Ma Nữ Nghê Thường

Chương 244




Tuy là đầy trời bão cát gào rít, tuy là trong lồng ngực lửa giận sôi trào, nhưng Luyện nữ hiệp cũng không rối loạn, vừa rồi hãm một cước đã khiến nàng rõ ràng biết được chỗ lợi hại của vùng cát này, mặc dù nàng ỷ vào khinh công vô song trực tiếp như lưu tinh cản nguyệt mà hướng về phía bên kia, nhưng cũng biết đối với cát chảy kia chính là tránh được liền nên tránh, trong điện quang hỏa thạch nhìn một lần liền nhìn thấy thùng nước gây họa kia đã bị vùi lấp một nữa vào trong cát vàng —— thùng nước trữ, như có như không mà xoay người một cái, không khách khí mà lướt qua đáp xuống ở phía trên.

Dù lướt qua như thế nào, nhưng dù sao là phân lượng của một người trưởng thành, vừa đáp xuống, chính là bỗng nhiên liền trầm xuống, tệ hơn chính là cát chảy xung quanh theo sự trầm xuống này mà lắc lư tuột xuống, mà ngay cả nữ tử vốn đã bị vùi lấp hơn phân nửa cũng lập tức bị cuốn xuống không ngừng vùi mất không còn dấu vết!

Thấy người bỗng nhiên biến mất, trong mắt thiếu nữ lóe lên lệ khí, mặc kệ bị cuốn xuống như thế nào, chỉ dán mắt nhắm chuẩn vị mà vươn cánh tay ra hết mức, mãnh liệt đưa tay cứng rắn đâm sâu vào cát vàng mềm mại, từng chút bắt được vạt áo kia liền dồn hết sức mà kéo lên! Cũng may mà vừa mới vị vùi lấp không lâu, một cái kéo lại này liền cứng rắn đem người kéo lên khỏi mặt cát một chút, mà tay kia của trại chủ cũng không có nhàn rỗi, nhân lúc này liền nhanh chóng đem cát vàng xung quanh toàn bộ đào lên, cuối cùng làm cho ngực của đối phương tạm thời thoát khỏi miệng cát.

Nữ tử đầy người bụi cát lần nữa có được không khí, trong lúc nhất thời thở gấp liền ho vài cái, gương mặt kia bởi vì ho khan mà nổi lên ửng đỏ bất thường, bờ môi lại thiếu đi vài phần huyết sắc, có lẽ là do hạt cát này chèn ép —— giờ phút này phía dưới đầu gối đều đã chui vào cát chảy Luyện nữ hiệp đã rõ ràng cảm nhận được sự đè ép của cát vàng đối với tứ chi, liền biết rõ nàng hơn nửa người vị chôn vùi nhất định là không tốt, cũng liền mím môi nén xuống cơn tức giận, chỉ cẩn thận từng li từng tí mà ôm lấy người, làm cho đối phương dựa trên người mình thuận khí ho vài cái.

Bắt kịp rồi, quả nhiên cái gì cũng đừng mơ tưởng từ trong tay mình cướp người đi! Trong lòng Luyện trại chủ tựa hỉ hoàn uẩn*, lại rốt cuộc là âm thầm thở dài một hơi, tính sổ gì gì đó sau này lại nói, việc cấp bách vẫn là trước rời khỏi nơi quái quỷ này a.

(*Vui vẻ nhưng vẫn còn hờn giận)

Nàng khoan dung rộng lượng mà nghĩ kiềm lại tức giận rồi tính sổ sau, thật sự khiến cho có người không ngờ đến, nữ tử trong lòng khó khăn hô hấp, e rằng cũng liền không biết chuyện đó, lại vẫn dám trước tiên cẩt giọng khàn khàn mà hét lớn, nói ra những lời như lửa cháy đổ thêm dầu. Tốt, rất tốt! Trong lòng Luyện trại chủ lại bùm bùm phát ra tia lửa, cũng cắn răng lạnh lùng mà đáp lại.

Tuy là tức giận tranh cãi, chỉ là Luyện trại chủ xưa nay thẳng thắng đơn giản, trong lòng nghĩ như thế nào liền nói như vậy. Rõ ràng nói thắng muốn có họa cùng chịu, cho dù là người không thể bảo toàn, nhưng thi thể đương nhiên cũng là của mình a? Cho dù thi thể không thể bảo toàn, như vậy ít nhất cũng phải lưu lại một bộ phận nào đó cho mình đi? Tóm lại, nàng là nhất định không thể tiếp nhận người kia hư không tiêu thất khỏi hậu thế, từ đó về sau lại không tìm thấy mảy may dấu vết nào!

Nhưng không biết vì sao, có lẽ là giọng nói quá ác độc quá mức sát khí, Luyện trại chủ cũng không ngờ tới chính vì một câu nói như vậy của mình khiến cho nữ tử rơi nước mắt...Này, này là làm sao rồi? Nhìn nữ tử quay đầu rơi lệ, thiếu nữ vội vàng không biết nên như thế nào liền có chút chân tay luống cuống, mặc dù nàng xưa nay cảm thấy đối phương tính tình mềm nhũn một chút thân thể kém một chút, nhưng cũng biết, người này từ trong xương tủy là cực trầm ổn khắc chế, có khi thậm chí chính là loại khắc chế này khiến cho bản thân không thích, chỉ là vô luận như thế nào, sự thật chính là từ nhỏ đến lớn bất kể là bị thương tàn khốc hay là khi bị bệnh phát sốt cũng không có thấy nàng rơi lệ, làm sao hôm nay lại...

Sau một lúc thúc thủ vô sách ngắn ngủi, Luyện trại chủ rốt cuộc bình tĩnh lại, gãi tóc thoáng suy nghĩ một chút, đã cảm thấy tám phần là có liên quan đến câu nói muốn chén đầu xuống của mình, nhớ mang máng từng nghe nói thế tục đối với chuyện này là có kiêng kị gì gì đó, cảm thấy chém đầu không tốt, ân...Đúng rồi, gọi là cái gì đầu thân hai nơi chết không toàn thây, chẳng lẽ nàng cũng sợ? Ân, tất nhiên chính là như vậy!

Cân nhắc ra nguyên nhân, Luyện nữ hiệp ít nhiều là có chút ảo não, dù sao vốn không có ý định dọa nàng khóc, hôm nay đưa đến loại cục diện này cũng không biết nên an ủi như thế nào mới tốt, chỉ có thể lập lờ dùng trạng thái mơ hồ để xoa dịu nàng, hơn nữa đối với cái cơ vụng về để che giấu đi trạng thái đột nhiên rơi lệ của người kia, cũng rất là tự giác chu đáo mà thuận theo, không có ý đồ đi chọc thủng nàng.

Sau khi chu đáo xoa dịu nàng, khúc nhạc dạo ngắn này qua đi rất nhanh, cơn tức giận cũng bất tri bất giác tiêu tán đi rất nhiều, Luyện nữ hiệp lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ thẫm tràn ngập cát bụi, cảm thấy vẫn là tiếp tục hành động mới thỏa đáng, liền lại cúi đầu lần nữa đào bới lớp cát vàng kia —— thùng trữ nước bị vùi lấp kia mặc dù đã chìm vào trong cát, chỉ là rốt cuộc vẫn có tác dụng, trước mắt nàng bất quá chỉ là bị cát vùi đến đầu gối, cũng đã thành công đem người bên cạnh kéo lên một ít, xem như đã hóa giải nguy cơ lớn nhất, dựa theo tiến độ này, đợi đến khi mình bị chôn vùi đến eo, không sai biệt lắm cũng có thể đem phần eo của đối phương kéo trở lên, đến lúc đó tuy rằng vẫn không tính là triệt để thoát hiểm, chỉ là trước tiên liền đi đúng từng bước một.

Luyện nữ hiệp một hoàn toàn là một người theo trường phái hành động, nhưng bên cạnh đó cũng không ít lần luôn thích suy nghĩ lâu dài cân nhắc chu toàn, ví dụ như người bên cạnh đảo mắt cũng phát hiện ra chuyện thùng trữ nước kia. Đối với chuyện này nữ hiệp vốn còn có chút đắc ý, dù sao đây chính là kết quả rõ rệt của việc linh cơ khẽ động, liền cảm thấy đối phương chắc chắn là bội phục mình, không ngờ gia hỏa này hôm nay không biết đã ăn sai cái gì, lại thốt ra một lời cực kỳ không xuôi tai!

Như thế nào gọi là không bằng giẫm nàng cứu lấy nước liền thực tế hơn? Như thế nào là thực tế? Luyện trại chủ trầm mặt, quả thực không thể lý giải mạch suy nghĩ quái dị của người này, nếu không có đối phương nhanh chóng tỉnh ngộ mà nhận sai, ấp úng chuyển đề tài, nàng gần như liền sắp lần nữa phát tác.



Bất quá...Cũng tốt, bởi vì đối phương cảm thấy đuối lý, sau đó cũng không dám lại dễ dàng kháng nghị gì nữa, cũng làm cho kế hoạch cứu người tiến hành có chút thuận lợi. Luyện nữ hiệp đem cơn giận đang dìm xuống trong lòng đều trút lên cát vàng, vùi đầu chuyên tâm đào cát đem người cứu ra ngoài, mà tình huống cũng đúng như nàng sự đoán trước, thậm chí còn tốt hơn chút ít, chờ đến khi thành công đem nửa người trên của đối phương giải cứu ra, chính nàng cũng gần như chỉ chị vùi lấp đến thắt lưng, những lo lắng bị cát vàng nuốt chửng sẽ không xuất hiện lại trong thời gian ngắn, kế tiếp liền chính là...

Luyện trại chủ theo phái hành động làm xong được một bước, cuối cùng bắt đầu phân thần lo lắng tới một bước tiếp theo nên đi như thế nào, tiếp theo sao...Khẳng định cũng không thể đào bới như vậy, cho dù mình có thể đào thân thể này lên một chút, nhưng nàng vẫn là bị vùi ở nơi này, thứ nhất là liền không thể trở lại trạng thái an toàn, thứ hai chân không có thứ gì để giẫm lên, sớm muộn gì nhất định sẽ lại rơi trở về, vậy còn không bằng cứ như vậy là ôm lấy người kia tận lực để cho bị vùi xuống chậm một hút, để đợi viện quân?

Cân nhắc suy tính như vậy, cũng hết lòng tin rằng khi Thiết lão gia tử phát hiện dấu hiệu để lại sớm muộn sẽ tìm đến bên này, nhưng nói cho cùng, loại hành động chỉ có thể trông mong viện quân tuyệt đối không phải là phong cách của Luyện trại chủ, cứ như vậy trong lòng nàng luôn có một chút không cam lòng cùng mâu thuẫn. Cũng đúng vào lúc này, nữ tử lúc trước một mực im lặng không nói rốt cuộc nhịn không được, cầm chặt lấy hai tay thiếu nữ một chút mà truy vấn, muốn biết cuối cùng nàng có tính toán gì, lo lắng nàng có phải hay không là hồ đồ muốn cùng nhau chịu chết.

Khi truy vấn những thứ này, trong đôi mắt kia có thể thấy rõ sự chăm chú cùng sầu lo, cũng làm Luyện nữ hiệp còn vẫn còn tức giận chưa hết cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, người này, lúc bản thân khó bảo toàn vẫn là ngớ ngẩn bận tâm đến những chuyện không cần thiết, có người cùng nhau chịu tội ngược lại liền trở nên sốt ruột lo lắng? Vậy cũng tốt, liền nên để cho nàng cũng nếm thử tư vị sốt ruột luống cuống này, miễn cho luôn khiến bản thân một mình sốt ruột...

Nghĩ đến đây, Luyện nữ hiệp đột nhiên đã biết kế tiếp nên làm thế nào, mà nàng, cũng nghĩ tới liền làm.

Khi thành công đem người kia ném ra ngoài cát chảy, trong lòng Luyện trại chủ tràn đầy sung sướng khi nắm giữ quyền chủ động, thỉnh thoảng có chút giống như báo được đại thù mà cảm thấy sảng khoái, còn lại? Luyện đại trại chủ vốn không nghĩ thêm nửa điểm, đem phong cách hành động phái phát huy đến cực hạn.

Trực giác kỳ thật đã thay Luyện trại chủ làm ra phán đoán, nàng vốn không lo lắng cho mình, dù là bởi vì một lần dốc hết toàn lực nén người đi lại khiến cho cát vàng thoáng chốc liền dâng lên tới trước ngực cũng không lo lắng —— cát này càng hãm sâu lại càng không dễ dàng chìm xuống nữa, cho nên kế tiếp chỉ cần không động đậy, khả năng bị chìm mất cũng không lớn, dù có phán đoán sai lầm, Luyện nữ hiệp cũng cảm thấy mình có thể ở trong cát nín hơi một đoạn thời gian rất dài, nhất định sẽ không giống như người nào đó chật vật như vậy.

Đương nhiên phán đoán này đối phương chưa hẳn đã biết được, cho nên phong thủy luân chuyển, Luyện trại chủ rất là chờ mong chứng kiến đến bộ dáng người vừa được cứu kia gấp đến độ xoay quanh, ân, chỉ cần đừng nóng vội đến phát khóc liền tốt.

Không ngờ, một màn ngay sau đó, nhưng là vượt xa sự dự đoán của bất luận người nào.

Phía bên kia, nữ tử vừa mới thoát hiểm liền xoay người, động tác quả quyết lưu loát, trên mặt không có nửa phần bối rối, nàng chỉ đứng lại nhìn thật sâu sang bên này một lần, sau đó, liền không chút do dự mà bắt đầu hành động.

Nhưng những động tác này mục đích là gi? Ban đầu khi nhìn thấy người kia cơi xuống đai lưng vải chắn cát trên tay chân, Luyện trại chủ đang chìm trong cát còn có chút khó hiểu, thực sự là gấp đến váng đầu rồi sao? Muốn làm dây thừng thì một chút vải như vậy liền còn thiếu rất nhiều a...Ý niệm này còn không kịp hiện lên, đã thấy người kia đem dây lưng đã thắt chặt ngậm vào miệng, kế tiếp dứt khoát quyết đoán làm ra một loạt động tác, lại khiến cho thiếu nữ xưa nay trực giác hơn người cũng ngây người, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng.

Nàng...Nàng đang làm cái gì? Ở đây không phải là sương phòng khách điếm có thể để cho nàng an tâm cài then cửa, nơi này là đại mạc bát ngát đang có bão cát gào thét không chút nào che dấu, vì sao nàng lại không chút do dự mà thoát xuống quần áo? Gương mặt thiếu nữ lộ ra vẻ ngỡ ngàng, nghi ngờ rằng chính mình nhìn lầm, chỉ là xa xa ở phía kia, thân hình trắng nõn kia thật sự từng chút hiện ra, liền nửa điểm do dự cũng chưa từng có, ngay cả tầng che đậy cuối cùng cũng không có lưu lại.

Màn trời hồng nâu, trong bão cát đen vàng, một phần trắng nõn kia là phi thường nổi bật, là rõ ràng như thế.

Không...Không giống, phần trắng nõn kia hẳn là hết sức quen thuộc, hôm nay liền cũng không giống...Chớp mắt mấy cái, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, người kia chính là co người lại, là ngượng ngùng, bại lộ giữa không gian mở như thế căn bản là không thể tưởng tượng được, nàng nhất định sẽ khẩn trương đến mức không được, nhưng...Nhưng giờ phút này dù cho dùng hết sức thị lực, cũng tìm không được một chút không chịu nổi cùng lúng túng trên gương mặt của nàng, nữ tử trong tầm mắt, dù cho thân trần mà đứng, thần sắc cũng là bình tĩnh, y phục trên tay được thắt nối đến nước chảy mây trôi nhanh mà không loạn, cũng chỉ có khi bão cát hung hăng đánh tới, mới có khả năng nhìn thấy thân thể kia sự co rúc rất nhỏ gần như không thể nhìn thấy, động tác nhưng vẫn không có nửa điểm bị ảnh hưởng.



Thiếu nữ nhìn thấy hết mọi thứ không khỏi thất thần, đập vào mi mắt chính là một màn hiếm thấy, dưới bầu trời hồng rực tứ chi không chút nào che đậy cũng nhiễm lên một tầng đạm đạm ánh sáng, theo tứ chi co giãn lưu màu dường như cũng đồng dạng di chuyển, không chói mắt, lại nổi bật lên người kia...Người kia...Thật là đẹp mắt.

Là không phải dễ nhìn giống như ngày thường, làn da trắng noãn dưới cát vàng hắc phong kia, tự nhiên co giãn, sinh cơ bừng bừng, thì ra nàng không chỉ là sẽ thẹn thùng, không chỉ là sẽ co rúm lại, thì ra nàng cũng sẽ như vậy, gần như trở nên dã tính, gần như càn rỡ, ngạo nghễ mà đứng vững vàng, coi thường thế tục trời đất.

Thật sự là, quá đẹp mắt.

Cứ như vậy tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào người kia, thẳng đến khi nghe được có từng tiếng gọi lo lắng truyền đến, thiếu nữ mới phản ứng tới chuyện kết nối y phục kia đã hoàn thành, khi lấy lại ý thức mà nhìn đến lần nữa, nhiều loại chất liệu vải khác nhau đã kết thành một nhảnh dây dài có thể ném đến tầm với, đang bị gió thổi dần dần chếch đi, cũng khó trách lại nàng gấp gáp... Đến đây, Luyện trại chủ lại chớp mắt mấy cái, hít sâu một hơi, trong đầu mới xem như thanh minh, người cũng lập tức đã có tình thần.

Thì ra, nàng có thể làm đến như vậy. Luyện trại chủ sau khi thanh minh liền phối hợp nắm lấy dây dài, nhịn không được mà khóe môi nhẹ cong lên, trong lồng ngực nhảy nhót không thôi, lại không phải bởi vì sợi dây này mà là có nguyên do khác —— thì ra, nàng có thể làm đến như vậy, thì ra nàng chưa bao giờ đối với bản thân khách khí, tuy là ngày thường bị những thế tục quy tắc kia trói buộc, chỉ là thực chất bên trong quả nhiên là giống nhau, cùng mình là giống nhau...Mà dù là có chút không giống nhau, nàng cũng có thể vì mình mà làm đến một bước này!

Đột nhiên xuất hiện nhận thức rõ ràng này khiến cho Luyện nữ hiệp cảm giác sáng tỏ thông suốt, tâm tình vui sướng nhịn không được mà từ trong lòng tỏa ra, hận không thể lập tức liền ôm lấy người kia lăn lộn ba vòng.

Nhưng mà, phần vui vẻ này cũng không duy trì được bao lâu, còn không đợi thành công thoát khỏi nguy khốn, hàng lông mày mỏng của thiếu nữ bỗng nhiên cau chặt, trong phút chốc ngẩng đầu liền nhìn về phía phương xa.

Không thể nhầm được, phía bên kia bão cát đang có người càng ngày càng đến gần, nghe tiếng gọi ầm ĩ thậm chí không chỉ là một người...Là đám người nghĩa phụ! Trong lòng Luyện trại chủ run lên, chợt nhớ tới những dấu hiệu bản thân lưu lại dọc đường lúc trước, lúc này bão cát dần dần yếu đi, nhất định là những dấu hiệu kia dẫn bọn họ một đường tới đây!

Nàng là tính toán được bọn họ sẽ đến, lúc trước cũng ngóng trông bọn họ tốt nhất đến sớm một chút, nhưng trước mắt lại không giống như vậy, đại đại không giống! Thiếu nữ sốt ruột mà động thân, có ý định muốn sớm thoát khỏi nguy khốn, đồng thời theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn nữ tử không chút che dấu kia, đối phương rõ ràng cũng phát giác ra được điểm khác thường, đã biết có một nhóm nam tử đang tới đây, nhưng chỉ là cắn môi, sắc mặt một điểm cũng không thay đổi, động tác kéo dây cũng như trước nhẹ nhàng nhịp nhàng, dường như đó căn bản không có chuyện gì lớn.

Nhưng làm sao lại không có chuyện gì lớn! Luyện nữ hiệp gần như là lòng như lửa đốt, động tác cũng trở nên dùng sức, không thể để cho người khác chứng kiến nàng như vậy, nàng...Nàng ngày thường là dễ xấu hổ như vậy, hôm nay là vì mình mới làm đến một bước này, cũng chỉ mình mơi có thể nhìn thấy một màn như vậy, người ngoài tuyệt đối không thể nhìn thấy, nam nhân tuyệt đối không thể nhìn thấy! Nếu là chịu thiệt thòi lớn như vậy, cho dù nàng có thể bỏ qua, mình cũng sẽ không thể bỏ qua!

Thiếu nữ tâm loạn như ma, nội tức cuồn cuộn, liền trong mắt đều hiện ra tơ máu, lúc trước còn có thể miễn cưỡng nghe đầu bên kia khuyên nhủ, đợi đến khi bóng người lờ mờ hiện ra trong bão cát, liền lập tức trở nên cấp hỏa công tâm, cái gì cũng bất chấp, ra sức kéo lấy dây dài sau đó bỗng nhiên liền động thân tung người lên, mượn một điểm lôi kéo cuối cùng trước khi sợi dây kia căng đứt đem hết toàn lực vút không mà qua, cũng không vì cầu sinh, chỉ cầu sớm một khắc tiến đến bảo vệ thân ảnh trắng noãn kia!

Không có thời gian nhìn xem người đang đến là ai, là ai cũng không quan trọng, cho dù là hướng đạo dẫn đường, cho dù là lão nhân thành tâm tương giao, ai cũng không thể, cũng không có liên quan gì đến thế tục quy tắc, chỉ bởi vì bản thân không cho phép, đơn giản là vì Ngọc La Sát không cho phép!

Đáp xuống đất, ôm lấy, che thân, rút kiếm trong tay!

Người nhìn thấy, đều là địch! Có thể giết!