Ma Tiếu Xinh Đẹp

Chương 7




Edit: Bướm Giang Hồ

Bảy năm sau

Bảy năm trôi qua hết sức bình lặng, rồi lại giống như là đang nghênh tiếp những chuyện náo nhiệt, giang hồ mới cũ tranh giao, thế hệ trước dần dần ẩn lui, người trẻ đang lớn dần, phân tranh không ngừng,sóng gió trên giang hồ lại chuẩn bị nổi lên.

Vạn Ma sơn Ma Thần điện

"Tiểu thư, hôm nay là lễ trưởng thành mười sáu tuổi của ngài, tất cả mọi người ở bên ngoài đợi ngài rồi."

Kể từ thời điểm Tiếu Tuyệt chín tuổi đã nói cho Độc Cô Khinh Cuồng, nàng không muốn làm Ma Tôn Ma Thần điện, mọi người liền nói với Độc Cô Khinh Cuồng sửa lại cách xưng hô, từ Thiếu Chủ biến thành tiểu thư, mà vài năm, Độc Cô Khinh Cuồng cũng nuôi dưỡng một người thừa kế khiến mọi người rất hài lòng, được đặt tên là Tàn Huyết, chính là năm đó, cái người cuồng ngạo đưa cho Tiếu Tuyệt chủy thủ.

"Tốt lắm, chúng ta đi thôi."

Tiếu Tuyệt chậm rãi đứng dậy, nhìn mình trong gương, răng trắng tinh, đôi mắt sáng, tóc đen như gấm, tay như búp măng, da trắng nõn nà, một thân bạch y, vốn nên lạnh nhạt lại quỷ dị thêu màu vàng Phượng Hoàng, mỹ lệ vả lại yêu dị, mười sáu tuổi, cũng đã khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp tuyệt thế.

"Ngài thật đẹp." Hoa Ngữ không khỏi thở dài nói, cho dù ngày ngày đều có thể nhìn thấy tuyệt mỹ dung nhan, Hoa Ngữ vẫn nhìn có chút si mê, xinh đẹp như vậy quả thật không nên thuộc về nhân thế này.

"Ta hiểu rõ......" Môi son khẽ mở, khinh doanh thanh âm dễ nghe làm cho người ta càng thêm mê say.

Hoa Ngữ quơ quơ đầu óc của mình, để cho mình trở nên tỉnh táo, tiểu thư sức quyến rũ, nàng đã sớm biết, hiện tại cũng không phải là thời điểm có thể ngất.

Cùng nhau đi tới, gặp phải tôi tớ bọn họ, thủ vệ cũng không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, dù sao đây là lần đầu tiên Độc Cô Tiếu Tuyệt mặc như vậy đứng ở trước mặt mọi người, dễ coi như thế.

"Phụ thân, mẫu thân." Xuyên qua đình đài, hai người liền đến trung tâm Ma Thần điện, Ma Thần cung, tràn ngập hơi thở thần bí, chung quanh đứng đầy người, lại lặng lẽ không tiếng động, ánh mắt đều rơi vào trên người Tiếu Tuyệt.

Tiểu Tuyệt nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn cách đó không xa Độc Cô Khinh Cuồng cùng Hoàng Phủ Linh Thù, nụ cười tuyệt mỹ hiển lộ ở khóe miệng, mọi người không nhịn được thở nhẹ ra một tiếng, cũng rất nhanh bị đè nén xuống.

"Tiếu nhi, tới đây, để mẫu thân chải đầu cho ngươi." Lễ trưởng thành mười sáu tuổi long trọng nhưng cũng đơn giản. Ở Ma giáo, ngày lễ trưởng thành chỉ cần mẫu thân hoặc trưởng bối chải đầu cho là được.

Độc Cô Tiếu Tuyệt hướng mẫu thân của mình đi tới, mặc cho ánh mắt của mọi người nhìn soi mói, như cũ tự tin thản nhiên.

Ánh mắt kinh ngạc dần dần thu lại, còn lại là si mê, có cả than thở, si mê kỳ mỹ, than thở nàng tự tin ưu nhã.

"Tiếu nhi, ngươi là niềm kiêu ngạo của ta." Hoàng Phủ Linh Thù nhìn nữ nhi của mình, tâm tình có chút kích động, mới thoáng cái đã mười sáu năm, con gái của nàng đều đã lớn như vậy rồi.

"Mẫu thân!" Tiếu Tuyệt cũng bị mẫu thân làm cho tâm tình kích động, cặp mắt thông tuệ xuất hiện một tia đỏ ửng, không nhịn được đưa tay ôm lấy mẫu thân.

Hoàng Phủ Linh Thù cầm trong tay lược chải đầu cho Tiếu Tuyệt, sắc mặt đều là từ ái, Độc Cô Khinh Cuồng ở một bên nhìn vợ của mình cùng nữ nhi, cảm thấy cuộc đời này có hai người này, cũng đủ rồi!

"Ma Tôn tôn vinh, Ma Tôn thiên thu, Vạn Ma tôn vinh, Ma Tôn thiên thu!" Giáo chúng cũng đều kích động kêu gọi ầm ĩ, cả Vạn Ma sơn cũng có thể nghe được thanh âm phấn chấn, thật lâu không tiêu tan......

Độc Cô Khinh Cuồng rất là kiêu ngạo, nữ nhi của hắn có lẽ không muốn làm Ma Tôn, nhưng lại vẫn lấy được sự tôn trọng của mọi người, không chỉ là dáng vẻ, còn có, nàng là bẩm sinh đã có khí chất tôn quý, không hổ là nữ nhi của Độc Cô Khinh Cuồng hắn!

"Tiếu nhi, đây là phụ thân tặng ngươi quà lễ trưởng thành."

Ngưng Thủy kiếm, kiếm Nhược Thủy ngưng,***, màu trắng thông suốt giống như là không tồn tại, kiếm này là một trong những thần binh trong thiên hạ, đã sớm mất tích nhiều năm, không nghĩ tới lại ở trong tay Độc Cô Khinh Cuồng.

"Tiếu nhi, đây là mẫu thân chuẩn bị quà tặng cho ngươi." Hoàng Phủ Linh Thù tháo xuống vòng ngọc trên cổ tay, nhẹ nhàng đeo trên tay Tiếu Tuyệt, đây là nàng khi còn bé, mẫu thân của nàng đưa cho nàng trong lễ trưởng thành, hiện tại nàng đưa cho chính nữ nhi của mình, hi vọng nàng có thể cũng giống như chính mình, có một tương lai hết sức hạnh phúc.

"Cám ơn." Nụ cười rạng rỡ vẫn luôn ở trên mặt Tiếu Tuyệt, nàng nắm kiếm, nhìn cha mẹ của mình, cảm thụ được tình cảm nồng đậm của bọn họ đối với mình.

......

Kể từ sau lễ trưởng thành của Độc Cô Tiếu Tuyệt, Độc Cô Tiếu Tuyệt tên tuổi cơ hồ truyền khắp cả giang hồ, mỹ lệ không có gì sánh kịp, khí chất tôn quý, nụ cười tự tin, người đã gặp mỗi khi nói tới cũng dùng vẻ mặt mê say, những lời đồn thổi đó càng khiến người khác càng thêm tò mò, trong lúc nhất thời, Độc Cô Tiếu Tuyệt trở thành chủ đề chung của chánh tà hai đạo, tà đạo nhân sĩ là kiêu ngạo tự hào, chánh đạo còn lại là trơ trẽn phỉ nhổ, nhưng cụ thể trong lòng là suy nghĩ như thế nào, cũng chỉ có mình họ mới biết thôi.

......

Trong sân u tĩnh, ** bay tán loạn, hoa vũ thưa thớt, đếm không hết bóng kiếm hoa lệ mang theo làm cho người ta bị mê hoặc.

"Đông lại sương!" Quát nhẹ một tiếng, ngàn vạn bóng kiếm ngưng tụ ở tại một chỗ, tạo thành ba động khổng lồ, sau đó biến mất trong nháy mắt.

"Tiểu thư kiếm pháp thật là kỳ diệu, hơn nữa mỹ lệ." Đột nhiên, thanh âm của một nam tử làm nhiễu loạn, Tiếu Tuyệt kinh ngạc nhìn về phía người tới, là ai vào thời điểm này, đi tới nơi này, nơi chỉ riêng nàng biết này.

"Ngươi là ai?" Thấy tướng mạo của nam nhân, Tiếu Tuyệt liền có thể khẳng định nàng chưa từng thấy qua người này, nếu không, không thể nào quên, khuôn mặt anh tuấn như vậy, anh tuấn mang theo một tia chánh khí......Tiếu Tuyệt có chút cảm thấy kỳ quái, lại nói không ra được cụ thể là kỳ quái nơi nào.

"Thuộc hạ Ngô Tử Cách, môn hạ Thanh Long đường, tham kiến tiểu thư, không biết tiểu thư ở chỗ này luyện kiếm, quấy rầy tiểu thư, xin tiểu thư thứ tội!"

Nói xin lỗi, lại mang theo từng tia ngạo khí, ôm quyền mà không phải quỳ xuống, chỉ là trong chớp nhoáng này, Tiếu Tuyệt liền có thể khẳng định, đây là một nam tử hết sức ngạo khí.

"...... Miễn đi, nơi này cũng không phải là chỗ của ta." Ba năm trước đây phát hiện nơi này cũng là vô ý, đây là một viện bị bỏ phế, có chút hoang tàn, cũng rất u tĩnh, nàng liền thích nơi này, luôn tới nơi này luyện kiếm, lần đầu tiên ở chỗ này đụng phải những người khác.

"Tạ, tiểu thư!"

Tiếu Tuyệt thu hồi kiếm, sau đó nhìn lướt qua nam nhân, nam nhân nụ cười tao nhã lịch sự, rất là nhu hòa, chỉ là chung quy lại có chút cảm thấy hư ảo, không thành thật.

"Tiểu thư, ngài tính rời đi sao?" Tiếu Tuyệt muốn rời khỏi, nam nhân lại lần nữa mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo vẻ thất vọng.

"Nếu không? Ngươi phải rời đi sao?" Tiếu Tuyệt dừng bước, nhưng có chút không quá vui vẻ hỏi ngược lại, nàng vốn là một người tính khí rất tốt, hòa ái dễ gần không có dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng lại đụng phải người đàn ông này.

"Ta, thuộc hạ quấy rầy đến ngài sao?" Nam nhân lui về sau hai bước, vẻ mặt nhiều hơn một chút lúng túng.

"Dĩ nhiên, ngươi vừa mới không phải cũng đã nói ư, vì sao bây giờ lại hỏi như thế, bốn chữ này ngươi có phải hay không không hiểu có ý tứ gì?" Câu hỏi, nhưng Tiếu Tuyệt không có muốn nghe trả lời, nàng nói xong những lời này liền xoay người rời đi, để lại sau lưng vẻ mặt phức tạp của nam nhân đó.

......

"Tiểu thư, ngài hôm nay trở về hình như có chút sớm đấy." Hoa Ngữ nhìn hình nhận thấy vẻ mặt tiểu thư có chút không vui, không hiểu vì sao luôn luôn nguyện ý tiểu thư sẽ có vẻ mặt vui cười mãi.

"Không có việc gì, đụng phải người đáng ghét, cho nên liền trở về sớm." Người nam nhân kia, vì không biết gì, luôn để cho nàng có chút không bình tĩnh.

"Người đáng ghét?" Hoa Ngữ kinh ngạc, quái lạ, lặp lại một lần nữa, 'đáng ghét' hai chữ này thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc, tiểu thư đã ghét qua người nào a.

"Đừng nói nữa, ta đi tắm rửa, ngươi chuẩn bị chút gì đó để ăn đi."

"...... Dạ, tiểu thư." Rất là nghi hoặc, cũng rất tò mò, muốn hỏi xảy ra chuyện gì, lại không thể hỏi người trong cuộc, mà về phần một người khác nhất định biết xảy ra chuyện gì, nàng càng thêm không thể đi hỏi, Tàn Tình, cái bóng này đã trở thành chính cống ám vệ, nàng đã không cách nào cảm nhận được sự hiện hữu của hắn, mà cũng có thể nói Tàn Tình công lực đã cao hơn nàng.

Phòng tắm là ở phòng ngủ sát vách, một gian phòng nhỏ, ưu nhã mà tinh xảo, Tiếu Tuyệt, một người ngồi trong ôn tuyền, nhắm mắt lại để cho lòng của mình bình tĩnh lại.

Có lẽ là nước nóng phát huy tác dụng, Tiếu Tuyệt từ từ mở mắt, linh động nhưng không có giống vừa rồi ảo não cùng phiền não.

"Một nam nhân kỳ quái, chỉ là, không đủ để ảnh hưởng đến tâm tình của ta......" Tiếu Tuyệt lầm bầm lầu bầu nói, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng vẩy nước sóng, hưởng thụ loại không khí này.

"Tàn Tình......" Tiếu Tuyệt dùng thanh âm êm ái kêu.

"Tiểu thư!" Tàn Tình lập tức xuất hiện bên cạnh ôn tuyền, cúi đầu, không có bất kỳ động tác nào quá phận.

"Muốn ăn sầu riêng tô ngươi làm rồi......" Càng thêm thanh âm êm ái.

"...... Tàn Tình, sẽ làm cho tiểu thư ngay." Mười một năm, với võ học cùng nhau tiến bộ chính là làm bánh ngọt, hiện tại ngay cả đầu bếp Ma Thần điện cũng không cách nào so sánh với hắn, mà chỉ bởi vì cô gái trước mặt, nàng thích, cho nên, hắn nỗ lực đi làm.

"Ừm, tốt......"