Lạc Nhàn Vân chẳng hay biết Tống Quy đang phải chịu đựng sự hành hạ thất thường của Ma Tôn. Y bước vào thung lũng, hít một hơi sâu, thấy không khí ở đây trong veo, khiến tâm hồn phơi phới.
Đoan Mộc Vô Cầu đã chăm sóc nơi này rất tốt, trông như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Lạc Nhàn Vân lắng nghe tiếng chim hót trong trẻo giữa rừng, cảm nhận làn gió mát thổi qua, chợt thấy thích thung lũng này.
Nếu được sống ở đây một thời gian cũng không tệ. Lạc Nhàn Vân thầm nghĩ.
Y thấy ao cá khiến Đoan Mộc Vô Cầu đau đầu.
Lạc Nhàn Vân bước tới bờ ao, đàn cá không sợ người liền bơi tới, há miệng như muốn nói gì đó với y.
Miệng cá cứ há ra rồi ngậm lại, dù chúng không biết nói nhưng Lạc Nhàn Vân cứ ngỡ như nghe thấy tiếng "đói, đói, đói" vang bên tai.
Nghĩ đến trạng thái tinh thần của Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân phần nào hiểu được sự phiền muộn của hắn.
Y cúi người thò tay vào ao, đàn cá bơi tới dùng miệng húc vào tay y.
Bỗng Lạc Nhàn Vân nghe thấy vài tiếng chó sủa.
Y quay đầu lại, thấy chú chó mà Đoan Mộc Vô Cầu gọi là Vượng Tài đang sủa dữ dội, như muốn cảnh cáo y không được trộm cá của chủ nhân nó.
"Nếu ta mà trộm được vài con cá, chắc chủ nhân của ngươi sẽ vui hơn đấy." Lạc Nhàn Vân cười nói.
Vượng Tài không hiểu tiếng người, vẫn tiếp tục sủa inh ỏi nhưng không xông lên cắn.
Lạc Nhàn Vân rút tay khỏi ao, Vượng Tài liền ngừng sủa và khẽ vẫy đuôi với y.
Lạc Nhàn Vân chưa từng lo lắng Vượng Tài sẽ cắn mình.
Từ nhỏ y đã được thiên nhiên yêu quý, chỉ cần y không chủ động làm hại ai, sinh linh vạn vật sẽ nhường nhịn y ba phần.
Sinh vật càng có linh tính càng dễ có cảm tình với y.
Y giơ tay giữa rừng, chim chóc sẽ đậu trong lòng bàn tay.
Y bước đi giữa rừng, rắn rết chuột bọ sẽ tự tránh khỏi bước chân y để không làm y bị thương.
Thế nên Lạc Nhàn Vân cố gắng không ăn uống gì.
Y biết mọi thứ muốn sống sót thì phải ăn uống. Y không trách sói ăn cừu, cũng không ngăn cừu ăn cỏ, đó là quy luật tự nhiên. Y không thể vì sở thích của mình mà cứu một sinh vật phù hợp với sở thích của mình, phá hủy cơ hội sống của sinh vật khác.
Lạc Nhàn Vân chỉ có thể tuân thủ nguyên tắc của bản thân, vạn vật yêu quý y, y sẽ cố gắng không làm hại chúng.
Theo bản năng Vượng Tài cũng yêu quý Lạc Nhàn Vân, thấy y giơ tay về phía nó bèn vui vẻ chạy tới.
Lạc Nhàn Vân nhẹ nhàng xoa đầu Vượng Tài, tai nó cụp lại thoải mái, mắt cũng híp lại.
Lạc Nhàn Vân thấy Vượng Tài đáng yêu quá, không kìm được mà muốn trêu nó.
Một tay xoa đầu Vượng Tài, tay kia y thò vào ao như thể muốn bắt cá.
Vượng Tài cảnh giác, sủa inh ỏi ngăn y trộm cá.
Nhưng Lạc Nhàn Vân vẫn nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
Chó dùng răng và chân sau để gãi ngứa nên không thể chạm đến lưng và đầu, vì thế chúng rất thích được người khác vuốt ve hai vị trí này.
Mặc dù Đoan Mộc Vô Cầu nuôi Vượng Tài nhưng hiếm khi gần gũi với nó, chưa bao giờ xoa đầu nó.
Cả đời Vượng Tài chưa từng được ai xoa đầu, nó thích sự vuốt ve của Lạc Nhàn Vân lắm, chẳng nỡ rời tay y.
Nhưng Lạc Nhàn Vân vẫn đang trộm cá!
Trách nhiệm và ham muốn của Vượng Tài đấu tranh kịch liệt, tiếng sủa trở thành tiếng rên rỉ thảm thương, như đang buồn bã, lại như đang cầu xin Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân thấy vậy không nỡ trêu tiếp, không giả vờ trộm cá nữa.
Lúc này Vượng Tài mới ấm ức rên hai tiếng.
Lạc Nhàn Vân lau khô tay, ôm đầu Vượng Tài nhẹ giọng an ủi: "Giỏi lắm, Vượng Tài đúng là một vệ sĩ trung thành."
Vượng Tài tuy không hiểu tiếng người nhưng nghe được giọng điệu khen ngợi của Lạc Nhàn Vân, nó dùng đầu cọ cọ cổ y.
Nó như muốn liếm Lạc Nhàn Vân, nhưng lại cảm thấy mình bẩn nên chỉ cọ mà thôi.
Khi Lạc Nhàn Vân đang an ủi Vượng Tài, có vài con chim bay tới đậu trên đầu y, có con lông màu sắc rực rỡ, có con chỉ là chim sẻ bình thường.
Chúng thấy Lạc Nhàn Vân và Vượng Tài không có ý tấn công liền cẩn thận đậu trên vai, trên đầu y.
Sau khi đứng vững, chim chóc vui vẻ ngẩng đầu, hót thánh thót như đang hát.
Lạc Nhàn Vân vừa dắt chim vừa dẫn chó chơi một chốc, suýt nữa mê mẩn nơi đây.
Y đứng dậy, vỗ vỗ đầu mình.
Không thể mê đắm, còn có việc chính cần làm.
Chỉ mới vào thung lũng một lát, Lạc Nhàn Vân đã hiểu được tầm quan trọng của nơi này với Đoan Mộc Vô Cầu.
Đây là chốn Đào Nguyên mà Đoan Mộc Vô Cầu xây dựng trong thời thế loạn lạc, là chốn thanh bình duy nhất trong lòng Ma Tôn.
Đoan Mộc Vô Cầu không bị ràng buộc bởi đạo đức hay quy tắc nào, hắn tự kiềm chế được mình, tất cả là vì lòng hắn vẫn còn nơi đây chưa bị vấy bẩn.
Hắn sẵn sàng vì sự yên bình này mà ngừng tranh đấu, bỏ lại đao đồ tể.
Tình trạng tinh thần của Đoan Mộc Vô Cầu không tốt, dù không có Hệ thống Diệt thế hắn cũng bị tâm ma quấy rầy, thường xuyên không phân biệt được ảo giác và thực tại.
Nếu nơi này bị phá hủy, hắn sẽ hoàn toàn hóa thành ma quỷ.
Lạc Nhàn Vân đặt tay lên mảnh đất này, thu những dấu vết của mình lại, thần thức chìm vào mạch đất tìm kiếm những điểm bất thường.
Vượng Tài tò mò nghiêng đầu nhìn Lạc Nhàn Vân, đôi mắt trong sáng đầy hiếu kỳ, rất giống ánh mắt của Đoan Mộc Vô Cầu.
Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm và sự thân thiện của trời đất đối với mình, Lạc Nhàn Vân nhanh chóng nhận ra hình dạng của trận pháp, biết nó là loại nào.
Trận Địa Sát Phệ Hồn.
Địa Sát là bảy mươi hai Địa Sát, tương ứng với bảy mươi hai tinh tượng. Luyện hóa bảy mươi hai oan hồn rồi biến chúng thành lệ quỷ, phong ấn vào linh thạch.
Sau đó chôn bảy mươi hai linh thạch xuống dưới thung lũng, tương ứng với bảy mươi hai Địa Sát trên trời.
Một khi ai đó kích hoạt trận Địa Sát Phệ Hồn, bảy mươi hai lệ quỷ sẽ liên tục hút linh khí từ linh thạch, tạo ra ảo giác rằng Thiên ma sắp giáng thế.
Trận pháp nhân cơ hội này, với dáng vẻ trừ ma, dẫn lực sao từ bảy mươi hai Địa Sát vào trận, tạo ra bảy mươi hai tia sao giáng xuống trận pháp.
Lệ quỷ có thể cảm nhận sát khí. Sát khí càng nặng, phản ứng của lệ quỷ càng rõ ràng, trận pháp càng mạnh.
Sao Địa Sát được giáng xuống để hàng phục Thiên ma, vì thế lúc trận pháp mạnh nhất có thể sánh ngang với chín chín Thiên kiếp.
Nếu Đoan Mộc Vô Cầu bước vào thung lũng mà không chuẩn bị gì, sẽ bị lực sao tương đương với Thiên kiếp đánh trúng.
Theo dự đoán của người bày trận, Đoan Mộc Vô Cầu ắt phải chết.
Nhưng Lạc Nhàn Vân biết, e là Đoan Mộc Vô Cầu không chết được.
Trước đó ở chính điện Bắc Thần phái, chiêu thức phong ấn không gian của Đoan Mộc Vô Cầu rất kỳ lạ, sức mạnh thực sự của hắn còn mạnh hơn nhiều so với những gì hắn thể hiện.
Trận pháp này có lẽ sẽ khiến Đoan Mộc Vô Cầu trọng thương, nhưng không đến mức chết.
Những năm qua Tống Quy sống trong Ma đạo cũng làm điều ác đôi lần, trên người cũng có sát khí.
Sau khi trận pháp được kích hoạt, những đòn tấn công mà Tống Quy phải chịu nhẹ hơn chút so với Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng vẫn không phải là sức mạnh mà một tu sĩ Pháp Thân có thể đối kháng được.
Nên chắc Tống Quy sẽ dùng "Tàng Phong" để bảo toàn tính mạng.
Chỉ có Lạc Nhàn Vân, người không hề có sát khí trên người mới không kích hoạt trận pháp.
Xác định được loại trận pháp rồi thì đơn giản thôi. Lạc Nhàn Vân chỉ cần đào hết bảy mươi hai viên linh thạch lên, siêu độ oan hồn bên trong thì trận pháp sẽ được phá.
Y thở phào nhẹ nhõm, vỗ đầu Vượng Tài và hỏi: "Có cái xẻng nào không?"
Vượng Tài nghiêng đầu nhìn Lạc Nhàn Vân, không biết nó có hiểu không.
Nó vẫy đuôi một cái rồi bất ngờ dẫn Lạc Nhàn Vân chạy đến một chỗ.
Lạc Nhàn Vân đi theo Vượng Tài, tìm thấy một kho nhỏ phía sau căn nhà nhỏ không xa.
Bên ngoài kho có trận pháp bảo vệ, là một trận pháp phòng ngự rất mạnh, người ngoài vừa vào Đoan Mộc Vô Cầu sẽ cảm nhận được có kẻ xâm nhập.
Hầu hết các tu sĩ dùng loại trận pháp này để giấu bảo vật.
Lạc Nhàn Vân đẩy cửa kho, bên trong là những dụng cụ nông nghiệp không biết Đoan Mộc Vô Cầu lấy từ đâu ra, thêm một cối xay đậu phụ, bên cạnh cối xay còn có một con lừa bằng gỗ.
Con rối này do các tu sĩ chế tạo, là những người giả để làm việc lặt vặt.
Chẳng hạn như đun nước pha trà, quét tước lau dọn. Một số tu sĩ thích dùng pháp lực để giải quyết, một số thì chế tạo ra những con rối bằng giấy hoặc gỗ không có trí tuệ, chỉ biết thực hiện mệnh lệnh để làm những việc này.
Ma tu sẽ nô dịch những Ma tu yếu hơn, cũng sẽ bắt người thường đến phục vụ mình, còn tu sĩ Chính đạo thì chế tạo con rối.
Nhưng chưa từng thấy ai chế tạo con rối lừa cả.
Con lừa này làm bằng gỗ, điêu khắc rất tệ, nếu không có chữ "lừa" khắc trên thân, Lạc Nhàn Vân còn tưởng đó là một cái bàn biến dạng.
Phía sau kho còn có một khúc gỗ to và xấu hơn cả con rối lừa, trên đó khắc chữ "bò", hình như là một con rối bò dùng để cày ruộng.
Lạc Nhàn Vân thấy lạ.
Đoan Mộc Vô Cầu có thể bắt bò và lừa như cách bắt cá và nhận nuôi Vượng Tài, sao phải chế tạo con rối?
Suy tư một lúc, Lạc Nhàn Vân đã hiểu lý do của Đoan Mộc Vô Cầu.
Cá sống dưới nước, bắt bao nhiêu cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của người đánh cá.
Vượng Tài là con chó bị bỏ rơi, mang nó đi cũng không gây tổn thất cho ai.
Nhưng bò và lừa lại là tài sản của nông dân.
Người nông dân vất vả, nếu có một con bò hoặc lừa để làm thay công việc cũng coi như giàu có.
Nếu Đoan Mộc Vô Cầu muốn có bò và lừa, phải cướp từ tay nông dân vốn đã nghèo khổ.
Hắn làm việc này dễ dàng nhưng sẽ hủy hoại tài sản tích góp nhiều năm của nông dân.
Nếu có thể chế tạo con rối, sao phải bắt gia súc làm gì?
Hiểu rõ điều này, lòng Lạc Nhàn Vân lại mềm hơn một chút.
Y tìm được một cái xẻng cũng đơn giản và thô sơ, nhìn là biết do ai đó tự tay chế tạo, rồi mang xẻng đi đào linh thạch.
Dụng cụ nông nghiệp do tu sĩ chế tạo hình dáng không đẹp mắt, nhưng lại tốt hơn nhiều so với dụng cụ thông thường.
Lạc Nhàn Vân đào một xẻng là được hố sâu nửa mét, chỉ cần hai ba xẻng là tìm thấy viên linh thạch đầu tiên.
Làm việc chân tay không gây tổn hại thân thể, nên chưa đến một canh giờ y đã đào hết bảy mươi hai viên linh thạch.
Linh thạch khắc phù cấm linh, bên trong phong ấn lệ quỷ.
Thấy những viên linh thạch này, Lạc Nhàn Vân thở dài.
Trận pháp này quá độc ác. Bảy mươi hai viên linh thạch, bảy mươi hai lệ quỷ, tương ứng với bảy mươi hai mạng người.
Không những thế, để luyện thành lệ quỷ, bảy mươi hai lệ quỷ này chắc chắn phải chịu nhiều đau khổ, đầy oán hận và không cam lòng mà chết.
Thời loạn lạc này muốn tìm đủ bảy mươi hai lệ quỷ như vậy rất dễ.
Người bày trận thậm chí không cần tự tay làm, chỉ cần đi một vòng quanh nhân gian là có thể thu thập được cả trăm tám mươi lệ quỷ.
Đã tìm được linh thạch, nhưng không dễ di dời chúng.
Vị trí của mỗi viên linh thạch đều tương ứng với thiên tượng, trận pháp không phá, không thể di chuyển linh thạch.
Lạc Nhàn Vân cắn đầu ngón tay, vẽ phù siêu độ lên mỗi viên linh thạch.
Y có chu sa, nhưng chu sa cần được kích hoạt bằng chân nguyên, chân nguyên của y không đủ để kích hoạt bảy mươi hai lá phù. Y chỉ đành dựa vào thể chất đặc biệt của Thiên linh căn, dùng máu và công đức của mình siêu độ oan hồn.
Làm xong mọi việc, Lạc Nhàn Vân đứng ở trung tâm trận pháp hướng về trời bái ba cái.
Y dùng ngón tay làm bút, máu làm mực, nhanh chóng chấm bảy mươi hai điểm trên không trung.
"Mây mượn sức trời, xin bảy mươi hai sao Địa Sát giáng xuống sức mạnh, siêu độ oan hồn!" Lạc Nhàn Vân dõng dạc nói.
Y dùng máu dẫn lực sao, khéo léo mượn thế trận Địa Sát Phệ Hồn, biến sức mạnh của trận pháp thành sức mạnh siêu độ.
Bị bảy mươi hai điểm máu hấp dẫn, trời giáng lực sao, linh khí bao bọc bảy mươi hai viên linh thạch.
Linh khí trong linh thạch và sức mạnh trời đất thanh tẩy oan hồn trong linh thạch.
Ánh sáng thanh tẩy từ linh thạch tỏa ra, vô số điểm sáng trắng mềm mại bao phủ cả thung lũng.
Khi bắt đầu siêu độ, Tống Quy cảm nhận được sự thay đổi trong thung lũng.
Anh vội nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Tôn thượng, sư thúc đã phá trận, chúng ta có thể vào được rồi."
Lúc này Lạc Nhàn Vân đã vào thung lũng ba canh giờ, Đoan Mộc Vô Cầu đợi sốt ruột, nhìn Tống Quy càng ngày càng khó chịu.
Tống Quy nghĩ, nếu không phải Đoan Mộc Vô Cầu đã coi mình như lễ vật tặng cho Bắc Thần phái, Đoan Mộc Vô Cầu cho rằng thứ đã tặng không thể tùy tiện xử lý, thì có lẽ mình đã bị giết để làm dịu bớt sự khó chịu từ lâu rồi.
Vì thế khi Tống Quy cảm nhận được sự thay đổi trong thung lũng, anh lập tức nhắc nhở Đoan Mộc Vô Cầu vào thung lũng để bảo vệ mạng sống của mình.
Đoan Mộc Vô Cầu lao vào thung lũng, thấy Lạc Nhàn Vân đứng giữa thung lũng, vô số điểm sáng trắng vây quanh y, tựa như những vì sao tụ họp.
Từng linh hồn một hiện ra với nụ cười giải thoát, xoay quanh Lạc Nhàn Vân một vòng, miệng nói "đa tạ" rồi từ từ tan biến.
Chim bay lượn trên đầu Lạc Nhàn Vân, Vượng Tài vui mừng chạy quanh y.
Nói y là thần tiên cũng không quá lời.
Lạc Nhàn Vân mỉm cười xoa đầu Vượng Tài, ra hiệu cho nó im lặng.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn tay Lạc Nhàn Vân, đầu óc chẳng mấy văn vẻ lại hiện lên một câu thơ:
Tiên giáng xoa đầu ta, kết tóc sống muôn đời.- ---------
Câu thơ trên trích từ bài Sau khi trải qua loạn lạc, được ơn vua ban, đang ở Dạ Lang nhớ lại những kỷ niệm cũ, viết tặng cho Thái Thủ Vệ của Giang Hạ (经乱离后天恩流夜郎忆旧游书怀赠江夏韦太守良宰) của Lý Bạch.