Đêm đen, ánh lửa cháy bừng bừng, ánh nến trên chén vàng như sẽ tắt ngúm vào bất cứ lúc nào.
Dưới ánh lửa lay động, bóng dáng năm người giao hoà với nhau.
“Các ngươi đều nhận ra rồi đúng không?” Lão hòa thượng ngẩng đầu lên mà hỏi.
“Nhịp tim của tiểu Phương Lăng càng ngày càng yếu... Đã sắp ngừng rồi”
Triệu Man Tử: “Những năm qua ma tâm đoạt xá nhiều lần mà thất bại, ta đoán nó muốn từ bỏ, không muốn để tiểu Phương Lăng miễn phí hấp thu năng lượng của nó nữa.”
“Mặc dù ma tâm và Hỗn Độn Thánh Thể đã dung hợp với nhau, nhưng ý thức của ma tâm vẫn còn tồn tại, nếu không gạt bỏ nó thì vẫn là mầm họa lớn” Tên béo trầm giọng mà nói.
Kiếm Ma: tại vấn đề là ma tâm không chịu, nếu nó ngưng đập thì tiểu Phương Lăng cũng sống không lâu được.”
Hoa tặc vò đầu bứt tai, muốn nói cái gì nhưng lại không có chủ ý.
“Có cách nào cưỡng chế nó đập không?” Hản ta hỏi.
Đám người không nói gì, thật ra với bản lãnh của bọn họ thì trên đời này hiếm có chuyện gì làm khó được họ.
Nhưng ngặt nổi họ bất lực trong việc này, dù sao cũng liên quan đến thứ cao cấp mà bọn họ chưa từng với tới.
“Ta sẽ giúp hắn kéo dài tính mạng, mấy trăm năm cũng không thành vấn đề” Triệu Man Tử trầm giọng mà nói.
“Kéo dài tánh mạng mấy trăm năm?” Hoa tặc cười cười: “Man Tử, ngươi muốn dùng hết công lực cả đời của mình sao, chỉ nuôi nó có mấy năm thôi mà ngươi nuôi ra tình cảm thật rồi?"
Triệu Man Tử nhìn hẳn ta rồi cười ha ha: “ hôm qua lén truyền khí bản nguyên vào người tiểu Phương Lăng, muốn giúp hắn khôi phục nhịp tim bình thường.”
“Đáng tiếc lại như lấy bánh bao thịt chọi chó, không chỉ chẳng có tác dụng cái rằm gì mà còn làm ma tâm khôi phục một chút nguyên khí.” Hắn ta nói.
Hoa tặc lập tức nóng máu mà nhảy dựng lên: “Ta chỉ làm cho vui thôi! Lão tử dư dã khí bản nguyên, tùy tiện chơi đùa không được sao?”
“Được rồi, đừng ồn ảo nữa, nếu không đánh thức đứa nhỏ. bây giờ.” Lão hòa thượng giơ tay lên ra hiệu cho hoa tặc ngồi xuống.
Bỗng nhiên, năm người như nhận ra dị thường gì đó nên sắc mặt lập tức thay đổi.
Bọn họ vội đi tới phòng của Phương Lăng. “Ưm? Sao mọi người không ngủ vậy?”
Phương Lăng đang chơi đùa một làn khí đen thì đột nhiên nhìn thấy năm vị sư phụ xuất hiện.
Bọn người lão hòa thượng nhìn làn khí đen trong tay cậu mà trừng to mắt, kinh hãi nói không ra lời.
Làn khí đen trong tay Phương Lăng chính là tàn niệm của trái tim Ma Tổ, cũng là ý thức của ma tâm!
Lúc này tàn niệm đó lại bị tách rời ra!
“Tiểu Phương Lăng, trong tay con là...” Lão hòa thượng hỏi.
Phương Lăng: “Gần đây con cứ cảm thấy trái tim khó chịu, tức ngực quá. Vừa rồi con đang ngủ lại đột nhiên khó chịu nên thức dậy. Con cảm giác trong ngực vướn cái gì đó nên lấy nó ra”
“Làm sao lấy ra được?” Kiếm Ma hỏi.
“Nó trốn bên trong không chịu đi ra, ta buộc nó ra, nó liền xuất hiện!” Phương Lăng vung vẫy tay diễn tả: “Thứ này trông đáng ghét quá, con muốn vứt nó đi, nhưng nó lại luôn kề cận con. Đại sư phụ, có thể giúp con ném nó đi không!”
Lão hòa thượng khế ừ một tiếng rồi đưa tay trái ra.
Chỉ thấy một chữ Vạn vàng óng ánh xuất hiện trong lòng bàn tay ông. Ông đưa tay tới, làn khí đen kia lập tức phát ra tiếng xì xì xì rồi nhanh chóng tiêu tán biến mất.
“Oa! Vạn Tự Chân Ngôn của Đại sư phụ thật là lợi hại, con cũng phải tranh thủ học được!” Trong mắt Phương Lăng loé lên ánh hào quang, cực kỳ hưng phấn.
“Con đi ngủ trước đi!” Lão hòa thượng ôn hòa cười cười rồi giơ tay lên sờ cái đầu nhỏ của cậu.
Sau đó năm người lại đột nhiên biến mất khỏi căn phòng, về tới trong đại điện.
Không ai nói chuyện, chỉ ngươi xem ta, ta nhìn ngươi như vậy.
Nửa ngày sau, hoa tặc cười cười: “Tên oắt con này, làm người ta uổng công lo lắng một hồi. Thì ra Hỗn Độn Thánh 'Thể mạnh như vậy, thật là bất ngờ.”
Triệu Man Tử: “Thể chất của nó đã sớm biến dị. Năm đó Thánh Thể không trọn vẹn nên dùng trái tim Ma Tổ để lắp vào.
“Trái tim Ma Tổ vĩnh hằng bất diệt, có thể cung cấp năng. lượng vô biên vô tận. Thánh Thể không trọn vẹn điên cuồng hấp thu, trải qua mấy năm trưởng thành thì không chỉ khôi phục nguyên khí mà còn vượt mức nữa.”
“Các ngươi còn chưa biết huyết nhãn của nó đã ổn định, có được uy năng cực kỳ đáng sợ.”
“A? Nói rõ nghe xem.” Kiếm Ma hiếu kỳ hỏi. “Dựa theo phán đoán của ta thì huyết nhãn của nó có thể làm không gian vặn vẹo, thậm chí trực tiếp mở ra không gian!” Triệu Man Tử trầm giọng mà nói.
“Tương lai nó cũng dễ đánh tan công kích của kẻ địch, thậm chí còn có thể trực tiếp lưu đày đối phương tới hư không vô tận, không đánh mà thắng!”
“Còn hai khúc bảo cốt mà nó bị rút đi cũng sắp khôi phục. rồi” Triệu Man Tử nói tiếp: “Ta thấy được phù văn nguyên thủy nhất từ hai khúc bảo cốt này.”
“Ha ha, đám tiểu tặc moi tim móc mắt rút xương năm đó có nằm mơ cũng chẳng ngờ hiện tại tiểu Phương Lăng không chỉ không chết mà còn trở nên kinh khủng hơn” Hoa tặc cười nói.
“Lấy tiềm lực của nó thì rất có khả năng tương lai sẽ vượt qua tên Bạch Đế kia. Chúng ta đều thua trong tay Bạch Đế, nếu có thể dạy ra đệ tử đánh bại hắn thì cũng nở mày nở mặt!"
“Thứ kinh khủng nhất của ranh con này không phải thể chất mà là ngộ tính” Lão hoà thượng lông mày trảng thản nhiên nói: “Chỉ hai năm mà nó đã học được Tinh Hà Vô Lượng Quyền của Man Tử. Theo dự đoán của ta, ba năm sau nó có thể luyện thành Vạn Tự Chân Ngôn của lão nạp.”
“Kỳ thật... Năm ngoái tên nhóc này đã học được Thần Hành Thuật của ta rồi” Hoa tặc nhỏ giọng thầm thì.
Tên béo nghe vậy thì trừng lớn hai mắt, hừ lạnh nói: “Ngươi đấy, ngoài miệng nói sẽ không dạy nó thần thông nào cả, quay lưng lại thì giấu bọn ta dạy nó học xong Thần Hành Bộ luôn rồi!"
Hoa tặc cười gượng một tiếng, yên lặng không dám nói lời nào.
Lúc trước bọn họ đã nói là trước ba tuổi không dạy cậu tu hành, sau ba tuổi mới bắt đầu.
Nhưng hẳn ta lại làm trái quy định, khi tiểu Phương Lăng vừa biết đi đã âm thầm truyền thụ Thần Hành Thuật của mình cho cậu.
Đêm đó Phương Lăng ngủ rất say.
Từ trước tới bây giờ cậu chưa từng ngủ ngon được như đêm qua.
Năm năm qua ngày nào cậu cũng mơ một giấc mộng. Mơ thấy mình bị người ta moi tim móc mắt rút xương, dù cậu xin tha thế nào thì đối phương cũng không chịu buông tha.
Giấc mơ này đã lặp đi lặp lại vô số lần, thường xuyên làm cậu bừng tỉnh lúc nửa đêm.
Giấc ngủ này kéo dài mãi đến buổi trưa hôm sau. Cậu ngủ rất say, mơ thấy mình đang ăn ngon.
Nhưng bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng đã kéo cậu từ mộng cảnh về hiện thực.
“Lúc này là giờ nào rồi mà chưa dậy?” Kiếm Ma đứng trước giường, nghiêm túc mà nhìn xuống cậu.
Phương Lăng bị ánh sáng chói loá chiếu vào từ bên ngoài làm không mở mắt ra nổi, cậu lầu bầu nói: “Tối hôm qua con ngủ quá ngon, còn không mơ thấy ác mộng kia nữa.”
“Về sau sẽ không mơ thấy ác mộng đó nữa” Kiếm Ma thản nhiên nói.
Những năm qua sở dĩ Phương Lăng cứ thấy ác mộng là do trái tim Ma Tổ giở trò quỷ.
Bây giờ ý thức của ma tâm bị xóa bỏ, đương nhiên cậu sẽ không gặp ác mộng nữa.
“Thật sao? Quá tốt rồi!” Phương Lăng rất vui vẻ, lập tức bò xuống giường.