Tiên Minh Đại Hội chính thức đặt dấu chấm hết. Một trăm năm sau, phong vân sẽ lại nổi dậy.
Chỉ là không biết vạn vật thay đổi, một trăm năm dài dằng dẵng này, có thể hay không sẽ biến thành cảnh còn người mất.
Kỉ Tình cũng không lưu lại Thiên Kiếm Sơn, trực tiếp từ chối hảo ý của Ôn Chấn, mang theo bốn tiểu đồ đệ trở về Tiêu Dao Đỉnh.
Thời gian luân chuyển, không bao lâu, năm mới liền đã tiếp cận.
"Đại sư huynh, chuyển sang trái một chút, đúng đúng, chính là chỗ đó..." Lục Dạ đứng dưới đất, luôn miệng chỉ dẫn Độc Cô Duy Ngã dán giấy đỏ lên trên ô cửa.
Cố Thừa Trạch cùng Kỉ Tình cũng đang ngồi trong thư phòng cắt giấy, ghi câu đối. Mà Độc Cô Vô Song thì lại đang loay hoay ở trong bếp, nấu sủi cảo cùng mì giò heo.
Đúng vậy, có một sự thật phũ phàng chính là. Trong số năm người bọn họ, thì 'tảng băng' Độc Cô Vô Song lại trở thành người đầu tiên biết nấu ăn.
Mặc dù hắn nấu không phải rất ngon. Nhưng nếu đem ra so với bất kỳ người nào trong số bọn họ, thì cũng đã có thể xem như là cao lương mỹ vị rồi.
Ngày 30 tháng chạp, Tiêu Dao Đỉnh bị bao phủ trong lớp tuyết dày. Từng hàng hoa mai trước sân cũng đã nở rộ, hòa vào trong tuyết trắng mênh mông.
Kỉ Tình đứng nhìn tuyết rơi, không khỏi có chút thẩn thờ.
Mới thoáng đó mà y đã xuyên đến thế giới này những hai vạn năm. Mà chưa tới ba canh giờ sau, một tuế nguyệt nữa sẽ lại trôi qua.
Thì ra, ở tu chân giới, thời gian lại không đáng tiền như vậy.
Chỉ là, ngay khi Kỉ Tình còn đang suy nghĩ mông lung. Một quả cầu tuyết lại bất chợt đập thẳng vào trên đai lưng của y, khiến y không khỏi thu lại dòng suy tư, nhìn xuống vạt áo của mình.
"Ha ha..." Lục Dạ đứng ở đằng xa, sau khi ném trúng Kỉ Tình, hắn liền che miệng cười rộ lên. Đồng thời lại ngồi xuống, bắt đầu vò tuyết, muốn tiếp tục ném Kỉ Tình.
Nhìn hắn, biểu lộ của Kỉ Tình vẫn là không hờn không giận. Chỉ là, linh lực lại bắt đầu tụ tập về phía tay phải.
Lúc này, Lục Dạ đã vò xong một quả cầu tuyết to bằng nắm tay. Hắn thích thú xoay người đứng dậy, giơ lên cầu tuyết chuẩn bị ném về phía y.
Chỉ là, thời khắc này, con ngươi của Lục Dạ đã không khống chế được mà trừng lão đại. Khóe môi cứng đờ, cả người đều tê liệt tại chỗ.
Bởi vì ở đằng xa, Kỉ Tình đang nâng cao một quả cầu tuyết cực đại, có bán kính tận vài trượng, đem một góc trời đều che khuất.
Dưới ánh mắt đờ đẫn của Lục Dạ. Quả cầu tuyết kia liền bị Kỉ Tình nhẹ nhàng ném về phía hắn.
Chỉ nghe vèo một tiếng, âm thanh ầm vang liền lay động Vọng Minh Cư. Kéo theo vô số nhành mai phủ tuyết bị chấn động đến rơi đổ.
"Sư tôn, xảy ra chuyện gì!!?" Độc Cô Duy Ngã hấp tấp chạy tới, kinh ngạc hỏi Kỉ Tình. Nhưng không đợi y trả lời, dư quang của hắn liền đã vô tình bắt gặp dị trạng.
Giữa hậu viện, có một gò tuyết đang chất cao lên, lờ mờ hiện ra hình dạng của một người. Đối phương bị vùi dưới tuyết, chỉ lộ ra một cánh tay cùng vạt áo xanh nhạt.
Thử dò xét một lát, Độc Cô Duy Ngã mới nhận ra thân phận của đối phương. Ngay lập tức, hắn liền chạy tới, hỗ trợ đem Lục Dạ kéo ra :"Tứ sư đệ?"
"Khụ khụ...phi...phi..." Vừa được kéo lên, Lục Dạ một bên ho khan, một bên vừa phun số tuyết trong miệng ra.
Ngoại trừ hơi lạnh, thì hắn cũng không có chịu tới thương tổn gì.
Chỉ là, đối với Kỉ Tình, hắn xác thực đã có chút sợ. Thầm thề về sau sẽ không bao giờ dám đi khiêu khích y nữa.
Kỉ Tình vốn đang mím môi nhìn Lục Dạ bình an vô sự ngồi dậy. Thì những hạt tuyết rơi lên vai y lại bất chợt bị chặn lại.
"Sư tôn, trời lạnh, ngài mau vào nhà đi."
Cố Thừa Trạch bung dù giấy. Bởi vì bản thân còn cao chưa tới ngực y, nên hắn cũng chỉ có thể nhón chân, cố vươn người để y không bị tuyết rơi trúng.
Kỉ Tình tiếp nhận dù giấy từ trong tay hắn. Họa phong thoắt cái liền biến đổi thành y thay hắn bung dù.
Dáng người y cao gầy, quanh thân quanh quẩn một cỗ khí tức lãnh đạm, cự người ngàn dặm. Nhưng vẫn như cũ khiến Cố Thừa Trạch cảm thấy ấm áp, an toàn.
Đêm đã khuya, Tiêu Dao Đỉnh vô cùng tĩnh lặng, cùng ngoại giới hoàn toàn tách biệt.
Đèn lồng đỏ giăng đầy Vọng Minh Cư. Hôm nay, là lần đầu tiên Kỉ Tình đón một đêm tất niên khác biệt tại dị giới. Bởi vì y cũng không còn một mình. Mà đã có thêm bốn tiểu tử bầu bạn, cùng đón giao thừa.
Lúc này, bốn người bọn họ đã bày xong một bàn ăn ở giữa sân lớn. Tuyết phủ bên trên cũng đều dọn dẹp xong.
Bên trên bày lên từng bát sủi cảo nóng hổi, bốc khói nghi ngút.
Năm người ngồi vào chỗ, yên lặng dùng bữa. Đây cũng là một trong những quy định của Vọng Minh Cư, trong lúc ăn, tuyệt đối không được nói chuyện.
Cũng không lâu sau, sủi cảo liền đã được ăn xong. Lúc này, Kỉ Tình mới nâng mắt nhìn Độc Cô Vô Song, khích lệ :"Tay nghề có chút tiến bộ rồi."
"Đa tạ sư tôn." Được khen ngợi, Độc Cô Vô Song liền có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Tâm trạng không tồi, nhìn mấy tiểu tử đang ngồi xung quanh. Ngẫu hứng dâng trào, Kỉ Tình liền từ trong giới chỉ lấy ra một vò rượu, đề nghị :"Các ngươi đến bồi ta uống rượu đi."
"Sư tôn, đệ tử ngày mai còn phải bổ củi, không thể bồi ngài uống rượu được rồi." Độc Cô Duy Ngã áy náy chối từ. Từ thần sắc trên mặt của hắn cũng có thể nhìn ra, hắn đang rất tiếc nuối.
Biết trước như vậy, lúc sáng hắn đã đi bổ củi sẵn cho ngày mai rồi a.
Kỉ Tình cũng không ép buộc, phất tay áo đạo :"Vậy ngươi nghỉ sớm đi."
Nói xong, ánh mắt của y lại rơi vào trên thân Lục Dạ, thuận miệng ra lệnh.
"Lục Dạ, ngươi còn nhỏ, không thể uống rượu được. Cùng Duy Ngã cùng một chỗ trở về đi."
"Sư tôn..."
"Không cho phép cự tuyệt."
Phồng má, Lục Dạ chỉ có thể xụ mặt đi theo Độc Cô Duy Ngã quay về tây viện.
Lúc này, Cố Thừa Trạch cũng đã thu dọn chén bát xong. Thấy Lục Dạ rời đi trong không vui, hắn liền cười hỏi :"Sư tôn vì sao không để tứ sư đệ ở lại a? Hắn không uống rượu, cũng có thể góp vui mà."
Kỉ Tình không nói, nhưng trong lòng đã sớm đáp lời.
Vì sao? Còn không phải là do tiểu tử này quá mức nhảy thoát. Đôi lúc cần phải nghiêm khắc, không được nuông chiều hay sao?
\*\*Chương sau sẽ...khặc khặc.../nụ cười dần dần mất đi nhân tính/