Ma Sư Xuống Núi

Chương 72: Bàn Chuyện Hôn Sự.




\*\*Đây là bạo trước cho 15k like.

Chỉ là, thứ nóng bỏng nằm sâu trong thân thể lại khiến y không tài nào coi nhẹ nó được.

Nam nhân vuốt ve thân thể y, hòng xoa dịu sự đau xót. Hạ thân cũng không dám di động mảy may, khiến y chậm rãi thích ứng với sự tồn tại của nó.

Lúc này, Kỉ Tình đã lấy lại được chút sức lực. Mặc dù thân thể vẫn mềm nhẹ như bông, linh lực còn tắt nghẽn như cũ ra, thì y chí ít đã có thể cử động được.

Tay y cố giơ lên, muốn đem khăn che mắt kéo xuống, nhưng nửa đường lại bị người chặn lại. Một bàn tay bao phủ lấy cổ tay y, cố định thật chặt trên đỉnh đầu.

Dường như Kỉ Tình có thể động đậy đã làm nam nhân cảm nhận được nguy cơ. Hắn cũng không dám chậm trễ, bắt đầu chậm chạp di động hạ thân.

Ban đầu, động tác của hắn cũng không được thuận lợi cho lắm. Mà Kỉ Tình dù đã thả lỏng hơn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ đau nhức không thôi.

Vật to lớn không ngừng va chạm trong người y, ban đầu chỉ là tùy tiện đâm chọt, nhưng rất nhanh liền đã nắm giữ được tiết tấu, bắt đầu hướng nơi mẫn cảm sâu trong thân thể y mà cọ sát.

Cảm giác quái dị không nói thành lời.

Đau đớn khi nơi mềm mại bị xé rách cũng đã không còn khắc sâu như vậy nữa. Mỗi khi phân thân của nam nhân đụng chạm vào nơi đó, y liền cảm thấy một trận tê ngứa.

Bàn tay Kỉ Tình vô lực bấu víu vào nhau, môi mỏng mím chặt, không cho chính mình phát ra một thanh âm đáng xấu hổ nào.

Nam nhân giữ chặt eo cùng đùi của y, tựa như không biết mệt mỏi mà không ngừng rong ruổi. Hơi thở của hắn thô nặng mà tràn đầy dục niệm, không ngừng ghé vào bên tai y, khiến cả người y đều nóng lên.

Kỉ Tình chưa từng chịu qua loại cảm giác bị người thâm nhập này. Cảm giác xa lạ, khiến y đáy lòng hoảng sợ, so với đau đớn càng khó nắm giữ.

Tựa như một luồng lốc xoáy, đem hết thảy lý tính của y đều cuốn đi. Mơ mơ màng màng rơi vào trong hố sâu bởi từng đợt va chạm của nam nhân.

"Sư tôn...sư tôn..." Nam nhân trong lúc động tình không ngừng lẩm bẩm hai chữ này, tựa như ý loạn tình mê.

Bầu không khí tràn đầy ái muội, Kỉ Tình cũng không biết đã trải qua thời gian bao lâu. Y đều có phần không kìm lòng được mà nỉ non rên rỉ ra một cái tên :"Duy...Ngã..."

"Sư tôn, ta ở đây." Nghe được âm thanh của Kỉ Tình, nam nhân phảng phất như ăn phải xuân dược, động tác cũng càng thêm kịch liệt.

Rốt cuộc, sau một thoáng bị nghiền ép, thân thể Kỉ Tình liền khẽ run lên, mị huyệt siết chặt, khiến nam nhân cũng không khống chế được mà phóng thích ở sâu trong thân thể y.

Từng giọt mồ hôi của nam nhân nhỏ lên trên người của Kỉ Tình.

Lúc này, khoảng cách canh ba đã rất gần. Kỉ Tình thậm chí đã có thể cảm nhận được một chút linh lực của bản thân đang từ từ trở về.

Đối phương ôm chặt y, ở bên tai y không ngừng thủ thỉ thâm tình :"Sư tôn...lúc ta tuyệt vọng nhất, ngài xuất hiện ở trong mắt ta, cứu rỗi ta, tựa như là tiên thần từ cửu trọng thiên bước xuống."

Lúc này, Kỉ Tình cũng bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Độc Cô Duy Ngã. Y cũng không ngờ rằng, một lần này lại khiến hắn khắc sâu đến vậy.

"Mỗi lần nhìn thấy ngài quan tâm kẻ khác, ta đều cảm thấy thật tức giận, thật ganh tị, hận không thể để ngài chỉ nhìn mỗi mình ta."

"Kỳ thực, so với những chuyện đó, ta lại càng hối hận một chuyện...nếu đêm hôm đó..." Giọng nói của nam nhân hơi ngừng, sau đó mới tiếp tục :"Ta có thể to gan lớn mật thêm một chút, vậy liền tốt rồi."

Kỉ Tình thời khắc này rất mơ hồ, một khỏa tâm lạnh giá nhiều năm, lúc này lại bất chợt xuất hiện luống cuống.

Đêm hôm đó mà hắn nói tới, chính là cái ngày mà hắn hôn trộm y sao?

Nếu thật là vậy, khi đó nếu hắn dám tiến thêm nửa bước, y nhất định sẽ đánh gãy chân hắn.

Trong lúc Kỉ Tình suy nghĩ lung tung, minh nguyệt cũng đã hoàn toàn treo cao giữa thương khung.

Nam nhân biểu hiện có hơi cấp bách, bất ngờ buông Kỉ Tình ra.

Vừa phản ứng lại, Kỉ Tình liền đã ngồi bật dậy, đưa tay kéo khăn che mắt xuống.

Bởi vì một lúc lâu không nhìn thấy ánh sáng, ánh mắt y cũng có hơi mơ hồ. Nam nhân kia phản ứng cũng rất nhanh, khiến y chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng mặc tử sắc y phục.

"Độc Cô Duy Ngã...quả nhiên là ngươi!" Đôi mắt Kỉ Tình có chút đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi mà đập mạnh một chưởng lên trên giường đá.

Y lập tức ngồi dậy, nhưng bởi vì động tác quá nhanh, nên nơi tư ẩn liền truyền tới cảm giác nhói đau. Hai chân y mềm nhũn, khẽ lảo đảo, kém chút liền ngã sấp xuống.

Vội vã vịn lấy giường đá, Kỉ Tình liền không ngừng rít khí lạnh. Y thậm chí còn có thể cảm nhận được có một dòng chất lỏng gì đó đang từ trong hậu huyệt của mình chảy ra.

Sắc mặt hết xanh lại đỏ, thay đổi như cột đèn giao thông.

Nhận thấy linh lực đã được giải trừ phong cấm, y liền lập tức vận dụng Thanh Tẩy Thuật đem tất cả dơ bẩn trên người đều làm sạch.

Sau đó, y mới không chút chậm trễ đem y phục khoác vào, lập tức đuổi theo.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Lúc này, ở tây viện, Độc Cô Duy Ngã cũng từ trong mê mang tỉnh lại. Theo bản năng sờ sờ bên giường của mình. Ngoài dự liệu chạm tới một mảnh chăn giường lạnh băng.

"Tiểu tử này rốt cuộc là đang làm gì, vì sao tim lại đập nhanh như vậy, đến tận bây giờ vẫn chưa trở lại?"

Đáy lòng không hiểu thấu dâng lên bồn chồn, tim cũng đập càng lúc càng nhanh. Độc Cô Duy Ngã liền từ trên giường đứng lên, đem ngoại y mặc vào, mang theo đèn lồng đi tìm Độc Cô Vô Song.

Đêm khuya trong Vọng Minh Cư rất thanh tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.

Nương nhờ ánh đèn mờ ảo, Độc Cô Duy Ngã đi tìm một vòng quanh nội viện, nhưng vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng Độc Cô Vô Song đâu.

Rốt cuộc, hắn chỉ có thể từ từ đi về phía hậu sơn. Trong lòng lại không khỏi oán trách tiểu tử này đã nửa đêm mà vẫn còn thích đi loạn.

Chỉ là, ngay khi vừa rẽ sang đường nhỏ, Độc Cô Duy Ngã liền đã bị một thân ảnh đụng trúng đến bả vai đau nhức.

Vừa ngẩng đầu, hắn liền đối diện với đôi mắt ẩn chứa gấp gáp của Độc Cô Vô Song.

Nhìn thấy y phục hắn đang mặc trên người là của bản thân, Độc Cô Duy Ngã liền nghi hoặc hỏi :"Đệ làm gì hấp tấp như vậy a? Còn nữa, sao lại mặc y phục của ta đi ra ngoài?"

Độc Cô Vô Song không trả lời hắn, chỉ khẽ ngoái đầu nhìn về sau, giống như là bị thứ gì đuổi theo. Ngay lập tức liền lướt qua người Độc Cô Duy Ngã, chạy vào trong bóng đêm.

Nhìn thoáng qua bóng lưng hối hả của hắn, trên đầu Độc Cô Duy Ngã liền hiện lên một dấu chấm hỏi.

Không kịp phòng ngừa, vừa quay đầu liền đã đối diện với gương mặt tái mét đáng sợ của Kỉ Tình.

\*\*Đừng hỏi ta vì sao lại thương Đại Đại nhất. Chỉ bởi vì hắn bị đội nồi 4000 năm a.
\*\*Mặc dù hắn cũng không phải loại tốt lành gì, nhưng chí ít là ít tổn thương sư tôn nhất. Nên vì Đại Đại thắp một nén nhang.