Ma Tôn Hắn Có Mèo

Chương 22: Hôn rồi.




Không khí nhanh chóng kết thành băng.

Ma Tôn nằm mơ cũng không nghĩ tới bảo bối mình nâng trong lòng bàn tay lớn lên lại thành quỷ đòi nợ, cậu chưa từng thân mật kêu hắn Đoạn Lâm ca ca nhưng lại gọi người khác một câu Cửu Thiều ca ca, hai câu Tống tiểu ca ca.

Cửu Thiều không tính, đây là chiến tranh của hắn và mèo con, Đoạn Lâm không thể giận chó đánh mèo với Cửu Thiều được nhưng Tống Bình Châu là thứ gì!?

"Ngươi nói lại lần nữa, ngươi gọi bọn họ là cái gì?" Ma Tôn tức đến mức bật cười, bộ dạng cực kỳ dọa người. Úc Yên thậm chí thấy được ma khí lượn lờ trong mắt hắn, thật dữ tợn.

Tuy cậu biết mấy lời này nhất định sẽ chọc giận đại ma đầu nhưng Úc Yên thật sự không ngờ đối phương phản ứng lớn như vậy, nhất thời làm cậu sửng sốt: "Ta..."

Tiểu ca ca là xưng hô thường thấy ở thế giới của cậu. Nhưng mà có khả năng ở Tu Chân giới đây là một nick name vô cùng thân mật.

Nếu không sao Đoạn Lâm có thể giận đến phát run được, cậu không giải thích Đoạn Lâm liền cắn răng hỏi: "Ngươi ra ngoài làm gì? Muốn song tu với bọn họ sao?"

Úc Yên muốn nói: 'Ngươi điên rồi, ông đây là con mèo tùy tiện như vậy sao!?'

Nhưng mà cậu chớp chớp mắt, muốn kích thích đại ma đầu thêm chút nữa nên thuận nước đẩy thuyền nói: "Đúng vậy, ai biểu ngươi không được, ngươi không song tu với ta nên ta muốn theo người khác...Ô"

"Nói hưu nói vượn." Đoạn Lâm thật sự tức giận rồi, một tay hắn vòng qua eo Úc Yên, một tay che miệng cậu, trong chớp mắt hai người đã đi tới một không gian khác.

"Ư ư!" Ức Yên trừng lớn mắt, đây là chỗ nào? Nhìn giống như nhà tù vậy.

Mẹ nó, cầm tù!

Thì ra Đoạn Lâm ôm Úc Yên vào không gian giới tử của hắn, đây là một mật thất phong kín bốn phía, ngoại trừ một chiếc giường thì không còn gì cả.

Xong đời, Úc Yên hối hận rồi, cậu không nên chọc giận Đoạn Lâm. Hắn là người có tính cách cực đoan, bình thường không nhìn ra nhưng khi có chuyện liền bùng nổ, căn bản không kiềm chế được!

Ví dụ như hiện tại, Đoạn Lâm gắt gao bao vây cậu kín không kẽ hở, khiến cậu có cảm giác đến hô hấp cũng khó khăn.

Tên biến thái này muốn đè chết cậu sao?

Thật ra không phải, chẳng qua Đoạn Lâm bị tức đến mức tâm can đau đớn. Hắn tự nhận tất cả mọi chuyện hắn đều làm tốt, không làm việc gì có lỗi với mèo con nhưng tên khốn này trước nay chưa từng quan tâm hắn, luôn chọc tức hắn! Thọc dao vào tim hắn!

Ta đối xử tốt với ngươi như vậy mà ngươi cũng chưa từng gọi ta một tiếng Đoạn Lâm ca ca, những tên đó ngươi chỉ mới gặp một lần liền gọi ca ca, ngươi..."

Thì ra là giận chuyện tiểu ca ca, nhưng hắn so đo chuyện này làm gì.

Úc Yên cắn tay đại ma đầu một ngụm, không lựa lời mà hô: "Chẳng phải ngươi có thể dễ dàng làm ta gọi ngươi là Đoạn Lâm ca ca sao? Chỉ cần ngươi đồng ý song tu với ta, đừng nói là ca ca, ngươi muốn ta kêu cái gì cũng được. Tướng công, phu quân, cục nợ, đầu quả tim,..."

"Câm mồm!" Ma Tôn một lần nữa vội vàng che miệng Úc Yên lại nhưng lần này không phải bị chọc giận mà là xấu hổ: "S-Sao ngươi biết nhiều như vậy?"

Úc Yên suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, cậu bịa chuyện: "Ta sinh ra ở trên phố nên nhớ mang máng một ít. Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ngươi có tới hay không?"

Úc Yên bất chấp tất cả nhấc đầu gối, dù sao đều đã như vậy rồi, mặt trong mặt ngoài gì cậu cũng mở ra hết. Hơn nữa cậu cũng không coi Đoạn Lâm là người ngoài, mười một năm ở chung bọn họ đã sớm vô cùng thân mật.

Song tu một lần đổi lấy tự do vĩnh hằng, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?

Đầu gối thiếu niên lộn xộn, Đoạn Lâm hít từng ngụm khí lạnh. Không phải hắn không giữ Úc Yên lại được mà là hắn sợ làm cậu bị thương, hắn đành phải bó tay bó chân.

Đường đường là Ma Tôn thực lực cường đại giờ phút này giống như là xả đầu hoa*, lại còn xả không thắng nữa chứ, hắn cả giận nói: "Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không? Ngươi tưởng cái này là chuyện tốt à?"

*Xả hoa đầu: là kiểu đánh nhau mà õng ẹo nắm đầu, gỡ trâm nhau xuống của phái nữ hồi xưa. Ở đây có nghĩa anh Lâm là Ma Tôn mà không dám mạnh mẽ đánh mà chỉ cãi nhẹ nhàng như nữ nhân. Cảm ơn bạn minngox đã giải đáp cho tui nha.

"Tại sao lại không phải là chuyện tốt?" Úc Yên nhân lúc Đoạn Lâm buông lỏng tay quay người đè hắn xuống. Cậu từ trên cao nhìn xuống, hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Ta lấy nguyên dương của ngươi thì ta có thể sớm kết đan. Chỉ cần ngươi luyện công pháp song tu với ta là trăm năm sau có thể đột phá cấm chế đi ra ngoài, đến lúc đó trời cao mặc cho chim bay, biển rộng mặc ngươi ngao du. Tại sao lại không phải là chuyện tốt!?"

"..." Ma Tôn nghiến răng ken két, tên khốn này tính toán giỏi đó chứ, còn muốn lấy nguyên dương của hắn, cậu cũng không xem lại tay chân của mình đi, có thể chịu được mấy phen lăn lộn chứ?

"Ngươi, kẻ hèn Trúc Cơ sơ kỳ mà muốn luyện hóa nguyên dương của bản tôn, người ngu ăn nói hồ đồ mà!"

Đây là cả một vấn đề nhưng Úc Yên mặc kệ, ngang ngược nói: "Vậy mỗi lần ngươi đưa một ít không được sao? Ta từ từ luyện hóa còn không được sao!?"

"Nói hưu nói vượn, buồn cười!" Ma Tôn hắn tức tới mức đầu ong ong, cậu cho rằng đây là rót rượu sao? Mỗi lần một ít nữa chứ.

"Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ, cái này không được cái kia không xong lại không chịu thả ta ra ngoài, hu hu..." Úc Yên nhìn hoàn cảnh xung quanh, cậu trừng mắt với đại ma đầu, tay đấm chân đá: "To gan, dám nhốt ta trong không gian giới tử sao? Ngươi hay lắm, Đoạn Lâm, ngươi muốn ta chết mà..."

"..." Ma Tôn xả đầu hoa còn xả không thắng nằm trên giường thở dốc, vài sợi tóc rơi trên mặt hắn thoạt nhìn có chút chật vật. Hắn nhắm mắt mặc niệm nghĩ: 'Bản tôn biết ngươi ương bướng từ nhỏ nhưng không ngờ ngươi bướng như vậy, tạo nghiệt mà.'

"Ta cực khổ ở với ngươi mười một năm, hiện tại cũng muốn tốt cho ngươi nhưng ngươi không cảm kích mà còn muốn nhốt ta." Úc Yên khóc chít chít, cậu càng nghĩ càng khó chịu, mạnh mẽ nắm một cái gối ném đại ma đầu: "Ta ghét ngươi, cuộc sống này khó khăn quá, ta phải về hành tinh mèo!"

Nói rồi quay người xuống giường, tấm lưng kia hết sức quyết tuyệt vô tình. Tuy Đoạn Lâm biết cậu không đi đâu được nhưng tim gan thận phổi của hắn đều đau đớn.

Trong đầu hắn hiện ra cảnh ngày mưa to đó mình ôm mèo con độ kiếp, lúc ấy hắn mừng như điên, thề phải bảo vệ cậu cả đời.

Nhớ tới lúc trước, lồng ngực hắn lại đau đớn.

Đoạn Lâm duỗi tay vớt mèo con nhẹ như lục bình* về, xoa bóp xương cốt cậu, ánh mắt đáng sợ nói: "Ngươi được mấy kí thịt chứ, tự mình sống tốt là được rồi, còn chuyện đi ra ngoài không cần ngươi nhọc lòng."

*Lục bình (Bèo tây): còn được gọi là lộc bình hay bèo Nhật Bản là một loài thực vật thủy sinh, thân thảo, sống nổi theo dòng nước



"Ngươi khinh thường ta." Úc Yên nhíu mày, mỹ nhân thương tâm rồi.

"Không có." Đoạn Lâm thậm chí muốn đưa tim đến trước mặt cậu, hắn phải trả giá bao nhiêu nữa thì tên khốn này mới hiểu đây?

"Ngươi chê ta không được mấy kí thịt, ta hiểu rồi, ngươi thích mập mạp hơn." Úc Yên ngậm máu phun người, bịa đặt thị phi!

Cậu không nói lý.

Không phải, vốn dĩ Đoạn Lâm không nghĩ tới điều này nhưng Úc Yên nhắc lại khiến hắn nhớ lại ngày cậu hóa hình, hình ảnh đó cứ ở trong đầu không vứt được làm hắn hô hấp khó khăn...

Đại ma đầu không nói lời nào, Úc Yên coi như hắn đồng ý. Quá tam ba bận, cậu tuyệt đối không cho hắn cơ hội từ chối lần thứ ba đâu!

"Buông ta ra, gọi người đưa ta ra ngoài, tạm thời ta không muốn nhìn mặt ngươi." Hôm nay chắc chắn là ngày tổn thương nhau, Úc Yên cao giọng: " Ta đáng yêu như vậy chắc chắn có rất nhiều ca ca hiếm lạ ta, bọn họ nhất định sẽ yêu thích ta không buông tay..."

"Im miệng!" Ca ca cái gì? Hiếm lạ cái gì? Đoạn Lâm không nghe được những từ đó phát ra từ miệng mèo con.

"Ngươi kêu ta im miệng sao? Bây giờ đến cả nói chuyện ngươi cũng không cho sao?" Chẳng phải Úc Yên muốn chọc giận Đoạn Lâm sao, đương nhiên cậu phải khiến mọi chuyện tệ hơn rồi: "Ta muốn xa hoa trụy lạc, ta muốn nhảy múa suốt đêm, ngươi có cho không? Có cho không? Ngươi không cho thì để ta đi đi, đừng làm phiền ta sinh một đống mèo con!"

Tia lý trí cuối cùng trong đầu Đoạn Lâm đứt phựt, hắn giận dữ cúi đầu khóa cái miệng lải nhải của mèo con lại.

Giờ khắc này phản ứng đầu tiên của Úc Yên chính là: Đối phó với nam nhân quả nhiên phải dùng phép khích tướng mới được, thứ hai là: Đ* má, hắn hung quá!

Úc Yên luôn tưởng tưởng khi Đoạn Lâm đồng ý song tu với mình sẽ thế nào, trong tưởng tượng của cậu sen hốt phân chắc chắn sẽ yêu quý cậu, không dám làm cậu đau dù chỉ một chút. Nhưng hiện tại...Chẳng lẽ cậu sai rồi sao?

Vì sao lại là cuồng phong bão tố, không, trẫm muốn nhẹ nhàng, ngươi nghe thấy không, nhẹ nhàng, meoo!

Nhẹ nhàng là không có khả năng vì từ ba ngày trước Đoạn Lâm đã không thoải mái, trong lòng tích tụ một ngọn lửa vô hình làm cho hắn vô cùng bực bội, tâm tình không yên.

Hiện tại hắn giống như tìm được con đường trấn an ngọn lửa vô danh này, hắn vứt bỏ hết mọi kiêng kỵ, liều mạng cướp lấy. Nhất thời quên mất lục bình yếu ớt thế nào, còn mình giống như sóng lớn dữ tợn, đẩy lục bình vào đá ngầm đáng sợ.

Đại ma đầu mất trí rồi sao!?

"Đoạn Lâm ca ca, phu quân, tướng công, cục nợ, đầu quả tim!" Úc Yên hô từng cái, mong muốn tìm được pass ôn nhu của hắn nhưng cậu phát hiện mấy cái này không khác gì đổ dầu vào lửa, chỉ khiến Đoạn Lâm làm cậu thêm đáng thương!

Thất sách, thất sách.

Ta là con cá, hắn là con dao.

Theo như lời Đoạn Lâm nói, cậu căn bản không biết ý nghĩa của chuyện này, cho rằng đây là chuyện tốt.

Ông trời ơi, đây không phải là chuyện tốt, hu hu hu, Úc Yên hối hận rồi nhưng mà Đoạn Lâm không cho cậu cơ hội hối hận nữa.

Tên đã bắn không thể quay đầu, nếu mèo con cho rằng lúc nào cũng có thể dừng thì nó đánh giá cao hắn rồi.

Nhưng mà mèo con cào cấu hắn khiến hắn lấy lại được chút ý thức, chuyện này rất quan trọng, không thể liều lĩnh được.

Úc Yên biết cậu không thoát được rồi, cậu chỉ có thể nằm chờ mặt trời của ngày mai dâng lên thôi.

Nếu không thì còn cách nào chứ!?

Cậu đã lỡ chọn con đường này rồi.

Nhưng mà Úc Yên đã xem nhẹ đại boss rồi, hắn không để cậu nhìn thấy mặt trời của ngày mai, cái cậu nhìn thấy là hoàng hôn...hoặc là bình mình ngày mốt.

Nói chung có lẽ đã vài ngày rồi!

Không gian giới tử giấu tất cả kín mít, không ai có thể biết được chuyện gì đang xảy ra trong này.

Úc Yên nói bao nhiêu lời tàn nhẫn với hắn cũng không thể ra khỏi không gian giới tử, đáng giận, người này thật thất thường mà, ban đầu thì cầu cỡ nào cũng không làm, hiện tại thì cầu thế nào cũng không buông tay.

Không phải chỉ có cậu nghĩ vậy đâu!

Đoạn Lâm cũng cảm thấy mèo con thật thất thường, ban đầu cầu xin hắn như vậy mà bây giờ lại khóc lóc đuổi hắn xuống giường, mơ đi, hắn cũng không phải là nô lê gọi là đến đuổi là đi.

"Ngươi đau khổ cầu xin mới lấy được ta, trước mắt bản tôn chiều ngươi, hy vọng ngươi biết điều chút." Đoạn Lâm không yên tâm nhắc nhở, miễn cho thiếu niên này ngông cuồng, sáng nắng chiều mưa.

Úc Yên khóc như hoa lê dính mưa, nức nở nói: "Ngươi cũng phải đau khổ lắm mới lấy được ta mà, vậy tại sao ngươi không biết quý trọng ta?"

Cậu cảm thấy cậu thật sự phải về hành tinh mèo, nếu không có đan dược giữ mạng...

Tổn thọ mà, vậy mà lại cần có đan dược mới giữ được mạng, rốt cuộc tại sao bé đáng yêu như cậu lại bi thảm thế này chứ?

"Không phải ta đã sớm cảnh cáo ngươi rồi sao?" Đoạn Lâm ngược lại không cảm thấy mình sai, hắn nhìn thiếu niên trước đó vô cớ gây sự, bây giờ lại tránh mình như rắn rết, âm thanh hắn khàn khàn, thỏa mãn nói: "Do ngươi gây sự trước, chính ngươi muốn trêu chọc bản tôn... Lần này cho ngươi chừa, sau này hành sự ổn trọng một chút đi."

Ổn trọng cái đầu ngươi!

Mắt Úc Yên sưng lên, run bần bật trốn ở góc giường cắn chăn. Đoạn Lâm thế mà lại mặt dày dạy cậu ổn trọng, rõ ràng chính đại ma đầu không ổn trọng mới đúng, trời ơi, hiện tại cậu chỉ muốn ngủ thôi.

"Đừng ngủ." Khi cậu sắp ngã xuống thì một âm thanh vang lên bên tai, hơi thở người nọ lần nữa bao phủ cậu, hắn bất đắc dĩ nói: "Không phải ngươi muốn luyện hóa nguyên dương của bản tôn sao?"

Dựa vào một mình mèo con là không có khả năng, chỉ có thể để hắn ra tay giúp đỡ.

"Ừ..." Úc Yên khóc nức nở, tự nhiên đưa toàn bộ sự tin tưởng của mình cho đối phương.

Không phải cậu không có cốt khí mà là cậu hết sức rồi.

-o0o-

Aly: "Nhào vô, tổn thương lẫn nhau đi." =)) 

(Chương này tui có cảm giác edit dở dở thế nào ấy)