Ma Thần Tại Thượng! Vạn Năm Một Giấc Mộng

Chương 132: Cái chết thảm thương






Liễu Linh ngoài ý muốn cười phá lên như điên, mày mỏng nhíu chặt không hài lòng, nghiến răng nói.

" Ngươi đúng là không thù không oán với ta, nhưng nhi nữ ngoan của ngươi thì có đấy

Trách ngươi sinh ra một nữ nhân mê hoặc nam nhân của ta, làm cho hắn không thèm ngó ngàng đến ta

Cho nên... "

Ả đứng trước song gỗ cơ thể lả lướt theo điệu bộ của hồ ly, ngón tay chàng ràng cười cợt nói tiếp.

" Vệ gia gia thế hiển hách thế nào...bây giờ cũng phải nếm mùi đại lao chờ chết

Ta thật muốn trông thấy nhi nữ của ngươi khi biết tin sẽ khóc ra sao đây ? "

" Ha ha "

Cười như được mùa, chưa bao giờ ả thấy sảng khoái như lúc này, nhìn những con người giương mắt cay cú mà lòng dâng lên thập phần hả hê.

Vệ Hồ từ trước giờ luôn coi trọng người của thiên giới, tôn thờ đến mức còn cho nhi nữ học đạo tu tiên, không thể ngờ kẻ nhân danh là thần thánh lại thâm độc hơn cả ma quỷ.

Một thánh nữ người người kính trọng, từ thiên giới cho tới nhân giới đều hết mức phục quỳ dưới chân ả, có mấy ai biết được thánh nữ này là một con xà độc.

Vệ gia mấy đời oanh liệt vì sự ghen tuông của ả hồ ly này mà khiến tiếng tăm bị bôi đen, nộ khí trong người cuồn cuộn dâng trào, Vệ Hồ cay nghiệt mắng.

" Thật không ngờ một thánh nữ tiếng tăm lừng lẫy lại có tâm địa nhỏ nhen như vậy !

Ngươi vì ghen tị với Ngạn Nhi của ta mà hãm hại cả Vệ gia ta vốn không xứng làm thần tiên "

" Ta phải giết ngươi !!! "

Ông nổi máu xung thiên bổ nhào vào song gỗ, là mãnh tướng đương triều, sức mạnh phi thường những song gỗ này có chắc chắn đến mấy cũng bị ông đánh gãy.

Vài ba cú đấm song gỗ văng tứ tung, Vệ Hồ cũng từng học qua đạo thuật, có bao nhiêu ông bộc phát hết, tấn công Liễu Linh.

" Không biết tự lượng sức "

Ả hồ ly mặt không biến sắc, phẩy tay nhẹ nhàng Vệ Hồ liền trúng thần lực của ả ngã nhào vào trong vách tường, nôn khan ra máu.

" Phu quân "

Huỳnh Ánh hô to một tiếng, chứng kiến phu quân bị đánh trọng thương không khống chế được hành động vương tay nhảy bổ đến chỗ Liễu Linh.

" Ả độc phụ, ngươi hại phu quân ta, ta liều mạng với ngươi "

" Lại một kẻ ngu dốt "

Liễu Lĩnh cười khẩy, cánh tay nhẹ nhàng đưa ra dứt khoát tóm ngay cần cổ Huỳnh Ánh, nhấc cao người lên trong không trung.

" Hôm nay Vệ gia của các ngươi một người cũng đừng hòng sống sót "

Dung mạo tuyệt sắc của nữ nhân mím cười âm lãnh, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng, cánh tay trắng tinh như ngó sen mang sức mạnh phi thường, bóp cổ Huỳnh Ánh đến trợn trắng mắt.

Bà duỗi tay cào cấu giựt đứt cả chiếc vòng kiềng trên tay Liễu Linh.

" Đồ ma nữ, thả phu nhân ta ra "

Vệ Hồ muốn cứu phu nhân dùng hết sức bình sinh vừa đứng dậy liền bị ả tung cho một chưởng văng vào tường.

Người trong đại lao đồng loạt vây lấy Liễu Linh để cứu người, nhưng phàm nhân làm sao đấu lại tiên tử, ả thở một hơi nhẹ nhàng thần lực từ trong bộc phát ra ngoài.

Từng người từng người một văng ra ít nhiều mấy sải chân, ả thẳng tay bẻ cổ Huỳnh Ánh chết trước mặt Vệ Hồ.

" PHU NHÂN !!!! "

Tướng quân dũng mãnh tận mắt chứng kiến người chung chăn gối bị giết chết, giờ khắc này ông như hóa điên, cảm giác đau đớn cũng không còn, nhào đến liều mạng với Liễu Linh.

Ả chỉ cười, một nụ cười tàn độc, đánh vào bụng của Vệ Hồ, phế hết võ công của ông, bắt quỳ rạp dưới chân ả.

" Ngươi không phải là thánh nữ, ngươi là ma nữ, yêu nghiệt "

Thanh âm nhỏ bé đáng thương, vị tướng quân oai hùng ngày nào giờ lại bại trong tay một nữ nhân, càng không ngờ cả nhà bị ám hại vì sự ghen tị của ả.

Vệ Hồ cười lên khinh bỉ, ngẩng cao đầu châm chọc ả.

" Yêu nữ, chính vì tâm địa độc ác của ngươi nên mới không được ma thần sủng ái, ngươi mãi mãi thua Ngạn Nhi của ta ! "

Ông phỉ nhổ vào người Liễu Linh, sự sỉ nhục làm cho ả tức giận lên đỉnh điểm nắm lấy tóc của Vệ Hồ giật ngược, khom người nhếch miệng nói.

" Mắng chửi ta cũng vô dụng, ta vẫn là thánh nữ của thiên giới

Mà nhi nữ của ngươi cũng sẽ sớm bại dưới tay ta "

Một mảng da đầu của Vệ Hồ bị nắm lấy đau đớn, sắc mặt căm phẫn trong tức thì bao phủ một màu trắng bệch, Vệ Hồ lần đầu thấy lo sợ hơn cả việc mất mạng, khẩn trương chất vấn.

" Ngươi, ngươi định làm gì Ngạn Nhi của ta ? "

" Ta đâu cần phải làm gì cho phí hơi sức....bởi nhi nữ ngươi thương giờ chẳng còn cơ hội được về nhân giới nữa

Ngươi sinh nhi nữ ngoan ngoãn, ngoan đến mức ngu dốt bị ta lừa, gây mâu thuẫn với ma thần, bị phế mất một chân

Nói xem, bây giờ thêm việc cả nhà chết đi, Vệ Ninh Ngạn sẽ ra sao đây ? "

Đêm nay Liễu Linh cười rất nhiều, âm thanh thất thanh vang khắp đại lao tối tăm, người của Vệ gia đều bị ả đánh đến thân tàn ma dại. Nhất là Vệ Hồ, ứa nước mắt căm phẫn, ông trời tàn nhẫn cho Vệ gia oanh liệt lại đi vào bước nhà tan cửa nát.

" Ngươi "

Vệ Hồ nghẹn bứ, dùng ý chí và chút sức lực còn lại chống đối không thành công.

Liễu Linh phất tay dùng thần lực điều khiển hành động của Vệ Hồ, cả người bỗng trở nên mạnh mẽ phi thường, lao về những người còn đang lồm cồm bên dưới, tự tay ông đánh chết từng người.

Trong tiếng la hét kinh hoàng, tiếng khóc lóc chỉ còn nghe được câu nói thảm thương của người bị hại.

" Đừng, đừng, không "

Vỏn vẹn những từ đau xé lòng, Liễu Linh đứng trong đại lao tạo ra một lá chắn, ngăn cản không cho bất cứ người nào thoát ra.

Từng người chạy tán loạn kêu gào cũng chẳng có cai ngục nào đến, Vệ Hồ như hổ dữ ai bị ông bắt được đều bẻ cổ, đánh nát xương mà chết.

Liễu Linh giữ lí trí của ông để cho ông khắc sâu hình ảnh tự tay mình biết người thân, chết trong uất ức.

Chẳng mấy chốc, tiếng người kêu gào không còn nữa, xác người nằm ngổn ngang, Vệ Hồ đau đớn hét lên trong tuyệt vọng.

" Thật đáng thương, muốn trách hãy tự trách bản thân không nên sinh con gái "

Giọng nói chế giễu, Liễu Linh vuốt nhẹ tấc vải trên người, Vệ Hồ cay đắng muốn giết ả không được, sau cùng bị ả điều khiển đập đầu tự sát.

Cái chết thảm thương cho Vệ gia, Liễu Linh đạt được mục đích, hài lòng liền rời đi. Đại lao tối tăm vẫn yên tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỉ còn có hơi nóng của ngọn đuốc dần tàn.