“… Thẩm Phong?” Lê Kiều thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình “Sao anh lại ở đây?"
“Lê Kiều?” Nghe được giọng nói của người phía đối diện, anh nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vừa rồi tôi tới đây có chút việc, không ngờ lại xảy ra động đất, tôi chỉ kịp đứng trong góc đợi, sau đó liền thấy cậu đi vào."
Anh ấy đặc biệt điều chỉnh lịch trình để tham gia tiết mục, nhưng dù gì cũng là đỉnh lưu, làm sao cũng không hết việc, đành tìm đến nhân viên, dùng tạm một căn phòng để quay VCR thay thế, ai biết vừa ghi hình xong, căn biệt thự đã sảy ra "động đất".
“Cậu có bị thương không?” Thẩm Phong hỏi, “Điện thoại của tôi hình như hết pin rồi, ấn không được… Động đất cũng qua rồi, chúng ta ra ngoài trước đi?”
“Tôi không bị thương, cũng không phải động đất.” Lê Kiều quay mặt đi ho khan một tiếng, “Không phải điện thoại của anh hết pin, mà là hiện tại nhìn không thấy.”
Thẩm Phong dáng vẻ có chút mê man, vốn đã buông tay Lê Kiều ra, lại theo bản năng nắm lại, lần nữa nói "Tôi... Không thấy?"
Tay Lê Kiều bị anh nắm lấy, biết rõ lúc này anh ấy cái gì cũng không nhìn thấy, rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người trước mắt.
Trong khoảnh khắc này, khuôn mặt của Thẩm Phong đã ở rất gần với cậu.
Vào ngày đại viên mãn kim Đan kỳ của Lê Kiều, chưởng môn Huyền Thiên từng muốn đưa người phụ nữ xinh đẹp nhất trong môn phái đến để đính hôn với cậu, mong cậu cùng nàng kết thành đạo lữ, câu nói lúc Lê Kiều cự tuyệt là "Đệ nhất mỹ nhân cái gì chứ. So với sư huynh ta còn không bằng."
Khi đó trên dưới toàn bộ môn phái đều mắng cậu khinh bạc người khác, hiện tại Lê Kiều lại muốn kéo bọn họ đến chứng minh mình không nói dối ——
Đại mỹ nhân chính là đại mỹ nhân, tuy ở thời đại linh khí bị chôn vùi, rừng cây thay bằng sắt thép nhưng chỉ cần khuôn mặt này cũng có thể như cá gặp nước. Hàng ngàn người hâm mộ Thẩm Phong trên thế giới này như đang nói với Lê Kiều: Thẩm mỹ của cậu thật tuyệt!
Lê Kiều vô thức đưa tay lên, muốn chạm vào mặt Thẩm Phong, nhưng lại rút lui trong gang tấc — cậu đối với người này cảm xúc lẫn lộn, một mặt là chán ghét việc mình thân mật với Thẩm Phong. Mặt khác, bởi vì ngoại hình và giọng nói của anh ta quá giống với sư huynh của mình, nên thỉnh thoảng trong đầu cậu nảy ra rất nhiều suy nghĩ quỷ quyệt, mong muốn biến người này thành của riêng mình.
Nhưng cảm giác tội lỗi và thói quen sạch sẽ cuối cùng đã khiến cậu kiềm chế được trước bờ vực sụp đổ— tất nhiên, chủ yếu là vì thói quen sạch sẽ.
“…Lê Kiều?” Thẩm Phong đợi thật lâu cũng không thấy Lê Kiều trả lời, không nhịn được cất giọng.
Lê Kiều định thần lại, sau đó buông tay xuống, hắng giọng giải thích với anh.
Vốn tưởng rằng Thẩm Phong sẽ khó mà tin lời mình nói, nhưng sau khi nghe xong, Thẩm Phong chỉ hỏi: "Cho nên hiện tại cậu phải một mình phá giải cục diện này sao? Lão Quan kia có thể giúp gì được không?"
“Ông ta ra vẻ quá, sẽ gây cản trở.” Lê Kiều từ trên tường nắm lấy trường đao, dùng đầu ngón tay điểm nhẹ phía sau đao, khiến lưỡi đao không ngừng run rẩy, “Tốt lắm. Thanh đao này còn dùng được, đội đạo cụ chuẩn bị khá chu đáo đấy."
Cậu tay trái cầm đao, tay phải nắm chặt lấy Thẩm Phong, kéo anh lại gần: “Không biết nhóm tiểu quỷ kia có đủ thông minh hay không, hiện tại bọn chúng chưa tới gian này nên tôi phải rời đi tìm chúng nó. Anh một mình ở đây sẽ rất nguy hiểm, vậy nên đi theo tôi, mặc dù sẽ gặp phải rất nhiều thứ bẩn thỉu, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ anh, được chứ?"
Thẩm Phong cũng không do dự nhiều, đơn giản gật đầu: "Được."
Lê Kiều lôi anh đi tới cửa phòng, không biết vì sao, mới đi được vài bước mà trong lòng bàn tay hai người đổ mồ hôi đầm đìa, cảm xúc trong bóng tối lại rõ ràng đến cực điểm.
Lê Kiều chán ghét chính mình, dừng lại một chút, nói: "Cái này là do anh không nhìn thấy... Lát nữa ánh sáng trở lại tôi sẽ buông tay ngay, không phải muốn chiếm lợi gì anh đâu."
Thẩm Phong trầm mặc vài giây mới nói: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy... Đi thôi."
*
Cùng lúc đó, ở trong xe phát sóng trực tiếp lòng Trình Hiểu Âu nóng như lửa đốt.
Sự thay đổi đột ngột khiến ai nấy đều sững sờ, máy quay theo các thí sinh lần lượt ngã vào từng phòng, có máy hỏng, có máy vẫn hoạt động nhưng chỉ quay được bóng tối. Người được gửi gắm mọi kỳ vọng lúc này là Quan lão nhân bị vây kín xung quanh, từng tiếng hô "Bật đèn, bật đèn!" khiến ông ta muốn cử động lập lại hương án cũng không thể.
Trình Hiểu Âu tạm thời ngắt phát sóng trực tiếp, nhưng chủ đề "phát sóng trực tiếp thám hiểm ngôi nhà ma ám bị gián đoạn" đã treo trên hotsearch với lượt truy cập kinh người. Bên dưới tràn ngập bình luận từ người hâm mộ quan tâm đến thần tượng của mình, những người qua đường chửi tổ tiết mục tự tìm cái chết, tag cả cảnh sát và các bộ phận liên quan. Có đến 50.000 bình luận trên blog chính thức của chương trình và nó vẫn đang tăng lên một cách nhanh chóng.
"Không ổn rồi đạo diễn. Chúng tôi không mở cửa được, thậm chí đã đập rồi còn không ăn nhằm gì!" Nhân viên do Trình Hiểu Âu cử đi hốt hoảng chạy về.
"Cậu kêu cái gì mà kêu?" Trình Tiểu Âu tức giận mắng hắn, "Cửa sổ thì sao, đến cửa sổ cũng không vào được?"
"Không! Cửa sổ quá hẹp, người không trèo vào được, lúc bọn tôi quăng dây thừng vào, ngay cả tiếng động nhỏ cũng không nghe thấy!" Cậu nhân viên kêu to, giống như làm vậy mới có thể biểu đạt được hết nỗi sợ của mình hiện tại "bên trong giống như có một không gian khác vậy!"
Trình Hiểu Âu chộp lấy điện thoại di động và bộ đàm, cố gắng liên lạc với những người trong biệt thự, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một phản hồi nào ngoại trừ âm sột soạt mù mịt.
Ông ngồi phịch xuống ghế, lơ đễnh nhìn vào màn hình tối đen. Ông thừa nhận mình là dân cờ bạc, chỉ vì sự nổi tiếng và chú ý của mọi người xung quanh, ông sẵn sàng chấp nhận bất kỳ rủi ro nào.
Nhưng lần này xem ra ông đã tính sai mất rồi, chương trình này nếu như có thể nghịch chuyển sẽ trở nên nổi tiếng gấp mấy lần, nhưng đến thời điểm này, mọi thứ còn có thể trở lại sao? Làm thế nào ông ta dám hy vọng có thể lật ngược thế cờ chứ?
"Đạo diễn, đạo diễn, nhìn!" Phía sau chợt nghe thấy tiếng lão sư đạo cụ hét lên, Trình Hiểu Âu mơ hồ có thể nghe được tiếng hàm răng hắn va vào nhau "Đây, đây là ai? !"
Trong bóng đêm thuần túy, trên màn hình camera có mặt tại hiện trường, một đường đao sánh như tuyết xuất hiện.
*
Cũng may cửa phòng đều được gia công bằng gỗ, hư hỏng cũng đã lâu, chủ nhân mới chưa kịp sửa chữa, Lê Kiều dùng thanh trường đao chém một nhát đã có thể phá tan nó.
Cậu men theo nơi tỏa ra sát khí, chém hỏng cửa một gian phòng, bên trong đang ầm ĩ bàn tán xôn xao, vừa vặn trùng hợp đây lại là gian phòng của lão Quan cùng đệ tử của lão. Chỉ thấy Quan lão nhân vừa ra lệnh cho đệ tử trong bóng tối vừa lập bàn hương án, la lớn: "Đứa nào trộm kiếm gỗ đào của ta rồi?!"
Lê Kiều nói: "Yên lặng."
Ngay khi lão giả chuẩn bị nổi trận lôi đình, lại nhận ra thanh âm đó là của ai, dừng lại hai giây, giọng nói run rẩy kêu lên: "Lê, Lê đại sư, xin hãy cứu ta!!"
Độ đệ của ông cũng bị thái độ quay ngoắt 180 độ này dọa cho suýt ngất, bọn họ nhìn quanh tìm Lê Kiều, muốn biết người này làm sao mà có thể biến sư phụ bọn hắn thành cái dạng này, kết quả cái gì cũng nhìn không thấy.
Lê Kiều không đáp, chỉ nắm tay Thẩm Phong đi quanh phòng, tựa hồ đang nghe ngóng gì đó.
"Đại sư, ở đây ta có chu sa, máu chó đen, bùa trừ tà, bình tịnh thủy, còn kiếm gỗ đào không biết đã rơi mất ở đâu, người cần gì xin..."
“Câm miệng.” Lê Kiều không kiên nhẫn nói, “Đừng để ta lặp lại lần thứ hai.”
Bản chất kiêu ngạo và hung ác của cậu được phơi bày hoàn toàn trong bóng tối, nhưng Quan lão gia lúc này lại ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ, vừa nói xong liền ngậm miệng, cả phòng lập tức rơi vào yên lặng.
Chỉ thấy Lê Kiều nhắm chặt hai mắt, không chạm vào những thứ lộn xộn chất đầy bên cạnh hương án, tay phải nắm lấy tay Thẩm Phong, tay trái tùy ý đem thanh đao vung lên xé toạc từng lớp không khí kéo theo vầng hào quang mà chém xuống.
"A a a" theo sau đó là một tiếng thét thật thảm thiết, một con tiểu quỷ cả người bao bọc trong hắc khí liền hiện nguyên hình dưới đao của Lê Kiều, nó đã bị luồng khí mạnh mẽ kia đánh đến rách nát, lần nữa giống như từng ở dưới kiếm của Quan lão đầu mà tan biến.
Nhưng mà Lê Kiều đột nhiên mở to hai mắt, vươn tay chộp lấy cổ họng còn sót lại của tiểu quỷ, sau đó chỉ thấy tiểu quỷ hoảng sợ liều mạng giãy dụa, nào ai biết khi thân ảnh hư nát của nó chạm vào ngón tay của Lê Kiều liền không tự chủ được mà dính chặt lấy. Từ từ chui vào trong da thịt của cậu, trong nháy mắt bóng đen vừa rồi còn đang kêu gào giãy giụa đã biến mất.
Thấy vậy, những tiểu quỷ còn sót lại ở trong phòng run như cầy sấy, gào thét chạy ra khỏi cửa, sau đó bị Lê Kiều quét sạch từng đứa một.
Hệ thống nhát gan, vốn đã che mắt không dám nhìn, nhưng lúc này, nó từ kẽ ngón tay nhìn ra, lập tức run rẩy lo lắng: "Chủ nhân, chủ nhân, mắt cậu sao lại đỏ như vậy? Là do thân thể tui điều chỉnh không tốt sao? Biến..biến dị? Ô ô.. để tui đi mua thân thể mới cho cậu.."
“Không phải biến dị.” Lê Kiều dùng đầu ngón tay sờ sờ mí mắt, lộ ra con ngươi đỏ tươi, cười nói: “Ngươi quên nghề cũ của bổn tọa rồi à?”
Nghề nghiệp cũ của Lê Kiều không phải là idol, cũng không phải đạo sĩ giả thần giả quỷ, mà là ma vương có ma thuật rung chuyển tam giới, khiến tất cả các tu sĩ chính đạo run sợ tôn sùng một tiếng ma tôn.
“Tao đang lo công viên truyền hình âm khí quá yếu, không thu được pháp lực.” Lê Kiều liếm môi vui vẻ cười nói, “Không nghĩ tới chuyện này lại đưa đến cửa."
Ma pháp của cậu đều là tự mình lĩnh ngộ cũng không cần bí tịch công pháp, chỉ cần hấp thu và vận chuyển đủ tà khí, tu vi tự nhiên sẽ cấp tốc nâng cao.
Hệ thống được khai sáng, nó nhanh chóng chuyển sang tiêu chuẩn nhận dạng của tu chân giới, nhìn lướt qua Lê Kiều, vui vẻ nói: “Chủ nhân, cậu hiện tại đã thành công dẫn khí nhập thể, có tu vi luyện khí tầng ba rồi"
Lê Kiều “ừm” một tiếng, lại liếm môi. Mới tiểu quỷ thôi mà đã lợi hại như vậy, cậu thực sự mong chờ lệ quỷ kia xem nó “ngon” đến mức nào rồi.
Khi nói chuyện, Lê Kiều đã hấp thu hết sát khí trong căn phòng này, mặc dù từ hành lang vẫn còn bay vào, nhưng ít nhất người trong phòng đã không còn ở trong trạng thái bị mù dở dang nữa.
Mọi người đỡ nhau đứng dậy, lúc trước bọn họ trốn ở trong phòng, mặc dù cảm thấy ớn lạnh, nhưng cũng may những tiểu quỷ này tâm không sâu, nhất thời sẽ không "ăn" bọn họ, chỉ là một số người người sắc mặt tương đối kém, lảo đảo hai lần mới đứng dậy được.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ là run rẩy nhìn Lê Kiều, Quan lão nhân lại đợi không kịp nữa, té lộn nhào đến bên chân Lê Kiều, cung kính khom người hành lễ: "Vãn bối Quan Thương Sơn, có mắt mà không thấy Thái Sơn. Thỉnh tiền bối tha thứ!"
Kiến thức của Huyền Môn thế gia không phải hư danh, chiêu thức Lê Kiều xuất ra tuyệt đối sánh ngang với trình độ tổ sư gia của bọn họ, cho nên ông không tin Lê Kiều giống với bề ngoài trẻ tuổi như vậy, một tiếng "tiền bối" này hô lên cũng rất tự nguyện.
"Được rồi." Trong biệt thự âm khí hung ác của đám tiểu quỷ vẫn còn bao vây tứ phía, Lê Kiều giống như nhai kẹo cao su nhai đi nhai lại mấy lần, liền "phốc" một tiếng nhổ ra những thứ cặn bã khó chịu này "Còn phải đi những gian phòng khác đấy. Đi thôi."
...
Cậu tùy ý liếc Thẩm Phong một cái, đối phương đã khôi phục thị giác, Lê Kiều dừng một giây, như đã hứa buông tay ra.
Quan Thương Sơn một bên tiếp nhận chỉ thị, một bên dặn dò đồ đệ, gánh trên vai một chồng lớn trang bị từng bước đi theo cậu, dáng vẻ tiên phong đạo cốt lúc đầu tan theo mây khói, giờ trông chả khác gì tên tùy tùng đi theo Lê Kiều.
Những người khác mặc dù vẫn trong trạng thái mê mang, thế giới quan của bọn họ như muốn nổ tung, nhưng bản năng sinh tồn thôi thúc bọn họ phải theo sát người này: "Lê, Lê Kiều ca ca từ từ đã!!"
Hệ thống phun tào: "Giả vờ làm trẻ con cho ai xem đấy. Chủ nhân so với hầu hết các người còn trẻ hơn đó!"
(Lưu ý: thụ mới 18 ở thân thể này. Thân thể cũ cũng mới 22 =)))) )
Chỉ có Thẩm Phong gắt gao nhìn theo bóng lưng Lê Kiều cùng một đám người theo sát phía sau, thật lâu không chớp mắt.
Chẳng lẽ Lê Kiều không còn cần anh nữa?
Anh mê mang theo dòng người đi về phía trước, lồng ngực trất đầy cảm giác hoảng hốt cùng ngột ngạt, cũng không nhận ra một mảng lãnh ý đã tiếp cận sau lưng mình từ bao giờ.
"..." Lê Kiều đột nhiên xoay người, đặt trường đao xuống đất, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Thẩm Phong, cậu nắm lấy bả vai Thẩm Phong mượn lực, ngang nhiên đá "bụp" một nhát, đập bay thứ đang dính sau lưng anh.
Lúc này Thẩm Phong mới cảm nhận được sau lưng mình truyền đến một trận hàn khí lạnh thấu xương, giống như con giòi len lỏi vào trong từng thớ thịt, vừa rồi con quái vật còn nằm trên lưng anh, hiện tại nó đã xông vào trong bóng tối của hành lang, từng mảnh âm khí đen kịt trên người thiêu đốt thành màu xanh lam.
Có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu thứ đó thực sự tấn công anh ta.
Lúc này Lê Kiều mới cầm trường đao tiến lên giải quyết nó. Có lẽ là do vừa rồi con quái vật nằm đè lên người anh, Lê Kiều dùng dao không giỏi nên đã dùng chân đá nó. Thẩm Phong thấy cái chân mà cậu dùng để đá quái vật kia đã bị thương không nhẹ, từ đùi đến bắp chân, đều bị bỏng ở nhiều mức độ khác nhau, thịt cuộn lên, máu chảy xuống tú tách.
Thẩm Phong vừa kinh ngạc vừa đau lòng, đồng thời cũng cảm nhận được niềm vui khó tả: thật tốt, cậu ấy vẫn quan tâm đến mình——
Lê Kiều nhờ hệ thống mua thuốc cầm máu, vừa quay ra nhìn Thẩm Phong, cũng rất vui vẻ: Tốt lắm, mặt anh ấy không bị gì cả!...
=)) vớ đại một bộ. Nhưng tự nhiên thấy chương này công trà xanh tâm cơ đúng gu mình quá. 🤟