Mã Phu

Chương 17




Mã Phu cảm thấy Tiểu Tứ Tử năm đó đã trở lại. Y rất cao hứng nhưng đồng thời cũng rất khó chịu. Cứ nghĩ nhé, mỗi đêm ngươi bị một nam nhân dư thừa kim thương hành hạ từ tối cho đến tận lúc hừng đông, trước khi vào triều hắn còn vén vạt áo triều phục lên, bắt ngươi bồi hắn đến một cái hồi mã thương, là người đại khái sẽ chịu không nổi.

Cho nên, y hai ngày nay đi đường mà hai chân lúc nào cũng run rẩy.

Nếu tiểu tử hắn muốn dùng biện pháp này để ta không thể ra ngoài gặp Thành Hưng, vậy hắn nên chết đi thì hơn. Mã Phu trong lòng thầm oán thán.

Hoàn hảo tiểu tử này cũng có việc phải ra ngoài. Thật giống một lão đầu nhi* chủy chủy thắt lưng, y thật không biết nên đa tạ lục hoàng tử chưa từng gặp mặt đó như thế nào nữa. Ít nhất bốn ngày, y có thể không phải cực nhọc rồi.

Kỳ thật Lục Phụng Thiên đã muốn đi gần một ngày rồi, chính là Mã Phu bị nam nhân kia gây sức ép thảm thương nên hiện mới từ trên giường đứng lên.

Nha hòan Lục Châu kia đại khái đã biết ta cùng tướng quân của nàng đang làm gì a. Ngẫm lại, y cảm thấy hơi lo lắng. Hai ngày này ngẫu nhiên Bính Kiến lại tìm đến Phụng Thiên cùng Lưu Thẩm, y tổng cảm thấy được ánh mắt nàng nhìn mình có một chút khinh thường.

Nếu việc này đến tai Biện Thanh Nghi hay là đám người tể tướng, họ nhất định sẽ gây khó dễ cho Tiểu Tứ Tử. Không biết Tiểu Tứ Tử có đem miệng Lục Châu tháo xuống hay không? Ân… chắc chắn rồi, hắn rất khôn khéo, không có khả năng không lưu ý đến điểm này. Nghĩ đến đây, Mã Phu lại thấy yên tâm.

Ngồi trong mã phòng ở hậu viện, một bên phơi nắng một bên nghĩ muốn tâm sự. Mấy sư phụ ở mã phòng cũng thường xuyên nói chuyện lui tới với y, họ biết y là ân nhân của Lục tướng quân cho nên đối xử y phải nói là rất tốt.

Ta có thể hay không cùng Tiểu Tứ Tử cứ như vậy quá cả đời? Sờ sờ mặt mình, y cuối cùng cũng hiểu, bản thân đã không tài nào bỏ xuống được nữa.

Đời này ta thật sự nghĩ muốn cùng Tiểu Tứ Tử ở cùng một chỗ. Tiểu Tứ Tử kia âm hiểm, ích kỷ, cá tính đó, đại khái chỉ có ta mới có thể bao dung hắn. Đó là nếu hắn thật tâm tốt với ta, bằng không ta sẽ hung hăng dùng một sợi dây thừng, cột hắn ở một nơi rất xa, chỉ cần lúc nào hắn là thật tâm, lúc đó ta mới nới dây, thả hắn ra.

Rất nhanh, Mã Phu bị giấc mộng không thực tế của mình đánh tỉnh. Y làm sao đánh lại hắn, đừng nói giỡn chứ.

Ai, ta là một người nam nhân, lại là một gã chăn ngựa hôi thối, hơn nữa, ta vừa già vừa xấu, bề ngoài hoàn toàn không thể so sánh với mỹ mạo xinh đẹp của Biện Thanh Nghi. Hơn nữa ‘Đại Nghi công chúa’ quả thật là một nữ tử rất tốt. Của ta địa vị, của ta học thức, thậm chỉ của ta võ công cũng không cách nào mang lại lợi ích cho Lục Phụng Thiên.

Tiểu Tứ Tử, có thể hay không…vứt bỏ ta?

Một con ngựa màu xám bất chợt cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm liếm tay phải Mã Phu. Mã Phu đưa tay trái ôn nhu vuốt ve đại não túi của nó.

Hẳn là không thể nào, hắn như vậy bám ta, hơn nữa. . . Ngọc bội ta đưa hắn năm đó hắn vẫn mang trên người. Nếu hắn thật sự không nghĩ muốn ta, cớ gì hắn vẫn cưỡi con ngựa mà ta đưa hắn, giữ thứ gì đó ta tặng hắn? Những thứ này đại biểu cũng chẳng có gì đáng giá.

Hơn nữa hắn cũng nói, hắn chính là mượn cái danh con rể tể tướng để làm việc, một năm sau, chờ cho địa vị vững vàng, đợi đến khi nhận được thánh chỉ phong soái đi trấn thủ biên cương, ta liền có thể cùng hắn không cần để ý đến cái nhìn của người khác, tự do tự tại, sống cho riêng mình.

Nghĩ đến nam hài kia ở trên giường vẻ mặt rạng rỡ, nói cái gì khi đến quân doanh sẽ phong cho y làm Bật Mã Ôn, ánh mắt như dương quang tràn ngập nhu tình, làm cho y cũng phải nở nụ cười, hai dấu ngoặc bên miệng hằn sâu, lộ ra mấy cái răng vàng nhạt.

Đột nhiên, khóe mắt thổi qua một bóng người.

Lưu Thẩm? Cửa lớn không đi mà lại đi cửa sau?

Mã Phu chăm chú nhìn, dù thế nào cũng cảm thấy Lưu Thẩm đang khoác áo choàng, bộ dạng thập thò kia thực rất khả nghi. Dù sao cũng không phải con gái đã xuất giá, nghĩ muốn giấu người khác lại càng khiến sơ hở chồng chất. Mà ngặt nỗi, Lưu Thẩm lại cho rằng hành động của mình là rất kín đáo, thần không biết, quỷ không hay a, hoàn toàn không để ý đến nam tử có dáng đi kỳ quái phía sau.

Rời khỏi phủ Hộ Quốc tướng quân một đoạn không xa, Lưu Thẩm liền mướn cỗ kiệu. Điều này càng tiện hơn cho việc theo dõi của nam nhân, một cỗ kiệu to lớn thật không ai có thể không để mắt tới. Cỗ kiệu hướng tới phía tây kinh thành phồn hoa, ngừng lại ở đường cái, trước cửa Nghênh Nhân Lâu.

Vừa thấy Nghênh Nhân Lâu, nam tử thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng. Nghĩ rằng mình và nơi này thật rất có duyên, lần đầu tiên đến kinh thành, tại đây y đã gặp lại Lục Phụng Thiên.

Quan sát Lưu Thẩm rời khỏi cỗ kiệu sau đó nhỏ to với tiểu nhị đứng trước cửa. Tiểu nhị ngay tức thì dẫn Lưu Thẩm đến tầng hai của quán.

Nam tử xét thấy quần áo của mình cũng không đến nỗi nên thẳng tiến đến cầu thang chuyên dụng ở bên ngoài, đường hoàng bước lên lầu hai.

Điếm tiểu nhị nhanh chào đón. Nam tử ngay lập tức đặt vào tay hắn một khối ngân trán, thấp giọng nói “Cho ta đến phòng cách vách với vị phu nhân vừa rồi, nhã thất cũng được.”

Tiểu nhị xem xét khối bạc trong tay, bật cười như nở hoa “Gia, ngài yên tâm, cam đoan sẽ phục vụ ngài chu đáo. Gia, ngài chú ý dưới chân, trên lầu thỉnh!”

Lầu hai của Nghênh Nhân Lâu, nhã thất cùng thất phòng, tên phòng cũng thật có ý tứ “Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Lưu Quang. Thiên Xu là quý nhất, Lưu Quang là tiện nghi nhất. Nói là tiện nghi kia cũng cần có năm mươi hai bạc rồng mới có thể vào được, dân chúng bình thường làm sao có thể với tới.

Mã Phu hiện tại an vị ở Khai Dương. Không thể a, hắn cũng không muốn ngồi trong nhã thất đắt tiền như vậy a (nhiều chuyện nó thế), chính là Lưu Thẩm đang ở Lưu Quang cách vách, y không vào đây cũng không được.

Tùy tiện gọi vài thứ, *** tiểu nhị mới lui ra, đóng cửa lại. Sau đó, y nhanh chóng đến gần tấm ngăn, bắt đầu cẩn thận nghe lén.

“Hương Bình…” Giọng đàn ông, có vẻ là hơi lớn tuổi, nghe qua có chút kích động.

Thanh âm này… ?

“Ngươi kêu ta đến đây để làm gì? Ngươi cũng biết cho người truyền tin đến cho ta là chuyện vô cùng không ổn. Nếu để tiểu thiếu gia biết…” Đây là giọng của Lưu Thẩm.

“Ta biết, nhưng người có thể giúp ta lúc này chỉ có ngươi…Ta có thể cùng ngươi nói chuyện không?” Thái độ của nam nhân thật sự hạ xuống rất thấp.

“Ngươi cùng với ta, một cái nữ tì thì nói chuyện gì chứ?” Lưu Thẩm có điểm kiêu căng.

“Hương Bình, ta biết năm đó ta thật có lỗi với ngươi, chính là ta cũng không có biện pháp a. Ta rất muốn lấy ngươi, rước vào cửa lớn, nhưng…”

“Ngươi muốn lấy ta? Ngươi nói nghe thật hay! Ngươi nếu muốn ở cạnh ta, tại sao còn làm chuyện đó với Hoa Tượng quả phụ?” Giọng nói của Lưu Thẩm đột ngột lên cao, vô cùng kích động.

Nguyên lai nam nhân ở bên kia vách là Lục lão gia. Mã Phu càng lấy làm tò mò. Không nghĩ tới Lưu Thẩm cùng Lưu lão gia lại có ẩn tình. Càng bất ngờ là, Lục lão gia bình thường không dám nói tiếng nào trước mặt Lục phu nhân thì ra lại là một nam nhân vô cùng phong lưu.

“Ta đây đều là vì ngươi. “

“Vì ta? Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ngươi bị sắc đẹp của ả ta mê hoặc…”

“Hương Bình, ngươi ngẫm lại, nếu không có chuyện của Hoa Tượng quả phụ, gian tình giữa chúng ta sớm đã bại lộ, ngươi cũng không có khả năng sống an an ổn ổn cho đến tận ba năm trước. Lấy cá tính của phu nhân ta, chỉ sợ nàng đã sớm đem ngươi…”

“Chính là, chính là… Hài tử của ta, hài tử của ta… Ô ô…”Lưu Thẩm anh anh khóc to.

“Hương bình, đó là không có biện pháp. Nếu ngươi không bỏ đứa nhỏ, ngươi một nữ tử chưa xuất giá bụng đột nhiên lớn lên, người khác nhất định sẽ nghi ngờ…”

“Ngươi còn dám nói, không biết xấu hổ! Ô ô… Năm đó ngươi nói sao với cha ta, nói gì phải hảo hảo chiếu cố ta, kết quả thì sao hả? Ngươi chẳng những biến ta thành nha hoàn còn hủy đi sự trong sạch của ta, làm bụng ta to lên, cuối cùng lại không dám rước ta vào phủ. Ta chấp nhận làm thiếp, vậy mà…vậy mà ngươi cũng không dám. Thế nhưng còn bức ta bỏ đứa nhỏ. Ta chưa từng thấy qua người nào nhẫn tâm như ngươi.”

“Hương Bình, ta biết ta có lỗi với ngươi. Ngươi cũng thấy kết cục của quả phụ rồi đó, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi biến thành như vậy, hơn nữa…không phải ta đã mang con của quả phụ đó tặng cho ngươi. Hiện giờ đứa bé kia rất có tiền đồ, ngươi coi như cũng thể sống an lành. Mọi việc cho qua, có được không, Hương Bình?”

Lục lão gia này thật có tài dỗ dành người khác nha. Mã Phu nghĩ.

“Đứa bé kia có tiền đồ thì liên quan gì ngươi? Hắn là do ta nuôi lớn, là một tay ta giáo dục. Hơn mười năm, ta chịu bao đau khổ, ngươi biết không? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng nghĩ sẽ chia sẻ công lao gì với ta.” Nghe tới đây, Lưu Thẩm liền nhìn ra tâm cơ của Lục lão gia nên liền gay gắt cự tuyệt.

“Hương Bình, đừng như vậy, mấy năm đầu không phải ta vẫn âm thầm giúp đỡ ngươi đó sao? Nếu không các ngươi cô nhi quả phụ làm sao có thể dễ dàng sống sót.”

“Ngươi giúp ta? Hừ! Ta xem ngươi chính là thừa dịp ta còn trẻ trung xinh đẹp nên mới muốn ngoạn ta một chút thôi. Bằng không, tại sao chỉ vừa qua hai năm, người liền đối ta hờ hững.” Lưu Thẩm không khỏi tính toán nợ cũ.

“Ai, ta cũng muốn đi tìm ngươi a, chính là phu nhân ta, nàng đã muốn phát hiện. Ta không muốn liên lụy ngươi nên mới không tìm ngươi. Ngươi ngẫm lại xem, sau đó ta có đi tìm những người khác hay không?”

“Hừ, ta xem ngươi không phải không muốn đi tìm người khác, mà là không dám đi! Nữ nhân kia không phải quản lí ngươi rất gắt gao sao?” Tuy lời nói thì hung hăng nhưng có thể cảm nhận được Lưu Thẩm đã bắt đầu mềm lòng.

“Hương Bình…” Thanh âm bỗng nhiên hạ thấp.

Mã Phu đem lỗ tai dán chặt lên vách, chính là không thể nghe thấy gì. Qua một lúc lâu mới nghe Lưu Thẩm u oán hít một hơi.

“Ta tối nay ở phía tây đường cái, tại khách *** phòng số một Địa Tự chờ ngươi…Hương Bình, ngươi không biết ta nhớ ngươi thế nào đâu…”

Lưu Thẩm lại khóc .

Mã Phu cơ hồ có thể đoán được tình cảnh hiện tại bên kia vách ngăn. Đại khái là Lục lão gia một tay ôm Lưu Thẩm, một tay vì nàng lau nước mắt đi.

“Ngươi không phải mỗi lần đến đều ở phòng số một Thiên Tự sao? Sao lần này lại đổi đến Địa Tự?” Sau khi uống xong tách trà, không khí liền trở nên bình ổn, hai người lần nữa bắt đầu nói chuyện với nhau.

“Ai, đừng nói tới chuyện đó. Ngươi cũng không phải không biết ta cùng Hoài Tú đến phủ tướng quân tìm đứa bé kia, Lục phủ ta hiện tại…Ai! Đứa bé kia thủ đoạn quá độc ác!”

Mã Phu sờ sờ cái ót của mình, nguyên lai Tiểu Tứ Tử đã bắt đầu trả thù Lục gia.

“Ngươi…xứng đáng! Ai kêu năm đó các ngươi đối xử như vậy với hắn, hiện tại van xin thì có ích gì?”

“Ta nghĩ ta tự mình đến cầu hắn, hắn tốt xấu gì cũng hội xem ta là cha hắn mà phóng Lục phủ một con ngựa. Không nghĩ tới…hắn ngay cả đại môn cũng không cho ta cùng Hoài Tú tiến vào.” Lục lão gia than thở.

“Đó là đương nhiên. Đứa bé kia trời sinh chính là một kẻ bạc tình. Đừng nói ngươi làm cha mà không dưỡng quá hắn một ngày, ngay cả năm đó kia…” Lưu Thẩm bỗng nhiên không nói nữa.

Mã Phu trong lòng vừa động. Loáng thoáng đoán ra mấy chữ chưa kịp thốt ra của Lưu Thẩm.

“Năm đó kia gì?”Lục lão gia hỏi lại.

“Chính là một gã chăn ngựa. Ta cũng không dám một mình kể công. Tiểu thiếu gia có thể có được ngày hôm nay, gã chăn ngựa kia cũng có không ít công lao. Lúc trước, ta lừa tiểu thiếu gia gã chăn ngựa kia đã ly khai, hắn thế nhưng không tra hỏi liền một mực tin tưởng. Làm cho ta nghĩ hắn đối gã chăn ngựa kia không có bao nhiêu lưu luyến, nhưng mà nhìn cách cư xử của tiểu thiếu gia mấy ngày gần đây không giống như đối người nọ vô tình. Ai, dù sao ta cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Đứa bé đó nếu không phải nhờ uống sữa của ta mà lớn lên, ta nghĩ hắn sẽ đối ta…”

Mã Phu cảm thấy y có thể hiểu được nguyên nhân vì sao năm đó Tiểu Tứ Tử không có đi tìm y. Hắn nhất định là cứng đầu cứng cổ, nghĩ rằng, nếu y không đi tìm hắn thì hắn cũng không hội đi tìm y.Tưởng tượng đến tình cảnh đó, tâm nhất thời lại chùng xuống.

“Ngươi lo cái gì? Dù sao gã chăn ngựa kia cũng là một ngoại nhân, sao có thể so với chúng ta, có cùng chung huyết thống chứ?”

“Ngươi không biết… gã chăn ngựa kia cùng tiểu thiếu gia hắn… ai! Ta chỉ lo hắn sẽ hại đến tiền đồ phú quý của tiểu thiếu gia thôi.” Giọng nói của Lưu Thẩm có chút lo lắng.

“Hương Bình, mặc kệ gã chăn ngựa kia, sau này chúng ta hãy bàn sau. Ngươi biết không, ta hiện tại vô cùng hối hận, phu nhân của ta cùng ba đứa con cũng đều rất hối hận. Hiện thân tộc ở nhà đều hy vọng có thể làm cho đứa bé kia chấp nhận ghi tên vào gia phả. Ngươi ngẫm xem, nếu hắn nhận cha mẹ thì chuyện của chúng ta tự nhiên cũng không thành vấn đề, cho dù ta đem ngươi rước về nhà, dùng kiệu tám người khiên thì gia tộc của ta cũng như của phu nhân ta cũng tuyệt đối không dám hé răng nói một lời. Hơn nữa, thân phận tư sinh tử của đứa bé kia cũng có thể vứt bỏ, hắn đường đường là Hộ Quốc tướng quân, nếu cả đời đều mang cái danh đó thì quả thật không tốt chút nào. Hương Bình, ngươi thật không muốn chúng ta cả nhà đoàn viên vui vẻ sao? Chờ ta cưới ngươi làm vợ, ngươi sẽ không còn là Lưu Thẩm nữa. Ngươi sẽ là mẹ hắn. Cứ nghĩ đến hắn bảo ta cha, gọi ngươi mẹ, tương lai hắn có con, ta và ngươi sẽ trở thành ông, thành bà. Hương Bình…”

Ngay cả Mã Phu nghe lén cũng bị lời nói của Lục lão gia làm cho tâm động không thôi, huống chi Lưu Thẩm Lưu Hương Bình đã chịu cảnh cô tịch gần hai mươi năm nay.

Khi Mã Phu rời khỏi Nghênh Nhân Lâu, Lưu Thẩm đã đáp ứng buổi tối sẽ đến khách *** gặp Lục lão gia, đồng thời cũng ưng thuận việc giải quyết khúc mắc giữa Lục Phụng Thiên và Lục gia sao cho thật chu tòan, tận lực khuyên hắn phóng cho Lục gia một con ngựa. Tất nhiên, nếu có thể khiến Lục Phụng Thiên chịu nhận tổ quy tông thì còn gì bằng.