Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 91: Trần Lôi




- Ngươi đường đường là Sinh Thần cảnh cao thủ mà lại ra tay với bọn ta, không cảm thấy nhục nhã sao? Hơn nữa, nếu để cho Trần Gia chúng ta biết được, ngươi đừng mong sống sót.



Lại có một tên thiếu niên sợ hãi đến mức hóa thành tức giận, muốn dùng chút thân phận của mình để uy hiếp Bạch Lữ. Thế nhưng hắn lại sợ sao?



- Các ngươi đều chết hết thì ai biết được là ta ra tay… không có bằng chứng thì Trần Gia các ngươi làm gì được ta? Ha ha!



Bạch Lữ cười híp mắt, trọng thước trong tay vẫn một đường tấn công về phía Trần Lôi. Đây chính là đối tượng mà hắn muốn giết chết nhất.



- Giết chết ta thì ngươi cũng phải bỏ mạng thôi.



Trần Lôi bị lực lượng áp bức đau đớn, tức giận mà quát lên. Ngay sau đó liền tế Lục Thủ Tam Công phù lên không, khởi động toàn bộ công kích.



Lục Thủ Tam Công phù phát ra ánh sáng mãnh liệt, phóng ra hai đạo quang mang, một đạo hướng về phía công kích của Bạch Lữ, đạo còn lại lách qua một đường cong, hướng cổ Bạch Lữ mà phóng tới.



Bạch Lữ khóe môi nở nụ cười, giống như đã đoán trước được Trần Lôi sẽ làm vậy. Chỉ thấy trọng thước rời tay, ngạnh kháng với quang mang. Còn cơ thể thuận thế, bật ngược về phía sau, tay trái đánh ra một pháp quyết kỳ dị, đem đạo quang mang thứ hai đánh lệch ra ngoài.



- Không còn lượt công kích, để xem ngươi lấy gì chống lại ta…



Nhìn Lục Thủ Tam Công phù xuất hiện vết nứt, Bạch Lữ cười đắc thắng, mang theo sát ý đậm đặc. Trong nháy mắt triệu hồi trọng thước, hắn lại bắt đầu tấn công về phía Trần Lôi.



Những tưởng Trần Lôi sẽ phải khởi động phòng ngự của Lục Thủ Tam Công phù để chống lại thế tấn công này. Nhưng không ngờ hắn lại đảo mình, triệu hồi phù lục cùng hai đạo hàn quang kia, sau đó điều khiển nó vây quanh Bạch Lữ mà kích bạo.



Ầm ầm



Nổ lớn vang lên, đánh bay luôn cả tấm sắt lớn, đem đất đá xung quanh xới tung cả lên, thanh quang toán loạn.



Đám thiếu niên đều bị dư chấn đả thương bay ra xa, Trần Lôi cắn răng lau đi máu tươi trên miệng, lại tế ra một đạo phù lục khác rồi đánh ra pháp quyết, đem toàn bộ đám thiếu niên kia bao bọc lại, phá không mà đi.



Hắn đánh đổi cơ hội thoát thân cuối cùng của mình, để cho đám thiếu niên kia chạy trốn, tìm được sinh cơ. Còn riêng hắn lại phải ở lại, có thể chút nữa thôi sẽ phải bỏ mạng.



Không phải hắn không muốn trốn, nhưng Vạn Lý Thiên Không phù cũng có giới hạn, không thể đem toàn bộ mọi người trốn thoát. Với tính cách của hắn, sẽ không thể nào để người khác ở lại, thành ra chính hắn lựa chọn bản thân mình lưu lại.



Hơn nữa, hắn chính là mục đích chính của Bạch Lữ, nếu hắn bỏ trốn, chắc gì đã thoát được. Chỉ khiến cho những người khác bị liên lụy thêm mà thôi.





- Rất quyết đoán… cũng rất nghĩa khí…



Bạch Lữ từ trong bụi mù bay ra, thân thể có chút chật vật. Nhìn thấy Trần Lôi sử dụng Vạn Lý Thiên Không phù thì cười nhạt, nụ cười lại làm cho người ta có cảm giác âm độc và lạnh buốt, tựa như một con rắn độc đang muốn giết người.



Đám thiếu niên kia chỉ cần thoát được một người, chuyện này sẽ bại lộ. Một khi Trần Gia biết được hắn giết chết Trần Lôi, chỉ sợ Bạch Gia cũng không bảo vệ được hắn.



Phải biết thân phận của Trần Lôi không hề tầm thường, là một trong những ứng cử viên tranh đoạt chức tộc trưởng Trần Gia trong tương lai đấy. Bạch Gia tất nhiên sẽ không vì một cái Sinh Thần cảnh như hắn mà xảy ra đại chiến với Trần Gia, thậm chí sẽ dùng hắn làm tốt thí mạng cũng không chừng.



Thế nhưng dù sao cũng đã ra tay, lẽ nào lại tha mạng cho hắn sao? Đám thiếu niên Bạch Gia mà hắn thủ hộ đã chết hơn nửa, trong đó có những kẻ thân phận phức tạp, có thể để lại hệ quả rất lớn. Một khi hắn trở về tất sẽ chịu phải trách phạt nặng nề, mà tất cả mọi chuyện đều vì đám người Trần Gia này mà ra, làm sao hắn cam tâm tha mạng cho Trần Lôi.




Hắn đứng đó do dự nhìn về phía thiếu niên, không biết phải xử lý như thế nào, trong mắt mang theo oán hận, lệ khí rất nặng.



- Hừ! Vạn Lý Thiên Không phù cũng không phải vạn năng, trước tiên giết ngươi rồi sau đó lấy mạng đám kia sau. Ta không tin bọn hắn có thể trốn thoát đấy.



Hừ lạnh một tiếng, hắn liền ép tới đằng trước, giết hay không giết đều để lại hệ quả khó lường, không bằng cứ thẳng tay, giết cho thống khoái. Biết đâu khi hắn giết được Trần Lôi, lại là một cái công trạng, kết hợp với món bảo vật mà Bạch Khôi đang nắm giữ, sẽ xóa bớt đi được phiền phức.



- Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết tại đây sao? Ta còn chưa có lấy vợ mà…



Nhìn Bạch Lữ đánh tới, Trần Lôi bất lực buông xuôi, không có đi phản kháng. Chỉ thì thào trong miệng, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối, hắn không muốn chết a.



- Đi chết đi!



Bạch Lữ cười gằn, trọng thước biến lớn hơn ngàn cân, như bài sơn hải đảo đánh xuống, đem không gian đánh đến vặn vẹo cả đi.



Bỗng nhiên, hư không lúc này một trận run rẩy, hóa thành từng gợn gợn sóng lớn khuếch tán, đem không gian đều đánh vỡ nát cả ra.



Một cái lão giả đầu tóc bạc phơ chầm chậm bước ra, cả thân thể phát sinh thanh quang bàng bạc. Lão nhìn thoáng qua Trần Lôi, khẽ gật đầu một cái, giống như là tán thưởng hắn vậy.



Lại nhìn về phía Bạch Lữ, lão giả ánh mắt trở nên sắc lạnh, giơ tay búng nhẹ một cái, đem thế tấn công của hắn đánh tan, đồng thời hủy đi trọng thước.



Bạch Lữ sợ hãi đến lông tóc dựng ngược, không biết làm gì khác ngoài đứng đơ người ra đấy.




Đây rốt cục là nhân vật bậc nào, lại có thể mạnh mẽ đến như thế, tùy ý phá vỡ không gian mà xuất hiện. Hắn cũng không thể nào có thể nghĩ tới nhân vật bực này cái thế sẽ ra tay với hắn để cứu Trần Lôi. Lẽ nào đây là một trong những lão tổ của Trần Gia?



Phía bên kia, Trần Lôi càng là há hốc mồm kinh ngạc, nhịn không được mà đưa tay dụi mắt.



Bạch Lữ không nói nên lời, nội tâm tràn đầy kinh sợ, vội vàng quay người bỏ trốn. Không hề có ý định giao chiến chút nào.



- Ở lại đi thôi!



Một cái thanh âm bình thản truyền ra, lại khiến cho Bạch Lữ đang chạy trốn thân thể rung bần bật, đứng đơ một chỗ, không thể nào rời khỏi.



- Tiền bối… Ta là người của Bạch Gia…



Bạch lữ nội tâm tràn đầy tuyệt vọng, run giọng nói.



Thế nhưng cái thân phận của hắn lại chẳng có chút uy hiếp nào đối với lão nhân này. Chỉ thấy người này nhấc tay, cách không nắm lấy hắn như nắm một con gà, không thể nào phản kháng.



Bạch Lữ vùng vẫy sợ hãi, hắn gào lên trong tuyệt vọng:



- Tại sao?




Lão nhân nhếch môi nở một nụ cười nhàn nhạt, lạnh giọng nói:



- Có người không muốn ngươi sống…



Chỉ mấy từ vậy thôi, lại khiến cho Bạch Lữ càng thêm tuyệt vọng. Một cường giả tuyệt đỉnh như thế lại nghe lời người khác đến lấy tính mạng của hắn. Đây là có chuyện gì xảy ra, rốt cục hắn đã đắc tội phải nhân vật khủng bố cỡ nào?



Không có ai trả lời cho hắn, chỉ nghe phốc một tiếng, cả cơ thể hắn nổ tung thành mưa máu, triệt để chết đi.



Một cái Sinh Thần cảnh cao thủ, trong đại gia tộc cũng tuyệt đối xem như là một đại nhân vật, thân phận không tầm thường, lúc này vô lực hoàn thủ, bị người bóp chết tại chỗ.



- A!




Trần Lôi đứng bên kia trông thấy tràng cảnh này thì hoảng sợ kêu to một tiếng, cả người lạnh buốt. Hắn thực sự rất sợ hãi, lão nhân thoạt nhìn già yếu kia lại có thể mạnh tới mức bóp chết Sinh Thần cảnh cao thủ, đây là chuyện quá mức dọa người.



Tự khi nào mà Sinh Thần cảnh cao thủ liền như kiến hôi, muốn bóp chết liền bóp như thế. Ngay cả cha hắn cũng không thể làm được như vậy a. Nếu lỡ may đối phương muốn giết người diệt khẩu, hắn liền không có con đường sống.



- Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp… Chuyện hôm nay vãn bối thề sẽ không bao giờ tiết lộ ra ngoài, mong tiền bối an tâm.



Trần Lôi quỳ phịch xuống nền đất, hướng về phía lão nhân mà quỳ lạy.



Hắn là người thông minh, tự nhiên biết trong tình huống này nên ứng xử như thế nào.



Đối phương ra tay với Bạch Lữ, chắc chắn phải có mâu thuẫn từ trước, hoặc có thù oán gì đó với Bạch Gia. Nếu như đối phương muốn giữ kín chuyện này, tất nhiên sẽ lấy mạng hắn đấy. Vì vậy trước khi đôi phương ra tay, hắn đã vội vàng thề rằng sẽ không tiết lộ ra ngoài, mong tìm được chút sinh cơ.



Lão nhân nhìn thoáng qua hắn, gật nhẹ đầu, nói rằng:



- Đi đi thôi!



Nghe lão nhân nói thế, Trần Lôi chấn động trong lòng, không ngờ đối phương lại tha cho hắn, không có đi giết người diệt khẩu. Hoặc chí ít cũng phải bắn hắn lập lời thề thiên đạo, không tiết lộ chuyện này ra ngoài mới phải.



Để giải thích chuyện này chỉ có hai phương án, một là đối phương tin tưởng hắn sẽ không tiết lộ ra ngoài, hai là đối phương không hề sợ chuyện này lộ ra.



Phương án thứ nhất là không thể nào xảy ra đấy, vậy thì chỉ còn phương án thứ hai, đối phương không hề sợ Bạch Gia.



Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Lôi không khỏi trở nên kích động, vội vàng nói:



- Vâng! Nếu sau này tiền bối có thời gian, xin ghé qua Trần Gia để ta có thể tạ ơn cứu mạng.



Trần Gia cùng Bạch Gia vốn đã như nước với lửa, tự dưng bây giờ xuất hiện một nhân vật cái thế không sợ Bạch Gia, nếu có thể lôi kéo về cùng phe thì sẽ là trợ lực cực lớn cho gia tộc của hắn. Chính vì vậy mà hắn nói như thế, mong có thể dùng lợi ích để lôi kéo người này.



Lão nhân không có đáp lời, đã phất tay bay đi, để lại một mình Trần Lôi ngẩn ngơ đứng tại đó.