Ma Pháp Của Cô Vợ Bí Ẩn

Chương 38: Thành Giao




Dao Tinh Vũ đi đến gần Kim Nhất Bình, ghé sát vào tai bà ta nói nhỏ. Khi cô vừa nói xong thì Kim Nhất Bình bỗng nhiên biến sắc, gương mặt bà ta tái hẳn đi, miệng lắp bắp, liên tục xua tay.

“Không được, tôi không làm được! Cô hãy tìm người khác đi!”

Dao Tinh Vũ nhíu mày, bà ta không phải không làm được mà căn bản chỉ là một kẻ chết nhát, ham sống sợ chết.

“Bà thử nghĩ đến Diệc Tâm đi, con bé vẫn chờ bà đến cứu đấy!”

Kim Nhất Bình nghiến răng căm hận chống tay đứng dậy, hố sâu này bà ta không thể nào không nhảy vào.

Dao Tinh Vũ đưa tay ấn bà ta ngồi xuống ghế, cô dùng lực mạnh nhất có thể, vừa đe dọa vừa thương thảo. Kế hoạch này nhất định phải dùng bà ta!

Kim Nhất Bình chỉ tay vào mặt Dao Tinh Vũ, hai mắt hằn lên những tia máu đỏ quạch.

“Mày nhất định sẽ sống không yên ổn đâu!”

Dao Tinh Vũ mỉm cười. Loading...

“Trước kia tôi vốn dĩ vì sống ở nhà họ Tư, chịu sự hành hạ của mấy người mà một ngày cũng không được yên ổn. Nhưng bây giờ thì khác rồi, tôi họ Dao, không phải họ Tư, bà đừng có hù dọa tôi. Chắc bà không hề xa lạ với Dao gia chứ?”

Kim Nhất Bình điếng người, bà ta biết Dao gia, so với Bạch gia ở thành phố Trữ Châu này thì Dao gia cũng giàu có bề thế không kém.

Tư gia tuy cũng kinh doanh về đá quý nhưng so với Dao gia thì vẫn lép vế hơn hẳn về số lượng sản phẩm tiêu thụ ra thị trường. Sản phẩm của Tư gia cũng không được đánh giá cao về mẫu mã như những sản phẩm tinh xảo của Dao gia chế tác.

“Sao mà mày lại là người của Dao gia được? Không thể nào!”

“Vậy để tôi khai thị cho bà nhé, quản gia Kim. Người mẹ đáng thương của tôi, người mà các người ngày đêm rủa xả không ngừng là ‘hồ ly tinh’ chính là Tiểu thư nhà Dao gia đấy! Sao nào, bây giờ bà muốn làm việc cho Tư gia hay Dao gia đây, lựa chọn đi.”

Sắc mặt của Kim Nhất Bình tái nhợt như kẻ chết trôi, bà ta biết mình không thể không chấp nhận yêu cầu của Dao Tinh Vũ được. Ai mà ngờ con cóc ghẻ mà Tư gia ngày ngày hành hạ trước kia bây giờ một bước lại trở thành Tiểu thư của Dao gia giàu có, uy danh như vậy kia chứ!

Bà ta gật gật đầu, cả người ủ rũ như con gà mắc mưa.

“Được, tôi sẽ làm!”

Dao Tinh Vũ nhoẻn miệng cười hài lòng. Kim Nhất Bình thật sự là một kẻ cứng đầu, khó đối phó, một phần là do sự trung thành gần như tuyệt đối của bà ta đối với Hạ Hồng Yến, không dễ mà một sớm một chiều thay đổi được.

Dao Tinh Vũ quay lại phía sau, nhìn Dao Phương.

“Chú Phương, cho người đưa quản gia Kim đây về Tư gia nào!”

Dao Phương cùng với Nhị Tứ, Nhị Ngũ đến gần Kim Nhất Bình, xốc vai bà ta đứng dậy.

“Quản gia Kim, đi thôi! Chúng tôi đưa bà về!”

Dao Tinh Vũ vẫn thong thả thưởng trà, liếc mắt nhìn Kim Nhất Bình.

“Nhớ lời tôi nói đó quản gia Kim, trong vòng ba ngày, mang thứ đó đến khu rừng cây bách cách Tư gia năm trăm mét vào lúc sáu giờ tối giao cho tôi!”

“Khi nào thì cô mới thả Diệc Tâm ra?”

Dao Tinh Vũ nhanh chóng đặt tách trà xuống bàn, nhíu mắt nhìn bà ta.

“Ngay khi tôi nhận được thứ tôi muốn! Bà lập tức nhìn thấy Diệc Tâm ở nhà. Con bé sẽ không mất một cọng tóc, được chứ?”

Kim Nhất Bình gật đầu trước khi bước ra khỏi cửa.

Dao Phương nhanh chóng quay trở lại, cúi người hỏi khẽ.

“Tiểu thư, đứa trẻ đó thì thế nào? Chúng tôi đã đưa đến đây rồi!”

Dao Tinh Vũ đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.

“Để tôi ra nói chuyện với nó, đừng làm nó hoảng sợ!”

Diệc Tâm là một đứa trẻ nhỏ thó, tuy đã bảy tuổi nhưng lại chỉ cao cỡ Tiểu Thiên mà thôi, hai gò má cũng tròn trịa nhưng nhem nhuốc, có lẽ nó vừa bị dọa khóc một trận, bây giờ vẫn còn rấm rứt, sụt sịt.

Đột nhiên Dao Tinh Vũ cảm thấy thương cảm, chuyện của Kim Nhất Bình là do bà ta tự làm tự chịu, còn đứa trẻ này chẳng có tội tình gì cả, cũng không nên làm cho nó hoảng loạn.

Dao Tinh Vũ bước đến gần Diệc Tâm, vuốt mái tóc dài rối bù của nó.

“Con tên gì? Có sợ lắm không?”

Diệc Tâm đưa đôi mắt tròn đen lay láy nhìn Dao Tinh Vũ chằm chằm. Nó chưa bao giờ nhìn thấy một người nào xinh đẹp như thế trước đây, nếu như ban nãy bị những người mặc áo đen bắt mang đi khiến nó không ngừng sợ hãi thì bây giờ người trước mặt nó chẳng phải là một cô tiên xuất hiện để cứu nó hay sao?

Trong những câu chuyện mà nó đã từng nghe kể thì chẳng phải đều miêu tả cô tiên cực kỳ xinh đẹp hay sao?

“Con tên Lư Diệc Tâm, cô là cô tiên phải không ạ? Con chưa từng thấy ai xinh đẹp như cô cả!”

Dao Tinh Vũ bị lời nói ngây ngô của Lư Diệc Tâm làm cho vui vẻ, thoát khỏi tâm trạng nặng nề khi phải đối thoại với Kim Nhất Bình ban nãy.

“Bé con, cô không phải là cô tiên đâu, nhưng con đừng sợ, cô đưa con đến nơi này có nhiều bánh kẹo, quần áo đẹp nhé!”

Dao Tinh Vũ cúi xuống lau nước mắt trên gương mặt của Diệc Tâm, rồi nắm lấy tay con bé.

“Chú Phương, chuẩn bị xe đi, chúng ta về lại Dao gia.”

Dao Phương kinh ngạc trước quyết định của Dao Tinh Vũ.

“Tiểu thư, cô tính mang đứa trẻ này về Dao gia hay sao? Dù sao nó cũng là cháu gái của Kim Nhất Bình, không thể nào mang về nhà được! Nếu Dao chủ nhân biết cô tùy tiện như vậy chắn chắn sẽ không vui.”

Dao Tinh Vũ vẫn tỏ ra cương quyết.

“Chú Phương, mẹ tôi có nói chú nghe theo quyết định của tôi trong lúc hành động kia mà, chú quên rồi sao! Nó chỉ là một đứa trẻ chưa biết gì thì có nguy hại gì chứ, sao có thể nhốt nó một mình ở nơi hoang vắng như vầy. Chuyện của người lớn thì người lớn giải quyết với nhau, bất đắc dĩ lắm tôi mới phải lôi trẻ con vào thế này!”

Dao Phương gật đầu.

“Vâng, tôi đã hiểu thưa Tiểu thư. Để tôi ra chuẩn bị xe cho cô!”