Không bao lâu sau, đất rung núi chuyển một trận.
Mọi người ngẩng đầu thì thấy một con gấu đen to lớn đang đi tới, hắn khá cao lớn, trước ngực điểm xuyết một chữ V màu trắng lớn.
Úc Yên nhìn chằm chằm: Là gấu đen!
Con gấu đen này rất thẹn thùng, hai tay khoanh lại, dường như còn có chút đáng yêu. Nhưng lưng hùm vai gấu như hắn thật sự không hợp với tư thế này.
Nhưng mà nhìn hắn mở to mắt cùng với hai chiếc tai lắc lư, Úc Yên đã đầu hàng.
"Đáng yêu quá đi."
Gấu đen được khen là 'đáng yêu' thì càng thẹn thùng.
Vậy mà đại năng lại nói hắn đáng yêu, hí hí, trước giờ hắn chưa từng được khen, đa số là nghe gấu lớn, gấu xấu, quái vật lông đen và gấu chó thôi.
"Vô cùng có thể! Qua đi." Úc Yên bảo.
Gấu đen lập tức dùng bốn chân mà chạy vào.
"Còn ai nữa?!"
Nhìn quanh một lượt, trên quảng trường chỉ còn lại một vài yêu quái khó coi, bọn họ không muốn đi cùng Úc Yên và cũng nghĩ là mình sẽ không được chọn.
Một tiểu thụ yêu cuối cùng cũng lấy hết can đảm, hắn rung rinh cành cây, lộc cộc chạy lên trước: "Đại năng, ta, ta..."
"Ngươi?" Úc Yên nhìn hắn một lượt, là một yêu quái thực vật, lại còn nói lắp, thật là kẻ yếu trong kẻ yếu.
May mà Lâu Meo Meo bọn họ không phải là nơi coi trọng điều đó, cậu mỉm cười nói: "Ngươi là cây gì?"
Tiểu thụ yêu: "Ta, ta, ta, là cây đào!"
Mắt Úc Yên sáng lên, nhanh chóng chỉ ra phía sau: "Không tồi, Lâu Meo Meo của ta dành một vị trí nhỏ cho ngươi."
Tiểu thụ yêu vui đến mức cành cây bay loạn xạ: "Cảm, cảm, cảm ơn đại năng!"
Không phải chứ?
Ngay cả thụ yêu nói lắp cũng được sao!?
Cái tông môn này sớm muộn gì cũng đi tong.
"Không còn ai nữa sao?" Úc Yên hét hồi lâu, cảm thấy hôm nay cứ như vậy đi, hoạt động mời chào nhân tài đã sắp kết thúc.
"Đại năng đại năng." Một cục nấm mũ hồng nhảy dưới chân Úc Yên cả nửa ngày, giọng nói đáng yêu: "Còn ta nữa, mau nhìn ta đi."
Úc Yên xém nữa đã bị hắn dọa cho nhảy dựng, meo, mũ hồng thân trắng, cậu không dám chạm vào đâu.
"Ngươi có độc không?"
Nấm độc: "Ăn vào mới dính độc, không ăn ta thì không sao cả."
Úc Yên không ngờ tiểu thụ yêu này lại là nấm độc.
Nhưng hắn cực lực thể hiện bản thân: "Đại năng đại năng, ta rất lợi hại, địch dính bào tử của ta thì sẽ nhiễm độc mà chết."
Úc Yên: Lỡ như ngươi không phân biệt được địch ta thì sao!?
Nấm độc gãi đầu: "Không đâu, não ta không nhỏ tới vậy."
Úc Yên:...
Có cảm giác như mình bị nấm xem thường.
Nghĩ một hồi, cậu nói: "Cũng được."
Nấm độc muốn chạy vào trong nhưng đột nhiên bị Úc Yên gọi lại: "Ê ê, từ từ, ngươi ôm cái gì vậy?"
Nấm độc: "Đệ đệ của ta."
Úc Yên: "Đừng có lừa ta, các ngươi khác loài mà!"
Nấm độc: "Được rồi, là bằng hữu của ta."
Úc Yên:...
Cây nấm này thật là xảo trá, vừa nhìn là biết không phải đồ ngốc.
"Ngươi thế này là đi cửa sau, nhưng lần này bỏ qua, không có lần sau."
"Cảm ơn đại năng!" Nấm độc vui vẻ ôm bằng hữu của mình gia nhập đội hình.
Nấm độc và bằng hữu của hắn là người cuối cùng, cuối cùng Đoạn Tiểu Miêu cũng không mời chào nhân tài nữa.
Dù sao thì ngay cả nấm độc cậu cũng nhận mà.
Đoạn Lâm nhìn nhóm tiểu yêu mênh mông, hắn xoa tai mèo con: "Ngươi nhận rất nhiều tiểu yêu, chuẩn bị chỗ ở chưa?"
Không lẽ là muốn... để ở Ma Thành chứ?
Đoạn Lâm cũng không phải là không muốn, nhưng nơi đó vẫn không phải là của hắn.
Đến lúc có chuyện, nếu gây thiệt hại cho người vô tội thì không hay lắm.
Đúng vậy, sắp xếp mấy tiểu yêu này ở đâu đây?
Bọn họ vừa mới ra tù, ngay cả miếng đất thuộc về mình cũng không có.
Cho nên việc cấp bách bây giờ không phải là đi hỏi thăm tin tức.
Úc Yên: "Trước tiên chúng ta đi xem thử ngọn núi nào có phong cảnh đẹp đẹp rồi sắp xếp họ qua đó."
Tống Bình Châu và Hạo Trinh lập tức lo lắng, mong là Đoạn Tiểu Miêu đừng nhìn trúng đỉnh núi tông môn nhà họ.
Đoạn Lâm cũng không phản đối: "Mèo con thích không khí nơi nào? Nói đi." Để hắn đi cướp.
Mọi người: Hèn gì Đoạn Tiểu Miêu ngang tàng như vậy, thì ra là do ngươi!
Đoạn Tiểu Miêu lớn lên bên cạnh Đoạn Lâm, nếu Đoạn Lâm không dung túng cậu quá mức thì cậu cũng sẽ không biến thành con mèo ngang bướng như bây giờ.
Úc Yên: "Được được."
Thấy bọn họ thật sự định làm như vậy, thiếu các chủ lập tức đứng ra khuyên nhủ: "Chiếm núi là chuyện của hàng vạn năm trước, bây giờ mọi người đều rất văn minh, hay là mình tốn chút linh thạch để mua lại đi?"
Hắn nhìn Đoạn Lâm: "Hẳn là các hạ không thiếu chút linh thạch này, nếu đoạt đi thì sau này sẽ không ngừng tranh chấp, gây bất lợi cho sự phát triển của tông môn các ngươi."
Đoạn Lâm bình thản nhìn Úc Yên: "Thế nào?"
Dường như chỉ cần Úc Yên muốn cướp thì hắn không cần phải băn khoăn gì cả.
Thật là một tên sen ngoan ngoãn!
Úc Yên ôm cổ hắn, híp mắt nghĩ: "Nhưng chúng ta cũng không có nhiều linh thạch, nếu không thì đi cướp linh thạch trước đi?"
Mọi người vừa mới thở dài nhẹ nhõm đã xém nữa tắt thở.
Nói đi nói lại thì cậu vẫn muốn cướp!
Đối với Yêu Vương Ngao Ngộ, chút linh thạch này không là cái gì, trong mấy năm thống trị Vạn Yêu Cốc, hắn tích lũy được không ít.
Úc Yên giúp hắn sắp xếp không ít tiểu yêu tầng chót, mà hắn cũng cảm thấy Tiểu Miêu tu này rất thú vị nên liền mở miệng nói: "Bổn vương có thể tặng cho ngươi một ít linh thạch."
Nghe nói hắn muốn trả tiền thì Úc Yên cũng vui lòng nhận: "Vậy cảm ơn Yêu Vương, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với họ."
Ngao Ngộ gật đầu, sau đó hắn mở tiệc chiêu đãi bọn họ.
Nhân tiện tiễn nhóm tiểu yêu kia.
Đúng vậy đúng vậy.
Họ sắp chuyển đến nơi khác rồi, đương nhiên là phải ăn bữa cơm với cấp dưới cũ chứ, sau này gặp lại ở bên ngoài cũng hòa thuận!
Nhóm tiểu yêu tầng chót lần đầu tiên được hưởng đãi ngộ này, ai cũng vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng bọn họ cũng có thể lên bàn uống rượu ăn thịt rồi.
Đoạn Tiểu Miêu đáng thương, một bàn toàn là thịt nhưng cậu lại không thể ăn uống thỏa thích, nước miếng cậu chảy ròng ròng rồi.
"Sao ngươi không ăn đi?" Ngao Ngộ khó hiểu.
Úc Yên giải thích: "Là thế này, ta có tam cao nên không thể ăn thịt."
Nhưng mọi người vẫn không hiểu, tam cao là gì? (Aly: chung thắc mắc)
Mèo con vì mình mà không được ăn thịt, đây là tâm bệnh của Đoạn Lâm, cứ nhắc đến là lòng đau như cắt, hắn không thể giấu giếm: "Mèo con dùng ăn thịt để đổi lấy bảo vật hữu ích cho ta."
Nhưng thật ra hắn cũng mong mèo con hạn chế ăn thịt.
Có thể Ngao Ngộ không hiểu nhưng Nhạc Trạm vừa nghe là đã hiểu, y vô cùng kinh ngạc mà nhìn Úc Yên, vì y hiểu rõ hơn những người khác rằng giao dịch với thành chủ nơi vô chủ là loại giao dịch thế nào.
Đó không khác gì giao dịch với ma quỷ.
Bởi vì nhất định sẽ hối hận.
Dù có lấy được thứ mình muốn thì cũng sẽ bị dày vò cả đời.
Nhưng mà... chỉ là không ăn thịt thôi sao?
Đây là vật trao đổi nhẹ nhất mà Nhạc Trạm từng nghe thấy.
Nhạc Trạm: "Ngươi cũng là tu vi Nguyên Anh rồi... Không ăn thịt cũng tốt, mấy món khác cũng không kém gì thịt đâu..."
Úc Yên cũng không thấy mình bị thiệt, cậu nguyện ý vì Đoạn Lâm.
"Đúng rồi, chẳng phải chỉ là không ăn thịt thôi à, sao mặt các ngươi như là trời sập xuống vậy?"
Người yêu thương cậu: Còn không phải là vì đã thèm nhỏ dãi mà vẫn không được ăn sao, thật đau lòng.
Chảy nước miếng rất ảnh hưởng đến hình tượng, Úc Yên không thể không thừa nhận rằng mình rất bẩn. Rõ ràng cậu là người sạch sẽ, lịch sự, nhã nhặn mà.
Mọi người: Có người nhã nhặn nào mà ăn cơm với nước miếng không?
Úc Yên: Lập tức lột ra cho trẫm, trẫm không mang nữa!
(Ở đây đang chỉ cái danh "người nhã nhặn" á)
Úc Yên ở Vạn Yêu Cốc ăn lấy ăn để, lấy được linh thạch thì nói với Yêu Vương: "Trước mắt thì gửi nhóm tiểu yêu ở nơi này, chờ đến khi ta tìm được núi đã, không lâu đâu."
Trước khi đi, cậu lại tri kỷ dặn dò: "Đừng nói với nhóm tiểu yêu kia là ta đã đi rồi, tránh cho bọn họ nghĩ nhiều."
Ngao Ngộ thấy cậu thân thiện như thế, lại nghĩ đến việc cậu vị ràng buộc với ma tu kia, hắn không đành lòng mà nói: "Được".
Không biết sau khi ma tu kia chết thì Tiểu Miêu tu này sẽ đau lòng cỡ nào, nhưng vận mệnh đã định, nghịch thiên sửa mệnh nói dễ hơn làm.
Úc Yên tiêu sái rời đi, tiến thẳng đến chốn thương nhân lớn nhất Cửu Châu.
Trong Tu Tiên giới, có người một lòng hướng đạo, theo đuổi trường sinh, mà cũng có người một lòng hướng tài, tích lũy gia tài bạc triệu.
Úc Yên muốn tìm vị thương nhân như thế, hắn vô cùng có tiền, có quan hệ tốt với các đại tông môn, là đại thương nhân ở Tu Tiên giới.
Úc Yên đã nghĩ đến việc thanh danh Đoạn Lâm không tốt nên năn nỉ Hạo Trinh đi nói giúp cậu.
Tên tuổi của Hạo Trinh quả nhiên xài được, hắn vào phòng thương nhân kia để thương lượng, vừa xem bản đồ vừa truyền âm với Đoạn Tiểu Miêu.
Xuất phát từ tư tâm, đa số nơi Hạo Trinh xem đều gần với Thiên Cơ Các. Ờm, dù Đoạn Lâm rất đáng sợ nhưng đã có Đoạn Tiểu Miêu kiềm chế, Đoạn Lâm giống như một thanh kiếm trong vỏ vậy, sẽ không dễ để lộ mũi nhọn.
Chẳng qua chuyện hắn giúp Đoạn Tiểu Miêu mua núi nhất định sẽ gây ồn ào.
Xem ra còn phải chịu phạt gấp mười lần...
Hạo Trinh thầm nghĩ: Nghiệt duyên mà.
"Núi Vạn Hoa?"
"Không đủ dương cương khí."
"Núi Thương Nham?"
"Mặt trời à, có cái nào tên đáng yêu hơn không?"
"Núi Tề Vân?"
"Hể, không có lông xù sao?"
Hạo Trinh thầm nghĩ: Ngươi cứ việc nói thẳng đi, đừng bắt ta hỏi từng chút như vậy.
Hạo Trinh tìm khắp bản đồ, cuối cùng cũng tìm được một nơi mà chắc chắn Đoạn Tiểu Miêu sẽ thích.
"Núi Đầu Mèo thì sao?"
"Được, cái đó đi!"
"Núi Đầu Mèo có núi trên và dưới, ngươi mua hết à?"
"Aaa, vui gấp đôi, mua!"
Lúc Hạo Trinh giao dịch với thương nhân cũng phải chịu đựng ánh mắt nghi ngờ của đối phương.
"Thiếu các chủ, xin hỏi hai ngọn núi này có cần đổi tên không?" Đối phương hỏi.
"Không cần." Hạo Trinh nghĩ thầm, thứ ai kia nhìn trúng chính là tên núi mà.
Hai ngọn núi này rất mắc, linh thạch Ngao Ngộ tặng như muối bỏ biển, nhưng Đoạn Lâm cũng không hề chớp mắt một cái mà trả tiền.
Điều này làm Úc Yên bắt đầu đánh giá mức độ có tiền của sen nhà mình.
"Nhà chúng ta có bao nhiêu của cải vậy?"
Đoạn Lâm buồn cười, nhìn cậu mà nói: "Sao vậy, mèo con muốn quản nhà à?"
Úc Yên ngây ngô cười: "Không phải, ta chỉ muốn nghe cho vui thôi."
Đoạn Lâm sờ đầu cậu, khiến cậu vui hơn một chút: "Ta cũng không biết là có bao nhiêu, nhưng hẳn là không ít, ngươi muốn mua bao nhiêu Núi Đầu Mèo cũng được."
Úc Yên: Thật là tổng tài bá đạo, trẫm thích!
Quả thật có không ít.
Trong những năm Đoạn Lâm quét ngang Cửu Châu, tông môn chính đạo rớt tan tác. Mà Ma Thành năm đó cực kỳ nổi bật, vô cùng tranh phong (?).
Nhưng đó đều là những chuyện đã qua.
Hiện tại các ma tu đều mai danh ẩn tích để tránh bị tông môn chính đạo theo dõi rồi lại tới thay trời hành đạo.
Úc Yên cảm thấy ma tu mai danh ẩn tích rất kỳ quái, ít nhất khi biết Đoạn Lâm ra rồi thì họ phải tỏ vẻ gì đó chứ.
Chẳng lẽ danh tiếng sen hốt phân không tốt đến thế sao?
Ngay cả thuộc hạ đón gió tẩy trần cũng không có.
Thật ra không phải vậy.
Nói cho cùng thì chỉ là do Đoạn Lâm quá đơn độc, hắn không có quan hệ thân thiết với nhóm ma binh ma tướng đó.
Mua Núi Đầu Mèo, lại mua thêm vài thứ từ chỗ thương nhân rồi quăng lên núi là được.
Đây đều là Úc Yên bày trí, khác với các tông phái rộng rãi, tráng lệ huy hoàng kia, Lâu Meo Meo bọn họ muốn lấy ấm áp thoải mái làm chủ.
Thích hợp để chơi đùa, phơi nắng, lăn đất gì đó. Cho nên sàn nhà nhất định phải làm từ gỗ, còn phải trải thảm mềm lên.
Sau núi tạo ra một nơi thích hợp cho nhóm tiểu yêu thực vật sinh sống, còn có hang động cho gấu đen, hồ bơi cho rái cá nữa.
Cái gì cần có đều có.
Đoạn Tiểu Miêu dọn nhà nên có rất nhiều chuyện cần làm, vậy nên các vị bằng hữu đều bị bắt đến phụ việc.
Hạo Trịnh: "..."
Hạo Trinh lại lùi ngày về nhà, chỉ có thể chịu thương chịu khó mà giúp Đoạn Tiểu Miêu sắp xếp cho các lông xù.
Có vài tiểu yêu có trí thông minh thấp, cũng không biết bọn họ tu luyện thành yêu bằng cách nào.
Nói nơi này là địa bàn của hắn, hắn còn muốn đi cướp địa bàn của người khác!
Các chủ Thiên Cơ các nghe nói có một tông môn yêu tu chuyển đến bên cạnh, hơn nữa còn là nhi tử của mình làm ra thì tức đến mức mắng: "Nghiệt tử, dẫn tặc vào nhà mà!"
Tuyệt đối không thể, ông phải ngăn cái tông môn đó dọn đến đây.
"Sư tôn, sao lại thế này? Sao ngài lại giận vậy? Đệ tử làm sai chỗ nào sao?" Các đệ tử nghe thấy tiếng mắng của sư tôn vang lên từ thư phòng thì lục tục tiến vào thỉnh tội.
"Không liên quan đến các người, là tên hỗn tặc Hạo Trinh kia."
Các sư huynh đệ đã hiểu: "Đại sư huynh lại gây rắc rối ở bên ngoài rồi."
Lần này hắn vậy mà lại mang cả một tông môn yêu tu về, đầu hắn bị lừa đá à?
"Các ngươi đi theo ta ngăn cản bọn họ." Các chủ vô cùng tức giận mà nói: "Hàng xóm của Thiên Cơ Các chúng ta tuyệt đối không thể là mấy tên đi ngõ tắt đó!"
Các đệ tử nghe thấy vậy thì cũng cảm thấy đây không phải là chuyện nhỏ.
Thiên Cơ Các là tông môn chính đạo, đương nhiên không thể làm bạn với yêu tà.
Cũng không biết đại sư huynh nghĩ gì mà lại làm nên loại chuyện này?
"Vâng thưa sư tôn, chúng ta đi qua ngăn cản họ, nhân tiện mang đại sư huynh về."
Đám người Thiên Cơ Các lập tức hùng hổ đi đến Núi Đầu Mèo.
Sau đó, họ lại lâm vào suy tư: "Là Núi Đầu Mèo trên hay dưới?"
"Đi cái trên trước đi!"
Trước đó, hai ngọn núi này là núi hoang, sương mù lượn lờ khắp nơi, thật ra phong cảnh rất hữu tình. Chỉ là cái tên có chút mất mặt nên không có tông môn nào nguyện ý mua lại.
Nếu là tiểu tông môn chính đạo thì các chủ Thiên Cơ Các đương nhiên sẽ hoan nghênh, nhưng là yêu tu thì không được!
Quả nhiên Núi Đầu Mèo trên đã bị mua lại, còn trang trí khá đẹp đẽ.
Cổng lớn có đường cong tròn cực kỳ giống một cây nấm, phía trên cùng dùng bút lông viết tên tông môn lên.
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu đọc: "Lâu Meo Meo Vô Địch?"
Đây là thứ gì vậy?
Mấy người này đã mất đi nửa phần sát khí, không ai có thể tức giận nữa.
"Đàn Nhã, gõ cửa đi." Các chủ chắp tay sau lưng, liếc mắt nhìn chiếc chuông trên cửa.
Chiếc chuông này không tồi, kiểm soát lửa cũng hết sức chuẩn, vậy mà lại dùng để làm chuông cửa.
Phí phạm của trời, đúng là phí phạm của trời mà.
Đoạn Lâm đứng trên mái nhà, bình tĩnh chờ đợi, dường như hắn đã sớm biết đám người Thiên Cơ Các bên cạnh sẽ tới.
Nếu bọn họ dám động thủ thì hắn cũng sẽ không nể tình mà ném đám người này về lại.
Tuy rằng Lâu Meo Meo mới dọn nhà nhưng cạnh cửa cũng an bài người gác cổng, chính là chú nhím kia.
Chỉ thấy hắn một tay cầm cây kẹo Úc Yên cho, một tay mở cổng, chớp mắt nhìn đám người ngoài cửa: "Các ngươi là ai vậy?"
Đám người Thiên Cơ Các: "..."
Cái... Cái này sao mà đánh được?
Chú nhím nhỏ hiểu ra: "Các ngươi là hàng xóm đúng không?" Hắn vui vẻ nhảy cẫng lên: "Đại Vương nói hàng xóm sang chơi thì cứ mời vào."
Cổng lớn mở ra, rất nhanh, đám người Thiên Cơ các liền thấy phía sau cổng lớn còn có một đám động vật đủ loại.
Đều đang dùng ánh mắt tò mò mà đánh giá họ.
"Có khách tới—" Chú nhím nhỏ thét to một tiếng, cả ngọn núi Đầu Mèo đều tràn ngập không khí vui sướng.
"..."
-o0o-
(Góc tìm truyện) Tui muốn thử cái gọi là sức mạnh của cư dân mạng trong truyền thuyết =)) Chuyện là tui từng đọc trúng một bộ truyện đã được edit khoảng 50 chương. Thụ trong truyện này có cái gia đình hãm lắm, cha không thương mẹ không yêu nhưng thụ vẫn yêu mấy người đó. Có một lần thụ được mời đi sinh nhật của người em trai (đứa em trai này cũng không tốt lành gì), ngày đó là hai anh em ngồi chung một xe rồi cái xe đó gặp nạn, thụ quay sang bảo vệ em trai theo bản năng, cuối cùng thì thụ hấp hối còn em trai thì chỉ bị trầy xước chút xíu. Nhưng khi người nhà thụ tới thì lại quay sang em trai đầu tiên, cuối cùng là thụ mất. Và khi mở mắt ra, thụ phát hiện mình trọng sinh thành thú may mắn, thần thú của thiên địa gì á, còn có mấy thứ (không có thực thể, hình như chỉ là mất hạt ánh sáng thôi) tự xưng là thiên địa (na ná vậy) yêu thích thụ lắm, hay bảo vệ thụ nữa. Lúc vẫn còn hoang mang thì thụ vô tình đụng trúng công (cực kỳ xui xẻo, trong truyện nhấn rất mạnh độ xui xẻo của công) và công nhận ra ở bên cạnh thụ thì mình sẽ gặp phải những may mắn bất ngờ. Có lần công dẫn thụ đi mua sắm thì gặp phải hai đứa em họ hãm của mình, nói qua nói lại hồi cái ba người đánh cược là công không thể bóc trúng giải độc đắc của cửa hàng, nhưng nhờ có thụ mà công đã thắng cược. Còn thụ phát hiện ra mình có thể lấy đi sự may mắn của người khác nên đã khiến cho hai người em họ kia gặp xui xẻo. Khi thụ được người khác yêu thích thì có thể nhận được sức mạnh và nếu đủ sức mạnh thì có thể hóa người (có đoạn thụ hóa người rồi livestream nữa). Tui nhớ tới đó thôi á, tui muốn tìm lại bộ đó mà không nhớ là tên gì, tui chỉ nhớ là trong tên truyện có "trọng sinh" thành gì gì đó thôi. Mong tìm lại được bộ này lém 🥺