Ma Thần Máu

Chương 466




Ác Quỷ Máu nhìn Minh Tuệ đi ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt dần phai nhạt.

"Xem ra là các nàng đã biết là bị ta lừa, chỉ có điều không muốn vạch trần mà thôi."

"Như vậy cũng tốt, không cần phải đóng kịch nữa, cải trang thành người khác cũng không dễ chịu." - Ác Quỷ Máu lẩm bẩm trong miệng.

Nó vung tay lên đem đồ đạc trong phòng thay đổi, biến tất cả thành màu đỏ. Những tấm vải lụa và lồng đèn được treo lên trần nhà. Chẳng mấy chốc phòng ngủ của Minh Linh đã biến thành một tòa hỷ phòng.

Trang trí xong xuôi nó đi ra phía sau tẩm cung, nơi này đã được Minh Linh cải tạo thành một vườn thượng uyển, bên trong trồng đủ thứ linh thảo linh dược kỳ trân dị quả.

Thanh Linh Thụ cao lớn đứng sừng sững ở giữa khu vườn, cành lá xum xuê tươi tốt, cái cây này chính là cây Thanh Linh ở Minh Giới, bị Minh Linh đem luôn cả gốc về trồng trong bí cảnh.

Ác Quỷ Máu đứng dưới gốc cây, bàn tay phải đưa về phía trước, lập tức một chùm Thanh Linh quả tự động rơi vào lòng bàn tay của nó.

Sắc quỷ lại hái thêm một ít linh quả trong vườn, tổng cộng có năm sáu loại khác nhau. Nó đem tất cả bỏ vào trong một chiếc giỏ, sau đó lại đi đến hồ nước vớt lên một con Minh Lý Ngư màu trắng, rồi lại đi đến chuồng yêu thú xin mấy miếng thịt.

Ngưu yêu trư yêu nhìn thấy Ác Quỷ Máu thì trợn to hai mắt, rống lớn vài tiếng. Nhưng rồi cũng đành phải để cho nó xẻo thịt trên người, đổi lại hai viên ngọc máu.

Thu thập đủ nguyên liệu Ác Quỷ Máu đi đến nhà bếp tất bật nấu nướng, mặc dù tài nghệ nấu ăn của nó không cách nào so sánh với Minh Linh, nhưng nếu so với người bình thường thì cũng xem như xuất sắc.

Tất bật gần nửa ngày nó đem một tô cháo cá, một đĩa thịt xào, một vò cơm trắng, một hũ rượu trái cây và một hộp mứt thanh linh đặt lên mâm, bưng trở về phòng riêng.

Yên Lan Yên Nhi vẫn đứng ở bên ngoài cửa phòng, lặng yên như hai bức tượng bằng ngọc.

"Minh Linh vẫn đang thiết triều sao? Hai nàng trở về phòng nghỉ ngơi đi." - Ác Quỷ Máu khẽ hỏi.

"Ngài ấy vẫn chưa về, bây giờ đang ở Kiến Minh Điện."

"Huynh không cần lo cho bọn muội, muội với tỷ tỷ đứng như vậy quen rồi, cũng không thấy mệt." - Yên Nhi khẽ lắc đầu.

Ác Quỷ Máu thấy vậy cũng không nói nữa, Minh Linh là người rất nghiêm khắc với thủ hạ. Nên Yên Lan Yên Nhi không dám lơ là dù chỉ một giây.

Ác Quỷ Máu vung tay về phía trước, đem mái hiên trước cửa phòng kéo dài, tạo ra bóng mát che nắng cho hai nàng.

Sau đó nó đi vào trong phòng, bày biện thức ăn lên bàn, dùng một chiếc lồng ánh sáng phong ấn bàn ăn rồi lại đi ra ngoài.

Kiến Minh Điện nghe thì rất lớn, nhưng thực ra chỉ là một căn phòng nhỏ. Bên trong chứa đế vị và một cái trận pháp có tác dụng truyền tống hình ảnh từ thế giới này sang thế giới khác, ngoài ra không còn gì nữa.

Bên trong phòng Minh Linh uy nghiêm ngồi trên Minh Đế Bảo Tọa, thần thái trang nghiêm mang theo vài phần giận dữ.

Trên bốn bức tường là hình ảnh của hơn một ngàn văn võ bá quan, xếp thành những hàng dài hơn trăm trượng.

Bốn vị quan đứng đầu bộ dạng có mấy phần hung ác, vóc dáng cao lớn râu ria xồm xoàm, họ mặc y phục màu đen trên lưng áo có họa tiết vẽ hình Minh Thú.

Minh Linh thấy Ác Quỷ Máu đi vào thì hơi ngạc nhiên, trên môi xuất hiện nụ cười rạng rỡ. Nhưng rất nhanh nét mặt của nàng trở lại trang nghiêm lãnh đạm như cũ.

Văn võ bá quan thấy vị Minh Đế xinh đẹp cười thì mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Cao Pháp Quan! Ngươi tiếp tục bẩm tấu đi!" - Minh Linh hắng giọng ra lệnh.

Gã pháp quan họ cao liền giơ cao tấu sớ đọc to.

"Khải bẩm Minh Đế! Trùng Hoang Thiên Tai diễn biến phức tạp, trùng tộc đại quân đã xuất hiện hơn trăm ức. Nếu cứ như vậy thì sẽ mất khống chế, bọn chúng sẽ vượt qua sa mạc tấn công Đông Hoa Châu."

"Hừm... Ngươi điều thêm trăm vạn binh mã từ Bắc Minh Hải Vực đến trấn áp bọn chúng đi." - Minh Linh suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết sách.

"Minh Đế đại nhân! Việc này không thể! Minh Hải cũng đang rơi vào trạng thái bạo loạn, những cơn thủy triều dâng càng lúc càng cao. Nếu bây giờ ngài rút quân để viện trợ Đông Hoa Châu thì Bắc Minh Châu rất có thể sẽ gặp tai họa." - Một gã pháp quan khác lập tức nhảy ra can ngăn.

Minh Linh nghe vậy thì khẽ nhíu mày.

"Ngươi cứ dẫn quân trấn áp trùng tộc trước, chuyện Minh Hải bản đế sẽ tự mình xử lý."

"Hiện giờ ta có việc, ngày mai các ngươi lại bẩm báo đi."

Minh Linh nói xong liền đem trận pháp đóng lại, hình ảnh văn võ bá quan và đại sảnh rộng lớn đều biến mất, chỉ còn lại bốn bức tường trắng xám khắc đầy phù văn.

Hình chiếu của nàng ở Minh Giới cũng tan biến, văn võ bá quan nghi hoặc không hiểu vì sao Minh Đế lại đột ngột bãi triều như vậy.

"Minh Linh thân yêu, ta có thể đợi được mà." - Ác Quỷ Máu ngượng ngùng nói, nó chỉ muốn xem nàng thiết triều chứ không định phá đám.

"Thiếp là thê tử sao có thể để phu quân đứng chờ, mấy chuyện vặt vãnh này thiếp đã nghe trình tấu không biết bao nhiêu lần, để cho mấy lão già đó tự mình xử lý cũng được."

"Nhưng chàng vì sao lại có nhã hứng đến thăm thiếp vậy?" - Minh Linh mỉm cười hỏi.

"Đương nhiên là vì nhớ nàng, nàng thay ta chiếu cố các nữ nhân khác, giải quyết mọi việc lớn nhỏ. Mặc dù nàng không nói nhưng nhất định là vất vả, ta có thời gian rãnh tất nhiên phải ở bên cạnh chăm sóc để bù đắp cho nàng."

"Thiếp không vất vả, đây là bổn phận thiếp phải làm." - Minh Linh khẽ lắc đầu.

Lúc này dù đang mặc Minh Đế trường bào, nhưng nhìn nàng lại không có một chút uy nghiêm của đế vương, ngược lại giống như một vị thê tử hiền lành, khí chất ôn nhu dịu dàng.

"Chàng nhất định là nhớ thức ăn thiếp nấu đúng không? Thiếp rất nhanh sẽ nấu cho chàng." - Nữ đế nở nụ cười quyến rũ, đang định cởi bỏ

"Hắc hắc, ta quả thực là rất những món ăn do nàng nấu. Nhưng hôm nay nàng có thể nghỉ ngơi, bình thường đều là nàng nấu ăn cho ta, hôm nay để ta nấu cho nàng ăn thử xem."

"Không được, thê tử sao có thể để phu quân nấu ăn, chàng hãy để thiếp chăm sóc cho chàng." - Minh Linh khẽ lắc đầu từ chối.

"Đã trễ! Ta biết nàng nhất định sẽ không đồng ý nên đã tự ý chuẩn bị. Mọi chuyện đều đã xong xuôi, hôm nay nàng có thể nghỉ ngơi rồi."

Ác Quỷ Máu vừa nói vừa tiến lại gần nắm lấy tay của Minh Linh, không cho nàng cơ hội khước từ.

"Chàng đã dày công chuẩn bị, thiếp chỉ có thể cung kính tuân theo. Nhưng sau này chàng hãy để thiếp làm tròn bổn phận thê tử, nếu không thiếp sẽ bất an trong lòng." - Minh Linh khẽ mỉm cười, trong lòng rất vui khi được Ác Quỷ Máu quan tâm.

Thân thể dựa vào vai sắc quỷ, cùng nó dạo bước trong ánh chiều tà.

Hoàng hôn bên trong bí cảnh rất đẹp, mặt trời đỏ rực như máu nằm phía cuối chân trời, cả thế giới chìm trong không gian màu hồng cam.

Những đám mây được nhuộm thành màu đỏ trôi lơ lửng trên bầu trời.

Ác Quỷ Máu ôm Minh Linh vào lòng, hai người ngồi trong một đình viện bằng đá nhìn ngắm hoàng hôn.

"Minh Linh thân yêu, ta xem nàng làm Minh Đế rất mệt mỏi, hay là không làm nữa. Chỉ cần làm thê tử của ta là được rồi." - Ác Quỷ Máu ôn nhu nói.

Mỹ nhân nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nó, ánh mắt hiện lên một tia vui mừng.

"Phu quân đã thay đổi ý định, muốn trở về Minh Giới rồi sao? Chỉ cần chàng muốn thiếp sẽ ngay lập tức trao lại đế vị cho chàng, còn mình lui về hậu cung làm hoàng hậu."

"Không phải, làm vua rất phiền phức. Ta cũng không giỏi việc cai trị, tính tình chỉ thích tự do. Nếu để ta làm vua thì năm bữa nửa tháng dân chúng sẽ chết sạch."

"Ta chỉ là không muốn nàng vất vả. Cái đế vị đó nàng trao cho ai làm cũng được." - Ác Quỷ Máu lắc đầu.

"Phu quân, không có Minh Đế cai trị thì quốc gia sẽ đại loạn. Phía đông là Trùng Hoang, phía bắc là Minh Hải, phía nam giáp ranh với Tu La Tộc khát máu, phía tây liên thông Vạn U Sơn Mạch, Minh Thú nơi đó hung mãnh vô cùng, Ma Long Minh Phượng hai tộc đều là thần thú từ thời thượng cổ có nguồn gốc, ngay cả phụ thân cũng phải nể nang bọn họ mấy phần."

"Bây giờ nếu thiếp từ bỏ đế vị, con dân sẽ bị những thế lực này xâu xé, bách tính lầm than." - Minh Linh khẽ thở dài.

"Thiếp chỉ muốn chàng trở về làm Minh Đế, nếu chàng ngại tu vi hiện tại quá thấp thì thiếp nguyện làm lô đỉnh cho chàng. Để chàng nhanh chóng khôi phục tu vi về Minh Thánh Cảnh."

Ánh mắt của Minh Linh trở nên mông lung, giọng nói tha thiết chân thành.

"Khục... Sao ta có thể thải bổ nàng cơ chứ? Nàng đừng thấy tu vi ta thấp mà xem thường, một khi ta thực sự ra tay thì có thể đem cả thế giới hủy diệt đó." - Ác Quỷ Máu ho khan, sắc mặt đỏ lên.

"Nàng lại chờ ta ít lâu, ta dù không có tài trị quốc nhưng lại rất giỏi giết chóc. Bốn thế lực kia ta đã nhớ rõ, nếu chúng thường xuyên quấy phá, ta cũng không ngại chỉnh đốn bọn chúng một phen."

"Lúc đó nàng sẽ không cần phải nhức đầu nữa, làm một vị Minh Đế an nhàn."

Minh Linh nhìn thái độ tự tin thái quá của Ác Quỷ Máu thì khẽ mỉm cười, cho là nó chỉ đang an ủi nàng.

"Ân, thiếp sẽ đợi chàng. Lục Minh Quốc đã tồn tại trăm triệu năm, trong thời gian ngắn cũng không thể xảy ra chuyện gì."

"Nhưng chàng nhớ chăm chỉ tu luyện, tốt nhất là ở lại cùng thiếp song tu mỗi ngày, trong vạn năm chắc chắn có thể đột phá Minh Hoàng Cảnh." - Minh Linh nép mình vào người Ác Quỷ Máu dịu dàng nói.

Đôi lông mi của nàng cong vút, đế bào rộng thùng thình nhưng không thể khỏa lấp vẻ đẹp của nàng. Bầu ngực ngạo nhân độn lên lớp áo như hai ngọn núi, đôi môi tô một lớp son màu tím nhạt, khiến nàng vừa uy nghiêm lại có phần ma mị.

"Minh Linh thân yêu, gió cũng bắt đầu thổi rồi, để ta đưa nàng về phòng." - Con sâu háo sắc lại ngoe nguẩy, Ác Quỷ Máu khẽ đỡ mỹ nhân đứng dậy.

Minh Linh nhu thuận ghé vào vai, cùng Ác Quỷ Máu sải bước.

Yên Lan Yên Nhi vẫn đứng trước cửa phòng, tà váy của hai nàng bị những cơn gió thổi bay lất phất. Ác Quỷ Máu thấy vậy thì cảm thấy xót xa.

"Minh Linh này, nàng kêu bọn họ trở về phòng tu luyện đi. Cũng đừng quá khắt khe với bọn họ, tuy họ là thị nữ của nàng, nhưng cũng đều là nữ nhân của ta." - Ác Quỷ Máu nhẹ nhàng nói.

"Phu quân trách oan thiếp rồi, thiếp đâu có bắt hai nha đầu đó hầu hạ mình nữa. Từ ngày gả cho chàng thì Yên Lan Yên Nhi cũng trở thành thị nữ của chàng. Thiếp đâu có bao giờ sai bảo bọn họ, nhưng hai người đó làm thị nữ cho thiếp đã mấy vạn năm, bình thường cũng không làm gì khác."

"Nay họ không có việc gì để làm, cả ngày đứng ngoài cửa không chịu đi. Nói là cảm thấy không quen, còn xin thiếp cứ sai bảo bọn họ như trước, như vậy mới khiến họ dễ chịu." - Minh Linh nhẹ giọng giải thích.

Ác Quỷ Máu nghe vậy thì lục lọi trong trí nhớ của phân thân, quả thực đúng như lời Minh Linh nói. Yên Lan Yên Nhi là chủ động cầu xin được đứng trước cửa làm thị nữ chứ không phải do Minh Linh ép buộc.

"Xin lỗi thê tử, lát nữa ta sẽ bù đắp cho nàng." - Ác Quỷ Máu hạ giọng nói, sau đó quay về phía hai mỹ tỳ nói lớn.

"Hai nàng giúp ta chuẩn bị một bể nước nóng đi. Chuẩn bị xong thì có thể về phòng nghỉ ngơi."

Hai nữ nghe Ác Quỷ Máu phân phó thì khẽ mỉm cười, giống như đã chờ nó sai bảo từ rất lâu.

"Tuân lệnh chủ nhân!" - Yên Lan cúi đầu nhận lệnh, dẫn theo Yên Nhi rời đi.

Ác Quỷ Máu khẽ lắc đầu, đưa Minh Linh đi vào phòng.