, khúc nhạc dạo đầu của "Những giấc mơ bất chợt về tuổi trẻ" vang lên, một chùm sáng lẻ loi đuổi theo chiếu lên thân thể Diệp Du Ca, tỏa ra một vầng hào quang tinh khiết khắp người y.

Vài giây sau, nhịp điệu của bài hát thay đổi, trong nháy mắt trở nên tươi sáng và vang dội, Diệp Du Ca cũng rút kiếm phát ra tiếng kêu leng keng, từ dáng người và góc độ cực kỳ duyên dáng của y, người hâm mộ đều không thể chờ đợi nổi nữa mà hét lớn.

Trong khi các thành viên trong nhóm đồng thời hợp ca, y bắt đầu múa kiếm, lật cổ tay và nhẹ nhàng di chuyển thanh kiếm, tuy đồng đội của y cũng cố gắng hết sức để thể hiện giọng hát của mình, nhưng hiển nhiên sự chú ý đã hoàn toàn bị một mình Diệp Du Ca cướp đi.

Khương Điềm Điềm há hốc mồm, âm thầm lo lắng cho thần tượng của mình. Diệp Du Ca múa kiếm quả thực rất đẹp!  Nếu Kiều Kiều biểu hiện quá tệ, ô ô, cô ấy có khả năng phải trèo tường ...

Cô ấy không phải có suy nghĩ xấu xa gì, cô chỉ là một học sinh trung học cơ sở không kiên định, chỉ thích nhìn mấy anh chàng đẹp trai thôi.

Bị hàng ngàn ánh của mắt khán giả tập trung chiếu vào, Diệp Du Ca vừa thích vừa hưng phấn, dưới ánh đèn sân khấu lỗ chân lông toàn thân giống như bị căng ra, run rẩy nhẹ nhàng——

Trước đây, khi Nguyễn Tranh biểu diễn trên sân khấu này, anh ta đã giành được sự khen ngợi của khán giả, từ top 50 leo lên vị trí cuối cùng được ra mắt, anh ta cũng được gọi là "kỳ tích được tạo ra bởi một thanh kiếm".

Nhưng bây giờ, động tác của y giống hệt như vậy, thu được sự yêu thích còn hơn Nguyễn Tranh trong quá khứ, những người hâm mộ của y sẽ sẵn lòng giúp y khống bình, khoa trương khen ngợi màn trình diễn này ở khắp mọi nơi, so với màn biểu diễn của Nguyễn Tranh chắc chắn còn kinh điển hơn.

Trong lòng tràn đầy tham vọng, y muốn tìm kiếm ánh mắt ghen tị và căm ghét  của ai đó trong khu vực khán giả, nhưng không nhìn thấy ai, lại hướng ánh mắt về phía Thẩm Phong, hy vọng có thể nhìn thấy sự kinh ngạc và yêu thích trên khuôn mặt anh ta. Ai biết được Thẩm Phong nghiêm túc ngồi ở vị trí của các lão sư nhìn về phía bên phải - tức là những người đồng đội đang hợp ca của y.

Chỉ là hát thôi, nhắm mắt nghe cũng được, có gì mà xem? ! Diệp Du Ca cảm thấy trong lòng đang dâng lên một đợt sóng phẫn nộ, đột nhiên chân của y lảo đảo không ổn định làm sai một động tác.

Cũng may ống tay áo của Hán phục rộng rãi nên y đã kịp thời che lại, khán giả không nhìn thấy.

Bài hát dài ba phút kết thúc nhanh chóng, Diệp Du Ca dùng ống tay áo rộng rãi bắt chước động tác chào hỏi của người xưa một cách duyên dáng, ngay lập tức được đáp lại bằng một loạt tiếng la hét từ người hâm mộ của chính mình.

Trong lúc đợi khán giả bình chọn, các vị chuyên gia lại bắt đầu bình luận.

Trong số các chuyên gia được mời đến, có một người đàn ông trung niên cũng mặc Hán phục, tổ chương trình nghĩ Võ Phong sẽ không đến nên họ đã mời một người thừa kế võ thuật Hoa Quốc nổi tiếng khác đến, kết quả trước công diễn một ngày Võ Phong đổi ý, tổ chương trình mua vé máy bay khứ hồi cho truyền nhân võ thuật kia nên không thể để người ta về mất, dứt khoát giữ như cũ, vẫn để hắn làm cố vấn.

Người đàn ông trung niên khen ngợi Diệp Du Ca rất nhiều, nói điệu nhảy của y mang theo sức hấp dẫn của cổ phong Trung Hoa, động tác không phải làm cho có, trống rỗng vô hồn, từ kiếm nhìn được cảnh đẹp ý vui, nếu cho người phương Tây nhìn có thể truyền bá được nét đẹp đầy duyên dáng của văn hóa Trung Hoa.

Những người hâm mộ của Diệp Du Ca vui mừng khôn xiết trước lời khẳng định này, họ hét lớn, "Cảm ơn lão sư đã khen ngợi" Diệp Du Ca cũng dè dặt mỉm cười cúi đầu chào người đàn ông trung niên.

Họ không để ý Trình Hiểu Âu đang liều lĩnh dành cho ông lão lông mày dài và chiếc mũi khoằm ngay cạnh đó cái nháy mắt cầu xin, chỉ thấy ông ta vẫn không hề lay chuyển mà chỉ thong thả vuốt bộ râu trên cằm.

Võ Phong: ?  ?  Cầu xin cái gì, không phải nói chỉ cần ngồi im làm linh vật sao, ta đến gặp tiên nhân của ta, tại sao phải làm cái công việc nhận xét vớ vẩn này?

Bình chọn của khán giả được công bố và khi kết quả được chiếu trên màn hình lớn, hầu hết mọi người đều đồng lòng há hốc mồm. Theo sau tên của Diệp Du Ca là ssos 826, có nghĩa là trong tổng 1.000 thiết bị bình chọn hợp lệ trong khán đài, thì y đã nhận được 4/5 phiếu bầu!

Cho dù 101 buổi biểu diễn trước đó không có tổng lượng vé lớn như vậy, nhưng theo tỷ lệ mà nói, Diệp Du Ca đã đạt được thành tích chưa từng có, người khác gần như không thể vượt qua y!

Nhìn vào chuỗi biểu diễn vừa rồi, "người khác" có thể vượt qua Diệp Du Ca chỉ có thể trông chờ vào nhóm cuối cùng.

Khi danh sách của nhóm thực tập sinh cuối cùng xuất hiện trên màn hình lớn, khán giả đã thất vọng la ó. Dường như không thể mong đợi vài người này có thể vượt qua Diệp Du Ca.

Mà nếu như tiết mục trước quá hưng phấn, những tiết mục sau thường sẽ áp lực - kỳ vọng của khán giả đã được nâng lên rất cao, nếu chênh lệch quá lớn, rating chỉ càng giảm xuống mà thôi!

Loại trình diễn nào có thể đè áp được một điệu múa kiếm đầy tiên khí như vậy? Khán giả rướn cổ về phía trước, bất lực nhìn tất cả các thành viên của nhóm “Thanh phong vị lão” đang bước từng bước lên bậc bên cạnh sân khấu, bọn họ đều mặc đồ đen.

Đặc biệt là Lê Kiều, toàn thân đồ đen tuyền, tóc búi cao, tay cầm một thanh kiếm, ngoài ra trên người không có bất kỳ trang sức gì, khi máy quay nhắm vào mắt cậu, khán giả dường có thể nhìn thấy ác thần leo lên từ địa ngục.

Khương Điềm Điềm cảm thấy phía trước, phía sau, bên trái và bên phải mọi người đều đông cứng--

"C-Cũng là múa kiếm à?"

"Tôi nghe nói sư phụ của Lê Kiều không có dạy cậu ta múa kiếm. Đây là đang bắt chước Diệp Du Ca sao?"

"Tại sao anh ta lại mặc đồ đen? Các kiếm sĩ trong truyện kiếm hiệp đều mặc đồ trắng mà. Anh ta định làm gì thế, sát thủ à?"

...

Từ khi bước lên bậc tam cấp cho đến khi chính thức bước ra sân khấu, có một giai đoạn trung gian thí sinh được dùng một tấm vải đen để chỉnh trang lần cuối bên trong.

Các thành viên của đội Thanh phong vị lão cũng nghe thấy cuộc thảo luận từ mọi người, Trang Thành vỗ vai Lê Kiều an ủi cậu: "Đừng lo lắng, chúng tôi đều tin vào khả năng của cậu, chỉ cần cậu rút kiếm ra, họ sẽ biết cậu lợi hại như thế nào!"

Lê Kiều gật đầu, rút ​​kiếm ra khỏi vỏ, tùy ý búng ngón tay lên kiếm, như thường lệ làm kiểm tra nho nhỏ.

"Sắp bắt đầu rồi, đi thôi." Tôn Hướng Dương nhìn ngọn đèn mờ mịt phía trước, thấp giọng thúc giục.

Đầu ngón tay đang đặt trên kiếm của Lê Kiều đột nhiên hơi khựng lại.

Y dùng một chút lực, thanh kiếm "bong" một tiếng nút toác vỡ thành hai mảnh.

"Cái này!" Trang Thành vội vàng ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt lên nửa thanh kiếm, kinh ngạc nói: "Trên vết cắt còn có keo, là dấu vết sau khi bị gãy được dán lại."

"Cũng may phát hiện trước khi lên sân khấu, nếu gãy ở ngoài nhất định sẽ gây tai nạn, nếu làm người ta bị thương, hậu quả càng khó lường!" Tôn Hướng Dương lo lắng nói: "Ai làm? Không, bây giờ không nên thắc mắc vấn đề này."

"Làm sao bây giờ? Thanh kiếm này có thể dán lại không? Nó đã bị gãy hai lần rồi, không biết có thể chịu đựng thêm một lần nữa không..." Trang Thành hoảng sợ ngẩng đầu, "Vậy chúng ta đi gặp tổ tiết mục mượn thanh kiếm vừa rồi của Diệp Du Ca, liệu cậu ta có cho mượn không đây?"

Lê Kiều rất rõ ràng: "Hắn sẽ có lý do không cho, hơn nữa lực của kiếm cũng không cho ra được hiệu quả chúng ta dự định trình bày."

"A? Thật sao?" Trang Thành ngồi phịch xuống đất, thanh âm gần như nghẹn lại.

-- Sau khi bị Lê Kiều trấn áp, C vị của hắn bị đổi, nhưng hắn cũng đã tìm được cách để mình vui lên, Trang Thành hiện tại đặt hầu hết hy vọng của mình vào Lê Kiều, nhưng vào lúc này, hy vọng của hắn lại một lần nữa tàn nhẫn vỡ tan, hắn cảm thấy trò chơi này giống như hình phạt của Chúa gửi xuống cho mình vậy.

Trước cảm xúc căng thẳng và áp lực cao độ, hắn gục xuống ngay lập tức, đôi môi run run, hai hàng nước mắt chảy dài từ trong hốc mắt.

“Hay là bỏ đi, Lê Kiều…” hắn mở miệng, giọng điệu không tự chủ được lạc đi, “Bỏ kiếm đi, nhảy bình thường cũng được, dù sao vòng này cậu cũng sẽ không bị loại....."

“Suỵt.” Lê Kiều cúi đầu, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, dùng sức vươn tay kéo hắn lên. Khói môi sắc bén hiện lên một nụ cười khinh thường, "Anh không được từ bỏ, tin tưởng tôi."

Cậu nhặt thanh kiếm gãy và sải bước về phía sân khấu, tấm lưng cao gầy của cậu ngược sáng chống lại mọi thứ, sát khí âm thầm lan ra.

"Tôi bắt đầu thấy mọi thứ trở nên đáng chơi và thú vị hơn rồi đấy."...