Ma Sư Xuống Núi

Chương 141: Chết.




Mắt không thấy tâm không phiền, Kỉ Tình cũng chỉ có thể tìm cách dời đi sự chú ý của mình. Y nâng mắt, hướng Cố Thừa Trạch hỏi :"Đây là rượu gì?"

"Sư tôn nói xem?" Mỉm cười đầy thâm ý, Cố Thừa Trạch còn liếm liếm khóe môi, dùng giọng điệu tà tứ trêu đùa Kỉ Tình.

"........................"

Yêu nghiệt!

Mắng thầm một tiếng, Kỉ Tình liền dời mắt, không muốn nhìn tên nam nhân không đứng đắn này. Nhưng đồng thời, cũng nói ra suy đoán :"Nhất Lộ Tuế Tửu?"

Kỉ Tình suy đoán như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân. Dù sao, ba tên nghiệt đồ này nhìn xem liền đã cảm thấy có mưu đồ bất chính rồi. Khả năng rất cao là muốn dùng Nhất Lộ Tuế Tửu đến chuốc say y để làm chuyện xằng bậy!

Hơn nữa, khi nãy Độc Cô Duy Ngã còn vô duyên vô cớ nhắc tới Nhất Lộ Tuế Tửu và rượu hoa quả...

Ân, nhất định chính là vậy!

Chưa có thời khắc nào, Kỉ Tình lại. cảm thấy tự hào về EQ của mình như bây giờ. Muốn lừa y? Đám nghiệt đồ này đạo hạnh vẫn còn chưa đủ đâu.

Thế nhưng, chưa để Kỉ Tình đắc ý được một giây. Cố Thừa Trạch liền đã lắc đầu, nhún vai đáp lời, khiến cơ mặt của y không khỏi cứng lại :"Sư tôn đoán sai rồi. Đây là rượu hoa quả."

Kỉ Tình :........................

\#Mặt vả đau quá phải làm thế nào bây giờ? Có thể tìm một cái lỗ chui xuống sao?

"Sư tôn, ngài có phải lại suy nghĩ loạn thất bát tao gì rồi không?" Quá hiểu tính cách của Kỉ Tình, nên khi nhìn vẻ mặt 'đặc sắc' của y, Lục Dạ ngay lập tức liền nháy mắt, ý vị không rõ nhìn y. Phảng phất đang nói : Sư tôn, bắt quả tang ngài nghĩ bậy.

"Không có!" Quyết tuyệt phản bác, Kỉ Tình liền mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, dùng bộ dạng cao lãnh đến che giấu xấu hổ của mình.

Lúc này, cười khẽ một tiếng, tránh cho ai đó xù lông, Cố Thừa Trạch cũng không tiếp tục trêu chọc y nữa. Đem nút đậy mở ra, bắt đầu rót rượu cho y, giống như những ngày tháng còn ở Vọng Minh Cư.

Ba tiểu tử này không có nói dối, rượu này quả thật chỉ là rượu hoa quả bình thường, cũng không có bỏ đồ vật gì vào trong như y đã nghĩ.

Bốn người ngồi vây quanh đống lửa, cứ vậy uống rượu, thậm chí ngay cả đồ nhắm cũng không cần. Ngay khi Kỉ Tình còn chưa nhìn rõ được ý đồ của bọn họ, thì Độc Cô Duy Ngã rốt cuộc cũng chịu mở lời :"Sư tôn, đợi sau khi chuyện này kết thúc rồi...Chúng ta cùng nhau trở về nhà, có được không?"

Bàn tay khẽ run, đem rượu trong chén đều làm đổ ra sàn nhà. Nhưng Kỉ Tình cũng đã không còn tâm tư bận tâm đến nó nữa. Phượng nhãn mở to, kinh ngạc nhìn ba nam nhân đang ngồi trước mặt mình. Cho rằng chính mình đã nghe lầm...

"Ngươi...vừa mới nói gì? Bổn tọa..."

"Sư tôn, ngài không nghe lầm. Đại sư huynh vừa nói, sau khi xử lý xong chuyện của Thái Ly, tìm nhị sư huynh rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau trở về Tiêu Dao Đỉnh." Ở bên cạnh, ánh mắt Cố Thừa Trạch cũng chậm rãi nhu hòa xuống, ôn thanh lặp lại.

Một lần nữa được chính miệng Cố Thừa Trạch xác nhận, Kỉ Tình vẫn như cũ không dám tin tưởng nổi. Y siết chặt ly rượu, sau đó lại nới lỏng. Cứ siết chặt rồi lại nới lỏng, thâm tâm loạn thành một cuộn tơ vò.

Hắn nói...là 'chúng ta', mà không phải là 'ta'...

Phảng phất biết rõ Kỉ Tình đang băn khoăn vấn đề gì, Lục Dạ cũng cười khẽ giải thích :"Chúng ta, là bao gồm cả ta, ngài, đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, năm người."

4000 năm đấu đá, ngao du thiên hạ, bọn họ cũng đều đã sớm mệt mỏi rồi. Giờ khắc này, thứ duy nhất mà bọn họ muốn làm, chỉ là...

"Cùng trở về Đỉnh Tiêu Dao."

"Nhưng Vọng Minh Cư, cũng đã sớm tan thành tro bụi rồi..." Kỉ Tình gục đầu nói, chăm chú nhìn vào đốm lửa sáng bừng nơi đáy mắt của mình.

"Vọng Minh Cư không còn..." Bàn tay chuyển dời, năm ngón tay đan vào tay y, Độc Cô Duy Ngã liền chân thành tường thuật :"Nhưng không phải chúng ta vẫn còn có ngài sao, sư tôn?"

"Chỉ cần ngài còn ở đây. Môn đồ Vọng Minh Cư, cũng sẽ không bao giờ tan vỡ."

Một khắc này, Kỉ Tình chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh thật nhanh. Dù y đã cố ổn định khí huyết lại, nhưng vẫn như cũ không thể khiến khỏa tâm đang nhảy loạn này yên bình được một phút giây.

"Các ngươi...bốn người các ngươi..." Đồng ý cùng ta quay trở về?

"Sống là đồ đệ của Hàn Ảnh Chân Quân, chết cũng chỉ làm ma của một mình ngài." Rõ ràng là không có chuẩn bị trước. Nhưng ba người bọn họ, vẫn là đồng thanh đồng ngữ nói ra lời này.

Thế nhưng, vào những lúc như vậy, EQ của Kỉ Tình cũng sẽ thường xuyên bị lật xe :"Nhưng bổn tọa cùng bốn người các ngươi..."

Đống tình cảm hỗn loạn này phải làm cách nào gỡ ra được chứ? Muốn quay trở về làm tình sư đồ trong sáng thánh khiết, đó căn bản đã là chuyện không thể nào!

Nhìn bộ dạng rối rắm của Kỉ Tình, ba người bọn họ liền đưa mắt nhìn nhau. Rốt cuộc, vẫn là Cố Thừa Trạch thở dài đứng ra bày tỏ quan điểm :"Chúng đệ tử đều biết..."

"Nhưng đồng thời, bọn ta cũng không ngại." Nhợt nhạt cười, Cố Thừa Trạch liền cho Kỉ Tình một viên kẹo đường cuối cùng :"Dù sao trước kia, không phải năm người vẫn sống cùng nhau như vậy sao?"

"Dù đã 4000 năm, mối quan hệ cũng đã thay đổi. Nhưng sư tôn vẫn là sư tôn, bốn người bọn ta vẫn là bốn người bọn ta. Chưa từng thay đổi qua."

Không biết có phải uống rượu hơi nhiều hay không. Cảm thấy khóe mắt có chút nóng, Kỉ Tình chỉ có thể rũ mắt che giấu cảm xúc đang dần mất khống chế của mình, bắt đầu phản bác :"Ta vừa lớn tuổi, vừa xấu xí, tính cách còn tệ hại như vậy. Có chỗ nào tốt để các ngươi thích đâu chứ!"

"Thích một người còn cần lý do sao? Những tật xấu của sư tôn, chúng ta đều có thể bù đắp cho ngài."

"Ngài không biết nấu ăn, Độc Cô Vô Song có thể làm. Ngài xấu tính, không nói lý lẽ, Lục Dạ có thể thay ngài làm lành, dỗ dành ngài."

"Ngài xấu xí...mặc dù không quá thiết thực, nhưng không phải còn có ta phụ trách xinh đẹp như hoa sao?" Ánh mắt Cố Thừa Trạch dịu dàng nhìn Kỉ Tình, tình cảm bên trong, còn nóng bỏng hơn cả ngọn lửa bên cạnh.

Lúc này, Độc Cô Duy Ngã cũng không chịu thua kém chen lời :"Còn có ta. Về sau sư tôn không cần làm gì cả, cứ để ta làm hết mọi chuyện cho ngài!"

Khốn kiếp! Đám nghiệt đồ này rốt cuộc là có cho y đường từ chối không a! Chơi như vậy là phạm quy rồi!

\*\*Sư tôn, rất tiếc là : Không!