Ma Nữ Yêu Nghiệt

Chương 8




Lang Vương tức giận đá văng cái bàn va vào vách tường bể nát. Anh gầm lên:

“Giỏi lắm Ma Thiên Tuyết. Ta chỉ có đi một lúc mà nàng dám trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Thiên Tuyết vẫn đang vui vẻ quên cả trời đất. Sau khi vớt chàng thư sinh đem về. Cô cả người cũng ướt hết. Sai đám thuộc hạ đi nấu nước ấm. Cô thích tắm nước nóng nha. Vừa cởi xiêm y xong bước vào thùng nước tắm. Một bóng người như gió bay vào. Cô chỉ kịp vơ một chiếc áo mỏng quấn quanh người. Thiên Tuyết hét lên:

“Ra ngoài!”

Dáng vóc nàng thon thả. Bầu ngực căng tròn. Vòng eo nhỏ nhắn. Được quấn quanh một chiếc áo mỏng càng làm người ta nổi lên dục vọng muốn chiếm hữu. Nếu là người khác chắc chắn sẽ xông tới nhưng anh biết cô đang tức giận. Anh cũng vừa bước chân vào liền hối hận. Nhưng khi nhìn thấy nàng, lửa trong người anh lại càng bốc cao. Anh đứng yên không động đậy.

Thiên Tuyết muốn lấy kiếm chém người. Đây không có kiếm. Muốn giết người nhưng lại không nỡ ra tay. Chỉ một tiếng động nhẹ cô cũng biết người tới là ai nha. Cô phải lặp lại một lần nữa:

“Đi ra ngoài! Muốn ta móc luôn cặp mắt của ngươi sao? Mà còn nhìn.”

Đôi mắt sắc bén như dã thú của Lang Vương lướt qua từng nơi da thịt của Thiên Tuyết khiến cô rùng mình. Cô hình như đã quên mất anh vẫn là một nam nhân nha. Giống nuôi một con Lang ở trong nhà. Bất cứ lúc nào không cẩn thận sẽ bị cắn một miếng nha.

Lấy lại được lý trí. Anh mới chịu lui ra. Trước khi đi vẫn nói:

“Ta đợi cô ở ngoài!”

Thiên Tuyết vội tắm rửa qua loa. Mặc xiêm y chỉnh tề bước ra ngoài. Cô nghiêm mặt nói:

“Có việc gì sao?”

Lang Vương không biết mở miệng làm sao. Nhìn gương mặt nghiêm túc của Thiên Tuyết anh lo sợ:

“Ta không thích cô đưa người lạ mặt vào Ma Cung. Đặc biệt là nam nhân.”

Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi:

“Tại sao?”

A Lang tức giận:

“Ngươi còn hỏi nữa. Ngươi chỉ có thể ở gần ta thôi.”

Thiên Tuyết buồn cười con A Cẩu ngốc này. (Nam Chính: Ta mới ngu ngốc). Cô giả vờ hỏi:

“Người là gì của ta?”

Lang Vương giận hồn nói:

“Ta là nam nhân của ngươi nha!”

Thiên Tuyết ngu ngơ hỏi:

“ Là nam nhân của ta? Tại sao ta lại không biết chứ?”

Lang Vương không chịu thua:

“Ngươi ăn chung ngủ chung với ta rồi nha. Lúc đó, người chứng tỏ là của ta rồi.”

Cô cảm thấy đau đầu hỏi:

“Khi nào sao ta không nhớ?”

Lang Vương nói tiếp:

“Lúc trong rừng đó. Ngươi nhớ đi.”

Thiên Tuyết cười nói:

“Đừng nói lúc ta hôn mê bất tỉnh và bị thương nha. Đó là tình huống bắt buộc thôi.”

Cô nhớ lại lúc sau khi hôn mê tỉnh lại. Đã thấy mình ôm chặt A Lang không buông. Còn ngoài ra thì cô vẫn nhớ không có gì xảy ra nha. Cô chỉ được cho ăn, được uống nước thôi. Và có một cái đuôi đi theo nữa.

Thiên Tuyết không biết. Trong đàn sói có một luật lệ. Nếu như con cái chủ động dựa dẫm vào con đực đồng nghĩa nói cũng đồng ý làm bạn đời với con đực đó.

Một hiểu lầm nho nhỏ dẫn đến A Lang luôn đi theo chăm sóc cho Thiên Tuyết suốt đường đi. Như nghĩa vụ chăm sóc cho bạn đời.

Lang Vương gương mặt đỏ đến có thể nặng ta máu:

“Ta không cần biết. Ngươi mau đem trả nam nhân đó về chỗ cũ đi.”

Thiên Tuyết ngang bướng nói:

“Ta không trả. Ta thích nuôi hắn ngươi làm gì được ta?”

Anh hùng hổ bước đi:

“Được, ta đem vứt hắn ra ngoài.”

Cô níu tay hắn lại:

“Khoan, hắn đang bất tỉnh nha. Đem vứt ra ngoài hắn chết sao? Cho hắn ở lại vài ngày đi.”

Thiên Tuyết cũng không muốn vì một tên nam nhân mà khiến Lang Vương không vui. Mà tại sao cô lại sợ hắn không vui nhỉ?

Cô mệt mỏi lăn lộn trên giường. Nhớ lại lời nói của A Cẩu ngốc khiến cô vui vẻ. Từ khi, cha mẹ cô mất. Ngoài người bạn là A Liên ra. Cô chỉ có một con trung khuyển là Lang Vương thôi. Một thời gian dài ở cạnh nhau. Cô cũng phát hiện. A Cẩu không còn là một thiếu niên ở trong rừng chung với bầy sói nữa. Lang Vương luôn bên cạnh cô mỗi ngày. Được Bất Đạt huấn luyện trở thành thuộc hạ đắc lực bên cạnh cô. Nhưng một ít dã tính vẫn còn. Anh ta đã trưởng thành. Trở thành một nam nhân không tính là mỹ nam nhưng cũng được gọi là thanh tú. Nét hoang dã trên gương mặt càng làm cho anh thêm kiêu ngạo như một con Lang Vương độc nhất. Chỉ những lúc bên cạnh cô mới bộc phát tính ngây thơ không phòng bị thôi.

Anh bực bội đi về phòng. Anh thật sự muốn chém chết trên thư sinh trắng trẻo kia. Yếu đuối như thế thì làm được gì. Chỉ vướng tay vướng chân mà thôi. Ở trong đàn sói, ai mạnh nhất mới có thể có tiếng nói trong đàn. Anh muốn canh tranh công bằng cũng không được. Một kiếm đơn giản cũng có thể giải quyết hắn ta. Lang Vương nhìn vào một góc phía Tây của căn phòng:

“A Nhất!”

Một bóng đen xuất hiện, quỳ dưới đất. Cất tiếng nói:

“Có thuộc hạ.”

Lang Vương lạnh lùng nói:

“Dọn sạch căn phòng này.”

A Nhất đáp:

“Thuộc hạ làm xong ngay.”

Anh sống trong rừng nên trực giác nhạy bén hơn con người. Được Bất Đạt huấn luyện nên chỉ một hơi thở nhẹ anh cũng biết ai đang ở đâu rồi.