Ma Tôn Hắn Có Mèo

Chương 34: Tu Sĩ Bên Ngoài Hung Quá À.




Ai cũng không ngờ ma đầu Đoạn Lâm người nghe người sợ đường xa đến đây, há mồm nói câu đầu tiên lại có nội dung thế này.

Hắn đang tìm mèo của hắn, trắng tuyết đáng yêu, mắt hai màu, còn mang theo hai thanh kiếm nữa.

À há, thì ra hai thanh kiếm mọi người nhìn thấy ngày hôm đó không phải của Đoạn Lâm mà là của mèo con nhà hắn...

Nói vậy con mèo kia đã không còn là con mèo bình thường nữa. Ngược lại cũng đúng, chuyện hắn nuôi mèo đã qua 180 năm, nếu là mèo bình thường sớm đã chết rồi.

Có thể mang kiếm thì thế nào cũng đã là một con yêu thú.

"Kiếm Tông không có mèo trắng mèo đen gì cả, các hạ muốn tìm mèo thì thỉnh đi nơi khác tìm." Trưởng lão kiếm tông làm một cái thủ thế: "Hôm nay Kiếm Tông còn có chuyện, tiếp đãi không chu toàn, mong các hạ bao dung."

Ngụ ý chính là tiễn khách.

Đoạn Lâm khinh thường tới Kiếm Tông làm khách, nói thật, vốn dĩ hắn không định gây chuyện mà chỉ tới tìm mèo thôi. Nhưng đáng tiếc lão già trước mặt này, hoặc là nói, tất cả tu sĩ của tông môn chính  không hiểu sao đều làm hắn bực mình.

"Hừ." Đoạn Lâm thuấn di một cái đi đến trước mặt trưởng lão Kiếm Tông, tu vi Động Hư cảnh lập tức ép trưởng lão Nguyên Anh sắc mặt trắng bệch.

Trưởng lão Nguyên Anh này muốn giữ trấn định nhưng lại không chống lại được uy áp mà lui về sau.

"Dừng tay!" Đại đệ tử Thẩm Liêm Qua đứng ở một bên quát, hắn lập tức rút kiếm ra, chắn trước mặt trưởng lão Nguyên Anh: "Đoạn Lâm, ngươi đang khinh thường Kiếm Tông ta không có ai sao?"

"Nếu tất cả đều là kiếm tu như ngươi thì bản tôn sao lại không khinh được chứ?" Đoạn Lâm coi thường nhìn hắn một cái rồi nâng tay phải lên, tay áo rộng bị ma khí trong tay hắn thổi ra sau làm lộ ra nửa cánh tay rắn chắc cùng với bàn tay chuẩn bị tấn công.

"Từ từ!"

Một âm thanh réo rắt êm tai vang lên.

Y thành công cản Đoạn Lâm công kích.

Các tu sĩ đều ngừng thở nghĩ thầm: 'Vẫn là Linh Gia chân nhân can đảm, cho dù đối mặt với ma đầu Đoạn Lâm cũng không hề sợ hãi, thậm chí còn dám đẩy lùi hắn.'

Nghe thấy Linh Gia lên tiếng, Thẩm Liêm Qua lập tức căng thẳng. Hắn không muốn người trong lòng xảy ra chuyện, nhưng giây tiếp theo hắn phát hiện sau khi Ma Tôn Đoạn Lâm xoay người nhìn Linh Gia thì lại ngẩn người.

Tâm Thẩm Liêm Qua trầm xuống, bởi vì từ trên mặt Ma Tôn hắn thấy được sự ôn nhu giống mình lúc mới gặp Linh Gia, ma đầu này cũng bị Linh Gia hút hồn rồi sao?

Đây không phải là chuyện tốt.

"Linh Gia, không liên quan tới ngươi, ngươi không cần nhúng tay..." Thẩm Liêm Qua muốn tiến lên ngăn cản Đoạn Lâm tiếp tục nhìn Linh Gia nhưng lại bị Đoạn Lâm phẩy tay áo đẩy ra ngoài.

Tiếp đó hắn đến trước mặt Linh Gia, không xác định gọi một tiếng: "Mèo con?"

Thì ra vừa rồi trong nháy mắt kia, Đoạn Lâm cho rằng tu sĩ trẻ tuổi có bảy phần tương tự mèo con trước mặt mình là mèo con nghịch ngợm đang cải trang.

Cậu vẫn luôn ghét bỏ mình lớn lên quá đẹp nên không muốn lấy mặt thật dọa người khác, bởi vậy Đoạn Lâm mới có suy nghĩ đó.

Vì vậy Linh Gia may mắn thấy được một mặt hèn mọn ôn nhu của Ma Tôn Đoạn Lâm. Lúc hắn chăm chú nhìn mình thì giữa mày tràn ngập thâm tình, Linh Gia căng thẳng, khuôn mặt vậy mà không hiểu sao lại nóng lên.

Nhưng mà ánh mắt đối phương nhanh chóng lạnh xuống, nam nhân cau mày nói: "Ngươi không phải mèo con, ngươi là ai?"

Nhìn vào mắt Linh Gia Đoạn Lâm liền nhận ra tên tu sĩ này không phải là mèo con của mình, mèo con sẽ không có loại ánh mắt kiêng kị hắn.

Mèo con chỉ biết kiêu căng ngạo mạn, kiêu ngạo ương ngạnh mà nhìn hắn. Tên tu sĩ trước mắt này phong tư* còn không bằng một phần mười mèo con.

*Phong tư: dáng người và cốt cách.

"Mèo con... cái gì?" Linh Gia thu lại sự kinh hoàng của mình, lạnh nhạt nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì hết, ta là Linh Gia, không phải mèo con."

"Ngươi đương nhiên không phải là mèo con, nhưng sao ngươi lại trang điểm giống mèo con?" Đoạn Lâm không tin đây là trùng hợp, hắn dám khẳng định người này đã gặp mèo con. Vì người này đã động tay động chân với mặt của hắn, là bắt chước mèo con, hắn nhất định đã gặp mèo con!

*Tui chả nghĩ ra từ nào thích hợp để thay thế cho từ trang điểm cả, dịch dung hả?

"Ngươi!" Cổ áo Linh Gia bỗng bị đối phương kéo mạnh, không hiểu sao y vô cùng tức giận! Nhưng y lại mở miệng ngăn cản Thẩm Liêm Qua: "Liêm Qua, người đừng tới đây, ta nghĩ vị đạo hữu này có hiểu lầm gì rồi."

Quả thật trong lòng Đoạn Lâm đều bị mèo con chiếm đầy, căn bản không rảnh quan tâm những người khác, hắn lạnh lùng nói: "Có phải ngươi từng gặp qua một thiếu niên khá giống ngươi không? Tuổi nhỏ hơn ngươi, diện mạo diễm lệ hơn ngươi, da thịt như tuyết, tóc dài qua eo."

Nghe Ma Tôn miêu tả, một gương mặt đột nhiên xuất hiện trong đầu Linh Gia, da thịt như tuyết, tóc dài qua , Úc Yên... Cả người y đều cứng đờ.

Là Úc Yên sao?

Cái tên đã bị lãng quên hơn trăm năm bị Linh Gia nhớ tới, nhưng y cảm thấy  khó tin, không có khả năng...

"Ngươi quả thật từng gặp em ấy." Đoạn Lâm tức khắc mặt đầy sương lạnh, không chút khách khí nắm tên tu sĩ bắt chước này hỏi: "Em ấy ở đâu?"

Linh Gia cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, y bị uy áp của Đoạn Lâm ép đến mức sắp không đứng nổi, y đầu đầy mồ hôi vất vả phun ra một câu: "Ta không biết."

Y cho rằng Úc Yên đã chết, trả lời thế nào chứ!

Y vừa dứt lời cổ đã bị bóp chặt, khuôn mặt nam nhân kia lạnh lùng, dùng lực cơ hồ bóp chết y ép hỏi: "Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi giấu mèo của bản tôn đi đâu rồi? Ngươi còn nói không biết, vậy sao ngươi lại bắt chước em ấy!?"

Lông mi người này vốn không dài như này, gương mặt không trang điểm của hắn rất nhạt nhẽo, còn không bằng một phần vạn mèo con!

Linh Gia tính cách thanh cao bị người khác vạch trần, trong lòng xấu hổ buồn bực. Không sai, y quả thật dựa vào diện mạo của bao cỏ Úc Yên kia sửa sang một chút nhưng cũng không cảm thấy mình không bằng đối phương.

Dù sao Úc Yên chỉ là vừa khéo có bề ngoài tốt, bất luận là tính tình, khí chất, thiên phú, mưu lược đều không có. Bọn Thẩm Liêm Qua đều chướng mắt nhưng vì sao Đoạn Lâm trước mắt lại yêu thương bao cỏ kia chứ?

Các tu sĩ phía dưới ồ lên, hóng hớt đến mức nỗi lòng mênh mông. Rõ ràng vừa rồi còn thấy ma đầu giằng co với người của Kiếm Tông, tại sao lại đột nhiên biến thành giằng co với Linh Gia chân nhân rồi?

Mà ma đầu Đoạn Lâm vừa nói gì?

Linh Gia chân nhân bắt chước ai?

Nói đùa gì vậy, tướng mạo Linh Gia chân nhân bậc này rồi còn còn bắt chước ai nữa, quả thật là bôi nhọ mà!

"Ma đầu, còn không mau dừng tay!"

Một đạo kiếm đánh úp từ sau lưng, Đoạn Lâm không quay đầu mà chỉ vung tay áo, dùng một còn mãng xà sinh ra từ ma khí chặn đường kiếm kia.

Linh Gia nhân cơ hội thoát khỏi tay hắn, bất chấp bị người lên án, nháy mắt lấy ra pháp khí đối chiến với Đoạn Lâm.

Đương nhiên Linh Gia không tính liều mạng.

Y chỉ không muốn làm người khác cảm thấy y vô tình vô nghĩa, cho nên dù y cũng không muốn xung đột với Đoạn Lâm nhưng mặt ngoài vẫn như cũ chính khí lẫm liệt nói: "Đoạn Lâm, ngươi đừng khinh người quá đáng."

Đoạn Lâm: "Nếu hôm nay bản tôn không tìm thấy mèo thì bản tôn tuyệt đối sẽ không thiện bãi cam hưu*." Thanh âm hắn nhàn nhạt lại lộ ra hàn ý vô tận.

*Thiện bãi cam hưu: cam tâm tình nguyên bỏ qua, ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không kéo dài tình hình nữa.

Vừa rồi Úc Yên trốn ở chỗ tối xem sen hốt phân giáo huấn Linh Gia, xem đến sảng khoái. Cậu ước gì sen hung hơn nữa, nhưng mà tình huống bỗng nhiên chuyển biến bất ngờ, bọn họ thế mà quần ẩu sen hốt phân!

Chú nhịn nổi chứ thím chịu không nổi, Úc Yên cảm thấy mình còn không ra tay tương trợ thì sen sẽ bị người khác khi dễ mất.

"A Tình, Đan Dương! Các vị tinh anh của Lăng Tiêu động, xông lên!" Một con mèo tuyết trắng nhảy xuống từ cây đào, tứ chi đáp trên Meo Meo Vô Địch, A Tình chở cậu đi, Đan Dương đi phía trước mở đường.

Các tu sĩ trên quảng trường đá xanh đều cảm giác được một cổ khí thế sắc bén đánh úp lại từ một hướng.

Bọn họ vừa ngẩng đầu nhìn lên liền choáng váng, trên phi kiếm vậy mà lại là một con mèo. Nhưng mà càng hấp dẫn bọn họ không phải là phi kiếm và con mèo kia mà là thanh kiếm đi phía trước mở đường.

Khí thế sắc bén từ thanh kiếm đó tỏa ra, thanh kiếm này thế như chẻ tre, thân kiếm trực tiếp đâm vào mấy chữ to "Kiếm trận thông thiên" trên đền thờ, gỗ ngàn năm theo đó nứt ra.

Tu sĩ vây xem đều hít sâu một hơi.

Là ai càn rỡ như vậy!?

Mấy người của Kiếm Tông đang đánh nhau đều ngừng lại, trong lòng bọn họ kinh ngạc đến mức không nói nên lời, đương nhiên còn có giận sôi máu, lý nào lại thế!

Chẳng lẽ Kiếm Tông đã đến nông nỗi ai ai cũng có thể giẫm đạp sao?

Trước có ma tu Đoạn Lâm, giờ lại tới một tên kiếm tu...

"Có cần phải báo cho chưởng môn không?" Hai trưởng lão Nguyên Anh lập tức biểu tình ngưng trọng thảo luận.

Thẩm Liêm Qua cảm thấy việc nhỏ này không cần kinh động đến sư tôn của mình, từ chối nói: "Hai vị trưởng lão, từ từ đã, để ta đi gặp hắn."

Hắn đem theo kiếm của mình chờ kiếm tu kia đến, kết quả đợi một lát, đi đến trước mắt hắn vậy mà là một phi kiếm, ở trên chở một con... mèo?

"Mèo con." Một khắc nhìn thấy Đan Dương xuất hiện, Đoạn lâm liền biết thẳng nhãi con nhà mình chịu hiện thân rồi, phương thức cậu lên sân khiến hắn vừa bực mình vừa buồn cười: "Ngươi dám trốn đi, mau cút đến lồng ngực bản tôn chịu phạt, hừ."

A Tình chân chó nhanh chóng chở Đoạn Tiểu Miêu qua.

 không vui bốp đầu hắn một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn bổ nhào vào lồng ngực đại ma đầu, cọ cọ đại ma đầu một chút mới quay người sang nhìn Thẩm Liêm Qua.

Miệng mèo không động đậy nhưng lại có một tiếng người thanh thúy dễ nghe vang lên: "Ngươi muốn so kiếm với ta sao?"

Nó nói tiếng người, chứng tỏ đã không phải là một con yêu thú đơn giản nữa, nó đã là yêu tu rồi!

Gặp được kiếm tu càn rỡ khiêu khích Kiếm Tông, Thẩm Liêm Qua đương nhiên muốn so với đối phương. Nhưng mà đối mặt với gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu như vậy hắn lập tức sửng sốt, nhìn cậu một chút lại quay sang nhìn thanh kiếm trên bảng hiệu.

Thẩm Liêm Qua nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu: "Đó là kiếm của ngươi sao?"

Đoạn Tiểu Miêu: "Đúng vậy, kiếm của ta đó."

"Ngươi có biết hành vi này là đang khiêu khích Kiếm Tông không? Nếu ngươi không biết thì ta khuyên ngươi mau chóng thu hồi kiếm, bồi thường cho Kiếm Tông."

Tuy rằng con mèo này rất đáng yêu nhưng hắn không phải là Đoạn Lâm, Thẩm Liêm Qua không chút khách khí dùng kiếm chỉ vào cậu: "Nhưng nếu ngươi cố ý khiêu khích thì đệ tử Kiếm Tông là ta sẽ không để ngươi giương oai đâu."

"Vậy nên vừa rồi chẳng phải ta hỏi ngươi rồi sao? Ngươi có phải muốn so kiếm với ta hay không?" Úc Yên cảm thấy người này thật ngu ngốc, một gương mặt trắng trẻo đoan chính thế này mà đến năng lực lý giải cũng không có.

Nghe vậy các tu sĩ phía dưới ồ lên, vừa rồi bọn họ đều nghĩ thì ra đây là mèo của Đoạn Lâm, nghe nói rất hung nhưng thoạt nhìn không giống vậy.

Không ngờ một lời không hợp nó liền khiêu khích đại đệ tử của chưởng môn Kiếm Tông, đây đâu chỉ là hung, quả thật là không xem ai ra gì.

Rõ ràng Đoạn Lâm lấy cớ tìm mèo tới gây chuyện, không biết Kiếm Tông sẽ làm thế nào?

Đường đường là đại đệ tử chưởng môn Kiếm Tông nhưng lại bị một con mèo khinh thường, sắc mặc Thẩm Liêm Qua vô cùng khó coi, lập tức nâng kiếm lên: "Tại hạ lĩnh giáo!"

"Được!" Úc Yên chờ hắn đồng ý liền nhìn Đan Dương trên bảng hiệu nói: "Xuống đi Đan Dương, ngươi có bằng lòng thay ta chiến một trận không?"

Thân kiếm Đan Dương ong lên một tiếng, rời khỏi bảng hiệu phi đến trước mặt Thẩm Liêm Qua.

Hiển nhiên hắn là một thanh kiếm tốt có kiếm linh, các vị kiếm tu ở đây không khỏi hâm mộ. Kiếm linh cũng phân mạnh yếu nhưng kiếm linh trước mắt này không thể nghi ngờ chính là vô cùng vô cùng mạnh.

Nhưng tại sao hắn lại nghe lệnh một con mèo chứ?

Thẩm Liêm Qua vẫn chưa nhận ra đây là Đan Dương của Tổ sư gia nhà mình, dù sao người chân chính gặp được Đan Dương rất ít.

"Ngươi không ra tay mà lại để một thanh kiếm ra tay sao?" Thẩm Liêm Qua cảm thấy mình bị sỉ nhục nghiêm trọng, con mèo này thật buồn cười!

"Mình hắn là đủ rồi, ngươi đánh thắng hắn trước rồi nói sau." Úc Yên muốn làm người khác tức chết mà.

Đan Dương dường như muốn chứng minh lời của Đoạn Tiểu Miêu nên lập tức tấn công tiểu tử trước mặt.

Thanh kiếm tạo hình cổ xưa, nhát kiếm đầu tiên chém tới có khí thế lan rộng, kiếm tuệ trên chuôi kiếm tung bay.

Thẩm Liêm Qua chống chọi với Đan Dương, sắc mặt lập tức đại biến, trong lòng kinh hãi không thôi. Thanh kiếm này mạnh hơn dự đoán của hắn, kiếm trong tay hắn căn bản không phải là đối thủ của đối phương.

Lại thêm mấy nhát nữa chỉ sợ hắn sẽ chết!

Nhưng hắn không cam lòng lùi bước, bằng không hắn không chỉ vứt mặt mũi của mình mà còn là của toàn Kiếm Tông.

"Tại sao lại như thế?" Các trường lão bên cạnh xem chiến cũng nhìn ra Thẩm Liêm Qua không địch lại, đang nghĩ ngợi có nên tiến lên hỗ trợ hay không.

Đoạn Lâm ôm mèo sâu xa nói: "Sao không lên hết đi? Nếu không lên thì đệ tử này của các ngươi sẽ chết đấy."

Vài vị trưởng lão Nguyên Anh bị hắn nói móc đến suýt nữa dậm chân, nhưng lời hắn nói lại là sự thật. Thanh kiếm kia không biết lai lịch thế nào, vài vị trưởng lão Kiếm Tông bọn họ đều không nhìn ra sơ hở.

Nhưng Linh Gia đứng ở một bên xém nữa không áp được sắc mặt kinh hãi, trong lòng y sông cuộn biển gầm, tiếng lòng rối loạn.

Nếu y không nghe lầm thì con mèo trắng vừa gọi thanh kiếm kia là Đan Dương sao?

Đầu Linh Gia ong lên một tiếng, lập tức nhớ tới kiếm của Trảm Thiên cũng gọi là Đan Dương. Đan Dương cũng chính là cơ duyên duy nhất của Tiên Nhai đế, lần này y hao hết tâm tư trở thành đệ tử Kiếm Tông chính là để thu phục Đan Dương.

Nhưng tại sao Đan Dương lại xuất hiện ở đây?

Linh Gia gắt gao nhìn trộm con mèo bị Đoạn Lâm ôm vào ngực kia, nó là ai? Thật sự là Úc Yên sao?

Trong đầu y phảng phất có mấy chi tiết rõ ràng, chỉ cần một sợi dây hoàn chỉnh xâu chuỗi chúng lại thôi. Mà sợi dây này như ẩn như hiện, dường như sắp trồi lên mặt nước.

Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong lòng Linh Gia, chẳng lẽ cơ duyên ở Tiên Nhai đế đã bị người khác nhanh chân đoạt được rồi sao?

Người này chính là Úc Yên gặp đại nạn không chết sao?

Nhưng Linh Gia nhanh chóng phủ nhận, y có chết cũng không thừa nhận Úc Yên may mắn bậc này, cơ duyên ở Tiên Nhai đế chỉ có thể là của y.

"Đoạn Lâm đạo hữu, ta hỏi một chút, mèo này của ngươi tên gì?" Linh Gia nhớ rõ bao cỏ kia không giống như yêu tu, không thể là con mèo này được.

"Ngươi gọi ai là đạo hữu, hắn không phải là đạo hữu của ngươi." Đoạn Lâm còn chưa mở miệng Úc Yên đã trèo lên vai hắn, bởi vì như vậy mới có thể nhìn xuống Linh Gia: "Ngươi muốn hỏi gì thì cứ nói trực tiếp với ta, ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, là Đoạn Tiểu Miêu!" ( =))) )

Cũng không thể trách Úc Yên kích động như vậy, Linh Gia này thật sự có bản lĩnh, lỡ như sen nói với y thêm hai câu liền hãm sâu vào, từ đây trở thành lam nhan tri kỷ của y thì sao.

Còn nữa, vừa rồi sen hốt phân hung như vậy nhưng vì sao vị này vẫn sáp vào muốn lôi kéo làm quen chứ?

Y không sợ chết sao?

"Hạnh ngộ*. Linh Gia ẩn nhẫn chắp tay, dường như không nhớ tới mối thù vừa rồi: "Vừa rồi nghe ngươi gọi thanh kiếm kia là Đan Dương, mạo muội hỏi một câu, đó có phải là Đan Dương của tiền bối Trảm Thiên không?"

*Hạnh ngộ: hạnh là vui, ngộ là gặp, hạnh ngộ là rất vui được làm quen. (chắc vậy)

Úc Yên lúc này mới nhớ ra đối phương là vai chính, trong nguyên tác chính y lấy được Đan Dương, cậu lập tức vừa chột dạ vừa sảng khoái, thoải mái ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đúng vậy, đó chính là Đan Dương."

Đan Dương là cậu hao hết thực lực tâm tư mới lừa tới được, cậu không cần phải chột dạ.

Sau khi nhận được câu trả lời, Linh Gia như bị ngũ lôi oanh đỉnh*, sắc mặt tái mét tiếp tục truy vấn: "Là nhận được từ tiến bối Trảm Thiên sao?"

*Ngũ lôi oanh đỉnh: Sét đánh xuống đầu, ở đây nghĩa là sốc ấy.

"Không sai." Úc Yên ngây thơ đáng yêu, y hỏi gì cậu đáp nấy, cuối cùng hỏi lại: "Sao ngươi biết vậy? Ngươi cũng quen tiền bối Trảm Thiên sao? Nhưng tiếc rằng ông phi thăng Thượng giới rồi, ngươi không gặp được."

Công phu miệng lưỡi này hóa thành tro Linh Gia cũng nhớ rõ, y nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Úc Yên: "Là ngươi, ngươi là Úc Yên."

"Ngươi đang nói gì vậy? Ta không hiểu." Úc Yên nghe thấy mặt nạ của mình bị lột thì nói không sợ là giả, vì thế cậu nhanh như chớp chui lại vào lồng ngực sen: "Đoạn Lâm, tu sĩ bên ngoài hung quá à, còn thích nói mấy thứ khó hiểu nữa."

Đoạn Lâm biết rõ mèo con đang khi dễ người khác, nhìn đi, cảm xúc người bị khi dễ sắp mất không chế luôn rồi. Nhưng thế thì sao?

"Đừng sợ." Hắn phi thường phối hợp sờ móng vuốt mèo con: "Có ta ở đây thì không ai có thể tổn thương ngươi."

Linh Gia nghe được càng hộc máu, tiếp đó còn bị Đoạn Lâm lạnh mặt nhìn. Vì sao, vì sao một nhân vật như Đoạn Lâm lại xem bao cỏ Úc Yên như bảo bối chứ!?

Nếu đây không phải là mỡ heo che tâm* thì chắc hẳn Úc Yên đã làm gì đó rồi.

*Mỡ heo che tâm: nghĩa là mắt bị mờ hay hồ đồ gì á, chứ tui tra mạng không ra.

Nghĩ đến đây Linh Gia mới bình tĩnh lại. Trong ấn tượng của y, Úc Yên bất quá chỉ là món đồ chơi bị bọn Thẩm Liêm Qua vứt bỏ mà thôi.

Nói vậy hẳn Ma Tôn sẽ cảm thấy hứng thú đối với chuyện này.

Y không ngại một năm một mười nói hết ra, cho Ma Tôn một kinh hỉ.

-o0o-

Aly: Mọi người chúc mừng tui lết được nửa đoạn đường đi nào.