(*) Sao Hồng Loan tượng trưng cho sự đẹp đẽ, may mắn, cưới hỏi và tình duyên."Đoạn chưởng môn là người của Kiếm phái Kình Thiên, còn ta là đệ tử của Bắc Thần phái, chẳng phải người nhà gì đâu." Lạc Nhàn Vân tự nhủ trong lòng.
Hệ thống Cứu thế: [Không cần tính toán quá chi li, chỉ cần Đoạn chưởng môn có cái nhìn khác về Đoan Mộc Vô Cầu là tốt rồi.]
Lạc Nhàn Vân cảnh giác: "Dường như ngươi không chỉ muốn ta cảm hóa Đoan Mộc Vô Cầu, mà còn muốn những người khác trong giới tu chân cũng thay đổi quan điểm về hắn."
Nhận ra ý đồ của Hệ thống Cứu thế, Lạc Nhàn Vân không khỏi bắt đầu nghi ngờ, không biết hệ thống này thật sự công nhận ai là chủ nhân, y hay Đoan Mộc Vô Cầu.
Hệ thống Cứu thế lập tức giả chết, mặc kệ Lạc Nhàn Vân có gọi thế nào cũng không thèm đáp một lời.
Có vẻ Hệ thống Cứu thế hiểu rõ "nói nhiều sai nhiều, càng giải thích càng lòi đuôi."
Lạc Nhàn Vân không truy hỏi tiếp, y không gấp gáp tìm hiểu nguyên nhân thực sự của sự xuất hiện của hệ thống này.
Y có thể cảm nhận được Hệ thống Cứu thế không có ác ý, mà dẫn dắt y theo hướng tốt đẹp, nên Lạc Nhàn Vân cũng không ngại nghe theo lời khuyên của nó.
Y muốn biết sự thật, nhưng cũng chẳng quá bận tâm đến việc truy tìm cho bằng được.
Lạc Nhàn Vân nghĩ, chỉ cần tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của Hệ thống Cứu thế, thu thập được thêm manh mối, tự nhiên sẽ đoán ra nguyên nhân mà thôi.
Lạc Nhàn Vân như nước, dịu dàng ôn hòa, có thể bao dung mọi thứ, nhưng cũng nhạt nhẽo như nước, đối với mọi thứ trong thế gian đều hờ hững.
Dường như y chưa từng hoảng hốt, chưa từng mất bình tĩnh, dù trời sập đất lở, y vẫn điềm tĩnh đối mặt với sống chết.
Y sinh ra như áng mây nhàn nhã, thanh lịch, thoải mái, cảm xúc nhạt nhòa.
(Nhàn Vân = áng mây nhàn nhã)Đoan Mộc Vô Cầu lại khác, tính cách hắn như ngọn lửa rực rỡ, cảm xúc lên xuống thất thường, vui buồn thể hiện rõ ràng.
Thấy Đoạn Thừa Ảnh chen ngang giữa hai người, Đoan Mộc Vô Cầu đưa tay đẩy mạnh Đoạn Thừa Ảnh ra.
Nhưng nào ngờ Đoạn Thừa Ảnh cũng đã bước vào ngưỡng cửa Đại Thừa kỳ, lại là kiếm tu đứng đầu về chiến lực, tư thế vững vàng như núi Thái Sơn, Đoan Mộc Vô Cầu đẩy mãi mà chẳng nhúc nhích được ông.
Đoan Mộc Vô Cầu chẳng vì vậy mà nản lòng, lần này hắn dồn hết chân nguyên, quyết đẩy Đoạn Thừa Ảnh ra.
Ai ngờ Đoạn Thừa Ảnh lại nắm chặt cổ tay Đoan Mộc Vô Cầu, nói: "Ngươi bị trúng cổ trùng sao? Bị tu sĩ Ma đạo hãm hại à? Để ta xem đó là loại cổ trùng gì."
Người đàn ông trung niên Đoạn Thừa Ảnh lộ ra một tia quan tâm, khiến Đoan Mộc Vô Cầu thoáng sững sờ.
"Bản tôn có trúng cổ hay không thì liên quan gì đến ngươi?" Đoan Mộc Vô Cầu hỏi.
Đoạn Thừa Ảnh đáp: "Ngươi là Ma Tôn tối cao, bất kể ngươi có thật lòng gia nhập Bắc Thần phái hay không, chỉ cần ngươi chịu kiềm chế Ma tu, thế gian này ít nhiều gì cũng sẽ bớt đi tranh đấu."
"Có những việc mà Ma đạo làm được, còn Chính đạo chúng ta thì không thể. Ngươi ra tay dạy dỗ Ma tu, đó là chuyện nội bộ Ma đạo, dù có đánh nhau cũng chỉ là chuyện một môn phái, mười mấy người đánh nhau thôi."
"Nhưng nếu ta ra tay chém giết một Ma tu làm điều ác, có thể sẽ dẫn đến cuộc đại chiến giữa Kiếm phái Kình Thiên và các Ma tu khác, nếu có kẻ mưu đồ trong bóng tối xúi giục, thậm chí có thể biến thành cuộc đại chiến chính - ma."
"Tu sĩ không sợ chiến đấu, nhưng trận pháp Chính đạo, luyện đan, khởi động linh khí trời đất, mỗi thứ đều cần rút lấy sức mạnh của thiên địa, hiện tại thiên địa này không chịu nổi sự bòn rút đó. Còn nếu Ma tu đánh nhau, ngàn vong linh, vạn oan hồn mở đường cũng là chuyện thường gặp."
"Bất kể bên nào thắng, đều sẽ gây họa cho muôn dân, chịu khổ vẫn là bách tính vô tội."
"Trước khi nhập đạo, ta từng tu hành nơi trần thế, là một người giang hồ. Ta đã tận mắt chứng kiến hai người giang hồ đánh nhau trong quán rượu, sau khi đập phá tan tành thì bỏ chạy, để lại chủ quán đứng trước đống đổ nát mà khóc ròng."
"Tu sĩ đều đã sống hơn trăm tuổi, giết vài người, vài chục người cũng chẳng là gì. Nhưng bách tính vô tội nào đáng phải chịu những hậu quả do các tiên nhân phiêu du trên trời gây ra?"
"Có ngươi kiềm chế, ngươi lại muốn làm điều thiện, có thể giảm thiểu tổn hại đến thiên địa và sinh linh xuống mức thấp nhất."
"Bản tọa dù ghét ngươi, nhưng cũng không thể thấy ngươi gặp chuyện mà không ra tay."
Đoan Mộc Vô Cầu không thích người khác đụng vào mình. Nếu là Lạc Nhàn Vân chạm vào, hắn không chỉ ngoan ngoãn để Lạc Nhàn Vân bắt mạch, mà còn vô tình hay cố ý tựa sát vào. Nhưng người bắt mạch hiện giờ là người đàn ông trung niên Đoạn Thừa Ảnh, ban đầu Đoan Mộc Vô Cầu định vung tay, hất Đoạn Thừa Ảnh ra.
Nhưng lời của Đoạn Thừa Ảnh khiến Đoan Mộc Vô Cầu không thể làm điều đó.
Những điều mà Đoạn Thừa Ảnh nói, Đoan Mộc Vô Cầu đều đã trải qua.
Hắn sinh ra trong loạn thế, gia đình chết vì đủ mọi lý do, hắn cũng từng bị Ma tu bắt làm công cụ tu luyện.
Những gì hắn trải qua, lần đầu tiên có người miêu tả ra chính xác đến vậy, đúng là cái mà Đoạn Thừa Ảnh gọi là "bách tính vô tội."
Một lúc sau, Đoan Mộc Vô Cầu thấy người đàn ông trung niên cứng cỏi này trở nên dễ nhìn hơn chút.
Hắn không kiềm được mà hỏi: "C hính đạo các ngươi cho rằng Ma đạo gây họa cho nhân gian, vậy giết sạch Ma đạo chẳng phải xong rồi sao?"
Đoạn Thừa Ảnh hơi ngừng lại, ông nhận thấy Đoan Mộc Vô Cầu nghiêm túc hỏi ra câu này, liền nghiêm túc trả lời:
"Nguyên nhân thứ nhất, sợ chết. Đừng tưởng tu sĩ không sợ chết, tu sĩ cố gắng tu luyện, nỗ lực nâng cao cảnh giới, nguyên nhân ban đầu chẳng qua cũng chỉ vì sợ chết mà thôi."
"Bản tôn không sợ chết." Đoan Mộc Vô Cầu nói.
Đoạn Thừa Ảnh đáp: "Vậy nên ngươi trẻ tuổi như vậy mà đã đạt đến Đại Thừa kỳ rồi. Người thực sự sợ chết, trên con đường tu luyện thường không tiến xa được, ngược lại nhìn thấu sinh tử, mới thực sự đắc đạo."
"Nguyên nhân thứ hai, thờ ơ. Tu sĩ Chính đạo đích thực đi theo con đường chính trực, không làm hại người vô tội, nhưng cũng tự tôn cao, rất ít khi coi mình là người bình thường. Ngươi thấy một đứa trẻ bên đường đang dùng nước đổ vào ổ kiến, cũng sẽ không ra tay ngăn cản đúng không?"
"Tu sĩ Chính đạo đối với người bình thường cũng có suy nghĩ như vậy. Trừ khi Ma đạo quá đáng quá thì Chính đạo mới phát động cuộc chiến lớn. Cũng có vài tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến trần gian tu hành, sẽ quản lý chút chuyện ác của Ma tu cấp thấp."
"Nguyên nhân thứ ba, giết không hết. Bản chất con người vốn tham lam, giả dối, ích kỷ, trừ phi đoạn tuyệt toàn bộ truyền thừa của giới tu chân, nếu không luôn có người sa vào Ma đạo."
"Vì vậy, quan trọng nhất giữa chính - ma là cân bằng, không phải tranh đấu."
"Hiện giờ Thiên kiếp biến mất, lòng người Chính đạo dao động, cân bằng giữa chính - ma dần bị phá vỡ. Nếu không có ngươi bỗng xuất hiện, e rằng sẽ có nhiều đệ tử Chính đạo đầu quân cho Tẩu Uyên Tông hơn nữa."
"Bọn tu sĩ chúng ta luôn lo sợ ngươi sẽ gây chiến, luôn cảnh giác với hành động của ngươi. Giờ ngươi thật lòng gia nhập Bắc Thần phái, ta còn mừng không kịp, sao lại ngăn cản chứ."
"Tuy nhiên chuyện ngươi đầu quân cho Bắc Thần phái tốt nhất đừng công bố rùm beng, kẻo lỡ Ma tu nghe thấy rồi lại gây thêm rắc rối."
"Hôm nay nghe chuyện này cũng chẳng có mấy người, ta cũng sẽ dặn dò đám đệ tử của mình không để lộ ra ngoài."
"Nhưng ngươi yên tâm, ta tin vào ý tốt của ngươi. Lúc cần thiết, ta sẽ đứng ra làm chứng cho ngươi và Lạc Nhàn Vân, tuyệt đối không để ngươi bị vu oan."
Nghe đoạn Đoạn Thừa Ảnh nói, Đoan Mộc Vô Cầu càng thêm ngoan ngoãn, cứng đơ người để mặc Đoạn Thừa Ảnh kiểm tra.
Lạc Nhàn Vân đứng một bên, lắc đầu khẽ khàng.
Đoạn Thừa Ảnh, lão cáo già này. Qua cuộc đối thoại vừa rồi đã nhìn thấu bản chất đơn thuần của Đoan Mộc Vô Cầu, liền đổi cách đối xử. Từ trách móc, trợn mắt mắng mỏ, ông đã khéo léo chuyển sang vai trò của một người cha.
Như vậy thì thái độ trước đây của Đoạn Thừa Ảnh đối với Đoan Mộc Vô Cầu liền trở thành sự giáo huấn của bậc trưởng bối, có hơi gay gắt cũng chẳng sao.
Đây là cách để giữ Đoan Mộc Vô Cầu, tránh hắn vì chuyện của Mục Thiên Lý mà giận dữ với Kiếm phái Kình Thiên. Nếu có xung đột, ông còn có thể dùng vai trò trưởng bối để kiềm chế Đoan Mộc Vô Cầu.
Nói mấy câu ngọt ngào mà đạt được mục đích, Đoạn Thừa Ảnh còn lý do gì để đối đầu với Đoan Mộc Vô Cầu nữa?
Hơn nữa ông cũng thật sự có ý tốt, những lời thân thiện này chẳng gây hại gì cho Đoan Mộc Vô Cầu cả.
Lạc Nhàn Vân chỉ thấy rằng, Đoạn Thừa Ảnh có chút tính toán và hơi tư lợi trong lời nói. Điều này không xứng đáng với sự chân thành của Đoan Mộc Vô Cầu.
Nhưng Lạc Nhàn Vân cũng chẳng có lý do để trách Đoạn Thừa Ảnh, bản thân y cũng đối xử tốt với Đoan Mộc Vô Cầu vì có mục đích, chẳng khác gì ông.
Nghĩ đến đây, Lạc Nhàn Vân tự cười mỉa mình.
Hệ thống Cứu thế bấy lâu nay nín nhịn không chịu nổi nữa mà nói: [Nếu chủ nhân nói ra những suy nghĩ hiện giờ với Đoan Mộc Vô Cầu, hắn sẽ bảo rằng hắn không quan tâm đến những gì ngươi nghĩ, chỉ quan tâm đến những gì ngươi làm thôi. Hắn đơn giản lắm, không nghĩ xa như ngươi đâu.]
"Ta biết." Lạc Nhàn Vân đáp trong lòng. "Vậy nên ta cũng sẽ không nói ra những suy nghĩ này với Đoan Mộc Vô Cầu."
Vì nếu Đoan Mộc Vô Cầu đã sẵn sàng tin rằng thế giới này tốt đẹp đến thế, thì tại sao lại phá hỏng một chút thiện ý vừa nhen nhóm trong lòng hắn chứ?
Đoạn Thừa Ảnh kiểm tra một lúc, nhíu mày nói: "Ta chẳng cảm thấy ngươi bị trúng cổ gì cả. Chẳng lẽ trên đời này lại có loại cổ trùng mà tu sĩ Đại Thừa kỳ không phát hiện ra được sao? Ngươi có triệu chứng gì?"
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn Lạc Nhàn Vân với ánh mắt đầy kỳ vọng: "Đoạn Thừa Ảnh vô dụng rồi, vẫn là sư huynh giúp ta xem thử đi."
Đoạn Thừa Ảnh dỗ dành Đoan Mộc Vô Cầu một hồi, thấy hắn nói năng vẫn khó ưa như mọi khi, ông đành thả tay, nhường cho Lạc Nhàn Vân: "Ngươi từng học ở Sương Hoa Cung, nơi đó rất giỏi về cổ trùng, hiểu biết của ngươi về chúng cũng nhiều hơn ta. Ngươi xem thử đi."
Lạc Nhàn Vân cũng rất lo lắng cho tình trạng của Đoan Mộc Vô Cầu, bèn truyền một chút chân nguyên vào cơ thể hắn, kiểm tra một hồi cũng không thấy cổ trùng đâu cả.
"Rốt cuộc đệ có triệu chứng gì?" Lạc Nhàn Vân hỏi.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn Lạc Nhàn Vân chằm chằm, ấp úng không muốn nói ra cảm giác khi được Lạc Nhàn Vân ôm lấy.
Hắn chỉ đành nói qua loa: "Thỉnh thoảng ta bị hoa mắt, trước mắt xuất hiện quầng sáng. Đôi khi tim như bị khoét rỗng một nửa, bụng thì có cảm giác như có con gì đó đang ngo ngoe, co rút."
"Cổ trùng không rõ ràng đến thế đâu," Lạc Nhàn Vân lắc đầu, "Kỳ lạ thật, ta cũng đã đọc nhiều sách, sao chưa từng nghe qua triệu chứng này?"
Lạc Nhàn Vân đưa tay tách mí mắt của Đoan Mộc Vô Cầu, tiến lại gần để quan sát kỹ hơn.
Y tiến sát quá, hơi thở phả nhẹ lên mặt Đoan Mộc Vô Cầu, khiến toàn thân hắn như bị lửa thiêu đốt, mắt hoa lên, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Cổ trùng, hình như lại phát tác rồi." Đoan Mộc Vô Cầu nói.
"Lại phát tác? Lần trước là khi nào?" Lạc Nhàn Vân lo lắng hỏi.
Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Lúc ở trên phi kiếm."
Trên phi kiếm...
Lạc Nhàn Vân chạm nhẹ vào má Đoan Mộc Vô Cầu, cảm nhận được nhiệt độ tương tự như khi ôm eo hắn, liền nghĩ đến một khả năng.
Lạc Nhàn Vân không dám nghĩ tiếp.
Hệ thống Cứu thế tất nhiên không bỏ qua cơ hội, nhắc nhở: [Chủ nhân cứ nghĩ tiếp đi, chủ nhân đoán đúng rồi đó, Đoan Mộc Vô Cầu không phải bị trúng cổ mà là động tâm rồi! Nếu cứ phải nói là trúng cổ, thì chắc chắn là tình cổ!]
Lạc Nhàn Vân gạt bỏ tạp niệm, làm rỗng đầu óc, giả vờ như mình không nghe thấy gì cả.
Y chậm rãi thả tay, từ từ bước lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Đoan Mộc Vô Cầu một cách kín đáo.
Y nở nụ cười hòa nhã hoàn hảo, nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Ta đoán, có lẽ đó vẫn là tâm ma."
Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Tâm ma nói không phải nó làm."
"Tâm ma tất nhiên sẽ nói dối, không thể tin được lời của nó." Lạc Nhàn Vân điềm nhiên đáp.
Đoan Mộc Vô Cầu gật gù: "Huynh nói cũng phải, tâm ma quả là xảo quyệt."