Ma Tôn Hắn Có Mèo

Chương 45: Vật Quan Trọng.




Chỉ cần nguyện ý trả một món quan trọng thì có thể đổi đồ vật mình muốn ở nơi này.

Chúng tu sĩ nghe xong thì im lặng, này không phải là vô ích sao?

Nếu là đồ quan trọng thì sao lại cầm đi đổi thứ khác chứ?

Còn nữa, thành chủ nơi vô chủ có bao nhiêu món có thể đổi chứ? Muốn cái gì cũng được à?

Dường như nhìn ra thắc mắc của Úc Yên nên tiên nữ cười nói: "Cơ bản là muốn cái gì cũng được, tấn chức, phi thăng, thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí, tuyệt sắc lô đỉnh hoặc là công pháp... Nhưng những thứ đó đều có giá tương ứng, thử xem các vị có đổi được hay không."

Úc Yên: Thứ cho trẫm nói thẳng! Nơi này không có một thứ nào khiến trẫm thấy hứng thú hết.

"Vì sao không có đồ ăn và đồ chơi siêu xa hoa cho mèo?"

"..."

Đám tu sĩ phía sau lại muốn mở đầu con mèo này ra, nghiêm túc giùm cái đi, đồ chơi mèo cái gì chứ!

Đây là nơi muốn mạng người, cửu tử nhất sinh để đoạt tài bảo chứ không phải vì đồ chơi mèo!

Tiên nữ tỷ tỷ: Mèo con thật đáng yêu, dù biến thành yêu tu cũng không bị tham vọng che mờ mắt.

Bỗng Úc Yên nghĩ tới cái gì đó, cậu hỏi: "Ta muốn Kim Tương, nơi này cũng có sao?"

Kim Tương là gì?

Các tu sĩ phía sau đều sửng sốt, lý giải theo mặt chữ thì có nghĩa là nước vàng hòa tan sao?

Tiên nữ cũng ngẩn ra, nàng nhìn thoáng qua Đoạn Lâm, lại sâu xa mà nhìn Úc Yên rồi gật đầu: "Có."

Kim Tương trong lời mèo con này thật ra là một món thần bí có tên Chu Thảo, nếu đặt kim khí bên cạnh Chu Thảo thì lá của nó sẽ chảy ra Kim Tương, nếu là ngọc khí thì chảy ra Ngọc Tương, nếu là san hô (?) thì sẽ chảy ra huyết dịch (máu?) giống Xích Tương.

Kim Tương có thể trọng tố, khởi tử hồi sinh; Ngọc Tương có thể siêu phàm nhập Thánh, tóm lại bảo bối này vô cùng khó có.

Muốn lấy nó đi thì tất nhiên phải trả một cái giá tương ứng.

Úc Yên còn muốn hỏi gì đó nhưng cậu nhận ra khung cảnh trước mắt đã rộng mở, bọn họ đã đi tới một đạo tràng tiên khí phiêu dật.

Vô số chiếc bàn được xếp đan xen nhau, vây quanh một chiếc ao, ai không biết còn tưởng vị tiên nào đó trên Thiên Đình mở tiệc chiêu đãi!

Bàn nơi này không nhiều không ít, vừa khớp với số người tầng năm bọn họ. Úc Yên cũng có ghế riêng nhưng cậu không được dùng, sao Đoạn Lâm có thể thả cậu ra để cậu độc chiếm một cái bàn được chứ?

Úc Yên: Thật đáng tiếc?

"Mời các vị ngồi."

"Thành chủ tới."

Mọi người nghe thấy thế liền nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh thon dài khí phái.

Thì ra đó chính là thành chủ của nơi vô chủ, y cao gầy tuần dật, ngọc chất kim tướng.

Úc Yên 'a' một tiếng, Tống Bình Châu cũng nghi hoặc như cậu vì dường như bọn họ biết người này.

A, không đúng, phải nói bọn họ đã cướp của người này chứ.

Tống Bình Châu da mặt mỏng lập tức xấu hổ không thôi, thì ra người trước đó bị bọn họ cướp là thành chủ nơi vô chủ!

Sớm biết như thế thì hắn không nên đi theo Đoạn Tiểu Miêu làm loạn cho rồi.

Mà Úc Yên da mặt dày rất lạc quan, hai mắt cậu sáng vụt lên: "Ra là người quen à? Vậy dễ nói chuyện rồi."

Nhóm quần chúng không rõ chân tướng: Cái gì, thành chủ là người quen của con mèo này sao? Vận khí của nó cũng tốt quá đi!

Thành chủ cũng thấy Đoạn Tiểu Miêu, y lập tức cười về phía đó. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt nhưng tươi cười như vậy lại có vẻ cao thâm khó đoán.

Hoàn toàn không bình thường như lần gặp trước.

Úc Yên rùng mình, vội dán sát vào sen hốt phân của mình.

"Các hạ đừng dọa mèo của ta, nó có chút nhát gan." Đoạn Lâm đối diện nói với thành chủ, ngón tay thon dài vuốt ve mèo con.

Thành chủ cười một tiếng: "Mấy ngày nay nó cầm đầu cướp bóc, đoạt mười ba món, vậy mà ngươi lại nói nó nhát gan sao?"

Vừa dứt lời, mọi người liền 'ồ' lên.

Ánh mắt khiển trách của các tu sĩ phóng về phía Đoạn Tiểu Miêu, cướp nhiều như vậy, hẳn là lấy được không ít thứ tốt nhỉ?

Không phải, cái tên cuồng cướp bóc trước đó nhất định là nó!

Trách móc, mạnh mẽ trách móc.

Úc Yên không cho là đúng, thanh danh thì sao chứ?

Cậu liếm móng vuốt của mình, đúng, tên cuồng cướp bóc chính là cậu đó.

Ngựa con Tống Bình Châu: Tuy rằng hắn chơi chó nhưng chẳng phải hắn rất tuấn tú sao QAQ!? (?)

Thành chủ thu hồi tầm mắt, đi đến ngồi xuống bàn của mình: "Mời các vị ngồi."

Chờ mọi người ngồi hết thì y nói: "Vừa rồi thị nữ của bổn thành chủ đã nói với các vị rồi, nơi này bảo vật gì cũng có, muốn thì lấy vật quan trọng ra đổi."

Mọi người yên tĩnh, không ai nói lời nào, có lẽ bọn họ đang cân nhắc lợi và hại.

Trao đổi gì đó tất nhiên cũng là cắt một miếng thịt để đổi, nếu không phải vô cùng muốn gì đó thì không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thành chủ cầm chén rượu, thong thả uống một ngụm rồi cuối cùng lại nhìn mèo con.

Y nhìn mèo con mà nói: "Ngươi muốn bảo vật gì?"

Úc Yên hỏi lại: "Trao đổi thế nào? Trên người ta chẳng có gì tốt để đổi cả."

Thành chủ cười nói: "Trao đổi đồng giá, ví dụ như ngươi muốn một món đồ chơi thì người có thể dùng một món đồ chơi khác để đổi."

Quả nhiên là thế.

"Tất nhiên là nếu ngươi muốn Kim Tương thì ngươi phải lấy thứ quan trọng nhất ra trao đổi."

"Thứ quan trọng nhất của ta ư?" Úc Yên trầm tư một lát, mọi người đều cho rằng cậu đang suy xét nên lấy hay bỏ nhưng thật ra cậu đang nghĩ thứ quan trọng nhất của mình là gì?

Mắt thấy mèo con sắp bị thành chủ kia mê hoặc, cuối cùng Đoạn Lâm vẫn bí mật truyền âm cho mèo con ngốc: "Mèo con, Kim Tương kia là gì?"

Còn nữa, tại sao mèo con lại biết vật như thế? Muốn lấy làm gì?

Đoạn Lâm nhíu mày, càng thêm không hiểu bé mèo đã làm bạn trăm năm với mình.

Mèo con vẫn còn giấu hắn rất nhiều chuyện, không muốn cho hắn biết, sự thật này làm Đoạn Lâm vô cùng đau khổ.

Bởi vì mèo con biết gần hết mọi chuyện của hắn, hắn nguyện ý dâng mọi thứ cho cậu nhưng xem ra những thứ đó đều là hắn đơn phương tình nguyện.

Chuyện xảy ra tiếp theo cũng đúng lúc chứng minh điều này.

Úc Yên: "Kim Tương là một món đồ quý giá, có thể khởi tử hồi sinh."

Một câu của cậu lập tức kéo Đoạn Lâm về từ địa ngục: "Nếu có thể lấy được vật ấy thì một ngày nào đó, ta có thể sớm đến bí cảnh hoang cổ đón cha ba ngươi ra."

Đoạn Lâm chấn động, thì ra mèo con làm mọi thứ đều là vì mình, vậy mà vừa rồi hắn còn trách mèo con không coi trọng mình.

Nhưng hắn nghĩ như vậy cũng không sai, giây tiếp theo Úc Yên còn nói thêm: "Ta quyết định rồi, phải dùng thứ quan trọng nhất để đổi."

Phản ứng đầu tiên của Đoạn Lâm chính là: Thứ quan trọng nhất của ngươi chẳng phải là bản tôn sao? Chẳng lẽ còn có thứ khác nữa!?

"Mèo con, ngươi nghĩ kỹ chưa?" Thanh âm của thành chủ tràn đầy dụ dỗ: "Ha ha, chỉ cần ngươi đồng ý trao đổi thì Kim Tương chính là của ngươi."

"Mèo con, đừng để ý tới hắn." Đoạn Lâm lên tiếng cảnh cáo, hắn không cần Kim Tương gì gì đó.

Úc Yên đè tay đại ma đầu, bảo hắn đừng vội rồi hỏi thành chủ: "Giả dụ như ta nói ra thứ quan trọng nhất thì làm sao ngươi biết là thật hay giả?"

Không phải cậu muốn chơi trò lừa gạt, cậu chỉ sợ y không tin mà thôi!

Thành chủ cười haha, y chỉ vào giữa ao rồi nói: "Bên trong có một món bảo bổi có thể kiểm tra các ngươi nói thật hay giả, nếu là giả thì người nói dối sẽ bị vạn tiễn xuyên tim."

Hắn cười nhẹ nhàng nói ra lời này, mọi người nghe vậy đều sởn tóc gáy.

Chỉ có Úc Yên là thở phào nhẹ nhõm, có máy phát hiện nói dối thì không thể tốt hơn được nữa.

"Ngươi có chắc là nếu ta giao ra thứ quan trọng nhất thì ngươi sẽ đưa Kim Tương cho ta không?"

Thành chủ gật đầu: "Chắc chắn."

"Mèo con, không được." Đoạn Lâm trầm giọng nói: "Ngươi không cần hy sinh vì thứ đó, ta không nhất thiết phải lấy được nó."

Tuy không thể phủ nhận hắn vẫn có tình cảm với cha ba mình, nếu có thể cứu hai người họ một mạng thì đương nhiên hắn sẽ cứu.

Nhưng nếu mèo con phải hy sinh mới cứu được thì quên đi, ai cũng đừng hòng cướp được mèo con từ tay hắn.

Úc Yên nhàn nhạt nói: "Thứ quan trọng nhất của ta là được ăn thịt, nếu ngươi đưa Kim Tương cho ta thì cả đời này ta sẽ không ăn thịt nữa."

Xung quanh lại lần nữa yên tĩnh, nhưng lần này không khí không phải ngưng trọng mà là quỷ dị.

Người trao đổi không bị vạn tiễn xuyên tâm, chứng tỏ lời cậu nói là sự thật, thứ quan trọng nhất của cậu quả thật là được ăn thịt!

Các vị Lăng Tiêu động: Là tật xấu thì phải?

Thật ra bỏ ăn thịt khá tốt!

Mỗi ngày Đoạn Tiểu Miêu đều muốn ăn các món dầu mỡ, bọn họ đã sớm muốn cho cậu kiêng thịt rồi!

Thành chủ: "???"

Mũi tên đâu, mũi tên đâu rồi!

Mau ra đây đâm chết con mèo này đi.

Hai thứ này có cùng giá trị sao?

Nghe cậu nói thế thì cả người Ma Tôn nhẹ nhõm hẳn, hắn thở phào rồi xoa mày nói: "Thành chủ miệng vàng lời ngọc, nếu mèo con đã hy sinh rồi thì phải giữ lời chứ?"

Nhân tiện cảm tạ đối phương vì đã giúp mèo nhà mình kiêng thịt.

Thì ra còn có thể như vậy sao?

Các tu sĩ ở đây cũng vội vàng hùa theo: "Đúng vậy, thành chủ, ngươi nói thì phải giữ lời chứ!"

Thành chủ: "..."

Bát nước hắt đi không thể lấy lại, quả thật không thể nói mà không giữ lời.

Y chỉ có thể đồng ý: "Được, Kim Tương này trao cho ngươi."

Hầy, ai mà ngờ, ai mà ngờ chứ?

Sau này y không bao giờ trao đổi với mèo nữa.

Úc Yên: Tốt quá~

Sau đó lại trông mong nhìn y: "Ta có thể lấy thứ ta coi trọng thứ hai trao đổi với ngươi không?"

Thành chủ: Nữa hả!

Ma Tôn: Xem ra món quan trọng thứ hai cũng không phải là ta!

"Không, ngươi chỉ có thể trao đổi một lần thôi." Thành chủ lãnh khốc vô tình kéo cậu vào sổ đen.

Y nhìn sang Đoạn Lâm mà nói: "Nhưng đồng bọn của ngươi có thể trao đổi, haha, nếu lấy ngươi làm vật trao đổi thì có thể lấy một thứ bất kỳ ở nơi này."

Đoạn Lâm và các vị Lăng Tiên động: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, không thể nào."

Hôm nay đến đây là được rồi, bọn họ sẽ không trao đổi thứ gì nữa.

"Vậy thật đáng tiếc." Bỗng nhiên thành chủ nhìn sang Đan Dương: "Ta đã thấy thanh kiếm này rồi, chủ nhân của hắn có phải là Trảm Thiên không?"

Mọi người không nói gì, y tự mình nói tiếp: "Trảm Thiên cũng từng đổi đồ ở chỗ của ta, các ngươi biết hắn dùng gì để trao đổi không?"

Úc Yên: "Dùng gì?"

Thành chủ: "Bạn thân của hắn."

Mọi người cả kinh, Úc Yên và Hạo Trinh nhìn nhau, cùng nhớ tới quái nhân bùn đất kia, chẳng lẽ là người đó ư?

Vì để lấy được bảo vật mình muốn mà Trảm Thiên để bạn thân lại nơi này sao?

Bí mật năm xưa này không thể không làm lòng người kinh động.

Đồng thời đó cũng là chuyện từ rất lâu về trước, nói thế thì vị thành chủ trước mặt này thật sự sâu không lường được, sông lâu hơn họ rất rất nhiều năm.

"Còn nữa, có rất nhiều người đến đây đổi đồ..." Ánh mắt thành chủ vậy mà lại chuyển sang Đoạn Lâm, vẻ mặt ý tứ sâu xa.

Đoạn Lâm không dao động vì hắn đã đoán được.

Úc Yên thì rất tò mò, thành chủ này nhìn sen hốt phân của cậu làm gì? Chẳng lẽ trước kia sen hốt phân nhà cậu từng đến đây đổi đồ sao?

"Năm đó có một đôi nam tu đến tìm ta vì chuyện sinh con, lúc ấy ta cũng không hoàn toàn nắm chắc nhưng giờ xem ra bọn họ đã được như ý nguyện rồi."

Úc Yên giật mình, lập tức hiểu ra mọi chuyện, y đang nói đến cha ba của đại ma đầu sao?

Thì ra Đoạn Lâm được sinh ra thế này.

Vậy chẳng phải cha ba hắn cũng phải trả một vật quan trọng mới lấy được hắn ư?

Thành chủ nhìn Đoạn Lâm: "Chẳng lẽ các hạ không muốn biết lệnh tôn* dùng gì để đổi lấy người sao?"

*Lệnh tôn: Ở đây ý chỉ cha Đoạn Lâm.

Úc Yên ngẩng đầu nhìn đại ma đầu, cậu rất lo cho cảm xúc của hắn nhưng dường như hắn vô cùng bình tĩnh, không chút dao động.

Đương nhiên là không, vì Đoạn Lâm đã đoán ra ý đồ của thành chủ, trong lòng chỉ có hờ hững.

Thành chủ bất đắc dĩ, đành phải trực tiếp mở miệng: "Mặc kệ hắn dùng cái gì để đổi, chỉ cần ngươi đưa con mèo trong lồng ngực cho ta thì ta sẽ trả lại đồ cho hắn."

"Không đổi." Úc Yên còn chưa kịp hoảng sợ thì Đoạn Lâm đã lạnh lùng từ chối, khiến Úc Yên hổ thẹn.

Trong lòng hắn cậu là quan trọng nhất, mà trong lòng mình... Úc Yên bẻ ngón tay tính toán, ngoại trừ ăn thịt thì đại ma đầu còn bị xếp sau ngủ nữa.

Qua chuyện này, Úc Yên quyết định sau này yêu thương đại ma đầu hơn chút.

Đến mức không bao giờ đổi cậu (?), vì không cần phải đổi, cha ba đại ma đầu còn sống mà!

Cậu trăm cay ngàn đắng mới lấy được Kim Tương, có thể sẽ có tác dụng.

Vẻ mặt thành chủ khiển trách nói: "Ngươi cũng không hỏi lệnh tôn trả cái giá gì mà liền từ chối. Chậc chậc, cũng không biết giờ lệnh tôn có hối hận không nữa? Lúc trước bọn họ khăng khăng muốn có ngươi, bổn thành chủ cũng khuyên qua rồi nhưng giờ xem ra đúng là bổn thành chủ đoán đúng mà."

Úc Yên: "Không ăn được thì đạp đổ, cái này không tốt đâu. Ta biết ta rất đáng yêu, ngươi rất muốn nhưng ngươi không thể vì tư tâm của mình mà chọc vào nỗi đau của người khác như vậy, yêu và yêu không thể so sánh được, đến cái này mà ngươi cũng không hiểu thì không xứng được hầu hạ ta."

Cậu phẩy tay, dùng khóe mắt liếc thành chủ, bộ dạng người hầu khó dạy.

Thật ra Đoạn Lâm không khó chịu lắm, có rất ít người thể tấn công trái tim hắn, khiến hắn chịu đau đớn.

Huống chi hiện tại còn có một bé mèo che chở hắn, từng câu từng chữ sưởi ấm hắn, vậy là đủ rồi.

-o0o-

Aly: Huhu soft quá à, cứ cái đà này thì chắc tiếp theo là bão tố rồi 😔