Chạy, Tà Huyết đang chạy một cách điên cuồng, phía sau lưng hắn là vô số âm thanh vụn vỡ. Hắn có cảm giác mặt đất phía sau hắn đang bị nghiền nát, bầu trời đang tan rã, nhưng hắn không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể dùng hết tốc lực chạy về phía trước.
Những cỗ máy đang ở ngay sau lưng Tà Huyết, mỗi một cột năng lượng chúng bắn ra đều phá hủy một mảng rừng lớn, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, Tà Huyết luôn thoát chết trong gang tấc.
"Không phải mình đã phá hủy tín hiệu sóng điện từ của chúng rồi sao? Tại sao chúng không hề hấn gì?" - Hắn tự hỏi, nhưng chẳng có câu trả lời.
"Mong là Lô La bình an." - Tà Huyết thầm chúc phúc cho nàng, tiếp tục cố gắng dẫn lũ máy móc đi càng xa càng tốt.
"Tà Huyết! Mau nằm xuống."
Đột nhiên Tà Huyết nghe thấy tiếng của Lora. Âm thanh phát ra từ hộp lưu trữ trên tay hắn.
"Là Lô La sao? Nàng an toàn rồi chứ?" - Tà Huyết vừa chạy vừa hỏi.
"Bộ giáp đã khởi động trở lại. Bây giờ anh mau nằm xuống." - Lora ra lệnh.
"Xin lỗi, ta không thể làm theo lời nàng được. Nàng bình an là ta vui rồi, mau trở về tàu đi."
"Anh mau nằm xuống!" - Lora gần như hét lên.
"Không thể, nếu ta dừng lại dù chỉ một giây, ta sẽ bị dẫm bẹp." - Tà Huyết giải thích, hắn dù không quay đầu lại, vẫn có thể cảm nhận được sự điên cuồng của lũ máy móc sau lưng.
"Hãy tin tôi, mau nằm xuống!" - Lora nói với giọng rất gấp gáp hốt hoảng.
"Hả? Được rồi...dù sao cũng chết..." - Tà Huyết nhảy về phía trước rồi nằm dài trên mặt đất.
Hắn dùng hai tay ôm chặt lấy đầu, với mức độ tiến hóa hiện tại của hắn, chỉ cần không phải đầu và tim bị phá hủy thì hắn vẫn sẽ sống xót.
Lora đang bay ở trên bầu trời, sau khi thấy Tà Huyết đã nằm xuống đất như lời nàng nói thì ánh mắt của nàng trở nên sắc bén.
"Khởi động Queen of Sky System, khởi động Wingblade Mode."
Bộ áo giáp của Lora xuất hiện vô số vết nứt, những mảnh kim loại trắng bạc vỡ vụn, chúng phát sáng và thay đổi hình dạng, sau đó dán chặt lấy cơ thể của Lora.
Lúc này bộ áo giáp của nàng trông không còn cục mịch như quả bí ngô nữa. Nó trở nên sắc cạnh, sáng bóng, hoa lệ. Trông nó thanh thoát trang nhã với cặp cánh làm từ những mảnh kim loại sáng bóng.
Toàn thân Lora được bao bọc bởi một lớp giáp mỏng, tinh tế và sắc xảo. Trên đôi tay nàng là một cặp kiếm ánh sáng dài hơn mười mét, những lưỡi kiếm mỏng như tờ giấy, chỉ như một vệt sáng yếu ớt.
Lora khẽ vung kiếm, thân hình mềm mại uyển chuyển của nàng biến mất trong không khí, hóa thành một vệt sáng cắt qua người những cỗ máy.
Tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, tạo thành một vũ điệu ánh sáng tuyệt đẹp trong không trung.
"Răng rắc... Ken két..." - Những âm thanh kim loại đổ vỡ vang lên phía sau lưng Tà Huyết.
Phải mất vài giây sau hắn mới quay đầu lại nhìn. Lũ máy móc đã biến thành một đống sắt vụn, một thứ vũ khí nào đó đã chém chúng thành vô số mảnh vỡ.
Cây cối xung quanh cũng bị cắt ngang gốc khoảng một mét, những khúc gỗ nằm lăn lóc ngổn ngang, cả một mảng rừng rộng lớn trở nên trơ trụi.
"Cái quái gì vậy?" - Tà Huyết ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn không thể tưởng tượng nổi thứ gì đã gây ra cảnh tượng kinh hoàng này.
Cuối cùng ánh mắt hắn ngừng lại trên người Lora, mê say chiêm ngưỡng bộ áo giáp lộng lẫy và vẻ đẹp quyến rũ của nàng.
"Anh không sao chứ?" - Lora nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, ân cần hỏi thăm Tà Huyết.
"Ta... Ta không sao..." - Tà Huyết lắp bắp trả lời.
"Không sao thì tốt..." - Lora thở phào một hơi, sắc mặt của nàng tái nhợt, khóe miệng nàng rỉ máu.
Bộ áo giáp lộng lẫy cũng tách rời khỏi cơ thể của nàng, rơi từng mảng xuống đất, chúng bắt đầu bốc khói, trông giống như bị quá tải.
"Lô La!" - Tà Huyết liền ôm lấy Lora, nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể mềm mại của nàng.
"Nàng bị thương rồi, để ta chữa trị cho nàng." - Tà Huyết lấy ra một lọ máu của hắn, định cho Lora uống. Nhưng lại bị nàng dùng tay gạt đi.
"Không phải tôi nói anh ở yên trên tàu sao? Không phải tôi nói anh rời đi rồi sao?"
"Tôi hoàn toàn có thể tự lo được, hành động ngu ngốc của anh chỉ khiến mọi thứ trở nên tệ hơn." - Lora trừng mắt nhìn Tà Huyết, mắng hắn xối xả. Nàng đẩy hắn ra, cố gắng tự mình đững vững.
"Ta..." - Tà Huyết không biết nói gì, hắn đã liều mạng để cứu Lora, kết quả là lại bị chửi một tràng.
"Ta cái gì! Anh thật ngu ngốc! Một tên thổ dân ngu ngốc! Anh chỉ làm rối tung tất cả mọi chuyện, giờ thì đi đi, chúng tôi không cần anh giúp nữa." - Lora cáu gắt nói.
"Ta chỉ muốn giúp nàng..." - Tà Huyết cố gắng giải thích.
"Anh thì giúp được gì cơ chứ? Dẫn theo một đám côn trùng tới mở tiệc sao?"
"Tôi nhắc lại lần cuối, chúng tôi không cần sự giúp đỡ của anh nữa, hãy rời khỏi đây, đừng bao giờ để tôi thấy mặt anh lần nữa." - Lora tiếp tục chửi rủa Tà Huyết thậm tệ.
Những lời nói của nàng khiến Tà Huyết rất sốc, gương mặt bàng hoàng khó hiểu.
"Tại sao anh còn chưa chịu xéo đi? Muốn tôi tiễn anh một đoạn sao?" - Lora lấy ra khẩu súng bắn tia phân rã sự sống, ánh mắt nhìn Tà Huyết đầy vẻ tàn nhẫn.
Thấy vậy Tà Huyết chỉ thở dài một hơi rồi xoay người rời đi, hắn biết dán khuôn mặt nóng vào mông lạnh là việc làm ngu ngốc.
Lora nhìn theo Tà Huyết, cho đến khi thân hình hắn khuất sau những bụi cỏ thì nàng mới ngồi phịch xuống đất. Nàng phun ra một ngụm máu, sắc mặt xanh xao tái nhợt.
"Tiểu thư! Tại sao cô lại nặng lời với Tà Huyết như vậy, rõ ràng anh ấy vừa cứu cô mà." - Giọng nói của Lilith vang lên từ bộ điều khiển ở cổ tay Lora.
"Tôi biết chứ, nhưng tôi phải làm như vậy. Tôi không muốn Tà Huyết gặp nguy hiểm vì tôi nữa, chỉ có cách này mới khiến anh ta chịu rời đi." - Lora lau vết máu ở miệng, ảm đạm trả lời.
"Nhưng tiểu thư làm như vậy sẽ khiến anh ta tổn thương. Vừa nãy nhịp tim của anh ta đã ngưng trệ hơn ba mươi giây, có lẽ Tà Huyết rất sốc." - Lilith oán trách, việc Lora đuổi Tà Huyết đi đồng nghĩa với việc nàng cũng không thể gặp lại hắn.
"Xin lỗi Lilith, tôi biết cô thích Tà Huyết, nhưng tôi không còn cách nào khác, Tà Huyết quá nhiệt tình, quá tốt bụng, tôi sợ anh ta sẽ vì tôi mà chết."
"Tôi hiểu rồi thưa tiểu thư, nhưng cô nên quay trở về tàu ngay. Chỉ số sức khỏe của cô đang dưới 30%." - Lilith đưa ra cảnh báo.
"Tôi sẽ tiếp tục thám hiểm di tích, sau đó sẽ về tàu sau." - Lora từ chối đề nghị, nàng lấy từ hộp lưu trữ một lọ dung dịch màu lam, sau khi uống vào thì sắc mặt của nàng đỡ hơn rất nhiều.
Nàng cũng thu những mảnh áo giáp vào hộp lưu trữ, chúng chỉ bị quá tải, sau khi bảo trì thì sẽ hoạt động bình thường.
Lora nhấn vài nút trên bộ điều khiển ở cổ tay, bản đồ khu vực xung quanh xuất hiện. Nàng ước lượng phương hướng rồi tiếp tục di chuyển về phía di tích.
Đoạn đường này không mấy thuận lợi, cứ cách một lúc sẽ có một con côn trùng nhảy ra tấn công Lora, nhưng đều bị nàng dùng súng bắn tia phân rã sự sống hạ gục.
Sau hai ngày đi bộ, cuối cùng Lora cũng đến được chân ngọn kim tự tháp.
Nàng lấy ra ba chiếc Drone, để chúng đi thám hiểm địa hình xung quanh.
Sau hơn hai giờ những chiếc Drone đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng tạo ra một sơ đồ 3D về cấu trúc bên trong kim tự tháp.
Tòa kim tự tháp này được bao phủ bởi một lớp đất đá dày từ mười đến hai mươi mét, kế tiếp là lớp vỏ kim loại dày ba đến năm mét. Bên trong là những hành lang dài và những căn phòng nhỏ. Khu vực trung tâm thì hoàn toàn trống rỗng, giống như một căn phòng lớn rộng hàng trăm mét.
Lora nghiên cứu kết cấu, tìm kiếm cổng vào bên trong.
"Cửa vào ở hướng nam." - Sau hồi lâu Lora kết luận.
Nàng lấy ra từ hộp lưu trữ rất nhiều vũ khí, đặt chúng lên mặt đất và bắt đầu kiểm tra.
"Kiếm dao lượng điện từ và kiếm laser đều quá nặng, không thể sử dụng. Súng phân rã sự sống và pháo Ion có thể sử dụng. Găng tay, ủng từ trường giúp di chuyển trên bờ tường. Khung xương 3D tăng cường khả năng chạy và tấn công..."
Lora kiểm tra xong thì cất đi những thứ không sử dụng được. Nàng đi vào chân đôi giày có đế làm từ sắt non, đeo một đôi găng tay được dát những mảnh kim loại mỏng. Giắt pháo Ion lên thắt lưng, nàng lấy ra thêm một chiếc đèn pin.
Mọi thứ đều đã sẵn sàng.
"Tiểu thư! Tôi vẫn đề nghị cô nên trở về tàu, không có áo giáp bảo vệ thì cô sẽ rất dễ bị thương." - Lilith một lần nữa cảnh báo.
"Cám ơn Lilith, nhưng tôi biết mình đang làm gì, mọi chuyện sẽ ổn." - Lora mỉm cười đầy tự tin, xóa bỏ cảnh báo trên màn hình.
Nàng cẩn thận di chuyển về mặt phía nam của tòa kim tự tháp, ẩn mình sau một thân cây lớn.
Cổng vào kim tự tháp có hình dạng giống như một hang đá rộng khoảng năm mét, cứ cách khoảng một giờ thì có một cỗ máy hình thú chui ra khỏi hang hoặc trở về tổ. Những con trở về đều ngậm một viên kết tinh trong miệng, hành tinh của chúng khá giống việc đi săn của dã thú.
Sau khi nắm rõ thời gian hoạt động của những cỗ máy, Lora từ từ tiến lại gần cửa hang.
"Mình có ba mươi phút để đột nhập vào bên trong." - Lora thầm tính toán.
Nàng đeo một chiếc kính hồng ngoại giúp nhìn trong bóng tối, rồi tiến vào bên trong kim tự tháp.