Ngay khi Kỉ Tình có chút vô ngữ, thì bên tai liền bất ngờ nhận được truyền âm của Thẩm Mị Nhi :"Khanh khách, tiểu tử này đúng là đệ tử của chàng a. Tính tình cùng chàng lúc trẻ, quả thật là giống nhau như đúc."
Vừa ngẩng đầu, y liền đã va phải ánh mắt ẩn chứa tiếu ý của nàng. Khiến y lập tức thu hồi tầm mắt, không thèm nhìn nữa.
Lúc này, xung quanh cũng đã dẫn đến chấn động không nhỏ.
"Vọng Minh Cư là nơi quái quỷ gì? Tại sao trước giờ chưa từng nghe qua a?!!"
"Kẻ này ngông cuồng như vậy, một lát nhất định sẽ bị những thiên tài kia chỉnh đến thê thảm rồi. Cũng không biết là nhà ai dưỡng ra loại cuồng đồ này."
"........................"
Đứng trước sự tự đại của Độc Cô Duy Ngã, trên chỗ đài cao kia rốt cuộc cũng có người không nhìn được.
Một thanh niên mặc đạo bào màu xám tro khẽ phi thân, người nhẹ như yến rơi vào trong lôi đài, đứng đối diện với Độc Cô Duy Ngã.
"Chấn Tinh Tông, bài danh thứ 378, Phùng Kiệt." Thanh niên chắp tay, báo ra tôn danh. Sau đó, mới nâng mắt đối diện với Độc Cô Duy Ngã, dùng giọng điệu của trưởng bối đến khuyên nhủ.
"Vị tiểu huynh đệ này, tâm tình của ngươi ta có thể hiểu. Thiên tài, không có ai là không phải hạng người cao ngạo cả. Chỉ là, cao ngạo thì cao ngạo, nhưng phách lối như vậy...sẽ chết rất thảm a..."
Liếc xéo Phùng Kiệt, Độc Cô Duy Ngã chỉ ngoáy ngoáy lỗ tai, đối với lời nói của gã cũng làm như không thấy :"Chết thảm hay không ta không biết. Nhưng loại mặt hàng như ngươi mà cũng dám lên giọng dạy đời ta sao?"
"Ta ngông cuồng, tự đại là bởi vì ta có thực lực đó. Còn ngươi, ngươi có không?"
Sắc mặt Phùng Kiệt hơi chìm xuống. Chỉ là lúc này, trọng tài của lôi đài là một lão chấp sự của Ngự Kiếm Thần Tông đã hô vang bắt đầu.
Chỉ chờ thời khắc này, thân ảnh của Độc Cô Duy Ngã liền đã cấp tốc xông về phía Phùng Kiệt. Miêu đao Trường Tương Tư trong tay hắn phảng phất cũng không còn là đao, mà đã biến thành một thanh trường thương quất thẳng lên ngực Phùng Kiệt.
Lôi điện kích xạ, theo một tiếng 'răng rắc', Phùng Kiệt liền bị đánh bay ra khỏi lôi đài. Cả người đập thẳng xuống đất, không rõ sống chết.
Độc Cô Duy Ngã lãnh ngạo đứng trên lôi đài, khinh thường nhìn Phùng Kiệt đã bất tỉnh nhân sự kia :"Xem ra, ngươi là không có thực lực đó a. Còn làm ta bạch hưng phấn một hồi."
Lúc này, cánh tay giơ cao của lão trọng tài vẫn còn chưa kịp thu hồi thì hai vị thí sinh cũng đã phân ra thắng bại.
Lão có chút không biết làm sao mà nhìn quanh, rốt cuộc chỉ có thể giương cao giọng hô vang.
"Lôi đài số 3, Vọng Minh Cư \- Độc Cô Duy Ngã chiến thắng!"
Một giây trước vừa hô bắt đầu, một giây sau liền đã kết thúc rồi.
Đừng nói là trọng tài, những người xung quanh cũng đều đã nhìn đến trợn tròn mắt.
Chỉ là, nếu nói chuyện này đã đủ để mọi người kinh ngạc. Thì một loạt trận chiến kế tiếp liền đã khiến bọn họ lâm vào đờ đẫn.
Không cần biết thiên tài kia xếp hạng bao nhiêu, tất cả đều không ngoại lệ bị Độc Cô Duy Ngã dùng đao quất bay. Một đao không thắng thì liền dùng hai đao.
Đó là do hắn vẫn luôn đem đao bao lại trong vải đen. Nếu không, những thiên tài này đã sớm đầu thân một nẻo.
Nhưng dù vậy, mức độ cứng rắn của thanh đao này vẫn khiến đám người kiêng kị không thôi.
Trường Tương Tư : MMP! Ta là đao, cũng không phải là cái chảo. Phải dùng đến chặt người a, ngươi dùng đến đập người là có bệnh à.
Chỉ là, oán khí của Trường Tương Tư cũng không có người để ý. Lúc này, thứ bọn họ chú ý cũng chỉ có cái tên Độc Cô Duy Ngã đang nhanh chóng bay về phía đầu của Phong Vân Bảng kia.
Từ một kẻ vô danh, lúc này đã tiến vào 20 vị trí đầu. Ngay cả thí sinh đang chuyên tâm chiến đấu ở chín lôi đài còn lại cũng đều không khỏi bị động tĩnh này thu hút.
Lúc này, theo vị thiên tài bài danh thứ 16 bị quất bay, gia nhập vào số thiên tài bị người dùng cáng khiên đi chữa trị kia. Đã không còn người dám bước lên lôi đài số 3 này nữa.
Phảng phất cũng không phải Độc Cô Duy Ngã khiêu chiến bọn họ \- những thiên tài đời trước này, mà là bọn họ đang khiêu chiến hắn.
"Làm sao? Không còn người ứng chiến nữa rồi?" Độc Cô Duy Ngã nhíu mày trầm tư, dùng ánh mắt cầu cứu hướng phía Kỉ Tình.
Kỉ Tình :........................
Ha hả, ngươi không phải hống hách lắm sao? Bây giờ người ta đều không dám cùng ngươi đánh, ngươi mới biết cầu cứu ta.
Kỉ Tình nâng mắt nhìn Cố Thừa Trạch đang đứng bên cạnh, nói :"Thừa Trạch, ngươi xuống thủ lôi đài đi."
Trong bốn đồ đệ, người làm Kỉ Tình yên tâm nhất, sẽ không phải ai khác ngoài Cố Thừa Trạch.
"Vâng, sư tôn." Cố Thừa Trạch cúi đầu, chậm rãi bước xuống đài cao. Một thân trường bào bạch sắc, trên mặt dù đeo lên mạn sa, nhưng vẫn như cũ khiến người chú mục.
Lúc này, đám người cũng đã chú ý tới hắn là người đứng cạnh Kỉ Tình, nhất thời có chút phỏng đoán.
Thời khắc này, một vị người khiêu chiến cũng vừa bị người đánh rớt khỏi lôi đài. Thấy vậy, Cố Thừa Trạch liền nhân cơ hội này bước lên chỗ lôi đài đó, thế vào chỗ thí sinh kia.
"Vọng Minh Cư, Cố Thừa Trạch, xin thỉnh giáo cao chiêu của các hạ."
Trái ngược với Độc Cô Duy Ngã hùng hổ, tứ không kiêng kị. Cố Thừa Trạch lại biểu hiện vô cùng hữu lễ, tựa như công tử thế gia, khiến người không bắt bẻ được chỗ nào.
Đánh người chạy đi không đánh người chạy lại, mặc dù có phần kinh nghi khi nghe thấy Cố Thừa Trạch cũng đến từ Vọng Minh Cư như Độc Cô Duy Ngã. Nhưng tên thiên tài này vẫn như cũ chắp tay đáp lễ. Cũng không vì hắn tuổi nhỏ mà qua loa.
"Tại hạ Thiên Chiếu Môn, bài danh thứ 472, Bình Lễ."
Lúc này, trọng tài cũng đã gõ vang chuông đồng.
Thế nhưng, Bình Lễ chỉ mới kịp rút kiếm ra. Thì một luồng linh lực tinh thuần đến cực điểm liền đã ập tới, nhẹ nhàng đem gã thổi bay ra khỏi lôi đài.
"Đã nhường rồi." Cố Thừa Trạch gật nhẹ đầu, mỉm cười. Ung dung đưa tay áo ra sau lưng.
Bình Lễ ngơ ngẩn nhìn Cố Thừa Trạch, một lát sau mới cười khổ, chấp nhận sự thật mình đã bị loại, mất đi tư cách tham dự.