Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 464






Mọi người chưa thể hình dung được là vì cái gì, đột nhiên khí thế của đám Thiên Binh biến mất, là biến mất trong tích tắc, chỉ trong tích tắc, một đội quân xem như là bất khả tư nghị của Thiên Trọng vực cứ thế ra đi, 60 cái đầu rất chân thật lăn xuống đất oành oành như cự thạch rơi xuống, hôm nay mọi người không thể hiểu nổi vì sao.

Thiên Long một kiếm tiễn đưa 60 cái Độ Kiếp tam cấp tiếp cận một chân Độ Kiếp tứ cảnh ra đi, một kiếm rất ngọt ngào đưa toàn bộ mọi người đi đầu thai.

Chỉ có phần ít những kẻ có thực lực cường đại mới có thể biết chuyện gì xảy ra, trong tích tắc đó có hai cỗ áp bách cường đại xuất hiện, một chính một tà bạo lực xuất hiện đè ép lên đám Thiên Binh, làm cho Đám Thiên Binh bất ngờ bị tập kích, bị Thiên Long toàn bộ giết sạch, sau khi chuyện xảy ra, hai cái cỗ khí tức một chính thiện lành một tà sát phạt lập tức đã biến mất, là người thi triển pháp lực bỏ chạy biến mất khỏi khu vực này.


Đàn Càn hòa thượng đang vô cùng khiếp sợ, hắn mà gặp Thiên Long hắn quyết không nói hai lời tìm đường khác bỏ đi, tên khốn này tuy tuổi còn nhỏ nhưng bổn sự làm ra không nhỏ, là một cái tiểu tử không ngại rắc rối, không thể dùng ánh mắt bình thường đi đối đãi, hắn chỉ nghĩ Thiên Long lao qua bên đó hắn miễn cưỡng có thể làm suy yếu bọn Thiên Binh, nhưng là gặp ngay một cái lĩnh vực cường đại khác phía bên kia đối lập, một cái tà ác u linh cộng hưởng cùng hắn áp chế đám Thiên binh, nếu không Đàn Càn hắn cơ bản không có cách nào không bạo lộ thực lực, phải biết 60 tên Độ Kiếp tam cấp tiếp cận Độ Kiếp tứ cấp cảnh này có thể hạ sát vây công một tên cửu cấp Độ Kiếp là chuyện hết sức bình thường, để áp chế bọn họ một cái chớp mắt muốn tiêu hao toàn bộ chân khí của Đàn Càn hắn.

Giúp Thiên Long xong một cái Đàn Càn cắn răng dùng bí pháp bỏ trốn, còn ở lại nơi này hơn một cái chớp mắt khẳng định chết không nhắm mắt.

Vạn vạn Đàn Càn không nghĩ tới Thiên Long giết luôn tất cả đám Thiên Binh, cái bổn sự này hắn tự nhận làm không được, và cũng tỉ tỉ lần không nghĩ đến hắn cùng một cái tà ma đạo hợp tác ăn ý áp chế đám Thiên binh, Đàn Càn hòa thượng cảm thấy bản thân lần này đi xa quá bổn phận rồi.

Thiên Long sau khi giết 60 cái Thiên Binh nhìn qua hướng tà đạo khí thế gửi một ánh mắt cảm kích, hắn biết là ai, là Thanh Ngọc Diệp, nữ nhân này hình như là con gái Ma Vương, công chúa Thanh Ngọc Diệp, người của nàng trợ giúp Thiên Long một cái ân tình, sau này nếu có cơ hội hắn đều muốn cảm tạ nàng một cái.

Thanh Ngọc Diệp sau khi giúp Thiên Long lập tức cùng người của nàng đào thoát, bọn họ hiểu một chuyện, việc này không thể nào cứ thế mà cho qua được, bọn họ cực độ e ngại Thánh Mẫu, còn không đi nữa cho dù đại la thần tiên hạ phàm đều không chịu được sự phẫn nộ của Thánh Mẫu.

Thiên Long đã đi vào bên trong Phong Ấn sơn mạch, thành công không một chút nguy hiểm cùng Hung Lửng đi sâu vào bên trong, nguy hiểm nhất là đám tạo tặc chặn ngoài cổng không gian chi môn, thoát được đám đó Thiên Long không sợ phong ấn bên trong này.

Bên ngoài mọi người biết Thiên Long đã đi vào bên trong Phong Ấn sơn mạch nhưng không có hành động ngay, bọn họ thừa biết bên trong hung hiểm ra sao, biết là Thiên Long đáng ghét cỡ nào cũng đều phải nhịn lại, Thiên Long là lăn lộn tốt ở mọi địa hình, bất quá đó là Thiên Long, không phải bọn họ.


Bọn họ cần bàn luận một chút xem xem có lên đi vào xem xét bên trong hay không, dù là Thánh Mẫu cũng chịu thua, nàng không thể nhìn được ở những cái huyền cảnh như thể này sự tình bên trong, những cái huyền cảnh này không phải của Thiên Trọng vực, không thuộc quản lý của Thiên Đạo Thiên Trọng vực, nàng cũng vô lực biết nguyên nhân bên trong.

Đi vào bên trong này Thiên Long dựa vào huyết mạch bắt đầu truy tung tiểu nữ nhi của hắn, lúc trước Thiên Long có ngấm một chút huyết mạch của hắn vào linh thể đang thai nghén của nàng, trong người nàng có một chút huyết mạch của Thiên Long, truy tung theo huyết mạch Thiên Long còn lạ lẫm gì nữa.

Linh thú đều là một loại thiên cổ thai nghén đặc biệt, dòng tộc của bọn họ sinh con không cần giao phối, linh thú hầu như không có nam tử, bọn họ đều là nữ tử, đến một thời gian nào đó họ sẽ thai nghén ra bào thai linh tử, trong đời họ chỉ có 1 đến 2 lần sinh con.

Đều là tự thai nghén ra bào thai, hoàn toàn không có nam tử nào vấy bẩn họ.

Linh thú sinh con rất kỳ lạ, bọn họ có thể trong 9 tháng 10 ngày sinh con nhanh như con người, nhưng họ không làm vậy, họ nuôi con trong trăm năm, ngàn năm đều có khả năng, bởi vì họ một lòng yêu mến con của họ, họ không muốn con mình sinh ra quá yếu, họ sẽ dùng thực lực bản thân tu luyện toàn bộ cho bào thai, có linh thú sinh ra con mới có vài ba ngày đã cường đại mạnh hơn cả mẫu thân, đây chính là tu luyện từ trong trứng đó nha.

Trên tay Thiên Long giọt kim quang huyết dịch lấp lóe, càng đi sâu vào bên trong càng sáng lên.

Đi đến một mảnh rừng rậm kỳ lạ, gốc cây đều cháy đen thui không một tia sinh cơ, bất quá cách gốc một trượng bên trên là lá xanh sinh cơ bừng bừng, liếc một cái Thiên Long biết ngay là có vấn đề, hắn vác Hung Lửng trên vai đi xuyên qua mảnh rừng rậm kỳ quái này, Thiên Long rất kỳ quái, hướng hắn đi đến tiểu nữ nhi của hắn an toàn trên mức hi vọng, cơ bản là không gặp nguy hiểm lớn lao gì.


Đi qua một cái không gian trống trải, Thiên Long kỳ quái vì sao giữa rừng rậm lại có một cái không gian trống trải này, nó tỏa ra một loại an toàn khiến ai đi qua đều muốn dừng lại nghỉ chân, Thiên Long cũng thế, hắn đang hạ dần xuống đột nhiên vai trái đau nhói, nhìn lại thấy Hung Lửng đang cắn hắn ngập cả răng máu tươi chảy như nước từ vai hắn chảy ra, Thiên Long vội vã vân không lên cao, trán hắn chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh.

Thiên Long thử ném một cục đá xuống bên dưới đất, rất đỗi bình thường cục đá rơi xuống không có một chút gì kỳ lạ xảy ra, nhưng Thiên Long không tin, thứ này có thể làm hắn mất đi lý trí không dễ dàng cứ như vậy bình thường, ném ra một con thỏ xuống bên dưới, con thỏ Thiên Long bắt được trên đường định làm đồ ăn dự trữ, vừa thả con thỏ xuống đất, con thỏ còn chưa kịp nhảy một cái, từ không khí lao ra một cái lưỡi liềm chém nát con thỏ thành hai nửa, sau đó mặt đất rẽ ra một cái hang nhỏ nhốt xác con thỏ xuống để lại một không gian vắng vẻ yên bình, nuốt con thỏ cứ như rắn nuốt mồi không có một chút cặn bã, Thiên Long vuốt vuốt trán một cái đầy mồ hôi lạnh, gian nan nuốt một ngụm nước bọt Thiên Long gấp gáp bỏ chạy, nơi này con mẹ nó quá ảo diệu rồi.

Đi đến chân một quả thiên sơn to lớn, nơi này cao đến mức phi hành đã không thể nào cao hơn được, chỉ có thể dùng nhục thân tự leo lên, đối với Thiên Long việc này quá dễ dàng, hắn leo đâu đó hai ngày liên tục đã leo thành công lên trên đỉnh.

Trên mặt thiên sơn cũng không lớn lắm, thần thức quét qua có thể cho ra một cái kích thước hợp lý, khoảng 10 dặm tròn không có quá nhiều, chỉ cần đi tìm tiểu tinh là rất dễ dàng.