Ma Tôn Hắn Có Mèo

Chương 4: Đem Mèo Về Nhà.




Mèo con cùng đại ma đầu đương nhiên không có khả năng xài chung một mạch não.

Úc Yên nghĩ: Xong đời, bị đại ma đầu giết người không chớp mắt phát hiện ta nằm trên đầu gối hắn rồi. Trẫm chắc chắn phải chết.

Đoạn Lâm nghĩ: Đáng chết, bị đồ ngốc nhát như chuột biết ta biết nó ngủ trên đầu gối của ta, nó chắc chắn sẽ bị hù chết.

Nhưng mà tình cảnh máu me hai bên lo lắng lại không xảy ra.

Người trước ngoan ngoãn mà nằm trong bàn tay đối phương, trong lòng thì cầu nguyên với ông bà tổ tiên: Thiên linh linh địa linh linh, hy vọng đại ma đầu thấy mèo con ta đáng yêu như vậy thì sẽ không nổi điên!

Người sau phát hiện cục lông không hề giãy giụa, năm ngón nào dám dùng sức, vội vàng thả lỏng một chút, tạo không gian cho cục lông hoạt động.

Nhưng lại đề phòng cục lông chạy trốn nên Đoạn Lâm vẫn dùng một cái tay khác che lại, ngữ khí có phần hèn mọn mà nói: "Ta không bắt ngươi đâu, ngươi đừng chạy."

Úc Yên trừng đôi mắt uyên ương: Hiện tại người nằm trong tay ngươi không phải là ta, chẳng lẽ là chuột!

Giây tiếp theo, cậu bị Đoạn Lâm thả lại chỗ cũ. Hắn còn nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu: "Không cần sợ hãi, ta sẽ không làm đau ngươi."

Thanh âm ngày càng hèn mọn rồi.

Úc Yên thầm nghĩ, ngươi nói không sợ thì ta sẽ không sợ sao! Ngươi là Đoạn Lâm - đại BOSS khủng bố nhất của Lục Hợp Bát Hoang đó!

Cậu cứng đờ, cái ót gối lên chân của đại ma đầu, nằm chổng vó không dám động đậy.

Cậu nghiêng cổ, răng nanh nhỏ hơi hơi lộ ra. Thể hiện ra một trạng thái yên lặng, nói thẳng ra là nhìn như một món đồ chơi hình mèo.

Đoạn Lâm nhìn chằm chằm cậu mấy giây, lanh lùng nói: "Ngươi nghiêng cổ như vậy không thấy mệt sao?"

Úc Yên: Trẫm không mệt!

"......" Hắn lạnh mặt nhìn cục lông sợ đến mức sắp biến hình. Hắn thật sự không hiểu, hắn đã ăn nói khép nép như vậy nhưng tại sao lại nhận được phản ứng không đáng yêu đến thế.

Nếu không nuôi được hay là giết đi nhỉ?

Đoạn Lâm duỗi ngón tay đến cổ Úc Yên, vặn đầu đối phương làm nó phải nhìn mình.

Uy áp ập vào mặt khiến Úc Yên run bần bật. Rốt cuộc trong mắt hắn, người và mèo đều như nhau.

"Meo meo..." Cậu sợ tới mức cái đuôi cũng cuộn tròn lên.

Mèo con này lớn lên rất đẹp nhưng lại ngốc chịu không nổi.

"Ha, bản tôn chỉ đùa với ngươi một chút thôi." Đoạn Lâm lười biếng nói, trong nháy mắt uy áp trên người hắn mất tiêu.

Giỡn cái đầu ngươi...

Úc Yên không hề tin Đoạn Lâm đang nói giỡn. Tác giả đã nói qua, mỗi lần ma đầu này động sát tâm thì đều là nghiêm túc!

Nhưng mà đó là đối với người.

Đoạn Lâm vừa rồi không phải động sát tâm với Úc Yên mà chỉ là lâu lắm rồi hắn không được hưởng thụ... Cái cảm giác cầu mà không được, tâm lý muốn có meo meo bắt đầu vặn vẹo.

Hắn phát hiện cục cưng trong lòng thật sự sợ hãi nên liền khôi phục thái độ bình thường: "Đói bụng chưa, bản tôn bắt cá cho ngươi ăn."

Úc Yên có cảm giác chân nhỏ của mình bị đại ma đầu nhéo một chút, cậu phản ứng giống như đa số con mèo: Nhanh chóng rút chân về.

"......" Đoạn Lâm cũng không so đo với cậu, hắn chỉ quan tâm tới cảm giác mềm mại còn sót lại trên lòng bàn tay.

Bên môi hắn hiện lên một nụ cười biến thái, cười như không cười.

Aaa, đừng nói chỉ có người không chịu nổi Đoạn Lâm, Úc Yên cảm thấy chỉ cần là sinh vật sống thì đều không chịu nổi hắn.

Nếu muốn đi bắt cá thì phải đứng lên.

Úc Yên chỉ cảm thấy thân thể đang nằm trong lòng bàn tay đại ma đầu của mình bỗng nhiên bay lên trời, nhìn xuống thì thấy vực sâu vạn trượng... A, đại ma đầu này cao như vậy sao!

Bởi vì Đoạn Lâm không thể đưa ma khí ra ngoài nên hắn không bắt được nhiều cá cho lắm. Đoạn Lâm đơn giản vung tay lên, đào một đoạn ngoài cửa động để dẫn nước vào.

Hắn mau chóng làm mấy con cá khô, đút cho đồ đần độn có khả năng đói chết trong lồng ngực.

Úc Uyên bị đút ăn đến vui sướng, nghĩ thầm: 'Chỉ cần ta không sợ chết thì có thể ăn no xong rồi lên đường'.

Cũng may tình huống không có tệ như trong tưởng tượng của cậu. Đại ma đầu này thật sự là một tên cuồng mèo, chỉ là đút cá khô cho cậu thôi mà lại bày ra vẻ mặt tươi cười quỷ dị.

Giống như thỏa mãn, lại giống như tâm ngứa khó nhịn, tóm lại trông rất biến thái!

Người không biết còn tưởng rằng hắn vừa làm việc kia xong!

Úc Yên nghĩ rằng không nên vừa nhìn tên biến thái này vừa ăn cơm, nếu không sẽ sinh ra bóng ma tâm lý. Cậu ôm cá khô xoay người, tự mình an ủi: Ta không nhìn ngươi, ta không nhìn ngươi.

Sau đó nằm ăn đến ngon lành. Chọp chẹp chọp chẹp, cá ở dưới đáy vực thật ngon nha.

Quả nhiên đồ ăn chính là bí quyết duy nhất để thu phục động vật nhỏ.

Đoạn Lâm thật vừa lòng với hiệu quả cá khô mang lại.

Từ hôm nay trở đi, hắn đã có mèo.

-o0o-

Ngoài động trời đã sáng, nhiệt độ cũng cao hơn mấy độ so với ban đêm.

Trên người Úc Yên có lông dày đặc nên không sợ lạnh. Sau khi ăn xong cậu muốn xuống dưới nhưng tên biến thái Đoạn Lâm vẫn luôn đặt cậu trong lòng bàn tay, sỡ dĩ không tính thả cậu xuống đất.

Đã không cho cậu xuống đất rồi mà còn thỉnh thoảng sờ sờ đầu với chân cậu, giống như vừa có được một cục cưng bảo bối.

Tính cách Đoạn Lâm chính là như vậy nhưng tiểu thuyết có nói qua...... Đoạn Lâm có mới nới cũ.

Thời điểm thích thì thật là thích. Ví dụ như sau khi Đoạn Lâm rời khỏi đây cũng bắt một ít yêu thú lông xù xù về nuôi.

Những yêu thú đó giá trị vũ lực cao, nhan sắc cũng cao nhưng không lâu sau không phải đều bị Đoạn Lâm nói vứt là vứt sao!

Nói chung, Đoạn Lâm chính là tên cặn bã tùy tiện vứt bỏ thú cưng.

Nhưng mà yêu thú ở Tu Chân giới còn tốt, sau khi bị vứt bỏ thì trở về núi rừng, muốn làm gì thì làm.

Đúng rồi, sau này Đoạn Lâm đi ra ngoài như thế nào nhỉ?

Hình như là có tu sĩ xông tới, nói cho hắn việc gì đấy. Đoạn Lâm bị kích thích, lập tức giết chết tên tu sĩ kia. Sau đó hắn không ngừng tu luyện, hoàn toàn đọa ma.

Một ma đầu tiếng ác đồn xa ở Tu Chân giới sau khi ra khỏi đáy vực liền tàn sát ba ngày ba đêm. Khi đó bầu trời Tu Chân giới đều nhuộm màu máu.

Vì nguyên nhân đó mà các lực lượng ở Tu Chân giới từ khi Đoạn Lâm xuất quan liền nhất trí đoàn kết chưa từng có.

Vai chính Linh Gia trọng sinh về, từ một tu sĩ với mỹ mạo nổi danh dựa vào kinh nghiệm tích lũy ở kiếp trước mà từng bước trở thành người mạnh nhất, thay đổi cái nhìn của mọi người đối với hắn.

Tóm lại đây là quyển sảng văn của Linh Gia, tuyệt đối không phải sảng văn của Đoạn Lâm.

Úc Yên có hơi đồng tình mà nhìn đại ma đầu đang chơi mèo, thật muốn lay tỉnh hắn: Lửa lớn sắp lan đến trước cửa nhà rồi mà ngươi còn say mê vuốt mèo! Nhanh đi tu luyện giùm cáiii!

Theo như Úc Yên nhớ, vai chính biết đáy vực có cơ duyên. Nếu Đoạn Lâm vẫn không đi ra, nói không chừng vai chính sẽ tự mình xuống đây đoạt cơ duyên.

Đương nhiên phải chờ đến lúc vai chính đủ mạnh đã.

Đoạn Lâm mang cục cưng đến động phủ của mình. Đúng vậy, chỗ sâu bên trong hang động mới là động phủ của Đoạn Lâm. Hơn nữa cái động phủ này làm người xem hoa cả mắt.

Đầu tiên là một cái đạo tràng* hình tròn lộ thiên, bốn phía là vách đá dựng đứng, ngẩng đầu có thể nhìn thấy một khoảng bầu trời. Có một thác nước nhỏ chảy xuống trên vách đá, từ một nơi rất cao tỏa xuống dưới, còn chưa kịp rơi xuống đất đã hóa thành sương mù.

*Đạo tràng: là nơi Đức Phật thành đạo. (by Google)

Hoa cỏ cây cối dưới sương mù lớn lên vô cùng tốt. Có thể thấy ngày thường vẫn luôn có người chăm sóc, hình dạng cùng phân bố đều ngăn nắp.

Ở giữa đạo tràng có đài tu tiên, còn có nơi chơi cờ. Trên đó có để một bàn cờ đang dở cùng với bầu rượu và chén rượu.

Xem ra sinh hoạt trong ngục giam của đại ma đầu thật sự rất an nhàn...

Úc Yên nhớ trong nguyên tác từng nói qua, Đoạn Lâm là 'ma' nhị đại, vừa sinh ra liền có cuộc sống xa hoa phú quý. Thẩm mỹ cùng phẩm vị đương nhiên không hề kém nên cái đạo tràng này được bày trí giống như tiên cảnh.

Ngẩng đầu nhìn lại, bên cạnh động phủ được khắc ba chữ cứng cáp hữu lực - Lăng Tiêu động.

Tuy rằng Đoạn Lâm nhảy một cái là có thể bay lên nhưng tên này lại mở chiết phiến ra, quyến rũ mà đi trên sạn đạo.

*Sạn đạo (棧道) là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở. (by GG)

Đoạn Lâm vốn không có tính kiên nhẫn, ngày thường đều là bay tới bay lui. Nhưng làm vậy lại dọa đến cục cưng nên hắn thật tri kỷ mà đi trên sạn đạo, hơn nữa còn che mắt cho cục cưng.

Đi vào động phủ mới buông ra.

Vừa mở mắt Úc Yên liền thấy hai cái cửa tự động vô cùng xa hoa, tự động mở ra hai bên. Hai bên còn có một ít hoa màu tím đan xen với dây đằng, nói đây là động tiên nữ cũng không quá!

Nhưng mà phong cách bên trong động phủ của đại ma đầu một chút cũng không giống với nơi tiên nữ cư trú.

Giống như cũ thật xa hoa hoa lệ, thoạt nhìn có vẻ tốn không ít phí thiết kế. Mọi đồ vật đều mười phần cao quý nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác nhà giàu mới nổi.

Úc Yên sợ ngây người, thời điểm cậu đọc sách cũng chưa từng bổ não đến vậy. Cậu vẫn luôn tưởng tượng đến một hang động lạnh lẽo hoang vắng!

Vì thế mà còn chảy một ít nước mắt đồng tình.

Kết quả tự mình xuyên qua mới thấy, thì ra tên hề chính là cậu.

Động phủ của Đoạn Lâm không hề hoang vắng lạnh lẽo một chút nào, rõ ràng chính là biệt thự cao cấp. Tuy rằng tên này là tù nhân bị giam giữ ở đây nhưng thân là 'ma' nhị đại thì không có khả năng quá keo kiệt.

Đoạn Lâm vô ý liếc nhìn cục cưng trong lồng ngực. Chỉ thấy cục lông này mở to đôi mắt, tràn ngập hứng thú với mỗi loại đồ vật trong phủ của hắn.

Nó thấy tua rua buông xuống là muốn bắt, thấy thanh kiếm treo trên vách tường cũng muốn đi cào một cái.

Đoạn Lâm đương nhiên không đau lòng mấy thứ phàm vật đó, hắn dung túng mà đưa cục cưng đi bắt đi cào. Nhưng mà cục cưng này có mới nới cũ, mau chóng thích thú với viên trân châu mạ vàng ở một góc của cái đèn cung đình. Châu này là Nam Hải trân châu, tản ra vầng sáng nhàn nhạt.

Vật này sáng long lanh nên cục cưng thích là đúng.

Đoạn Lâm tiện tay tháo xuống, đưa cho Úc Yên ở trong lồng ngực.

Úc Yên vui vẻ hệt như trên trời rớt xuống bánh bao nhân thịt, hai chân ôm chặt đồ tốt.

Mẹ nó, trước đó ở bên ngoài cậu còn tưởng rằng về sau đi theo Đoạn Lâm sẽ chết đói, nói không chừng tới cát mèo hắn cũng không có!

Không ngờ tới vậy mà lại nhặt được một tên vừa có tiền vừa là quan hốt phân loại giỏi.

Úc Yên quan sát nhà mới của mình một vòng, phát hiện Đoạn Lâm có thể không thích bóng tối. Khắp nơi trong động phủ đều được khảm dạ minh châu, chỗ nào cũng có.

Đương nhiên với số lượng này thì không chói mắt lắm, vừa đủ chiếu sáng.

Hẳn là có thể điều chỉnh khi cần thiết.

Đoạn Lâm ôm Úc Yên tìm kiếm khắp nơi trong động phủ. Vất vả lắm mới tìm được một cái ổ thích hợp cho mèo con. Sau đó hắn trải một tầng vải mềm ở bên trong, một cái ổ mèo đã hoàn thành.

Đoạn Lâm tạm thời đặt cục cưng vào trong ổ mèo, chuẩn bị đi tìm một vài đồ cần thiết cho bé. Ví dụ như chăn, khàng quàng,...

Ban đêm ở đáy vực vô cùng lạnh lẽo, tối hôm qua đồ ngốc này chính là bị khí lạnh ép đi ra.

Kết quả đối phương nhẹ nhàng nhảy ra khỏi ổ, đứng vững vàng ở trên tấm thảm phủ khắp mặt đất.

Đoạn Lâm rất có hứng thú mà nhìn cậu, con ngươi híp lại: "Ngươi muốn làm gì?"

Nếu muốn chạy trốn, hắn sẽ tức giận.

Đã ăn cá khô của hắn, vào động phủ của hắn thì sống là mèo của hắn mà chết đi cũng là mèo của hắn.

Úc Yên không nhìn đến ánh mắt khủng bố của Đoạn Lâm. Chạy thì chắc chắn là không rồi, tên quan hốt phân ưu tú như vậy tìm đâu ra chứ?

Trước khi cậu tìm được cơ duyên thì đương nhiên phải đi theo con sen để có một cuộc sống tốt nha.

"Meoo ~~" cục lông màu trắng tuyết ở trong động phủ của đại ma đầu bước hai bước, sau đó kích động mà kêu một tiếng. Có vẻ như nó muốn tuyên bố: Về sau nơi này chính là địa bàn của trẫm.

Đoạn Lâm: "......"

-----------------------------------------------

Aly: Trời ơi cái khúc tả cảnh, tui dở khoản này nhất đó🥲. Mấy bạn nào đọc truyện mà thấy cụm "tam quan thối nát" thì chỉ tui nha, tui edit  đó. Bạn @AnhVn6198 sửa đúng cho tui rồi.