"Tỷ tỷ! Liệu hai lão bà bà kia có mừng rơi nước mắt khi chúng ta tặng họ Tuyết Liên không?" - Linh Lung vui vẻ hỏi.
Tuyết Liên chính là đệ nhất linh thảo thủy thuộc tính, chỉ mọc trên Tuyết Sơn của Băng Nguyên, năm ngàn năm mới ra hoa một lần nên vô cùng trân quý.
"Đừng nói bậy!" - Băng Ngưng khẽ ngắt lời, nàng không muốn đàm luận chuyện này.
"Muội đoán thất và bát sư muội đang rất vui vẻ khi nhận được cực phẩm linh bảo, nhưng nếu họ biết mấy vị trưởng lão và đệ tử ưu tú trong phái ai ai cũng có, thì sắc mặt sẽ như thế nào nhỉ?" - Linh Lung vui vẻ nói tiếp.
"Tên sắc quỷ kia đâu rồi? Nãy giờ hắn có đi bên cạnh muội không?" - Băng Ngưng chợt nhớ đến Ác Quỷ Máu.
"Muội tưởng huynh ấy ở bên tỷ chứ? Không phải hai người vẫn luôn nắm tay sao?" - Linh Lung kinh ngạc hỏi.
"Chẳng lẽ hắn trở về bí cảnh rồi?"
Hai nữ vừa nói vừa bước đi, các nàng cũng không sợ Ác Quỷ Máu đi lạc, hắn luôn có thể xé rách không gian rồi xuất hiện ngay bên cạnh dù các nàng có đang ở đâu.
Động phủ của hai người nằm phía sau Tuyết Liên Cung, bởi vì lâu ngày không có người ở nên trở nên hiu quạnh trống trãi.
Linh Lung tay bắt pháp quyết, đánh vào tấm cửa đá nặng nề, đem lớp băng dày bám trên mặt đá phá vỡ. Sau một lúc nàng cũng có thể mở được cửa động.
Bên trong tất cả đồ vật đều đã đóng băng, từ bàn ghế giường tủ cho đến ly chén đều bị một lớp băng dày bao bọc.
Linh Lung lại bắt pháp quyết, phía trước nàng sinh ra một quả cầu lửa to lớn, nàng điều khiển hỏa cầu di chuyển khắp bốn phía, dùng hơi nóng của nó để làm tan chảy lớp băng.
Phải một lúc lâu sau thì động phủ cũng được dọn sạch sẽ, phần nước đọng bị Linh Lung dùng Khống Thủy Thuật điều khiển chảy ra phía sau động phủ, tưới nước cho đám linh thụ ở đó.
Kết cấu động phủ của các nàng ở Tuyết Sơn cũng tương tự ở Băng Nguyên thành, đều có một hồ nước lớn có chiếc giường băng ở giữa chuyên dùng cho tu luyện và nghỉ ngơi nằm ở trung tâm. Phía bên ngoài là phòng khách còn bên trái và phải là phòng riêng của hai người, còn phía sau là sân vườn nơi trồng một ít linh thảo và cây cối.
Linh Lung nét mặt vui vẻ đi từ vườn vào trong, trên tay nàng còn nắm một bụi linh thảo có màu xanh ngọc đang phát sáng.
"Tỷ tỷ! Mấy ngàn năm trôi qua mà đám linh dược chúng ta trồng vẫn còn sống, hơn nữa dược linh đều đã đầy đủ. Muội còn tưởng chúng đều đã chết hết rồi ấy chứ." - Linh Lung lắc lắc cây Lam Ngân Thảo trong tay.
"Như vậy thật tốt, có thể luyện mấy lò đan dược." - Băng Ngưng khẽ gật đầu, trên khuôn mặt cũng hiện vẻ vui vẻ.
Bỗng nàng đem xiêm y trên người cởi bỏ, nhẹ bước xuống hồ nước ngâm mình.
"Muội muội, mấy ngày nay đều bị tên sắc quỷ kia quấy phá, bây giờ hắn không có ở đây. Muội có muốn cùng ta ngâm mình một lúc, ôn lại kỷ niệm hay không?" - Nét mặt Băng Ngưng phơn phớt hồng, nàng nhìn Linh Lung với ánh mắt trìu mến.
"Ân!" - Tiểu mỹ nhân khẽ gật đầu, ném bụi linh thảo vào túi trữ vật, sau đó cũng đem y phục cởi bỏ rồi tiến xuống hồ nước.
Thân thể trần truồng của hai nàng dán chặt vào nhau, làn nước êm dịu khẽ vuốt ve da thịt trắng ngần.
Linh Lung hé miệng ngậm lấy đôi môi thơm ngọt của Băng Ngưng, bàn tay khẽ vuốt ve cặp thỏ trắng.
Tiếng thở dốc khe khẽ vang lên từ đôi môi kiều diễm, gương mặt hai nàng đỏ bừng, thân thể dán chặt vào nhau.
Đúng lúc này không gian gần đó rung lên, một lỗ hổng nhỏ xuất hiện, Ác Quỷ Máu liền nhảy ra ngoài.
"Ha, xem ra ta đến không đúng lúc, hai người cứ tự nhiên, đừng quan tâm ta." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười quỷ dị, sau đó liền đi ra ngoài phòng khách.
Hai cái mỹ nữ liếc mắt nhìn nhau, với tính tình của Ác Quỷ Máu thì nó phải cởi quần áo rồi nhào vào ôm lấy các nàng mới đúng.
"Tên sắc quỷ này uống nhầm thuốc sao?" - Băng Ngưng ngờ vực hỏi.
"Ân! Có lẽ vậy." - Linh Lung khẽ gật đầu.
Hai nàng đem y phục mặc lại rồi đi ra phía ngoài. Lúc này Ác Quỷ Máu đang vác một phiến đá to tướng, bên trên khắc chi chít quỷ ngữ. Xung quanh nó vương vãi đủ các loại vật liệu như pha lê, khoáng thạch.
Sắc quỷ lựa một vị trí trong phòng khách, đem tảng đá đặt xuống, nó ngắm nghía một hồi ước lượng vị trí và kích thước.
"Tà Huyết, huynh đang làm gì vậy?" - Linh Lung tò mò hỏi.
"Xây dựng cổng không gian kết nối Tuyết Sơn với bí cảnh, lúc rãnh rỗi các nàng có thể vào bí cảnh tu luyện nơi đó có nồng độ linh khí cao hơn, mà khi gặp nguy hiểm cũng có thể dẫn các đệ tử chạy vào bên trong trốn." - Ác Quỷ Máu trả lời, nó lại lượm vài viên pha lê lắp vào những hốc nhỏ trên phiến đá.
Sau một hồi kì công lắp ghép, cuối cùng Ác Quỷ Máu tạo ra một phiến đá lớn hình tròn lắp đầy những viên pha lê bên trên.
"Băng Ngưng, nàng tới nhỏ một ít máu lên đó đi." - Ác Quỷ Máu chỉ tay vào phiến đá ra lệnh.
"Để làm gì chứ? Không phải ngươi có thể đưa bọn ta vào bí cảnh sao?" - Băng Ngưng khẽ nhíu mày, nàng có dự cảm không lành.
"Đúng vậy, nhưng ngày mai ta sẽ không còn ở đây nữa." - Ác Quỷ Máu trả lời thẳng thừng.
Hai vị mỹ nhân khuôn mặt kịch biến .
"Ngươi muốn bỏ rơi bọn ta?" - Băng Ngưng gằn giọng hỏi.
Linh Lung thì nhào đến ôm lấy Ác Quỷ Máu, gương mặt xinh đẹp của nàng biến thành buồn bã.
"Huynh muốn đi đâu chứ? Muội không cho huynh đi."
"Hai nàng đừng như vậy, cứ làm theo những gì ta nói rồi ta sẽ giải thích mọi chuyện." - Ác Quỷ Máu vỗ về Linh Lung, ôm nàng ngồi xuống ghế.
"Vừa nãy ta trở về quan sát động tĩnh của Hải Tộc, tên Long Hoàng giống như đã kiên nhẫn không được, trong vài ngày nữa ắt hắn sẽ dùng đại thần thông phá hủy pháp trận của Thương Hải Thành."
"Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi chỉ cần ở lại Tuyết Sơn, tỷ muội bọn ta cùng hầu hạ ngươi không phải tốt hay sao? Nếu ngươi muốn ta có thể sắp xếp vài nữ trưởng lão đến giúp ngươi thỏa mãn dục vọng, bọn họ chắc cũng không từ chối." - Băng Ngưng nhíu mày nói.
"Thực ra ta có rất nhiều nữ nhân, nhiều hơn các nàng nghĩ rất nhiều. Có vài người đang sinh sống trong Thương Hải Thành, vậy nên ta không thể bỏ rơi bọn họ." - Ác Quỷ Máu bình tĩnh trả lời.
"Dối trá! Nếu ngươi thực sự quan tâm bọn họ, sao mấy tháng nay còn có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt, nhất định là ngươi đã chán bọn ta, muốn tìm cớ thoái thác." - Băng Ngưng rít lên, gương mặt nàng trở nên băng lãnh.
Băng Linh Kiếm từ trong cơ thể nàng phóng vọt ra ngoài, mũi kiếm rung lên ong ong, giống như có thể đâm chết Ác Quỷ Máu bất cứ lúc nào.
"Nàng nghĩ sao cũng được." - Sắc quỷ bị nói trúng tim đen, nó không tiếp tục giải thích.
"Tà Huyết, huynh đừng bỏ muội có được không? Muội muốn cùng huynh thành hôn." - Linh Lung ngồi trong lòng sắc quỷ yếu ớt nói, khuôn mặt tiểu mỹ nhân đẫm lệ khiến người khác thương xót.
"Linh Lung thân yêu, nàng đừng nói linh tinh, sao ta có thể bỏ rơi nàng được. Ta không ở bên cạnh nàng không có nghĩa là sẽ bỏ rơi nàng. Chỉ là sự tồn tại của ta dựa trên máu tươi và giết chóc, ta phải đi khắp nơi, săn giết những con quái vật khổng lồ, dùng máu của chúng làm thức ăn. Vậy nên ta không thể ở mãi bên cạnh nàng được, nhưng thỉnh thoảng ta sẽ trở về thăm nàng." - Ác Quỷ Máu ôn tồn nói, đem tiểu mỹ nhân dỗ dành.
"Sớm biết nam nhân các ngươi đều không ra gì! Tiếc là ta không thể giết ngươi, cũng chẳng đủ sức để làm điều đó." - Băng Ngưng tức giận đem phi kiếm thu lại, nàng ngồi phịch xuống ghế, tự rót lấy một ly nước.
"Ngươi đi rồi tốt nhất đừng bao giờ quay lại, đau một lần là quá đủ. Sau này ta và Linh Lung bế quan tu luyện, thẳng đến ngày Độ Kiếp Phi Thăng."
"Cái pháp trận rách nát kia ngươi cũng đem đi luôn đi, động phủ trong bí cảnh bọn ta cũng không cần." - Đại mỹ nhân thở dài một hơi, đem sự tức giận phát tiết.
"Băng Ngưng thân yêu, nàng đừng tuyệt tình như vậy, ta thực sự sẽ trở về thăm các nàng." - Ác Quỷ Máu nhún nhường nói.
"Cút! Đừng gọi ta thân mật như vậy!" - Băng Ngưng quăng cho Ác Quỷ Máu một cái nhìn sắc như dao cạo.
Chỉ có Linh Lung là vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng sắc quỷ, gương mặt nàng nặng trĩu suy tư.
"Phu quân, thiếp tin chàng sẽ giữ lời, sau khi xong việc nhất định phải trở lại Tuyết Sơn với thiếp." - Tiểu mỹ nhân ngước mặt lên nhìn Ác Quỷ Máu.
"Hắc hắc, vẫn là Linh Lung hiểu cho ta, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ giữ lời. Ác Quỷ Máu ta chưa bao giờ lừa gạt nữ nhân của mình." - Ác Quỷ Máu vui vẻ nói, nó liền đem bờ môi thơm mềm của mỹ nhân ngậm lấy, hai tay chậm rãi cởi bỏ y phục của nàng.
"Ân... Yêu thiếp đi..."
Âm thanh thút thít của Linh Lung biến thành rên rỉ, nàng để cho Ác Quỷ Máu hưởng thụ thân thể của nàng dù biết nó có thể một đi không trở lại.
Băng Ngưng ngồi bên cạnh nhìn muội muội cùng sắc quỷ thân mật, rốt cuộc nàng cũng không nhịn được, đem thân thể cũng ngả vào vai sắc quỷ.
"Ta cũng muốn..." - Âm thanh của Băng Ngưng nhỏ xíu truyền trực tiếp vào tai Ác Quỷ Máu.
Nó liền ôm cả hai nàng tiến về phía phòng ngủ, cùng hai người ân ái hồi lâu, chỉ đến khi cả hai đều mệt mỏi thiếp đi thì nó mới rời giường, tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Sáng sớm hôm sau Linh Lung là người tỉnh dậy trước, Ác Quỷ Máu lúc này đã biến mất, chỉ còn Băng Ngưng đang trần truồng nằm bên cạnh nàng.
Những tiếng động do nàng gây ra cũng khiến Băng Ngưng tỉnh lại.
"Hắn đi rồi sao?" - Băng Ngưng khẽ hỏi.
"Chàng đi rồi." - Linh Lung gật đầu xác nhận, khuôn mặt nàng hiện rõ vẻ cô đơn buồn bã.
"Linh Lung đừng buồn, sau này tỷ tiếp tục bảo vệ muội, cứ xem như một giấc mộng là được." - Băng Ngưng khẽ an ủi, nhưng nàng chỉ có thể an ủi muội muội mà không thể an ủi chính mình, trên gương mặt đại mỹ nhân hai giọt lệ lăn dài.
Chính lúc này từ phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Ác Quỷ Máu hai tay bưng một đĩa thức ăn được chuẩn bị kỹ càng đi vào phòng.
"Hai nàng dậy rồi sao? Bình thường ta vẫn tự mình nấu ăn, mùi vị có lẽ không quá tệ." - Ác Quỷ Máu đặt đĩa thức ăn lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế.
"Không phải ngươi nói phải trở về Thương Hải Thành sao? Sao ngươi còn ở đây?" - Băng Ngưng vô cùng kinh ngạc.
"Huynh thay đổi quyết định? Muốn ở lại với bọn muội sao?" - Linh Lung vui vẻ hỏi, trên gương mặt tiểu mỹ nhân tươi cười rạng rỡ, nàng chạy lại ôm chầm lấy sắc quỷ.
Bỗng nàng nhận ra trên người nó có một thứ gì đó rất khác lạ, không giống như khi ôm Ác Quỷ Máu.
"Hai nàng không cần ngạc nhiên, ta quả thực đã đến Thương Hải Thành, còn ở đây chỉ là một hình bóng do ta để lại." - Ác Quỷ Máu giải thích.
"Thì ra là giả, muốn dùng phân thân để lừa gạt bọn ta." - Băng Ngưng thở dài, vẻ vui mừng vơi đi phân nửa.
"Nàng đừng nói vậy, sao ta lại lừa gạt nàng chứ, mặc dù chỉ là một hóa thân nhưng ta cùng bản thể liên kết trực tiếp, suy nghĩ và trí nhớ liên thông với nhau."
"Ta có thể quan tâm chăm sóc cho các nàng, yêu thương hai nàng, thậm chí cùng hai người ân ái cũng không vấn đề gì. Chỉ là ta không thể chiến đấu, không bảo vệ hai người được. Nhưng nếu gặp nguy hiểm thực sự thì ta có thể triệu hồi bản thể đến trong nháy mắt." - Ác Quỷ Máu vội vàng phân trần.
"Huynh không cần nói nữa, nếu không thể giữ huynh bên cạnh, vậy thì giữ lại một phần của huynh cũng đủ rồi. Sau này muội và tỷ tỷ sẽ bảo vệ cho huynh." - Linh Lung khẽ mỉm cười, dùng ngón tay nhỏ ngăn trở Ác Quỷ Máu nói tiếp.
"Cũng chỉ có thể như vậy, xem như ngươi còn chút tình nghĩa, nhưng khi nào ngươi rãnh vẫn phải dùng bản thể về thăm bọn ta." - Băng Ngưng ngồi xuống bên cạnh Ác Quỷ Máu.
"Hai nàng ăn thử xem, nếu không ngon ra có thể đổi món khác." - Ác Quỷ Máu đem thức ăn gắp cho hai mỹ nhân, không khí trong phòng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.