Khi Lạc Nhàn Vân nắm lấy hai bên áo của Đoan Mộc Vô Cầu, tim Đoan Mộc Vô Cầu như bị bóp chặt lại.
Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
Cảm giác cực kỳ căng thẳng, vừa sợ Lạc Nhàn Vân tiến thêm một bước, lại vừa mong mỏi y đến gần hơn chút nữa.
Hệ thống Diệt thế lại đúng lúc báo cáo tiến độ nhiệm vụ: [Tiến độ "Thu phục Lạc Nhàn Vân" đã đạt 40%.]
Đoan Mộc Vô Cầu thét lên trong lòng: "Tâm ma! Ngươi đã làm gì bản tôn? Bản tôn cảm thấy dạ dày hơi co thắt, tim như mất một phần, đôi tay muốn nắm chặt lấy thứ gì đó nhưng lại không biết nên nắm gì! Tâm ma, có phải ngươi đã lấy đi tim và dạ dày của bản tôn không?"
Giọng nói của Hệ thống Diệt thế vẫn bình tĩnh vô cùng: [Qua kiểm tra, thân thể của chủ nhân hoàn toàn bình thường, tim và dạ dày đều rất khỏe mạnh. Hơn nữa, Hệ thống Diệt thế không phải là tâm ma.]
Đoan Mộc Vô Cầu đáp lại: "Vậy thì chắc chắn ngươi đã rút mất hồn phách của bản tôn, nếu không sao bản tôn lại có cảm giác linh hồn trống rỗng thế này?"
Hệ thống Diệt thế: [Qua kiểm tra, linh hồn của chủ nhân vẫn nguyên vẹn. Tất cả nhiệm vụ của Hệ thống Diệt thế đều nhằm giúp chủ nhân sống tốt hơn, tuyệt đối không gây hại đến thân thể và hồn phách của chủ nhân, xin chủ nhân yên tâm.]
Không cần Hệ thống Diệt thế nói, Đoan Mộc Vô Cầu cũng đã tự dùng thần thức kiểm tra một lượt, nhưng chẳng tìm thấy vấn đề gì cả.
"Chẳng lẽ bản tôn bị trúng cổ? Nhưng là lúc nào, ở đâu, và ai đã hạ cổ bản tôn? Là loại cổ gì mà lại gây ra những triệu chứng này?" Đoan Mộc Vô Cầu tự suy đoán dựa trên kinh nghiệm của mình.
Hắn từng thu giữ một quyển Bí kíp luyện cổ, trong đó ghi chép lại một số phương pháp luyện chế cổ trùng và tác dụng của chúng, cũng như một số cách giải độc. Đoan Mộc Vô Cầu cố lục lại trí nhớ để tìm xem có triệu chứng nào giống tình trạng của mình không.
Lúc này, Lạc Nhàn Vân bị Hệ thống Cứu thế kích động, nhẹ nhàng ôm lấy eo Đoan Mộc Vô Cầu và còn đặt mặt mình lên lưng hắn.
Cả người Đoan Mộc Vô Cầu tức khắc cứng đờ, não trống rỗng, ba hồn bảy phách không biết đã mất đi mấy cái, tuy mạng vẫn còn nhưng dường như đã chết đến một nửa.
Mọi suy nghĩ về cổ trùng, trúng độc hay bị người ta hạ độc đều bay lên chín tầng mây, chỉ còn lại đôi tay của Lạc Nhàn Vân đang ôm lấy eo hắn và khuôn mặt của y áp lên lưng mình.
May thay Lạc Nhàn Vân chỉ ôm trong chốc lát, phi kiếm đã tới chỗ ở của Mục Thiên Lý.
Lạc Nhàn Vân cũng kịp thời buông tay, thần sắc vẫn ung dung, nở nụ cười hoàn hảo, lời nói cũng vô cùng lịch sự. Y bình thản giải thích hành động vừa rồi:
"Trên núi gió lớn, ta đứng không vững, may có sư đệ tựa Thái Sơn giúp ta giữ thăng bằng."
"Ừm." Đoan Mộc Vô Cầu mất hết khả năng ngôn ngữ, thậm chí còn không nghe rõ Lạc Nhàn Vân nói gì. Trước mắt chỉ là một màu trắng xóa, không nhìn rõ môi trường xung quanh, chỉ thấy nụ cười của Lạc Nhàn Vân thật đẹp, đang mấp máy miệng nói gì đó.
Đôi môi của Lạc Nhàn Vân hơi mỏng, rõ ràng là người nhân hậu bác ái, nhưng chỉ nhìn đôi môi thì lại thấy như một kẻ bạc tình.
Lạc Nhàn Vân nâng tay chạm vào cánh tay Đoan Mộc Vô Cầu, phát hiện dưới lớp áo, da vẫn còn nóng rát, y bèn nói thẳng:
"Vừa rồi ta nghe thấy tim sư đệ đập nhanh quá, nhiệt độ cơ thể cũng cao nữa, như vừa trải qua một trận đại chiến vậy, có chuyện gì à? Tâm ma phát tác hay có vết thương cũ?"
Hệ thống Cứu thế: [Chủ nhân, ngươi dám hỏi thẳng vậy luôn? Ngươi không sợ Đoan Mộc Vô Cầu trả lời rằng "vì tình ta trao em như nóng bỏng như lửa" à?]
Lạc Nhàn Vân không đổi sắc mặt, mắng thầm trong lòng: "Câm miệng, Đoan Mộc Vô Cầu tâm tư đơn thuần, không đời nào nói những lời hoang đường như ngươi!"
Cuối cùng Đoan Mộc Vô Cầu cũng nghe rõ Lạc Nhàn Vân nói gì, hắn trả lời: "Không rõ nữa, tâm ma nói không phải nó phát tác, bản tôn cũng đã kiểm tra cơ thể, không thấy bị thương. Bản tôn nghi ngờ mình đã trúng cổ từ lâu, giờ mới phát tác."
"Cổ trùng?" Lạc Nhàn Vân nghe vậy, sắc mặt thay đổi, lo lắng hỏi, "Loại cổ nào mà có thể gây tổn thương cho một tu sĩ Đại Thừa? Với công lực của sư đệ, chẳng phải có thể dễ dàng tìm ra và tiêu diệt nó sao?"
Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Bản tôn cũng đang tìm hiểu xem là loại cổ trùng gì, trong Bí kíp luyện cổ có ghi chép rằng có một loại cổ trùng..."
Hắn còn chưa nói xong thì nghe tiếng Đoạn Thừa Ảnh hét lên: "Mục Thiên Lý, ngươi thế mà chạy thật!"
Ngay sau đó, một cơ thể rách nát bị hất ra khỏi phòng của Mục Thiên Lý và rơi mạnh xuống đất.
Mọi người nhìn kỹ, cơ thể đó được làm từ xương cốt của một sinh vật khổng lồ.
Là một con rối xương, trên thân nó cắm một thanh kiếm, chính là thanh bản mệnh kiếm của chưởng môn Đoạn Thừa Ảnh.
Các đệ tử Kiếm phái Kình Thiên khi nhận kiếm bản mệnh sẽ đổi tên mình thành tên kiếm. Kiếm bản mệnh của Mục Thiên Lý tên Thiên Lý, lấy từ câu thơ của Kiếm Tiên Thanh Liên: "Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu tình".
(thiên lý nghĩa đen là ngàn dặm)Đoan Mộc Vô Cầu hừ một tiếng: "Ta đã nói lão ta chắc chắn sẽ chạy mà?"
Đoạn Thừa Ảnh cầm trong tay một thanh kiếm gãy, một thân sát khí bước ra khỏi cửa, lạnh lùng liếc Đoan Mộc Vô Cầu, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm khiến người ta cảm thấy đau nhói trên da.
Mục Thiên Lý thật sự đã chạy, đúng như lời Đoan Mộc Vô Cầu vừa nói. Đoạn Thừa Ảnh lúc này chỉ cảm thấy mỗi lời Đoan Mộc Vô Cầu thốt ra đều như cái tát vào mặt mình.
Lạc Nhàn Vân liếc nhìn thanh kiếm gãy trong tay Đoạn Thừa Ảnh, nhận ra đó là kiếm Thiên Lý.
"Mục Thiên Lý bỏ lại kiếm bản mệnh à?" Lạc Nhàn Vân hỏi.
Chưởng môn nghiến răng nói: "Nếu không phải lão ta bỏ lại thanh kiếm này, ta đã không nghĩ rằng lão vẫn còn ở trong môn phái."
Lạc Nhàn Vân kiểm tra xác của con rối xương: "Đây là xương cốt của hậu duệ Hình Thiên."
Hình Thiên là một vị thần ma cổ đại, một người khổng lồ to lớn bị Hiên Viên Hoàng Đế chém đầu, nhưng vẫn cầm rìu chiến đấu trong tình trạng không đầu.
Truyền thuyết kể rằng, khi Hình Thiên bị chém đầu, máu của gã đã nhuộm đỏ cả mặt đất. Một bộ tộc sống gần đó được hưởng lợi từ máu của Hình Thiên, rồi tự xưng là hậu duệ của Hình Thiên.
Người của tộc đó khi mới sinh ra đã cao đến ba mét, trưởng thành còn cao hơn mười mét, chỉ cần dựa vào sức mạnh cơ thể đã có thể đạt đến sức mạnh của Kim Đan kỳ. Tuy nhiên họ lại rất chậm chạp trong suy nghĩ, hiếm khi có người tu luyện thành công.
Trong giới phàm nhân, họ rất mạnh mẽ, thậm chí một số bộ lạc nhỏ còn tôn họ làm thần linh. Nhưng khi các tu sĩ tu chân xuất hiện ngày càng nhiều, hậu duệ Hình Thiên dần mất đi uy danh ban đầu, dần dần bị diệt vong.
Vạn năm trước, khi Bắc Thần phái được thành lập, hậu duệ Hình Thiên đã tuyệt diệt từ lâu, chỉ còn lại những bộ xương hóa thạch chứng minh họ từng tồn tại.
Xương của hậu duệ Hình Thiên rất lớn, là nguyên liệu tốt cho việc luyện chế pháp bảo, các môn phái đều thu thập một số xương cốt của họ.
Trong truyền thuyết, Hình Thiên cầm rìu khổng lồ, tượng trưng cho linh căn hệ Kim. Hậu duệ Hình Thiên cũng sinh ra với linh căn hệ Kim.
Mục Thiên Lý dùng xương cốt này để tạo ra con rối, rồi để lại kiếm Thiên Lý cho con rối. Không có gì lạ khi Đoạn Thừa Ảnh chỉ nhận ra đó là con rối sau khi đã giết nó.
Lạc Nhàn Vân kiểm tra dấu vết chân nguyên trên con rối, nói với Đoạn Thừa Ảnh: "Đoạn chưởng môn, con rối này đã được tạo ra ít nhất là mười năm. Khi ngài nhận được thư của ta và tìm gặp Mục Thiên Lý để hỏi chuyện, liệu đó có phải chính lão ta không?"
Đoạn Thừa Ảnh đáp: "Không phải! Không chỉ lúc hỏi chuyện, mà suốt mấy năm qua khi uống trà với ta, hồi tưởng quá khứ, ăn năn và hứa sẽ không làm hại người vô tội nữa, tất cả đều là con rối này!"
Bị lừa dối hơn mười năm, không ngạc nhiên khi Đoạn Thừa Ảnh giận đến nỗi tự tay bẻ gãy kiếm Thiên Lý.
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Xem ra Đoạn chưởng môn không thể đòi lại công bằng cho ta rồi. Bản tôn sẽ ra lệnh cho đệ tử của Đào Nguyên Tông truy đuổi Mục Thiên Lý, Đoạn chưởng môn không có ý kiến gì chứ?"
Đoạn Thừa Ảnh vốn định biến chuyện này thành việc nội bộ của Kiếm phái Kình Thiên, chính tay mình xử lý phản đồ của môn phái mà không cần nhờ đến sự can thiệp của người ngoài. Nhưng ai ngờ Mục Thiên Lý đã chạy từ lâu, hơn nữa đã trốn thoát trong suốt mười năm, ai biết lão ta đã gây ra những tội ác gì trong thời gian đó. Rõ ràng, chuyện này không thể giấu giếm được nữa.
Đoạn Thừa Ảnh nói: "Ta cũng sẽ phát lệnh truy nã trong các môn phái Chính đạo, kêu gọi liên minh Chính đạo cảnh giác với Mục Thiên Lý, một khi có tin tức phải báo ngay cho ta."
Dù không bắt được Mục Thiên Lý, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu vẫn hài lòng với thái độ của Đoạn Thừa Ảnh, hắn nói: "Ừm, ngươi cũng coi như biết điều."
Hôm nay Đoạn Thừa Ảnh đã rất tức giận, nghe Đoan Mộc Vô Cầu nói chuyện vô lễ như vậy, tính nóng liền bốc lên tận đỉnh đầu, không kìm được mà nói: "Đoan Mộc Vô Cầu, sao ngươi còn có thể ra lệnh cho Tẩu Uyên Tông? Rốt cuộc ngươi là người của Bắc Thần phái hay là tà ma của Tẩu Uyên Tông?"
Đoan Mộc Vô Cầu cảm thấy như bị chửi, định phản bác thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lạc Nhàn Vân:
"Đoạn chưởng môn, là Bắc Thần phái thông qua sư đệ ta để kiểm soát Ma đạo. Người của Ma đạo đúng là tà ma, nhưng sư đệ ta thì không phải. Ngài không thể lẫn lộn giữa cai ngục và phạm nhân trong nhà giam được."
Một câu của Lạc Nhàn Vân đã làm dịu cơn giận trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu cảm thấy, chỉ cần ở bên Lạc Nhàn Vân, tâm trạng của hắn liền trở nên lười biếng, như thể lúc nào cũng được tắm nắng. Dù có theo Lạc Nhàn Vân chạy đông chạy tây, cũng có cảm giác như đang nằm phơi nắng bên bờ biển, thoải mái vô cùng.
Có lẽ vì Lạc Nhàn Vân không để hắn phải làm việc, lúc nào cũng tìm người giúp hắn làm, thậm chí còn nói chuyện giúp hắn nữa.
Ở bên Lạc Nhàn Vân thật sự không mệt chút nào.
Lạc Nhàn Vân có khả năng làm người ta không thể tức giận, Đoạn Thừa Ảnh cũng bớt giận, hỏi: "Lạc trưởng lão nghĩ Mục Thiên Lý sẽ trốn đến đâu?"
Lạc Nhàn Vân đáp: "Lão ta đã trốn suốt mười năm, thật sự không biết lão có bao nhiêu chỗ ẩn nấp bên ngoài. Ta chỉ có một vài hướng để truy tìm. Hướng đầu tiên, là Tẩu Uyên..."
Nói đến đây, Lạc Nhàn Vân dừng lại, liếc nhìn Đoan Mộc Vô Cầu rồi đổi lời:
"Hướng điều tra đầu tiên là đệ tử của Đào Nguyên Tông muốn ám sát sư đệ ta. Tống Quy đã gặp vài người trong số họ, có thể bắt đầu điều tra từ họ."
"Hướng thứ hai là Bắc Thần phái, Mục Thiên Lý luôn khao khát có được chuông Tỉnh Thế, lão đã hành động thì chắc chắn đã biết cách kích hoạt chuông. Pháp quyết này trong Bắc Thần phái chỉ có những cao thủ từ Pháp Thân trở lên mới biết, tra hỏi kỹ sẽ biết ai đã tiết lộ pháp quyết. Chuyện này ta sẽ giao cho chưởng môn sư huynh xử lý."
"Hướng thứ ba là Thiên Thọ phái."
"Vì sao lại là Thiên Thọ phái?" Đoạn Thừa Ảnh hỏi.
Lạc Nhàn Vân đáp: "Mục Thiên Lý sinh con là để kéo dài tuổi thọ, đoạt xá cũng là để sống thêm, âm mưu đoạt chuông Tỉnh Thế cũng chỉ vì muốn sống lâu hơn. Hiện giờ lão đã bắt đầu trải qua giai đoạn suy thoái, dù đoạt xá Mục Qua cũng chỉ có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian, nhưng tương lai vẫn sẽ đối mặt với vấn đề tuổi thọ."
"Lão ta muốn chiếm đoạt chuông Tỉnh Thế để có thể sống mãi, đương nhiên trước mắt sẽ tìm cách kéo dài mạng sống. Trong giới tu chân hiện tại, chỉ có Thiên Thọ phái là có phương pháp kéo dài tuổi thọ, thậm chí có thể giúp người ta sống đến hơn ngàn năm."
"Chuyện Thiên Thọ phái có thuật kéo dài tuổi thọ chỉ là tin đồn trong giới tu chân, các môn phái khác không có bằng chứng, nhưng sự tồn tại của Hạ Kinh Luân đã chứng thực điều này."
"Hai trăm năm trước Hạ Kinh Luân chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sau khi vá trời thì tu vi của cậu ấy không tiến triển nữa, không có khả năng tiến bộ thêm. Thế mà hai trăm năm sau, Hạ Kinh Luân vẫn còn sống, chứng tỏ Thiên Thọ phái thực sự cách kéo dài tuổi thọ."
"Theo ta, nơi cuối cùng mà Mục Thiên Lý có thể đến là Thiên Thọ phái!"
Trước đó mọi người đều không có manh mối nào về tung tích của Mục Thiên Lý, nhưng Lạc Nhàn Vân lại dễ dàng tìm ra ba hướng để điều tra, khiến ai cũng kính phục.
Trong mắt Đoan Mộc Vô Cầu, khắp người Lạc Nhàn Vân như đang tỏa sáng.
Hắn dụi mắt, nhìn lại thì Lạc Nhàn Vân vẫn bình thường như trước, chẳng có ánh sáng gì cả.
"Có lẽ mắt của bản tôn cũng bị hạ cổ rồi." Đoan Mộc Vô Cầu thầm nghĩ.
- ---------
Tác giả:
Hỏi: Tống Quy ơi, lúc hai sư thúc của anh ôm eo trước mặt anh, anh đang làm gì thế?
Đáp: Ta mù rồi, không thấy gì hết á.