Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 13




Toàn bộ quá trình lựa chọn bài hát đồng thời được phát sóng trực tiếp trên weibo.

Khán giả xem chương trình hiển nhiên không biết có người đang âm mưu chơi trò "quân dự bị kéo dẫm", chỉ thấy nụ cười khiêu khích của Lê Kiều sau khi hoàn thành nhiệm vụ, không khỏi suy nghĩ:

[? ? Anh ta có ý gì vậy?]

[Cậu ta cá cược với ai à? Chọn bài hát khó nhất để tự chìm đắm trong địa ngục?]

[Không, các người cũng mau quên quá rồi đó, không nhớ trước đây cậu đã hung ác chỉ trích Diệp Du Ca như thế nào sao? Tôi thấy rõ ràng cậu ta vừa nhìn thấy Diệp Du Ca chọn cổ phong ca, bản thân cũng liền lăn đi chọn, đấu khí mà thôi, căn bản không lượng sức mình.]

[Nếu thích đấu như vậy, cậu ta chỉ cần chọn vào nhóm của Diệp Du Ca, còn đi đường vòng như vậy làm mẹ gì chứ? ]

[Muốn chọn cũng chả được, nhóm của Diệp Du Ca đã đủ thành viên rồi, không có chỗ cho cậu ta đâu.]

[Với lại năng lực vocal của Diệp Du Ca rõ như ban ngày, cho dù Lê Kiều có tức giận, cậu ta cũng không tự đâm đầu vào chỗ chết đâu. ]

 ...

Cho đến hôm nay, chương trình chính thức đã phát sóng được năm tập, theo kinh nghiệm của những năm trước, vào thời điểm này thứ hạng của nhóm thực tập sinh top trên cơ bản đã ổn định, cũng có thể nói tình huống như đang chơi ném tuyết vậy: càng nhiều người hâm mộ thì danh tiếng càng lớn, sản phẩm nhiều người chú ý đến thì độ nhận diện từ người qua đường cũng tăng cao, dễ dàng thu fans - kết quả nhóm thực tập sinh phía trên ngày càng nổi tiếng, còn nhóm người phía dưới thì khó mà xoay chuyển nghịch cảnh được.

Hiện tại, nhóm fan của Diệp Du Ca không nghi ngờ gì nữa, họ chính là mạnh nhất, khoảng khắc cuối cùng tại buổi công bố xếp hạng lần trước, làm sao bọn họ không nhận ra được hào quang của nhà mình bị đoạt mất, trong lòng đã sớm không thoải mái, bây giờ lại thấy Lê Kiều lần nữa nhắm vào Diệp Du Ca. Mọi thứ bùng nổ ngay lập tức:

[Cậu ta vẫn đem Tiểu Diệp ra làm đối thủ? Đừng có tự mình làm trò cười nữa!]

[Cậu ta mà xứng hả? Đừng xem thường chiếc chìa khóa chỉ có năm tệ một cái*, xứng cái cc!!]

(*ở TQ có một câu là "lễ độ là chiếc chìa khóa vàng trong giao tiếp" tôi nghĩ ở đây tác giả muốn nói về việc Lê Kiều cư xử lỗ mãng, không có phép tắc ý mà.)

[Để tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện cười này: chuyện về người muốn chiến đấu nhưng không có chỗ đứng—tệ chưa, ai kêu Diệp Du Ca nổi tiếng, năng lực cũng tốt như vậy làm gì cơ chứ, nhìn xếp hạng năng lực của Lê Kiều là biết tranh không nổi rồi!]

[Có nhiều người hâm mộ thực sự quan trọng, ngay cả khi một số người muốn vượt cấp ăn vạ cũng chả có khả năng nữa ý, Tiểu Diệp nhà này ở đẳng cấp khác rồi nhé! [Lè lưỡi]]

[[Nhảy nhót vui vẻ] xem ai đó diễn hề kìa trời. Chờ công diễn sắp tới xem Tiểu Diệp dùng phiếu bầu đè chết cậu ta.]

[Phải, Diệp Diệp sẽ dùng thực lực chân chính dạy hắn làm người! ]

 ...

Hệ thống nhìn làn đạn trên màn hình nhảy lên nhảy xuống, hận không thể đột nhập trang web xóa hết bình luận, Lê Kiều thấy nó ở trong thức hải hết dãy rồi lại mắng, tùy tiện hướng mắt nhìn theo nó, có chút khó hiểu, sau đó lại thấy hơi buồn cười:

Cậu chọn bài hát này đơn giản vì thấy nó thân thuộc, nhất là tiếng sáo ở giữa bài khiến cậu không khỏi nhớ lại những tháng ngày luyện tập vất vả trên đỉnh Vân Tùng.

"Đừng động vào bọn họ" Lê Kiều nói một cách thờ ơ "Lúc trước gieo nhân quả giờ lãnh cũng là điều dễ hiểu, cứ để kết quả hiện trường thay chúng ta nói là được rồi."

"Cho mày nhiệm vụ mới đây, đi tra xem xung quanh đây có nơi nào dùng làm phòng luyện tập được không. Nhất định phải yên tĩnh và rộng rãi, tiện thể làm cho tao thêm bản thảo liên quan đến các cơ sở an ninh xung quanh và phương án gia nhập."

Thân thể sau khi cải tạo của Lê Kiều đã trở nên cân đối, tứ chi thon dài mảnh khảnh nhưng rất có lực, đến vũ công hà khắc nhất với bản thân cũng phải thốt lên đây là ông trời cho bát cơm ăn đó.

Chỉ là cậu muốn triệt để nắm vững kỹ thuật vũ đạo, vì vậy cần trải qua rất nhiều buổi luyện tập, bao gồm các loại kỹ năng cơ bản nhất, cho nên cậu cần một địa phương tương đối kín đáo để có thể an tâm dần dần luyện tập.

"Rõ thưa chủ nhân!" Hệ thống đồng ý nhanh chóng, bắt đầu nhảy nhót chạy đi điều tra.

Đang nói dở, cửa phòng Lê Kiều bị đẩy ra, vài người lần lượt tiến vào.

Trong số những người này, có người xếp cuối trong bảng xếp hạng và họ thực sự không còn sự lựa chọn nào khác, về cơ bản họ gần như đã nằm trong danh sách bị loại, ngược lại, có một số người khá mạnh nhưng có khuyết điểm về tuổi tác và nhờ màn trình diễn xuất sắc cử mình, họ đã được người hâm mộ chương trình cứu vớt, nhưng để nói là có fan cứng thì không hẳn, vì vậy những người này cũng dần dà bị tụt lại phía sau. Dù sao bọn họ đều không cam lòng, nhìn Lê Kiều như sói nhìn miếng mỡ ngon. Ai cũng tưởng có thể dễ dàng bóp chết cậu để thượng vị.

Bài hát này đã đủ chỗ cho năm người, sau khi tất cả các thành viên ngồi vào vị trí, họ liền nghe nhân viên thông báo: đã hoàn tất việc lựa chọn bài hát, giờ mọi người tiến hành chọn C vị nhé.

Khác với những nhóm nhạc thông thường, vị C của hệ thống thi đấu 101 được coi là "thủ lĩnh" và "xương sống" của đội, trong một bài hát, những nốt nhạc tươi sáng, phần lời chủ đạo và killing part sẽ được giao cho C vị. Hiển nhiên C vị sẽ trở thành là ngôi sao sáng nhất trên sân khấu.

Các thực tập sinh bí mật thì thầm: Trở thành C vị tương đương thắng một nửa rồi.

Đây cũng là củ cà rốt mà tổ chương trình cố ý dùng để nâng cao tâm lý cạnh tranh của các thí sinh, quả nhiên "tranh cử C vị" vừa xuất hiện, các thí sinh đang la ó trong phòng đều im bặt ngay lập tức.  Một mảng tĩnh lặng, ngay cả giọng nói căng thẳng hay tiếng nuốt nước bọt cũng trở nên rất rõ ràng, một thực tập sinh tên Tôn Hướng Dương lén lau mồ hôi trên trán, hắng giọng nói: “À vậy thì… nếu ai muốn tranh cử vị trí đội trưởng và C có thể tự dơ tay đề cử được chứ."

Quả không hổ danh là "Nhóm kéo dẫm", có đến bốn người tiến cử mình vào vị trí C, ngoại trừ Tôn Hướng Dương, tất cả đều giơ tay.

Bây giờ quyền lựa chọn đã rơi vào tay Tôn Hướng Dương, anh ta nhìn trái nhìn phải, chớp mắt nói: "Tôi... Tôi nghĩ Trang Thành ở vòng trước đã biểu diễn rất tốt, tôi rất khâm phục anh ấy."

Độ nổi tiếng của Trang Thành không mấy khả quan, chỉ khi hắn ta trình diễn một đoạn vũ đạo với độ khó cao trên sân khấu mới được fan để ý tới mà "vớt" lên.

Tôn Hướng Dương chọn hắn ta, tất nhiên vì trong lòng ấp ủ âm mưu nho nhỏ. Tuy rằng Trang Thành có thể thực hiện những động tác khó, nhưng ngoại hình của anh ta cũng chỉ ở mức bình thường, năng lực biểu diễn trên sân khấu cũng vậy, cho dù hắn ta giành được C vị cũng không gây ra nhiều uy hiếp .

Tôn Hướng Dương vừa dứt lời, hai người còn lại rất nhanh liền hiểu ra, thấy chính mình không có cơ hội, lập tức ăn ý mà sửa lời: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy Trang lão sư rất lợi hại!"

Bốn đấu một, Tôn Hướng Dương bộ dạng đắc ý nhìn Lê Kiều cười nói:

"Lê Kiều cậu thấy thế có ổn không? Nếu cậu không muốn có thể đứng lên battle một chút rồi chúng ta bỏ lại phiếu?"

Gã ta dám chắc Lê Kiều không có khả năng battle cũng chả dám battle.

Quả nhiên, Lê Kiều chỉ là cười nửa miệng liếc bọn họ một cái, nói: "Không cần, để Trang lão sư đảm nhiệm C vị đi."

Những người còn lại hài lòng gật đầu vỗ tay tán thưởng, hơn nữa bởi vì toàn bộ quá trình diễn ra quá dễ dàng, bọn họ vô tình mà cũng có thể là cố ý lộ ra dáng vẻ khinh thường "Lê Kiều chẳng qua chỉ có thế".

"Cút đi, đám mồm cá! Sau này cẩn thận bị chủ nhân tao đập nát mặt!" Hệ thống tức giận nói.

“Tìm được sân tập chưa?” Lê Kiều cười cười đá cái mông nhỏ của nó.

"Dạ đang tìm đang tìm.." Hệ thống gãi đầu cười hai tiếng, sau đó tiếng cười đột nhiên ngừng lại, "Chủ nhân, nhiệm vụ phụ mới phát động!"

...

"Tại sao cậu nhất thiết phải làm quá mọi chuyện lên như vậy?" Một vị phó đạo diễn lớn tiếng cất giọng nghi ngờ "Hơn nữa còn có nhiều thí sinh nổi tiếng đấy, nào là Diệp Du Ca, Triệu Trạch Dục, Thời Thuấn, thậm chí cả Lê Kiều..."

Mặc dù hắn ta lớn tiếng nhưng không ai trong phòng họp chú ý đến hắn, Trình Hiểu Âu đang bận rót cà phê cho Thẩm Phong, còn Thẩm Phong từ từ cầm nó lên thổi đi hơi nóng còn vươn trên cốc, anh nhướn mi liếc nhìn người đàn ông. Và nhận ra hắn chính là tên phó đạo diễn gây khó dễ cho Lê Kiều ngày hôm đó.

Thấy phó đạo diễn sửng sốt hồi lâu, có người cười nói: "Tạ tiên sinh, chẳng qua là anh không hiểu tình hình thôi. Lê Kiều không phải 'thậm chí', lần trước phát sóng trực tiếp của cậu ta thoát vòng gây ra ảnh hưởng quá lớn, phía trên nói muốn rèn sắt thì phải rèn ngay khi còn nóng. Vậy nên chúng tôi đã đặc biệt sắp xếp một tiết mục phụ cho cậu ta."

"Thay vì nói tiện thể mang theo, chúng ta nên nói là những tuyển thủ nổi tiếng này còn phải khiêng kiệu cho cậu ta."

Khuôn mặt của phó đạo diễn căng thẳng. Làm sao hắn ta có thể không nhận ra kể từ lần cuối cùng hắn làm Lê Kiều bẽ mặt trước công chúng, khán giả bình thường có thể không thấy gì, nhưng đôi mắt của sắc bén của Trình Hiểu Âu như nhìn thấu điều gì đó, nhìn ra hắn bị kẻ khác mua chuộc thay họ làm việc, bằng không lúc nói chuyện ông ta sẽ không để người đồng dạng là phó đạo diễn này nói những câu như “cậu không hiểu tình hình lúc đó đâu” để trào phúng hắn.

Trong tổ tiết mục vẫn thường xuất hiện lục đục nội bộ, nhưng vị phó đạo diễn này không ngờ rằng có ngày mình lại rơi vào đó.

Hắn kéo kéo cổ áo, lại cảm thấy có chút khó thở, nhỏ giọng nói: “Nhưng thực tập sinh nổi tiếng nhiều như vậy, lỡ như có fan cuồng trà trộn vào, hơn nữa địa điểm ghi hình không phải là công viên và đài truyền hình như đã định từ trước. Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Đừng lo lắng về điều đó ~" người nói trước đó lại mỉm cười "Mặc dù địa điểm không ở đây, nhưng nó vẫn là của chúng ta. Đó là một biệt thự ở ngoại ô mà tôi đã mua lại với giá rẻ. Nó từng là biệt thự của người nước ngoài. Mặc dù được gắn mác là 'hung trạch', nhưng rất nhiều năm nay đã không còn ai sống ở đó rồi và hiển nhiên cũng không có ai ngoại trừ đội ngũ đạo diễn của chúng tôi biết nó ở đâu."

“Lần này tôi đã bàn bạc với đạo diễn, đạo diễn nói có thể ở đó làm thêm một khu vực cho trò chơi trốn thoát, gia tăng chút cảm giác hồi hộp cộng cho lời quảng cáo trước đó, coi như là xua tan chút âm khí trong nhà tôi với cho nó nổi tiếng thêm chút đi?"

Chuyện này hai người bọn họ tự mình thương lượng rồi đi đến quyết định, toàn bộ quá trình hắn đều không biết gì cả, sắc mặt phó đạo diễn ngày càng khó coi, sau một hồi vẫn không nhịn được mà nói: "cái kia..hung trạch, lỡ sảy ra chuyện gì thì sao?"

"Làm sao sảy ra chuyện được chứ? Đoàn làm phim của chúng ta có đến mấy chục người, trước đó chúng tôi cũng đã đem  đạo cụ đến bố trí tại trường quay, không có chuyện gì xảy ra cả. Còn có tám thanh niên hỏa lực mạnh mẽ, tràn đầy khí thế! Để làm gì? Dùng để đề phòng, chỉ đề phòng thôi, hơn nữa đạo diễn Trình cũng mời đến đây vị huyền thuật đại sư nổi tiếng của Hoa Quốc chúng ta rồi." Người nọ cười tủm tỉm, lại bồi thêm một đao.

"Vả lại ngài không cần phải sợ, lần này ngài không cần phải đi theo đâu, cứ ở trong kí túc xá quay chụp là được rồi."

Phó đạo diễn sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, môi mấp máy, rốt cuộc không nói gì.

Thay vào đó, Thẩm Phong đột nhiên hỏi: "Lần này chúng ta có tám học viên đúng không?"

Một phó đạo diễn khác vội vàng nghiêng người về phía trước đáp: "Vâng! Ngoài những người mà Giải lão sư nhắc tới, còn có Lộ Kiều Gia, Trịnh Bân, Khuất Đồ Hải.."

“Tám không phải là điềm lành trong huyền học, cũng không thuận lợi cho việc phân nhóm” Thẩm Phong đặt cà phê xuống và nói “Thêm tôi vào nữa để thành chín thì sao?”

*

Lê Kiều không biết tại sao tự dưng mình lại được chọn tham gia buổi ghi hình show chạy trốn cùng những thực tập sinh khác, người tham cùng còn có Thẩm Phong.

Nhưng sau khi cậu nhìn thấy Thẩm Phong bị một đám người chúng tinh phủng nguyệt* vây quanh, đại khái là cũng vì tổ tiết mục thúc giục anh ta, muốn tăng cao rating của phát sóng trực tiếp thôi đúng không?

(* 众星捧月- đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)

Trong nguyên tác viết rằng chương trình phụ này được quay ở công viên điện ảnh và truyền hình, người thắng cuộc thông qua đó có thể trở thành đại sứ sản phẩm do thương hiệu sữa chua tài trợ. Nhưng Thẩm Phong bởi vì việc đạo cụ xảy ra vấn đề mà không thể xuất hiện ngay từ đầu, vào thời khắc mấu chốt quan trọng nhất anh ấy mới xuất hiện, cùng nhân vật chính một phen sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân.

Lúc này nguyên chủ vừa mới bị đào thải, ngồi xổm ở nhà xem truyền hình trực tiếp nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu bày ra các loại kế hoạch xấu xa bỉ ổi...

Nhưng hiện tại, cậu không biết điều gì đã gây ra hiệu ứng cánh bướm, bối cảnh trong nhà đã trở thành cảnh ngoài trời, Lê Kiều và những thực tập sinh được chọn khác cùng nhau lên xe buýt tiến đến vùng ngoại ô, máy quay bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Ánh mắt Lê Kiều không thể nào rời khỏi Thẩm Phong, lúc Thẩm Phong quay đầu lại liền làm như không có chuyện gì nhìn đi chỗ khác. Từ lớp kính cửa sổ mà nhìn lại bóng người phía xa.

Các thực tập sinh biết tiết mục họ ghi hình là trốn thoát khỏi mật thất, không ít người đã chơi qua trò này, lần này họ còn nghe nói ngoại cảnh tổ tiết mục dựng cực kỳ chân thật, ấy thế mà không có ai sợ, ai ai cũng háo hức mong chờ, dọc đường không ngớt tiếng hát tiếng cười nói vui vẻ.

Khi chiếc xe buýt chao đảo dừng lại, nhân viên lấy ra chục mảnh vải đen tiến đến bịt mắt từng học viên một.

Tấm vải đen được đóng gói trong một chiếc túi nhựa nhỏ, khiến nó trông không được nghiêm túc lắm, rất hiếm khi các thí sinh được bước ra ngoài để hóng gió, vừa làm vừa phối hợp: “A, Lão Khuất, sao tôi không thấy cậu rồi!"

"A, Bân Bân đột nhiên trời tối quá!"

Cứ như vậy, bọn họ được nhân viên cười nói vui vẻ dẫn vào biệt thự, tiến vào căn phòng do tổ chương trình sắp xếp.

"Chủ nhân" hệ thống cũng không giống người khác cái gì cũng không nhìn thấy, nó có chút ngượng ngùng, đem chăn nhỏ quấn thật chặt "Cậu cảm thấy nơi này thế nào?"

Lê Kiều cũng có thể dùng thần thức để thăm dò chung quanh, cậu khẽ mỉm cười nói: "Nơi này cũng khá thú vị."

Hệ thống vẻ mặt lo lắng: "Ý của cậu là, là nơi này an toàn sao?"

"Có nghĩa là có đầy đủ âm khí, sát khí, tà khí, thích hợp tu luyện ma pháp." Lê Kiều liếm liếm môi, híp mắt cười nói: "Ông mày thích."

"...!"

Hệ thống trợn tròn mắt, lập tức trùm chăn lên đầu.

“Các thực tập sinh có thể cởi bỏ bịt mắt, đọc kĩ cốt truyện, sau đó tiến hành lựa chọn nhân vật mình muốn sắm vai.” Nhân viên thông báo diễn biến của trò chơi thông qua bộ đàm.

"Này còn có kịch bản sao?" Có người hưng phấn hỏi.

Sau khi bọn họ tháo khăn bịt mắt ra, cuối cùng cũng rõ được nơi mình đang đứng, đây là một căn phòng nhỏ được trang trí theo phong cách phương Tây của thế kỷ trước, đồng hồ hiện lên hai giờ chiều. Theo lý thuyết đây là thời điểm mặt trời chiếu rọi khắc nhiệt nhất trong ngày, nhưng mọi thứ ở đây đều mờ mờ phủ đầy sương mù, trên chiếc bàn tròn nhỏ trước mặt họ có đặt một cuốn sổ tay buộc bằng chỉ với những dòng chữ đã hoen màu.

Tủ quần áo bên cạnh mở toang, thoáng nhìn có thể thấy bên trong treo một dãy quần áo cỡ lớn: quân phục Trung Hoa Dân Quốc, áo dài Trung Hoa, áo choàng và áo quan, đồng phục học sinh, veston... hầu hết đều là đồ cũ. Chủ đề Trung Hoa Dân Quốc.

“Ha ha ha, trời ạ!” Có người từ ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo giấu ở trong cùng, giơ lên ​​cho mọi người xem “Nay ai mà mặc phải bộ này chắc sẽ trúng số mất thôi!”

Lê Kiều nghiêng đầu nhìn, không khỏi giật giật hai mắt. Không biết tổ chương trình này đầu óc ẩm ương cỡ nào, cư nhiên còn chuẩn bị cho bọn họ một bộ... sườn xám cũng khá duyên dáng, phong cách thướt tha yêu kiều.

Lê Kiều: "...Tôi đi toilet trước."...

=))) ô. Mặc váy không?