" Ngạn Nhi... "
Trong mơ hồ nhìn bóng người, Ninh Ngạn trông thấy cả Vệ gia đang vây quanh nàng, người thì cười tươi, người thì ấm áp khẽ vuốt ve vầng trán nhỏ.
Nước mắt dạt dào lặng thầm tuôn, chớp mắt liền mất hết tất cả, chỉ duy nhất gương mặt của nam nhân nàng vừa yêu vừa hận hiện hữu trong đôi ngươi.
" Ngạn Nhi, nàng sao rồi ? "
Tinh Vương Minh đang ôm lấy cơ thể yếu nhược, chăn trùm cả người hắn và người nàng. Do nàng ngất, trời đông quá lạnh, hắn sợ ảnh hưởng sức khỏe của nàng mà để nàng ngồi trong lòng trùm chăn sưởi ấm.
Ninh Ngạn khẽ đưa ngón tay lạnh lẽo vuốt lên đôi mày rậm, the thé.
" Vương Minh, ta muốn về nhà "
" Ngạn Nhi....ở đó đã không còn gì nữa rồi, ta nghĩ đừng đi... "
Giọng trầm thấp nói, hắn thở dài đau lòng thay cho người trong tay, cúi đầu áp môi lên trán, thủ thỉ.
" Ngạn Nhi, bên ngoài rất lạnh, nàng yếu thế này...ta... "
" Không, Tinh Vương Minh....
Ta muốn về nhà, ngươi cho ta về nhà đi, ta cầu xin ngươi "
Lời nói dang dở chưa xong, Ninh Ngạn không giữ được bình tĩnh chắp tay xin hắn.
Nước mắt rơi từ lúc nàng ngất cho đến khi tỉnh vẫn chưa dừng lại, càng lúc càng nhiều, nhiều đến mức mắt hồ ly sưng đỏ, đôi ngươi phiếm hồng đau rát lên.
Nàng cố dụi, tỏ ra nhún nhường nhìn rõ nét mặt của nam nhân kia khó xử mà càng dồn ép hắn hơn.
" Vương Minh, ta xin chàng, Vệ Ninh Ngạn ta không còn người thân nữa...ta không thể để mình mang tội bất hiếu, cả nhà chết thảm thương mà không thể quay về "
" Không được, Ngạn Nhi, thật sự bên ngoài gió rét rất nguy hiểm... "
Hắn dằn lòng kiên định từ chối, đặt nàng nằm xuống giường, xoay lưng độc đoán đứng dậy, không muốn ở lại sợ nàng van cầu.
Nhưng, ngay lúc hắn vừa nhấc bước Ninh Ngạn đã nhanh tay túm lấy vạt áo của hắn, nỉ non tha thiết năn nỉ.
" Tinh Vương Minh, ta xin chàng, ta chỉ đến đó nhìn thôi
Ta hứa sẽ không làm loạn, ta cầu xin chàng
Chẳng lẽ người thân của ta chết chàng lại nhẫn tâm nhìn ta đau khổ sao ? "
Ninh Ngạn há miệng lớn thê lương khóc, hắn cũng không đành đoạn, sau cùng vẫn bị nàng thuyết phục.
" Hứa với ta, đến rồi đừng kích động quá mức "
" Ta hứa "
Nàng gật đầu lia lịa, với tay theo thói quen, hắn lấy ngay áo lông treo đầu giường, khoác lên người bế xốc nàng lên, ẵm bòng nàng như trẻ con. Vừa bước ra khỏi phòng hắn đã bay vút như ngọn gió hòa trong bông tuyết, đưa nàng đến nhân giới.
Dù ở ma giới hay nhân giới, mùa đông vẫn luôn đáng sợ, vừa đi một chút Ninh Ngạn đã lạnh đến tê cứng những đầu ngón tay, không nhịn được tựa chặt vào lồng ngực rộng, ôm cơ thể hắn tìm hơi ấm.
Thoáng chốc, nam nhân kia đáp xuống giữa biệt phủ hoang vu, đầy tro tàn chồng chất dưới tuyết lớn. Vệ phủ oai nghiêm ngày nào giờ chẳng còn gì, lộn xộn như một bãi chiến trường, khiến người ta nhìn vào phải tiếc nuối.
Ninh Ngạn được hắn bòng trong tay đi lòng vòng, để nàng tận mắt nhìn mái ấm thân thuộc 16 thành tan hoang. Không có bất cứ thứ gì còn lành lặng, ngay cả cột nhà to lớn cao chót vót đến mấy cũng bị thiêu chỉ dài còn bằng một sải chân.
Từng dòng kí ức đẹp đẽ ùa về trong đầu, nụ cười, ánh mắt tới lời nói còn in sâu cứ như người còn sống hiện hữu trước mặt. Nàng khóc không thành tiếng, mím môi đau lòng đến nín thở.
Bông tuyết trắng xóa rơi đầy lên da mặt mỏng manh hòa với nước mắt thấm vào, làm cho cả người nàng ửng đỏ vì lạnh.
Tinh Vương Minh ra sức che chở cho nàng, rất muốn đưa nàng về nhưng hắn biết, ở lại thêm chút nữa lòng nàng sẽ nhẹ hơn.
" Ta đưa nàng đến chỗ mộ phần nhé ? "
Giọng ấm áp hỏi, trên dưới Vệ gia sau khi chết, đã được Bạc đế niệm tình lập nhiều chiến công mà chôn ở một nghĩa địa hoang vu.
Hắn biết nghĩa địa đó ở đâu, đến cũng đã đến, chẳng lẽ lại không cho nàng từ biệt người thân.
Ninh Ngạn đương nhiên sẽ không từ chối, vẫn tựa vào người nam nhân. Trong gió đông lạnh giá hắn bay vút rất nhanh, lạnh đến mấy cũng không bằng trái tim rỉ máu của nàng, hoàn toàn không còn quan tâm đến bản thân.
Nghĩa địa hoang vu ấy nằm ngoài núi Đỉnh Phong, vang lên thứ âm thanh ghê rợn như tiếng cú mèo, hàng chục ngôi mộ được lập ở đây. Hắn ẵm nàng đi tìm một lúc liền dừng lại, trên dưới 23 người Vệ gia đều chôn chung một chỗ.
Tuyết phủ trắng xóa không còn thấy được tên khắc trên bia, hắn để nàng nhìn người đã khuất trong đau đớn, đặt nàng ngồi bệt bên mộ của phụ thân.
" Phụ thân, nhi nữ bất hiếu... "
Nàng áp trán lên đó, lệ tràn đầy mặt, không ngừng trách móc bản thân.
Hắn đứng cạnh nàng từ đầu chí cuối đều im lặng lắng nghe, đưa tay áo rộng che tuyết rơi xuống người nàng.
Không nhang khói, không đồ lễ tế cúng bái, Vệ gia oai hùng bao nhiêu, chết lại lạnh lẽo bấy nhiêu.
Tiếng khóc bi thương dần dần chuyển sang oán hận, ánh mắt thê lương hóa thành tà ác, nàng túm lấy vạt xiêm y của hắn, ngẩng đầu hỏi.
" Là ai, là ai đã gây ra ? Chàng có biết không ?
Phụ thân của ta không thể làm phản được... "
Đương nhiên trong lòng Tinh Vương Minh biết rõ, im lặng trong chốc lát, ngồi xổm xuống ôm nàng vào lòng, lưỡng lự nói.
" Vẫn chưa tìm được chứng cứ thật sự, Hữu Bạch chỉ tìm được chiếc vòng tay của Liễu Linh lúc mẫu thân nàng mất cầm chặt
Nhưng chỉ một chiếc vòng, căn bản không thể buộc tội "
Sau đó hắn bắt đầu kẻ hết mọi chuyện cho Ninh Ngạn nghe, từ đầu tới cuối đều là kế hoạch. Biết thì cũng đã muộn màng, tình cảm rạn nứt khó hàn gắn, thêm việc mất người thân Ninh Ngạn hoàn toàn suy sụp tinh thần, chỉ trách mình sinh ra lọt vào mắt nam nhân này.
" Nếu chàng không yêu ta thì cả nhà của ta có chết không ? Chân của ta có bị chàng phế không ? "
Nàng xướt mướt hỏi hắn, tay gắt gao túm chặt cổ áo, đáy mắt khô cằn nhỏ giọt phiếm hồng.
" Ta... "
Không thể có câu trả lời vẹn toàn, hắn quẹt đi nước mắt tang thương, nhả giọng ôn nhu.
" Ngạn Nhi, ta nhất định sẽ cho nằm kết quả "
" Kết quả... "
Ninh Ngạn đột nhiên ngừng khóc, áp tay ôm mặt hắn, ánh mắt chứa đựng từng tia hung ác khiến người ta phát lạnh, nghiến răng nói.
" Nợ máu phải trả bằng máu, ta muốn cả hồ tộc của ả phải chôn theo Vệ gia
Tinh Vương Minh, ta muốn chàng giết chết bọn chúng "