Sau khi tỉnh lại Hình Diệp giữ im lặng rất lâu. Anh bảo Tào Thiến cởi dây truyền dịch trên người mình, sau đó ngồi trầm mặc trên sân thượng.
Nghiêm Hòa Bích đau lòng ngồi cạnh Hình Diệp. Còn Quan Lĩnh và Tào Thiến thì ngồi thành hàng cố nín cười.
“Cô… Còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?” Nghiêm Hòa Bích dè dặt hỏi.
“Quên rồi.” Hình Diệp lạnh lùng trả lời, sau đó đứng lên nói: “Tôi về phòng thay quần áo đây.”
Tào Thiến rất mạnh, lúc ngăn Hình Diệp lại cô xé rách kha khá quần áo trên người anh, nên giờ nom rất chật vật. Vả lại Hình Diệp cũng cần về phòng tắm táp để tỉnh táo lại một chút.
Bốn người yên lặng xuống lầu. Mọi người đưa mắt nhìn một mình Hình Diệp quay về phòng bệnh ở tầng 12 tòa nhà số 3, lúc này bóng lưng của anh thật sự rất kiên cường.
Nghiêm Hòa Bích đấm mạnh một cú lên vách tường, đau xót nói: “Hệ thống thật quá đáng, nó lại dám đối xử nhẫn tâm như thế với một cô gái đáng yêu như Tiểu Diệp Tử!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Phía sau hắn bùng lên một tràng cười sảng khoái.
Nghiêm Hòa Bích đờ đẫn quay đầu lại, chỉ thấy Quan Lĩnh và Tào Thiến cười đến mức suýt nữa bò lê bò toài ra đất. Quan Lĩnh cười không đứng thẳng được, Tào Thiến thì ổn hơn chút, cô ngồi trên xe lăn dùng tay chống vào tường, tay kia che miệng cười.
“Hai người có vô cảm quá không? Tiểu Diệp Tử thê thảm vậy mà!” Nghiêm Hòa Bích khó chịu nói.
“Bọn tôi… Không phải… Ha ha ha ha ha!” Quan Lĩnh cười không thở nổi, hắn vỗ vỗ bả vai Nghiêm Hòa Bích nói: “Cậu không hiểu được đâu, bình thường đại lão hay bày ra dáng vẻ gặp thần giết thần gặp ma giết ma, kết quả hiện giờ lại… Ha ha ha ha ha ha….”
Hãy tha thứ cho hắn vì đã không thông cảm còn cười trên nỗi đau của người khác, nhưng chẳng phải cũng đã ngăn được Hình Diệp nổi điên, lại còn không bị thương gì rồi sao… Phụt! Ha ha ha ha ha!
Hình Diệp sầm mặt tiến vào phòng bệnh khóa trái cửa lại, đoạn ngồi trên người ngẩn người một phút mới rút tấm gương ra khỏi túi đeo.
Trên mặt kính chi chít những dòng “Ha ha ha ha ha” đỏ tươi dầm dề.
“Đừng cười, giúp tôi phân tích quy luật phát tác của chứng điên cuồng đi.” Hình Diệp thở dài: “Bệnh này thuộc về tâm lý, nếu thật sự phát tác nhất định cũng là do thứ gì đó ở bên ngoài kích thích. Trước đó cậu nói hôm qua tôi cũng phát bệnh một lần, là ở trong tình huống nào vậy?”
“Ha ha ha… Khụ khụ khụ.” Tấm gương cười đến mức thở không ra hơi: “Để tôi nhớ lại đã nào, hôm qua… Khi đó chúng ta đang tăng thêm độ thiện cảm. Khi đó tôi đã có thể nói chuyện được, và đang nhắc anh ở thế giới đầu tiên anh cũng từng đóng giả nữ, lúc đó ngực còn là thật, không cần dán ngực giả. Sau đó anh nói, “Rõ ràng tôi là nam, tại sao hệ thống luôn thích…”. Nói đến đây, chứng điên cuồng bèn phát tác.”
Hình Diệp: “…”
Đúng lúc nãy cũng là khi anh muốn nói giới tính chân thực của mình với Nghiêm Hòa Bích, chứng điên cuồng mới lộ ra.
Nghĩ đến đây, anh mở cửa thò đầu ra. Thấy Tào Thiến và Quan Lĩnh đang cười điên cuồng ngoài cửa, Hình Diệp ra vẻ bình thản nói: “Tào Thiến, vào đây một chút.”
Tào Thiến đẩy xe lăn đi vào.
So với Quan Lĩnh, Hình Diệp tin tưởng Tào Thiến hơn.
Lúc nhìn thấy anh Tào Thiến đã nói “Tấm gương”, chứng tỏ cô biết rõ chuyện của gương. Lúc đó còn có Nghiêm Hòa Bích nên Hình Diệp không hỏi, bây gờ cần hỏi cô một vài chuyện.
Vả lại trong lòng anh có một suy đoán, cũng cần Tào Thiến giúp đỡ chứng minh.
Sau khi đi vào, Tào Thiến nói rõ chuyện đạo cụ của người chơi phục mệnh cho Hình Diệp. Cô ghi âm và viết lên giấy như thường lệ, định ngay mai sẽ đưa cho Hình Diệp xem.
“Tôi không rõ gương quen anh như thế nào, nhưng độ thân mật giữa hai người rất cao, khoảng chừng 80. Như tôi là Lâm Lâm chỉ đạt được 30, cô ấy cũng chỉ có thể nói chuyện chứ chưa thể nói cho tôi biết cơ thể hiện thực nằm ở chỗ nào.” Tào Thiến rút thiên nga thủy tinh từ trong ngực ra.
“Trước kia tôi thích cậu vậy hả?” Hình Diệp nhìn về tấm gương.
Gương đáp: “Hứ, đương nhiên rồi. Nhưng đổi thế giới một cái là anh quên tôi ngay, đồ lừa đảo!”
Độ thiện cảm hơn 80 ư? Hình Diệp chọt chọt tấm gương, anh không rõ tại sao mình lại thích một tấm gương không nhìn thấy mặt như thế.
“Cô hãy ghi lại toàn bộ chuyện cần nói cho tôi lên giấy, ngày mai lúc 0 giờ sáng hãy cố gắng ở cạnh tôi, rồi cùng tấm gương giúp tôi nhớ lạ.” Hình Diệp dặn dò: “Chúng ta chỉ có thể tiết kiệm được thời gian cho tôi khôi phục trí nhớ. Hôm nay những gì xảy ra ở khoa Phụ sản đã khiến tôi có cảm giác không ổn lắm, luôn cảm thấy con số mỗi đêm tăng 1 ký sinh vật mà hệ thống nói không đúng. Chúng ta cần tốc chiến tốc thắng.”
“Được.” Tào Thiến gật đầu.
“Mặt khác, hãy giúp tôi thử nghiệm một chuyện.” Hình Diệp hít một hơi thật sâu: “Đối với việc chứng điên cuồng phát tác, tôi có một suy nghĩ, hiện giờ cần thử một chút.”
Dứt lời anh nói với Tào Thiến: “Tào Thiến, thật ra tôi là nam…”
truyện boylove hay Lời còn chưa dứt anh lại bắt đầu nổi điên. Tào Thiến dùng ga giường trùm kín lên người Hình Diệp, dùng một tay đè anh lại, nửa tiếng sau khôi phục tỉnh táo.
Lần này Hình Diệp không bực bội, anh lập tức gọi Quan Lĩnh vào để hắn cởi quần áo ra cho mình mượn mặc. Trong tủ quần áo của chủ nhân cơ thể này chỉ có váy ngắn, trừ quần áo bệnh nhân ra thì ngay cả một chiếc quần cũng không có.
Sau khi mặc đồ nam của Quan Lĩnh, Hình Diệp lại nổi điên. Tào Thiến thành thạo trùm ga giường và che miệng anh lại, sau đó lại nửa tiếng mới khôi phục tỉnh táo.
Lăn qua lộn lại một hồi lâu cũng đến 8 giờ sáng. Quan Lĩnh hai ngày không ngủ, lúc Hình Diệp phát điên hắn bình tĩnh ngồi ngủ gà ngủ gật trên ghế.
Sau khi tỉnh lại Hình Diệp nói với hai người: “Xem ra chứng điên cuồng phát tác là có quy tắc. Mỗi khi tôi muốn hoặc nói với người khác mình là nam, nghĩa là mong muốn của chính tôi trái ngược với nguyện vọng của cơ thể gốc. Dưới sự kích động đồng thời của hai bên, chứng điên cuồng sẽ bị khơi dậy. Đương nhiên có lẽ còn có nguyên nhân khác, nhưng trước mắt có thể xác định điểm này. Xem ra tôi không có cách nào nói sự thật với Nghiêm Hòa Bích được, chờ qua thế giới này hẵng tính.”
“Thật ra tôi cảm thấy cứ không nói cũng tốt.” Quan Lĩnh vừa ngáp vừa nói: “Chúng ta còn cần mã QR của cậu ta đấy. Lỡ may cậu ta biết anh là nam… Đều là đàn ông, mặt mũi sỉ diện bị mất, có lẽ cậu ta sẽ không chung đội với chúng ta nữa đâu.”
Hình Diệp im lặng.
“Vì chữ viết và hình vẽ của tôi đều sẽ bị thiếp lập lại vào lúc 12 giờ đêm, mã QR đặc thù trong điện thoại di động lại không thể chụp màn hình hoặc là chụp ảnh lưu lại được, chỉ có thể dựa vào ghi nhớ, xem ra trước mắt thật sự cần Nghiêm Hòa Bích.” Hình Diệp nói: “Chờ thế giới này kết thúc, nhất định tôi sẽ trịnh trọng thẳng thắn và xin lỗi cậu ta.”
Quan Lĩnh đổi lại quần áo của mình. Thấy Hình Diệp lấy từ trong tủ ra một chiếc váy yếm jeans dài đến đầu gối để tiện hoạt động, phối với một chiếc T shirt màu trắng, dưới chân là đôi giày trượt ván màu trắng, Quan Lĩnh không khỏi ngơ ngác một lúc, đoạn than thở: “Đại lão, chị Diệp à, anh mặc thế này xinh đẹp quá, chẳng trách thằng nhóc Nghiêm Hòa Bích kia lại thần hồn điên đảo. Ngay cả tôi biết rõ thân phận của anh mà cũng không kìm được liếc thêm mấy lần đấy.”
Tào Thiến nói: “Xinh đẹp hơn tôi nhiều, trẻ trung xinh xắn, chẳng trách Nghiêm Hòa Bích lại coi anh là học sinh. Trong tủ đồ của anh có nhiều váy ngắn sexy, còn có Hán phục và váy xòe loli, sao lại không mặc, như thế mới trưởng thành hơn nhiều.”
Hình Diệp hít một hơi thật sâu: “Tất cả trang phục tiện cho hoạt động đều là kiểu trẻ trung ngây thơ. Chúng ta đang ở trong một bệnh viện rất nguy hiểm, có rất nhiều quái vật ký sinh, chẳng lẽ tôi phải mặc váy lễ phục dài chân đi cao gót chạy à?”
Đúng lúc đó gương ở bên cạnh cũng nói: “Tôi vẫn cho rằng mình đẹp trai nhất, nhưng nếu đổi giới tính có lẽ còn thua kém anh rất nhiều. Ôi, Claire của tôi, cô gái xinh đẹp của tôi ơi, cô thật sự là người xinh nhất đất nước này.”
Tấm gương bắt chước giọng điệu của gương thần trong thế giới thứ nhất, nghịch ngợm vô cùng.
Hình Diệp tức đến mức chống nạnh nhìn cả ba người, nhưng sau một lúc cũng không khỏi bật cười.
Dù không có ký ức, nhưng có đồng bạn thật tốt quá.
Hình Diệp dứt khoát cùi không sợ ghẻ nữa, anh dùng gương soi để trang điểm nhẹ, đánh phấn nền che khuyết điểm, lại chọn màu son trẻ trung nhã nhặn tô lên môi.
Thấy tấm gương cười không ngừng lại được, anh dứt khoát hôn cậu một cái, lưu lại vệt son môi trên gương.
“Á? Anh anh anh…” Gương cả kinh đến mức nói lắp: “Anh dê tui nha!”
Hình Diệp cười xấu xa nói với gương: “Giờ tôi là mỹ nữ hệ thanh xuân, một chàng đẹp trai như cậu được tôi hôn thì hẳn bên cậu mới là người dê chứ nhỉ?”
Tấm gương phát hiện Hình Diệp thật sự khác với anh của ngày xưa. Trong thế giới đầu tiên, anh có thân phận người con gái đẹp nhất nước, có ngực thật, nhưng biểu hiện của anh vẫn rất đàn ông nam tính. Mặc dù bên ngoài thì không thèm để ý, nhưng trong lòng vẫn kháng cự việc giả gái.
Chỉ là anh có thể kiềm chế cảm xúc của mình, cố gò ép mình phải nhẫn nhịn.
Nhưng bây giờ, Hình Diệp lại có… Cái cảm giác dứt khoát phóng túng, dù sao cũng chẳng có cách nào thay đổi tình hình, chi bằng cứ hoàn toàn lợi dụng.
Hình Diệp không còn kiềm chế nữa bỗng trở nên tự do hơn, cũng tùy ý hơn. Anh vẫn thông minh như thế, nhưng lại càng dễ đón nhận người khác, cũng đón nhận chính mình.
Hệ thống phong ấn trí nhớ của Hình Diệp là để giới hạn sức mạnh của anh. Giả gái và chứng điên cuồng cũng để áp chế khí thế của Hình Diệp, nhưng xem ra hiện tại lại phản hiệu quả mất rồi.
Kẻ mạnh chân chính, sẽ vĩnh viễn có thể có động lực thay đổi cảnh khó khăn, chứ không phải là oán trời trách đất.
Trên mặt gương xuất hiện một cậu trai trẻ đang bụm mặt, cậu đang mở to mắt len lén nhìn Hình Diệp.
Tào Thiến lơ đãng nhìn thấy người trong gương, lập tức cô vô cùng hoảng hốt vì nét đẹp đó, suýt nữa tuột tay làm rơi vỡ thiên nga thủy tinh trong tay.
“Sao thế?” Hình Diệp nghe thấy tiếng hít thở của Tào Thiến trở nên dồn dập thì tỉ mỉ chú ý tới.
“Anh xem gương kìa…” Tào Thiến chỉ chỉ tấm gương.
Hình Diệp quay đầu lại, và khi nhìn thấy gương mặt trong gương, anh cũng không khỏi ngây người.