"Thừa Trạch, ngày mai xuống núi tìm người sửa nhà đi."
Đang đi lên, nghe Kỉ Tình căn dặn, Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền gật đầu, ngoan ngoãn hồi đáp :"Vâng sư tôn, ngày mai ta sẽ đi."
"Ừ." Khẽ gật đầu, Kỉ Tình mới nói với bốn người bọn họ :"Tối nay ủy khuất các ngươi. Sáng mai ta sẽ kiểm tra linh căn, dạy các ngươi tu đạo."
"Đa tạ sư tôn." Đám tiểu tử ngay tức khắc liền vui mừng bái tạ, cũng không phàn nàn gì nữa.
Đêm rất nhanh liền đến, bốn người dùng đống pháp bào Kỉ Tình ban cho lúc nãy làm thành chăn, mền, bày ra ở xung quanh nhà gỗ.
Về phần Kỉ Tình? Đương nhiên là nghỉ ngơi ở trong phòng.
Lúc này, y cũng đang chuẩn bị đi tắm. Nhưng nghĩ tới bây giờ đã có bốn cái đồ đệ, y cũng không khỏi nhiều ra một chút ý định.
Đồ đệ là để làm gì?
Yêu thương? Cưng chiều? Xác thực cần, nhưng đồng thời cũng cần đem ra sử dụng a.
Y cũng không phải là người cao cả đến mức chỉ cần đưa ra, không cầu hồi báo.
Càng nghĩ, ý định này của Kỉ Tình cũng càng thêm kiên định. Rốt cuộc, y liền bắt đầu lựa chọn đối tượng.
Độc Cô Duy Ngã? Lục Dạ? Trên người bọn hắn vẫn còn có thương thế, không thể chạm nước.
Cố Thừa Trạch? Ài, đứa nhỏ này xác thực rất ngoan ngoãn, nhưng nếu việc gì cũng để hắn làm thì giống như có chút...không quá phúc hậu rồi a.
Vậy thì liền chọn tiểu tử Độc Cô Vô Song kia đi.
"Vô Song, đến đây."
Đang lót y phục xuống đất cùng với Độc Cô Duy Ngã, Độc Cô Vô Song liền ngẩng đầu nhìn sang, đáp :"Vâng, sư tôn."
Hắn lập tức đem y phục để xuống, bước vào trong nhà gỗ. Khi nhìn thấy Kỉ Tình, hắn liền cúi đầu vấn đạo.
"Không biết sư tôn có gì căn dặn?"
"Đi theo ta." Liếc mắt nhìn hắn, Kỉ Tình liền hướng về cửa sau đi tới. Thấy thế, Độc Cô Vô Song cũng không nói nhiều, đi theo sau lưng y.
Phía sau nhà tranh là một chỗ ôn tuyền nhỏ. Nước nóng trong ôn tuyền, là do Kỉ Tình dùng hỏa hệ linh thạch đến uẩn dưỡng. Nơi đây cũng là nơi tắm của riêng y, ngay cả bốn đồ đệ cũng không cho phép tiến vào.
Độc Cô Vô Song mặc dù không biết sư tôn vì sao lại đưa hắn đến đây. Nhưng đó cũng không trở ngại hắn bắt đầu đánh giá khung cảnh xung quanh.
Bốn phía sương trắng mịt mù, từng tảng ngọc thạch lỏm chỏm khắp nơi. Góc trái ôn tuyền trồng một cây mai trắng thật lớn, cánh hoa như tuyết trắng, không ngừng rơi rụng vào trong ôn tuyền, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Vốn đang thưởng thức khung cảnh xung quanh, Độc Cô Vô Song rất nhanh liền đã không còn tâm tình du ngoạn nữa. Bởi vì lúc này, Kỉ Tình lại đang đứng bên cạnh bờ hồ, đưa lưng về phía hắn, bắt đầu thoát y phục.
"Sư...sư tôn...ngài..." Độc Cô Vô Song cuống quýt kinh hô, cổ họng gần như sắp xoắn lại. Bị tràng cảnh trước mắt làm ngơ ngác tại chỗ.
Kỉ Tình tháo dây buộc tóc ra, một mái tóc đen liền tùy ý buông xuống đến hông. Bạch y bị y tiện tay cởi ra, rơi vào trên đất, đồng thời cũng được thu hồi vào giới chỉ.
Bất quá, da mặt Kỉ Tình vẫn còn chưa dày đến mức thoát y trước mặt đệ tử. Nên vẫn còn chừa lại một chiếc quần dài. Mà nửa người trên đều đã xích lõa.
Dù gì y cũng từng là người sống ở hiện đại. Nên việc cởi trần ở trong mắt y cũng không phải là chuyện to tác gì.
Nhưng việc này, rơi vào trong mắt Độc Cô Vô Song lại khiến hắn tim đập loạn xạ.
Dáng người Kỉ Tình rất cao, chí ít cũng từ 1m8 trở lên. Thuộc kiểu người mặc vào nhìn ốm, cởi ra lại có thịt.
Da y vô cùng trắng, phảng phất do ngọc thạch đúc thành, so với đám bạch ngọc trong hồ lại càng phải tinh mỹ hơn vô số lần. Bả vai không quá rộng, bắp tay thon thả nhưng lại hữu lực.
Mái tóc dài phủ xuống, khiến eo của y lại càng thêm tinh tế, không mềm mại như nữ nhân, nhưng lại khiến người khí huyết cuộn trào.
"Ngẩn ra làm gì? Tới kỳ lưng cho ta."
Bên tai truyền tới âm thanh trong trẻo, không mảy may gợn sóng. Độc Cô Vô Song mới lấy lại tinh thần, phát hiện Kỉ Tình không biết đã xuống nước từ bao giờ. Hắn liền luống cuống chạy đi tìm bông tắm.
Kỉ Tình nhàn nhã ngồi trong nước, chỉ lộ nửa người trên ra khỏi mặt nước, tùy ý để nhị đồ đệ hầu hạ.
Nếu biết trước có đồ đệ là loại trải nghiệm tốt như vậy, y đã sớm nhận đồ đệ từ mấy vạn năm trước rồi.
Động tác của Độc Cô Vô Song ban đầu còn có chút lủng củng. Nhưng rất nhanh liền đã quen tay quen việc, khiến Kỉ Tình thoải mái đến sắp ngủ thiếp đi.
Y thì vui vẻ rồi, nhưng một người khác lại không thoải mái như vậy.
Cách y gần đến thế, quanh quẩn trong khoang mũi Độc Cô Vô Song đều là mùi hương thanh lãnh như lục thảo thấm vào phế phủ trên người y.
Mùi rất thơm, nhưng lại khiến tâm thần hắn rối loạn.
Trong lúc chà lau, ngón tay hắn đôi khi còn vô tình lướt qua da thịt mát lạnh cùng mái tóc mềm mại kia. Khiến tay hắn như bị bỏng, vội vàng rụt lại, không dám chạm vào.
Lần đầu nếm trải loại cảm giác này, Độc Cô Vô Song chỉ cảm thấy thần trí hỗn loạn, nhất thời không biết làm sao. Tựa như ở trong lòng, có thứ gì đó đang bị câu ra.
"Vô Song, ngươi và ca ca ngươi năm nay mấy tuổi rồi?"
"Tuổi mụ của đệ tử...là 13." Âm thanh Độc Cô Vô Song bỗng dưng có chút khô khốc, run rẩy.
Không phát hiện điều này, Kỉ Tình vẫn còn đang nhắm mắt dưỡng thần :"13 sao? Vẫn còn nhỏ a."
Lúc y bằng tuổi hắn, y giống như vẫn còn đang chật vật trong ngoại môn Ngự Kiếm Phái...
Nhận thấy lực đạo của hắn giống như đang ngày càng yếu đi, Kỉ Tình liền hừ hừ vài tiếng :"Dùng sức một chút...ân..."
Chỉ là, ngay lúc này, Độc Cô Vô Song bỗng dưng lại đứng phắt dậy, ném bông tắm sang một bên, cuống cuồng cáo tri y.
"Sư...sư tôn...đồ nhi có việc gấp...phải đi trước..."
\*\*Sư tôn, ta chỉ muốn hỏi ngài một câu thôi :"Are you sure?"
\*\*Hôm nay đăng chương hơi trễ nha cả nhà.