Vô Ảnh khẽ kép cửa lại, ánh sáng le lói dần tắt đi, hắn mò mẫm trong đêm với cây nến mờ ảo. Chỉ cần tìm được Long cốt, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Hắn tìm khắp xung quanh, không nơi nào tìm thấy cả, ngay lúc hắn dựa vào chiếc long bào, cảm thấy có sự dịch chuyển. Ánh sáng từ từ loé lên. Ở bên dưới có một chiếc hộp làm bằng ngọc đã khảm bụi, xung quanh có một tầng phong ấn quỷ dị. Vô Ảnh đọc chú phá giải, nhưng khi vừa cảm thấy ma lực, lớp phong ấn toả ra một luồng sức mạnh vô cùng lớn, hất văng Vô Ảnh ra xa. Đan thiền tổn thương nhưng không làm hắn nản chí, xem ra lần này thật sự phải liều mạng...
-----------------------------------------------------------
Bên này khi vượt qua quãng đường dài đằng đẵng, cuối cùng cũng di chuyển đến hoàng thành. Dã Thụy Yên không hề để ý, từ khi đặt chân đến đây, trạng thái của Lộ Thương Nguyệt vẫn luôn không tốt lắm. Tuy mang thân thể tiên thai nhưng cô lại tu ma đạo, đến gần long khí càng suy nhược. Thế nhưng cô vẫn là ma thần cửu ngũ chí tôn, ít ra sự thay đổi này cũng chỉ khiến cô trông yếu giống như người phàm mà thôi
- Đến nơi rồi
Lộ Thương Nguyệt nắm lấy tay của Thụy Yên bước xuống, bàn tay to lớn ấm áp làm cô có cảm giác cực kì thoải mái. Cô đảo mắt xung quanh, nhân giới vẫn luôn như vậy, phồn hoa tươi mới. Chỉ có ma giới cô là chịu thiệt thòi, sống trong bóng tối và khí đục, suốt đời mang tiếng ác do người đời gieo cho
Sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho cô, Dã Thụy Yên liền trở về kinh phục mệnh. Sau khi y đi, Lộ Thương Nguyệt cũng không lười biếng, tiếp tục vận công trị thương chuyển hoá hai nguồn năng lượng. Bỗng ngoài cửa phát ra tiếng động lạ, cô ngừng lại cẩn thận ngó ra ngoài
Con chim sí điểu nhỏ có bộ lông màu đen tuyền đặc biệt, dưới bụng nó chảy ra dịch màu đỏ, đôi mắt nó ngấn lệ trông rất tủi thân. Lộ Thương Nguyệt nhìn là nhận ra ngay, bèn nhanh chóng nhẹ nhàng đỡ nó vào phòng.
Sau khi đặt nó xuống bàn liền gọi Lạc Thiên đến, hắn ta đang ngái ngủ cáu bẩn đi tới. Lạc Thiên sau khi nhìn thấy con chim sí điểu nằm trên bàn liền nhếch mép cười, miệng không nhịn được mà khịa vài câu:
- Không ngờ đệ đệ cao cao tại thượng của ma tôn lại bị thương thảm thế này. Rốt cuộc là ai có bản lĩnh đánh ngươi trở về nguyên hình thế?
Lộ Thương Nguyệt ngược lại với y, vô cùng sốt sắng: Ngươi đừng nói nhiều nữa, mau chữa thương cho Vô Ảnh
Sau khoảng một khắc, vết thương kia đã khép lại và không còn rỉ máu, nhìn sắc mặt Vô Ảnh tốt hơn rất nhiều
- Vì bị nội thương khá nặng, hắn ta hiện tại chưa thể biến lại hình người
- Hả, ngươi đã đi đâu, sao lại bị thương đến nông nỗi này
Vô Ảnh thực sự không muốn nói ra nguyên nhân, nếu chủ nhân hắn biết hắn tự ý đi tìm long cốt, tự ý bị thương thì gay to. Lỡ như chủ nhân không cần hắn nữa thì sao, ta không thể biến thành hình người, có phải là mất hết tác dụng rồi không?
Lạc Thiên đưa ra một thau nước ấm, thô bạo đặt xuống: Cả người toàn bùn đất, đúng là làm mất mặt tộc sí điểu
---------------------------------------------------------
- Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Ái khanh bình thân..
- Tạ hoàng thượng..
- Cuối cùng dịch bệnh cũng đã được giải quyết, làm tốt lắm
- Lần này vi thần đi đến đó, phát hiện tri phủ có biểu hiện rất kì lạ. Bèn tự ý kiểm tra sổ sách, trong đây ghi rất nhiều điều vô lý, sổ sách đối chiếu không khớp với giấy tờ mua bán. Khẩn xin bệ hạ nhanh chóng cử người đi điều tra
Hoàng thượng nhìn Dã Thụy Yên với ánh mắt rất hài lòng, sau khi đọc lướt qua một lượt liền ra lệnh cho đại lý tự khanh điều tra cặn kẽ nguồn gốc, rồi ban cho y phủ đệ ở phía nam. Qua lần này, ai cũng biết vị tân trạng nguyên kia đang dần dần được tín nhiệm, sau này nên kết thân với nhân tài trẻ này
Có phủ đệ mới thì đương nhiên phải lập tiệc, những ngày tiếp theo chắc chắn rất bận rộn. Nhân thời gian này có thể tư lợi một chút, có khi lại có thể ở gần A Nguyệt hơn. Cảm giác sau khi gặp lại, giữa chúng ta vẫn có phần xa cách hơn trước