Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 56




Lạc Nhàn Vân ngồi dậy, trên người chỉ mặc mỗi áo trong, vạt áo rộng mở, để lộ ra mảng da thịt trước ngực. Qua lớp áo mỏng manh, có thể thấy rõ những dấu vết ái muội trên người y.

Tay y đặt trên giường tụ linh, ngón tay dưới ánh sáng của ngọc ấm càng trở nên long lanh, trong suốt. Đoan Mộc Vô Cầu nằm bẹp kế bên, nửa sống nửa chết, nhìn ngón tay của Lạc Nhàn Vân rồi nghĩ đến những nơi mà tay y đã chạm qua, trong lòng lại nóng bừng.

Hắn uốn cong cánh tay, cố gắng gượng dậy, kiên cường nói: "Bản tôn vẫn còn sức!"

Giọng nói rất bướng bỉnh, nhưng âm thanh lại khàn khàn, yếu ớt như thể tất cả tinh hoa của hắn đã bị rút cạn.

Ờm, thực ra cũng đúng là bị rút cạn thật.

Đây không phải chuyện song tu hay lãng mạn giữa tình nhân, mà là quá trình rút kiệt đơn phương.

Lúc đầu Đoan Mộc Vô Cầu còn hùng hổ, năng lực học hỏi cực nhanh, chỉ sau một nén hương đã chuyển từ lóng ngóng sang thành thạo.

Khi Lạc Nhàn Vân phải thích nghi, y phải chịu chút đau đớn, lông mày nhíu chặt, miệng rên rỉ khe khẽ, tay muốn bám vào cái gì đó nhưng giường ngọc quá trơn, cuối cùng đành túm lấy tay Đoan Mộc Vô Cầu.

Đoan Mộc Vô Cầu lo Lạc Nhàn Vân khó chịu, nên cố gắng nhẹ nhàng hết mức, mặc dù là một ma tôn mạnh mẽ nhưng động tác lại cẩn thận vô cùng.

Thời gian trôi qua, Lạc Nhàn Vân dần rạng rỡ, chân nguyên trong cơ thể đầy ắp, linh căn vốn đã tổn thương lâu năm cũng được phục hồi một phần.

Sức mạnh của hệ thống Diệt Thế bị Lạc Nhàn Vân hút sạch từng chút, vết thương của y bắt đầu có dấu hiệu lành lại. Trong khi trạng thái của y ngày càng tốt, thì Đoan Mộc Vô Cầu lại càng yếu dần, đến nỗi xuất hiện cả quầng thâm mắt!

Lạc Nhàn Vân xót Đoan Mộc Vô Cầu, khuyên hắn nghỉ ngơi một lúc, tu luyện xong hẵng tiếp tục. Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu không hiểu đang cố gồng cái gì, nhất quyết không chịu dừng. Bảy ngày trôi qua, quầng mắt Đoan Mộc Vô Cầu đen thui, cánh tay vừa chống lên đã run rẩy.

Nhìn bề ngoài, hắn không thay đổi nhiều, cân nặng cũng không sụt bao nhiêu. Nhưng chỉ cần nhìn gương mặt thôi, cũng có cảm giác như hắn đã gầy đi cả chục cân trong vỏn vẹn bảy ngày.

Lúc này Đoan Mộc Vô Cầu nằm sấp trên giường, mặt úp sâu xuống, dường như không còn mặt mũi nào để nhìn Lạc Nhàn Vân.

Chân khí của Lạc Nhàn Vân đã vận chuyển hoàn toàn trong cơ thể, hồi phục đến Nguyên Anh kỳ, chỉ cần tiếp tục thêm vài ngày nữa, y sẽ có thể trở lại Đại Thừa kỳ. Tuy nhiên, y vẫn khác biệt so với những tu sĩ Đại Thừa thông thường.

Hệ thống Diệt Thế và y cùng nguồn cội, sức mạnh này có thể thay thế linh căn của y, nhưng nó không phải là linh căn thực sự. Giống một chiếc bình gốm bị vỡ một nửa, không thể chứa được thứ gì. Lạc Nhàn Vân chỉ dùng bùn để tạm thời vá lại, khi bùn khô có thể sử dụng một thời gian ngắn, nhưng chỉ cần đụng nhẹ, bùn sẽ nứt và nước trong bình sẽ chảy ra ngoài.

Dẫu vậy, bùn vẫn dùng tạm được một thời gian, và công lực của Lạc Nhàn Vân ngày càng mạnh lên. Chờ đến khi y hoàn toàn luyện hóa hệ thống Diệt Thế, sức mạnh của y sẽ hồi phục đến đỉnh cao Đại Thừa kỳ. Đến lúc đó, không ai trên thế gian có thể đối đầu với y.

Đoan Mộc Vô Cầu vốn mạnh hơn y khi còn ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng sức mạnh của y đến từ việc bị rút cạn Đoan Mộc Vô Cầu. Nên lúc Lạc Nhàn Vân khôi phục công lực, Đoan Mộc Vô Cầu chắc không đứng dậy nổi nữa.

Thấy Đoan Mộc Vô Cầu còn muốn cố, Lạc Nhàn Vân đặt tay lên vai trần của hắn, nhẹ nhàng khuyên: "Đừng cố quá, tu luyện một thời gian rồi hẵng tính tiếp, đừng chỉ nhìn cái lợi trước mắt."

Đoan Mộc Vô Cầu nắm lấy tay Lạc Nhàn Vân, đưa lên môi hôn nhẹ, lí nhí nói: "Mới bảy ngày thôi mà."

"Bảy ngày còn ít à?" Lạc Nhàn Vân hỏi lại.

Người thường mà cố gắng được bảy ngày thế này, chắc đã sớm kiệt sức mà chết rồi. Người tu chân tuy mạnh hơn người phàm, nhưng kể cả không phải là hút công lực, duy trì ba ngày đã là quá dài.

Chỉ có song tu mới kéo dài được, vì trong quá trình đó còn phải tu luyện. Người tu chân thường bế quan tu luyện vài chục năm, mà vì có linh khí bổ trợ nên thời gian kéo dài lâu hơn. Nhưng dù có là song tu, bảy ngày cũng đã rất lâu rồi, chưa kể đây đâu phải là tu luyện bình thường.

Đoan Mộc Vô Cầu với tư cách người bị hút kiệt, chẳng biết đang so đo với ai, như thể đang ganh đua một thứ gì đó vô nghĩa.

Đoan Mộc Vô Cầu rúc về phía Lạc Nhàn Vân, ôm lấy eo y, vùi mặt vào lưng y, rầu rĩ nói: "Những cái lô đỉnh mà bọn ma tu bắt về cũng phải dùng được cả tháng mới cạn kiệt. Sao bản tôn có thể kém hơn chúng được, ít nhất phải kiên trì được chín chín tám mươi mốt ngày chứ."

[Đúng đó, chẳng ra sao cả!]

Hệ thống Cứu Thế vừa được Lạc Nhàn Vân thả ra cũng hùa vào chê bai Đoan Mộc Vô Cầu. Một ma tôn với một hệ thống này đều chẳng có chút kiến thức thực tế nào cả.

Lạc Nhàn Vân đành phải giải thích: "Không phải người thường lợi hại, mà là những ma tu tu luyện tà pháp quá yếu. Công pháp của ma tu thường rất thô sơ, không có hệ thống bài bản, việc tận dụng linh khí rất kém."

"Ta hút cạn chân nguyên của đệ, có thể hoàn toàn hấp thụ nó. Nếu không phải ta nương tay, thì cả hồn phách của đệ cũng bị ta nuốt trọn rồi."

"Những ma tu mà đệ từng gặp, phần lớn tu luyện theo những môn pháp hạ đẳng, tối đa chỉ đạt đến Nguyên Anh kỳ, không thể tiến xa hơn Pháp Thân kỳ."

"Hơn nữa ma tu trọng dục vọng, khi sử dụng lô đỉnh tu luyện, ngoài việc hút chân nguyên, họ còn bị phân tâm bởi dục vọng, khiến công pháp vốn đã kém càng kém hơn, nên thời gian kéo dài lâu là điều dễ hiểu."

"Vì thế nếu ai bị ma tu bắt đi, trong vòng một tháng vẫn còn cơ hội cứu người đó."

"Chỉ tiếc là người thường làm gì có khả năng cứu người từ tay ma tu."

Nói đến đây, Lạc Nhàn Vân khẽ thở dài.

Tu sĩ mạnh đến mức đáng sợ. Dù chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, ở nhân gian cũng đã là cao thủ đỉnh cao. Đến Trúc Cơ kỳ đã là siêu phàm nhập thánh rồi.

Nếu không có Thiên Đạo quản thúc, thế giới này đã sớm khô cạn. Ngoài tu sĩ ra, chẳng còn sinh linh nào khác. Nghĩ đến đây, Lạc Nhàn Vân chợt nhận ra tiên giới thực ra cũng giống như vậy, ngoài các tu sĩ, chẳng còn sinh linh nào khác, chỉ có những kẻ không ngừng tranh đoạt linh khí.

Đoan Mộc Vô Cầu nghe xong thì thấy được an ủi phần nào, hỏi: "Nói vậy, không phải là bản tôn yếu, mà là do Nhàn Vân lợi hại quá đúng không?"

Hắn lén đổi cách xưng hô từ "sư huynh" thành "Nhàn Vân", nghe xong tự dưng trong lòng thấy ngọt như vừa ăn kẹo hồ lô.

Tất nhiên Lạc Nhàn Vân nhận ra sự thay đổi trong cách gọi của Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng y không chỉ ra, cũng âm thầm chấp nhận cách gọi này.

Y đáp: "Đệ quên rồi sao, ta là Thiên linh căn. Nếu ta thực sự nghiêm túc tu luyện, tốc độ hấp thụ linh khí trời đất còn nhanh hơn cả môn pháp mạnh nhất của ma tu, họ làm sao so được với ta."

Lúc này Đoan Mộc Vô Cầu mới miễn cưỡng chấp nhận.

Thật ra Lạc Nhàn Vân còn che giấu một chuyện, đó là chính y là bản thể của hệ thống Diệt Thế. Một khi bắt đầu quá trình hấp thu, hệ thống Diệt Thế sẽ không thể kiềm chế mà tiến gần về phía bản thể.

Việc hệ thống Diệt Thế trở về cũng khiến tốc độ hấp thu của Lạc Nhàn Vân tăng vọt. Điều này không phải ai cũng chịu nổi.

Đoan Mộc Vô Cầu chợt nghĩ ra điều gì, rồi cảm thấy bực bội, bèn càu nhàu: "Thế ra huynh hồi phục nhanh thế là nhờ chuyên tâm tu luyện, phải không?"

Chỉ có mình hắn là dốc hết tim gan. Nghĩ vậy Đoan Mộc Vô Cầu không vui, liền cắn Lạc Nhàn Vân một phát. Nhưng không cắn mạnh, Lạc Nhàn Vân chỉ thấy nhồn nhột, chẳng đau chút nào.

Ánh mắt Lạc Nhàn Vân dịu dàng như nước, rơi lên người Đoan Mộc Vô Cầu, nhẹ nhàng nói: "Nếu ta thật sự chuyên tâm tu luyện, đệ chẳng trụ nổi quá ba ngày đâu."

Mắt Đoan Mộc Vô Cầu sáng lên.

Lạc Nhàn Vân nằm xuống, kéo cánh tay Đoan Mộc Vô Cầu gối dưới đầu, mái tóc dài buông xõa, rủ xuống giường ngọc ấm.

Y tiếp tục: "Lẽ ra ta nên tăng tốc độ tu luyện, nhưng lại quá ham muốn cảm giác được gần gũi với đệ nên đã cố tình chậm lại."

"Ta biết rõ đệ đã kiệt sức, nhưng vì không cưỡng lại được sự gần gũi da thịt với đệ, ta mới không ngừng dụ dỗ đệ."

Lạc Nhàn Vân tiến tới, đặt một nụ hôn lên môi Đoan Mộc Vô Cầu, giấu lời ngọt ngào trong nụ hôn đó: "Ta không thể kiềm chế được, chỉ muốn cùng đệ lên đến đỉnh Vu Sơn thôi, Vô Cầu à."

Đôi mắt ảm đạm của Đoan Mộc Vô Cầu tức thì sáng rực như ngọc trai.

Hắn nhanh chóng thò tay vào túi càn khôn, lôi ra một chai đan dược, đổ hết viên này đến viên khác vào miệng như ăn kẹo.

Lạc Nhàn Vân: "..."

Đoan Mộc Vô Cầu có không ít đan dược để phục hồi chân nguyên, hắn nuốt liền ba chai và nhanh chóng hồi phục.

Khi Lạc Nhàn Vân hút chân nguyên của Đoan Mộc Vô Cầu, y phát hiện trong đan điền của hắn dù là ngũ hành tạp linh căn, thì vẫn có chút long khí đã được luyện hóa từ lâu.

Luồng long khí này đến từ Quan Tài Chôn Trời, tức là từ cổ ma long ở Đoạn Long Uyên.

Long khí giúp Đoan Mộc Vô Cầu có kinh mạch khác người, phá vỡ giới hạn của linh căn hỗn tạp, đồng thời mở rộng Tử Phủ, giúp hắn có thể chứa nhiều chân nguyên hơn người thường.

Người khác khi uống đan dược cần dùng kích hoạt chân nguyên, rồi từ từ dẫn đan dược vào kinh mạch, luyện hóa trong cơ thể suốt một chu kỳ trước khi biến thành sức mạnh.

Thường thì tu sĩ phải mất rất lâu để luyện hóa một viên đan dược.

Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu có kinh mạch của ma long, đan dược vào cơ thể là tự động hấp thụ, không cần luyện hóa nên có hiệu quả ngay lập tức.

Nuốt một hơi mấy chai đan dược, quầng thâm dưới mắt Đoan Mộc Vô Cầu biến mất, cơ bắp gầy gò cũng trở về trạng thái ban đầu, cả người tràn đầy sức sống.

Hắn muốn uống thêm, nhưng túi càn khôn đã hết đan dược.

Đoan Mộc Vô Cầu tiếc nuối cất túi càn khôn, nói với Lạc Nhàn Vân: "Công lực chỉ mới hồi phục được chín phần, chắc cầm cự thêm bốn năm ngày nữa. Bốn năm ngày sau, ta sẽ vào động phủ của Lão Tổ Huyết Minh lấy thêm đan dược."

Túi càn khôn có không gian hạn chế, Đoan Mộc Vô Cầu cũng không phải người thường xuyên dùng đan dược nên không mang theo nhiều.

Nhưng trong động phủ cũng không còn bao nhiêu đan dược, loại này dù sao cũng là vật phẩm dễ tiêu hao, nên có cướp được bao nhiêu cũng sẽ dùng hết.

Nhưng tóm lại thì Đoan Mộc Vô Cầu cũng đã hồi phục, lại ôm chặt lấy Lạc Nhàn Vân.

Lạc Nhàn Vân cũng vòng tay ôm hắn, mái tóc dài của y rũ xuống vai và cánh tay Đoan Mộc Vô Cầu. Trong khoảnh khắc mê man, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu.

Thật dung tục, đến mức y còn không muốn nghĩ tiếp.

Nhưng hệ thống Cứu Thế lại không khách sáo, nó lên tiếng chê bai: [Đoan Mộc Vô Cầu phải dùng thuốc mới theo kịp chủ nhân, kém cỏi hết sức!]

Lạc Nhàn Vân: "..."

Y định giải thích, muốn biện hộ cho Đoan Mộc Vô Cầu.

Nhưng vừa giải thích rất nhiều rồi mà hệ thống Cứu Thế vẫn rút ra kết luận như vậy.

Hệ thống Cứu Thế... Đoan Mộc Vô Cầu yêu cầu quá khắt khe với bản thân rồi.

Lạc Nhàn Vân dần bị phân tâm trước những động tác dồn dập của Đoan Mộc Vô Cầu, khó lòng tiếp tục trò chuyện với hệ thống Cứu Thế.

Tranh thủ khi vẫn còn chút ý thức, y dựng lên một rào chắn trong thần thức, một lần nữa chặn tiếng hệ thống.

Chỉ là không ngờ, trong biển ý thức của Đoan Mộc Vô Cầu - nơi đang hòa làm một với thần hồn của Lạc Nhàn Vân - đột nhiên vang lên một giọng nói ngắt quãng.

[Đoan Mộc Vô Cầu... dùng thuốc... phế vật...]

Giọng nói rất quen, giống giọng của tâm ma mà hắn đã từng nghe lúc dùng Thiên Tâm Thông.

Đoan Mộc Vô Cầu: "..."

Thấy Đoan Mộc Vô Cầu đứng đơ ra đó, Lạc Nhàn Vân ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"

Vẻ mặt Lạc Nhàn Vân lười biếng, vô thức nghịch tóc Đoan Mộc Vô Cầu, quấn tóc cả hai vào nhau rồi xoay tròn trên đầu ngón tay.

Đoan Mộc Vô Cầu nhìn chằm chằm vào mớ tóc đang quấn vào nhau ấy, cảm nhận nỗi cay đắng trong lòng.

Bản tôn nhất định phải sớm luyện thành thân thể bất khả xâm phạm!