Đoan Mộc Vô Cầu một lần nữa đánh bại hệ thống Diệt Thế, rồi ngọt ngào cưỡi thuyền bay với Lạc Nhàn Vân.
Hắn thấy bầu không khí bây giờ thật dễ chịu, rõ ràng trước đây cũng từng ở riêng với Lạc Nhàn Vân, nhưng chưa bao giờ thấy thoải mái như lúc này.
Trong lòng có cảm giác vừa chua vừa ngọt, tràn đầy hy vọng về tương lai.
Lạc Nhàn Vân dựa vào vai hắn như thể đã ngủ. Đoan Mộc Vô Cầu nhìn khuôn mặt khi ngủ của Lạc Nhàn Vân, không kiềm được mà cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên tóc y, lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn nhẹ nhàng.
Lạc Nhàn Vân chỉ giả vờ ngủ, tất nhiên biết rõ Đoan Mộc Vô Cầu đang làm gì.
Khi Đoan Mộc Vô Cầu hôn lên tóc mình, Lạc Nhàn Vân kịp thời nhắc nhở: "Hệ thống, đừng nói gì hết, cũng đừng phấn khích, đừng phá hỏng cảm xúc của ta lúc này."
Hệ thống Cứu Thế im lặng.
Cho đến khi thuyền bay hạ cánh tại Đoạn Long Uyên, Tống Quy thu hồi rào chắn giữa bốn người, hệ thống Cứu Thế mới khẽ nói: [Chụt.]
Lạc Nhàn Vân dở khóc dở cười, bỗng thấy hệ thống Cứu Thế chịu đựng được lâu thế cũng không dễ dàng gì, không khỏi sinh ra chút cảm tình với nó.
Tống Quy cung kính nói với hai người: "Hai vị sư thúc, chúng ta đã đến Đào Nguyên Tông. Nhưng Hạ sư đệ bị thương, sợ rằng vào Đoạn Long Uyên cơ thể không chịu được, đệ ấy có cần vào cùng không?"
Trong lúc nói, Tống Quy thấy Đoan Mộc Vô Cầu liếc nhìn mình một cái, ánh mắt đầy khinh miệt.
Tống Quy hơi bối rối.
Phải biết là trước giờ Đoan Mộc Vô Cầu chỉ thể hiện sự phớt lờ hoặc xả giận lên anh, nên anh luôn cố gắng giảm bớt sự tồn tại, không để Đoan Mộc Vô Cầu chú ý đến sự tồn tại của mình. Lần này anh chẳng làm gì sai, sao Đoan Mộc Vô Cầu lại khinh khỉnh thế nhỉ?
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Cũng được, thực lực của ngươi không đủ để bảo vệ Hạ Kinh Luân, ngươi đưa cậu ta đến Tiêu Dao Cốc đợi chúng ta đi."
Đoan Mộc Vô Cầu tạo ra một miếng ngọc bài đưa cho Tống Quy. Miếng ngọc này có thể dẫn tối đa hai người vào Tiêu Dao Cốc, chỉ dùng được hai lần, một lần vào, một lần ra, sau đó ngọc bài sẽ tự động biến mất.
Đây là một mẹo nhỏ mà Lạc Nhàn Vân tiện miệng dạy Đoan Mộc Vô Cầu sau khi truyền dạy hắn trận pháp. Có ngọc bài này, Đoan Mộc Vô Cầu có thể hoàn toàn phong tỏa Tiêu Dao Cốc, tránh người ngoài xâm nhập.
Tống Quy nhận ngọc bài, nghĩ thầm kệ hắn khinh bỉ gì, chỉ cần nhanh chóng cầm ngọc bài trốn vào Tiêu Dao Cốc thì bất kể Đoan Mộc Vô Cầu gặp chuyện phiền toái gì ở Đào Nguyên Tông, miễn không phải đứng trước mặt mình, thì mình sẽ không bị vạ lây.
Vì Hạ Kinh Luân khó có thể bay lâu, Lạc Nhàn Vân giao thuyền bay cho Tống Quy để họ bay đi.
Tống Quy liếc nhìn Đoan Mộc Vô Cầu, chờ hắn cho phép. Anh biết thuyền bay này dù là của Lạc sư thúc, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu luôn để ý đến thuyền bay, anh lo nếu mang thuyền bay đi thì Đoan Mộc Vô Cầu sẽ giận.
Ai ngờ lần này Đoan Mộc Vô Cầu lại hào phóng nói: "Thực lực của bản tôn mạnh, hoàn toàn có thể bảo vệ sư huynh, tạm thời không cần đến thuyền bay."
Hắn lại liếc nhìn Tống Quy, ánh mắt đầy tự mãn.
Tống Quy không hiểu sao Đoan Mộc Vô Cầu cứ vừa khinh miệt vừa tự mãn trước mặt mình.
Lạc Nhàn Vân thì đau đầu vì hiểu được suy nghĩ của Đoan Mộc Vô Cầu.
Y rất muốn nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Tống Quy và Hạ Kinh Luân không có mối quan hệ gì như giữa ta và đệ, đừng có lấy quan hệ của chúng ta ra mà khinh miệt cả thiên hạ."
Nhưng nghĩ lại, y và Đoan Mộc Vô Cầu cũng chẳng có gì đặc biệt, sao Đoan Mộc Vô Cầu lại đắc ý đến vậy chứ!
Lạc Nhàn Vân khẽ thở dài, chỉ còn cách nhanh chóng tiễn hai người đi để Đoan Mộc Vô Cầu khỏi khoe khoang khắp nơi.
Đoạn Thừa Ảnh thì quay lưng lại với mọi người, đứng đó khoanh tay, nhìn như đang ngắm phong cảnh của Đoạn Long Uyên, còn cụ thể trong lòng nghĩ gì thì không ai biết được.
Tống Quy đưa Hạ Kinh Luân bay nhanh đi.
Trên trời, Hạ Kinh Luân tò mò nhìn xuống dưới, nói: "Đoạn Long Uyên này trông giống rồng thật."
Tống Quy đáp: "Đoạn Long Uyên vốn là hóa thân của xác một con cự long thượng cổ mà."
"Là rồng thật ạ?" Hạ Kinh Luân nhìn dãy xương rồng khổng lồ dài cả trăm dặm, ngạc nhiên nói: "Ta cứ nghĩ cự long chỉ dài vài trăm mét, dài nhất cũng chỉ vài nghìn mét, không ngờ cự long thượng cổ lại dài cả trăm dặm!"
Tống Quy nói: "Đâu ai biết rõ được chuyện từ thời viễn cổ chứ? Chỉ nghe nói thân thể của sinh linh thượng cổ đều vô cùng to lớn, đáng sợ vô cùng. Con người mà so với sinh linh thượng cổ chẳng khác nào con thiêu thân với con người, dù thế nào cũng rất khó nhìn rõ toàn cảnh."
Hạ Kinh Luân nhìn dãy núi bên dưới, chỉ thấy con cự long thượng cổ này như bị ai đó dùng pháp lực chém thành mấy chục đoạn, mở ra hàng chục vực sâu không thấy đáy trên dãy núi dài cả trăm dặm. Theo lời Tống sư huynh, các Ma tu của Đào Nguyên Tông bị Đoan Mộc sư thúc sắp xếp trong những vực sâu này.
Đoan Mộc Vô Cầu phân loại các Ma tu một cách thô bạo, mỗi Đàn được phân vào một vực, cứ ném xuống đó rồi sống chết mặc bay.
Hạ Kinh Luân nhìn kỹ vực sâu gần mình nhất, chợt thấy một lực hút mạnh mẽ, như thể thần hồn cũng bị vực sâu hút vào.
Hạ Kinh Luân vội nắm lấy tay áo Tống Quy: "Chỗ này hơi sợ, cứ có cảm giác như không thể thoát ra được ấy."
Tống Quy đáp: "Nơi này vốn là vùng đất hoang vu không người, xung quanh toàn là đất cằn không cỏ mọc. Cự long ma thượng cổ tuy đã chết nhưng gân cốt vẫn không ngừng hấp thu sinh khí xung quanh. Nếu ai đó vô tình lạc vào đây, cả thịt lẫn xương đều sẽ trở thành thức ăn cho Ma Vực."
"Chỗ này đâu thích hợp để lập môn phái?" Hạ Kinh Luân thắc mắc, "Chẳng lẽ Ma tu không cần linh khí thiên địa để tu luyện ạ?"
Tống Quy thản nhiên: "Chỗ này sao mà thích hợp xây dựng môn phái được? Ma tu tu luyện trong Ma đạo chứ không phải không có não, họ cũng sẽ chọn nơi dồi dào linh khí để làm đạo tràng, cũng sẽ tránh xa Đoạn Long Uyên."
Hạ Kinh Luân hỏi: "Tống sư huynh từng kể huynh nằm vùng ở Đào Nguyên Tông nhiều năm, vậy huynh luôn sống trong Đoạn Long Uyên mà chân nguyên không bị Đoạn Long Uyên hút hết ư?"
Trước đó trên thuyền bay, sau khi Tống Quy bố trí màn ngăn cách Đoan Mộc Vô Cầu và Lạc Nhàn Vân, anh đã phổ cập khá nhiều kiến thức cơ bản về giới tu chân cho Hạ Kinh Luân, cũng giới thiệu sơ qua về mình, nên Hạ Kinh Luân biết thân phận của anh.
Tống Quy nói: "Đoạn Long Uyên đã được tôn thượng cải tạo rồi, không còn năng lượng hút sinh mệnh nữa, nhưng cũng chẳng phải nơi tốt lành gì. Vả lại Đoạn Long Uyên có trận pháp thiên nhiên, có thể giam giữ người vào trong. Ngoại trừ một số người tu luyện bí pháp, những người khác nếu không có sự giúp đỡ của tôn thượng thì không thể rời khỏi Đoạn Long Uyên."
Những năm qua Hạ Kinh Luân chỉ nghe nói Đoan Mộc Vô Cầu thống nhất Ma đạo, không ngờ lại thống nhất kiểu này.
Cậu suy nghĩ rồi nhỏ giọng nói: "Đào Nguyên Tông đặt ở nơi như thế này, thật ra... đúng là nên lấy tên Tẩu Uyên Tông."
Tống Quy chỉ thấy lời này hợp ý vô cùng, từ khi anh nằm vùng trong Ma đạo, chưa từng nghe lời nào thuận tai đến vậy.
Anh đập mạnh vào thuyền bay: "Đúng đấy! Chỉ nhìn Đoạn Long Uyên này, nhìn đãi ngộ của đám Ma tu, ai mà chẳng nghĩ đây là Tẩu Uyên Tông chứ! Kể từ khi Đoan Mộc Vô Cầu thống nhất Ma đạo, bắt hết tất cả vào Đoạn Long Uyên, nơi này rõ ràng là một nhà tù, Ma tu suốt ngày chỉ nghĩ cách để thoát khỏi vực sâu này."
"Ta thường tự hỏi, rốt cuộc mình nằm vùng làm gì? Đoan Mộc Vô Cầu còn làm tốt hơn cả Chính đạo, ta nằm vùng chẳng lẽ là để giúp những Ma tu này trốn ra ngoài à?"
Hạ Kinh Luân nhìn vẻ mặt ấm ức của Tống Quy, nuốt xuống lời muốn nói rằng "Nhiệm vụ nằm vùng của huynh có lẽ chỉ là giúp Đoan Mộc sư thúc xả giận", rồi nhẹ nhàng nói:
"Huynh vì cảm hóa Ma Tôn, dẫn Ma Tôn về con đường thiện lương. Trên thực tế huynh đã làm được. Nếu không có sự hy sinh của huynh, với tính cách của Đoan Mộc sư thúc, sao mà ngài ấy lại đi thăm Bắc Thần Phái tử tế được, có khi đã xông thẳng đến Bắc Thần Phái rồi. Đến lúc đó quan hệ giữa ngài ấy và Lạc sư thúc chắc chắn sẽ khác xa hiện tại."
"Nếu họ không quen nhau, có lẽ ta đã trở thành con rối dưới tham vọng của Hạ chưởng môn trong trận Thực Nguyệt Thôn Thiên, mãi chẳng có tự do."
"Sự hy sinh của huynh, ít nhất cũng đã cứu được ta."
Tống Quy vừa vui vừa đau lòng, nói với Hạ Kinh Luân: "Đệ không cần nói mấy lời trái lương tâm để làm vui lòng ta đâu, ta đã nghe đủ lời xấu trong Ma đạo rồi, đệ cứ nói thẳng ta là túi xả giận của Đoan Mộc Vô Cầu, ta chịu được mà."
Hạ Kinh Luân không ngờ Tống Quy đoán đúng suy nghĩ của mình, cậu ngượng ngùng: "Ta không giỏi nhìn người, không biết Đoan Mộc sư thúc nghĩ gì về Tống sư huynh. Nhưng theo ta, với tính cách của Đoan Mộc sư thúc, ngài ấy không cần túi xả giận đâu, nếu có giận thì sẽ thẳng tay chém người khiến ngài ấy tức giận."
Tống Quy cười nói: "Đệ nhìn người cũng khá đấy chứ? Đệ nói đúng, tôn thượng thực sự không cần túi xả giận. Thế đệ nói xem, trong mắt hắn ta là gì?"
"Hẳn là người thân." Hạ Kinh Luân đáp.
Tống Quy nhìn Hạ Kinh Luân.
Hạ Kinh Luân suy nghĩ rồi nói thêm: "Từ nhỏ ta đã mong có một người thân nào đó ngoài Hạ chưởng môn. Người ấy có thể không mạnh, cũng không cần phải là người được tất cả mọi người yêu thích, chỉ cần ở bên ta là được. Có thể ta không thích người ấy lắm, đôi khi còn thấy người ấy phiền phức, nhưng nếu ở ngoài kia bị ức hiếp, ta có thể về nhà và tâm sự với người ấy. Nếu có ai dám làm hại người thân của ta, ta nhất định sẽ nghiền nát hắn, dù đó có là Hạ chưởng môn cũng không được phép làm hại người ấy."
"Đoan Mộc sư thúc có cách thể hiện khác ta, nhưng suy nghĩ có lẽ tương tự. Chỉ là ta không có người thân như vậy, Đoan Mộc sư thúc tuy cũng không có, nhưng ngài ấy có thể dùng sức mạnh để giành lấy một người thân."
Tống Quy nghe xong tâm trạng tốt hơn, ánh mắt dịu dàng: "Theo như đệ nói thì chúng ta đều là người thân mà tôn thượng giành lấy. Địa vị không cao lắm, hắn cũng không ưa gì chúng ta, chỉ là sẽ bảo vệ, không để ai làm tổn thương chúng ta."
Như một chú chó nhỏ vậy.
Vì không muốn xúc phạm Hạ Kinh Luân, Tống Quy giấu nhẹm câu nói cuối cùng.
Hạ Kinh Luân ngẩn ra rồi cười: "Vậy chẳng phải ta và Tống sư huynh cũng trở thành người thân của Đoan Mộc sư thúc dưới sự ép buộc rồi sao?"
"Có lẽ thế." Tống Quy không mấy vui vẻ trả lời.
Thật lòng anh không muốn trở thành người thân của Đoan Mộc Vô Cầu, vì anh đã có đại gia đình Bắc Thần Phái.
Nhưng anh đã nằm vùng trong Ma đạo hàng chục năm, chỉ có chưởng môn biết thân phận thật, những người khác trong Bắc Thần Phái đều nghĩ anh phản bội thật, không còn coi anh là người thân nữa từ lâu rồi.
"Không biết chưởng môn có làm sáng tỏ thân phận cho ta ở môn phái chưa nữa." Tống Quy nói, giọng đầy u sầu. "Ta đã gửi ngọc giản chứa thông tin về Mục Thiên Lý cho chưởng môn rồi, nhưng chưởng môn vẫn chưa hồi âm, không biết đã điều tra ra kẻ nào cấu kết với Mục Thiên Lý trong môn phái chưa."
Tống Quy buồn bã một lúc, nhưng nghĩ việc này đã có Lạc sư thúc lo, anh nên ngoan ngoãn về Tiêu Dao Cốc với Hạ Kinh Luân thì hơn.
Anh nằm vùng trong Ma đạo bao nhiêu năm lo lắng đủ điều, cũng chưa được nghỉ ngơi, giờ về Tiêu Dao Cốc phải ngủ một giấc thật đã.
Tốt nhất là ôm chặt chú chó nhỏ và vuốt ve lông nó mạnh vào, bất kể nó phản kháng thế nào đi nữa.
Thù của Ma Tôn thì trút lên chó nhỏ của Ma Tôn vậy!
- --
Nhìn theo Tống Quy rời đi, Lạc Nhàn Vân thở phào nhẹ nhõm.
Tống Quy không còn trong tầm mắt Đoan Mộc Vô Cầu, có lẽ sẽ không bị đánh nữa.
Còn về túi xả giận khác là Đoạn chưởng môn, sau khi thấy cảnh y hôn Đoan Mộc Vô Cầu, chắc cũng biết tự thương lấy mình mà không tìm đến để bị đánh nữa.
Lạc Nhàn Vân chuyển sự chú ý về Đoạn Long Uyên, thắc mắc: "Ta nhớ hai trăm năm trước Đoạn Long Uyên không một ngọn cỏ, sao giờ tu sĩ lại có thể sống ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đoan Mộc Vô Cầu hừ một tiếng đầy đắc ý.
Đoạn Thừa Ảnh vẫn quay lưng về phía hai người, nói: "Cho đến năm mươi năm trước, mọi thứ vẫn như ngươi nói, đây là vùng Ma Vực nhân gian. Giới tu chân luôn đồn rằng khi con cự long thượng cổ này hút đủ sinh khí, nó sẽ thức tỉnh và trở thành một con ma long diệt thế."
"Ai ngờ năm mươi năm trước, ma khí ở Đoạn Long Uyên dần tiêu tan, còn xuất hiện một màn chắn tự nhiên khó vào khó ra. Mười năm trước, Đào Nguyên Tông lập môn phái tại đây, lần lượt có Ma tu dọn vào, rồi nơi đây trở thành tông môn của Đào Nguyên Tông."
Lạc Nhàn Vân không khỏi nhìn về phía Đoan Mộc Vô Cầu, người đang chờ đợi mình hỏi, liền nói nhẹ nhàng: "Là Đoan Mộc sư đệ đã thay đổi nơi này, giúp giới tu chân giải quyết một mối nguy hiểm sao?"
Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Đương nhiên rồi, năm mươi năm trước bản tôn đã đột phá lên Nguyên Anh tại đây."
Lạc Nhàn Vân luôn tò mò về việc Đoan Mộc Vô Cầu với thể chất ngũ hành tạp linh căn sẽ tu luyện được như thế nào, liền hỏi: "Sư đệ mới bốn mươi tuổi đã tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, quả thật là kỳ tài hiếm có trong giới tu chân.
"Ta nhìn tướng mạo sư đệ chỉ khoảng hơn hai mươi, thế chắc khi đột phá lên Kim Đan kỳ cũng chỉ mới hai mươi tuổi. Sư đệ tu luyện nhanh như vậy, có phương pháp gì không?"
Đoan Mộc Vô Cầu không nhận nổi lời khen, chỉ cần Lạc Nhàn Vân khen một câu là hắn có thể nói ra cả chuyện đời trước của mình luôn.
Hắn đơn giản kể lại việc đột phá lên Kim Đan kỳ rồi nhận xét: "Lúc đó tên Ma tu kia định dùng trận pháp để đột phá lên Kim Đan kỳ, ai ngờ bản tôn thiên phú dị bẩm, trận pháp chọn giúp bản đột phá, bỏ rơi gã vô dụng kia. Ai bảo bản tôn được yêu mến thế kia chứ."
Đoạn Thừa Ảnh: "..."
Tu sĩ Chính đạo phải luôn khiêm tốn, nghe không lọt những lời tự mãn này của Đoan Mộc Vô Cầu.
Lạc Nhàn Vân gật đầu, câu trả lời của Đoan Mộc Vô Cầu đã giải thích lý do hắn nhanh chóng đột phá lên Kim Đan kỳ, rất hợp lý.
Bất kỳ tu sĩ nào có ngũ hành tạp linh căn mà có ý chí kiên cường như Đoan Mộc Vô Cầu, nếu có thể vượt qua hoàn cảnh khắc nghiệt đó, lại được trận pháp giúp đỡ, đều có khả năng đột phá lên Kim Đan kỳ.
Nhưng Kim Đan kỳ đã là cực hạn của ngũ hành linh căn tạp, nếu không có kỳ ngộ, thì tuyệt đối không thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ.
Đoan Mộc Vô Cầu nói hắn đã tu luyện đến Nguyên Anh ở Đoạn Long Uyên, có lẽ điều này liên quan đến bí ẩn của Đoạn Long Uyên.
"Đoạn Long Uyên đầy hiểm nguy, sao sư đệ lại có thể tu luyện đến Nguyên Anh ở đó?" Lạc Nhàn Vân hỏi.
Đoan Mộc Vô Cầu thẳng thắn: "Sau khi đột phá lên Kim Đan kỳ, bản tôn còn chưa kịp ngủ ngon giấc thì đã bị bắt đến gần Đoạn Long Uyên để luyện chế Quan Tài Chôn Trời. Có kẻ đã liều lĩnh tiến vào Đoạn Long Uyên, lấy một cây cổ thụ hơn vạn năm tuổi bên trong, rồi dùng thân cây làm quan tài."
"Họ lập trận pháp, dùng liên kết giữa quan tài và Đoạn Long Uyên để cố định bí ẩn của Đoạn Long Uyên lên quan tài, nhằm luyện chế ra một vũ khí tà ác tuyệt thế."
"Chính bọn chúng cũng không dám luyện chế tà binh gần Đoạn Long Uyên nên đã bắt vô số tu sĩ cấp thấp đến, ép họ dùng đan hỏa để luyện chế tà binh."
"Bản tôn bị chúng bắt đến đây, trong quá trình luyện chế tà binh, vô tình hiểu được ý nguyện của Quan Tài Chôn Trời."
"Quan Tài Chôn Trời chỉ muốn yên nghỉ, không muốn trở thành một vũ khí bị người khác điều khiển mỗi ngày."
"Bản tôn hứa với nó, nếu nó theo bản tôn thì trừ khi rơi vào tình thế tuyệt vọng, nếu không bản tôn sẽ không đánh thức nó, thế là nó sẽ nhận ta làm chủ, giúp bản tôn tu luyện."
"Bản tôn kết nối với Quan Tài Chôn Trời, có được khả năng hút linh khí từ Đoạn Long Uyên, tu luyện nhanh gấp nhiều lần người thường, nhanh chóng đột phá lên Nguyên Anh kỳ."
"Ngày Quan Tài Chôn Trời ra đời, cũng là ngày bản tôn kết thành Nguyên Anh."
Đoạn Thừa Ảnh nhìn Đoan Mộc Vô Cầu với ánh mắt kinh ngạc, suýt chút nữa rút kiếm Thừa Ảnh ra để đối chiến với tên này rồi!
Đoan Mộc Vô Cầu có biết mình đang nói gì không thế? Hắn đang nói hắn đã trở thành hiện thân của Ma Long thông qua việc luyện chế Quan Tài Chôn Trời!
Việc Đoạn Long Uyên không ngừng hút sinh khí xung quanh là do ý niệm muốn sống lại của con cự long thượng cổ gây ra.
Nhưng cự long thượng cổ đã hồn phi phách tán, không thể nào sống lại, chỉ còn lại ý niệm vô nghĩa tiếp tục hút sinh khí.
Người kiểm soát ý niệm này sẽ kế thừa bí ẩn của Đoạn Long Uyên, trở thành Ma Long thượng cổ, hủy diệt thế giới.
Nếu sớm biết sức mạnh của Đoan Mộc Vô Cầu đến từ Đoạn Long Uyên, cả giới tu chân sẽ liên hợp để tru diệt Ma Long!
Lạc Nhàn Vân càng siết chặt tay Đoan Mộc Vô Cầu, lờ mờ nhận ra có lẽ Đoan Mộc Vô Cầu, người đã trở thành hiện thân của Ma Long, có thể thu hút... vá...
Nghĩ đến đây, Lạc Nhàn Vân bỗng thấy đau đầu.
Y thoáng chút bối rối, quên mất vừa rồi mình nghĩ gì.
Lạc Nhàn Vân cười nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Trải nghiệm của sư đệ quả là huyền thoại, ngay cả Đoạn Long Uyên cũng có thể thu phục."
Đoan Mộc Vô Cầu ngẩng cao đầu khi nghe Lạc Nhàn Vân khen.
Lúc này, hệ thống Diệt Thế lạnh lùng nói trong ý thức của Đoan Mộc Vô Cầu: [Hừ.]