Ma Nữ Nghê Thường

Chương 201




Một bữa tiệc rượu này kéo dài quá lâu, trở ra lều bạt, đã là vãn hà mãn thiên*

(Ánh nắng chiều đầy trời).

Bầu trời thảo nguyên đặc biệt mênh mông, khi mặt trời lặn cũng liền càng bao la hùng vĩ, màu đỏ và vàng vô tận trải dài từ tầm mắt đến sâu đến tận chân trời.

Đáng tiếc lúc này cũng không có quá nhiều tâm tư để thưởng thức cảnh đẹp, đi theo phía sau vệ sĩ, ta cùng Đường Nỗ một đường vượt qua rất nhiều lều bạt lớn nhỏ, trực tiếp đến bên rìa khu vực tập hợp.

Tâm tình là kích động chờ mong, không tính là vội vàng, nhưng lại tươi sáng rõ nét.

Vẫn chưa giải thích quá nhiều, cho nên Đường Nỗ nhất định cho là ta tại hảo tâm lo lắng thay hắn, mới nói muốn ra tận mắt gặp qua đứa bé kia, hắn tất nhiên liền nói này là cầu còn không được, ngay lập tức liền tự mình cũng ta đi ra. Ra khỏi điểm tập trung lều bạc dường như trở nên rải rác, chính là do đám vệ sĩ cùng những đống lửa trại tạo thành một đường giới tuyến như có như không, lại rời xa đường giới tuyến này hơn trăm mét, theo hướng chỉ của người vệ sĩ liền nhìn thấy trên thảo nguyên có môt tiểu mã đỏ thẫm đang cúi đầu gặm cỏ, tận lực lướt nhìn qua bên cạnh con ngựa, chính là một bóng người nhỏ bé đang co hai đầu gối lại ngồi nghiêm chỉnh trên bụi cỏ xanh tươi.

"Cáp Mã Nhã, tiểu Phi Hồng Cân của ta, con ngồi một mình ở đây làm gì? Phụ thân đến cũng không thèm nhìn sao?" Đường Nỗ nhìn một lần liền thấy đối phương, lập tức la hét sải bước đi tới. Lúc này bản thân ở bên cạnh mới nhìn thấy rõ ràng, bóng người nhỏ bé bị bụi cỏ xanh che khuất kia quả nhiên chính là một tiểu nữ hài nhi, xem ngũ quan chính là một hài đồng đặc biệt non nớt, tóc cắt ngang che trán phía sau thắt bím tóc, trên bím tóc quả nhiên có kết một mảnh khăn lụa đỏ đang đón gió tung bay, kết hợp cùng một bộ y phục đỏ thẫm gọn gàng, mặc trang phục giống như một tiểu chiến binh thảo nguyên, lộ ra mười phân thần khí.

Bất quá tiểu võ sĩ thần khí này rõ ràng là đang vận công."Chờ một chút Đường Nỗ." Nhanh chóng ra tay đem nam nhân đang muốn đưa tay ôm lấy hài tử ngăn lại: "Đừng động, lúc này nàng đang tĩnh tọa ngồi thiền, lúc luyện tập loại chuyện này không thích hợp nhất chính là bị người khác quấy rầy, nếu không nhẹ thì bỏ dở nửa chừng, nặng thì tẩu hỏa nhập ma...Đương nhiên, hài tử của ngươi tu tập còn thấp, còn không đến mức có hậu quả nghiêm trọng gì, bất quá vẫn là đừng đụng vào nàng liến tốt."

"Cái gì!" Đường Nỗ nghe nói liền cả kinh lui về một bước dài, gương mặt lo lắng, ngay cả tiếng nói đều thấp xuống rất nhiều: "Này, đây là tà môn gì? Cái gì gọi là tẩu hỏa nhập ma?"

Nghe hỏi như vậy ta mới nhớ tới hắn là hoàn toàn không hiểu được sự ảo diệu trong đó, nhanh chóng cười khẽ trấn an: "Không có việc gì, thiền định là nền tảng võ công Trung Nguyên, cũng không phải là tà môn, tuy rằng càng về sau ít nhiều là có chút mạo hiểm, nhưng chỉ cần cam đoan chuyên tâm không chấn kinh quấy nhiễu liền tốt...Ta nếu là ngươi, chẳng những không lo lắng, ngược lại sẽ tự hào, ngươi nói nàng mới bái sư không tới một tháng, ta thấy trong thời gian ngắn như vậy nàng có thể thiền định như thế này, thật sự là đáng quý đáng phục."

Nhưng người phụ thân trẻ tuổi rõ ràng không có tâm tình tự hào. Sắc mặt Đường Nỗ chuyển biến tốt đẹp lên chút ít, nhưng vẫn là nhíu mày, nhìn nhìn nữ nhi, phất tay tỏ ý bảo thủ hạ tản ra bảo vệ xung quanh, lúc này mới nói khẽ với ta: "Ai, ân nhân cô nương, ta là tin tưởng ngươi, nhưng ta thật sự không tin tưởng người tiểu Cáp Mã Nhã nhận làm sư phụ kia, ngươi nghĩ xem, nếu như là người quang minh lỗi lạc sao lại ngay cả mặt mũi cũng không chịu lộ? Ta nghe thủ hạ từng gặp qua một lần từ xa xa nói lại, người đó là một lão nhân có tướng mạo xấu xí kỳ quái không chịu nổi, ngươi nghĩ..."

"Cái gì! Lão nhân kỳ quái?" Kinh ngạc mà cắt lời hắn, thẳng đến khi nhìn thấy Đường Nỗ ngỡ ngàng gật gật đầu, mới ổn định tâm tình, miễn cưỡng cười nói: "Cũng đúng...Không có gì a, trong truyền thuyết võ lâm Trung Nguyên chúng ta, hết thẩy người tài ba dị sĩ luôn có chút ít kỳ quái, cũng có người không thích giao tiếp với mọi người...Tóm lại một lát nữa đợi hài tử của ngươi luyện tập xong, ta nghĩ cách hảo hảo hỏi nàng một chút là được, không cần phải lo lắng quá nhiều."

Bởi vì những lời trấn an này, thần sắc Đường Nỗ mới lại lần nữa hòa dịu, sau đó trong khi chờ đợi tiểu nữ hài này luyện công xong, chúng ta câu có câu không mà giết thời gian, cả hai đều có chút không tập trung.

Tuy rằng một lòng muốn cùng chờ đợi, chỉ là Đường Nỗ dù sao cũng là đầu lĩnh của bộ lạc bị tục vụ quấn thân, vô pháp rảnh rỗi để cùng kết thúc sự chờ đợi này, không lâu, liền có thủ hạ tìm tới đây bẩm báo vài thứ gì đó, hắn thật sự là không có phương pháp phân thân, vì vậy chỉ có thể liên tục tạ lỗi cùng nhờ cậy sau đó liền khỏi đi trước, chỉ để lại vài người vệ sĩ canh giữ đảm bảo an toàn ở xa xa xung quanh.

Thẳng thắn mà nói, tất nhiên là vui vẻ trước chuyện đó, bởi vì lúc này, bản thân cũng có rất nhiều tâm trí cùng đầu mối cần tĩnh tĩnh sắp xếp lại.

Thời gian đó, cũng khoanh chân ôm kiếm ngồi giữa bụi cỏ, đứa nhỏ trước mắt này định lực so với trong tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, nàng là Phi Hồng Cân, là đệ tử đã được định trước của Luyện Nghê Thường, cho nên cũng chính là hy vọng của ta, không sai, nếu như...Mọi chuyện đều không sai.

Tĩnh tâm suy nghĩ, bất tri bất giác trời đã tối xuống. Bầu trời đêm trên thảo nguyên trong vắt, trên mái vòm xanh đậm là những vì sao chiếu sáng, trong bối cảnh giữa những ngọn núi tuyết, xa xa nơi khu lều bạt đã là từng đống đống ánh lửa cùng với thanh âm cười cười nói nói hoan ca, thanh âm náo nhiệt thỉnh thoảng truyền đến, ngược lại là phụ trợ cho một góc thảo nguyên rời xa huyên náo ồn ào này sự yên tĩnh dị thường, từng có vệ sĩ tới đây hỏi thăm có muốn nhóm một đống lửa hay không, sau khi bị ta vẫy tay nhã nhặn từ chối, liền lại yên lặng lui xuống.

Trong sự yên tĩnh hoàn toàn, bỗng nhiên tiểu thân ảnh vẫn luôn nhắm mắt ngồi yên kia liền động đậy, tiếp theo liền làm một động tác thu thế mà mở mắt ra.

Nữ hài nhi có một đôi mắt thanh tịnh rất giống Luyện nhi khi còn nhỏ, đáng tiếc tính cảnh giác lại hoàn toàn không giống, nàng chưa phát hiện sự dị thường xung quanh, mà sau khi thu công liền từ từ hé miệng sờ lên bụng, tựa như suy nghĩ một chút, sau đó nhảy dựng lên chạy đến bên cạnh tiểu mã đỏ thẫm, nhanh nhẹn từ trong túi lấy ra túi nước cùng thịt khô, vui thích hưởng dụng.

Sự tự đắc vui hưởng thức ăn này có chút đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được mà khẽ nở nụ cười. Nghe được tiếng cười rất nhỏ, nữ hài mới phát hiện ra có người ở trong bụi cỏ cách đó hơn vài bước đang nhìn nàng, thực sự lại không kinh hoảng, chỉ quay đầu đối ánh mắt với ta đang ngồi khoanh chân, tò mò dùng thổ ngữ địa phương nói một câu cái gì đó, không thấy phản ứng, ánh mắt đã quét qua trên người ta một lượt, lại suy nghĩ, liền đổi thành tiếng Hán mà nói: "Ngươi là ai, là từ khi nào thì bắt đầu ngồi ở chỗ kia?"

"Ta là người xứ khác tới tham gia nô lỗ tư tiết, ngồi ở đây thật lâu rồi, thấy ngươi một mực nhắm mắt cho nên không có làm ồn ngươi." Thành thật trả lời nàng, giọng nói dịu dàng, tươi cười rạng rỡ.

"Ha, thì ra là người xứ khác." Tiểu nữ hài này không nghi ngờ gì mà gật đầu, sau đó liền đi tới đây đưa ra túi nước cùng thịt khô của mình, nói: "Người xứ khác tới tham gia nô lỗ tư tiết, liền chính là khách nhân của chúng ta, cha nói chủ nhân phải hảo hảo khoản đãi khách nhân, ngươi có đói bụng không? Chúng ta cùng nhau ăn đi?"

Thật đúng là như Đường Nỗ nói, là một nữ hài nhi nhu thuận...Vừa thầm nghĩ như thế vừa phất tay, vẫn là cười nói: "Ta vừa rồi ở bên kia đã được tộc nhân nhiệt tình của ngươi chiêu đãi qua rồi, bây giờ là đi ra tản bộ đón gió, cám ơn ngươi đã chia sẻ a tiểu Phi Hồng Cân. Chẳng qua nếu như thật sự muốn khoản đãi ta, không bằng cùng ta trò chuyện được không?"



"Thật sao? Vậy được rồi." Nữ hài cũng không quá khách khí, nghe xong lời này liền thực sự ngồi xuống bên cạnh ta, vừa ăn vừa hỏi: "Ân...Đúng rồi, làm sao ngươi biết tên của ta?" Cũng không thật sự chờ đợi câu trả lời, ánh mắt liền tựa như vừa rồi mà quét qua trên người ta, chớp mắt một cái liền chuyến đổi đề tài: "Ngươi là người Hán biết võ công có đúng hay không?"

Chú ý tới ánh mắt của nàng quét qua vật gì, lập tức nói: "Ân, ta biết ngươi là bởi vì nghe tộc nhân của ngươi đã từng nói qua tiểu Phi Hồng Cân thảo nguyên, có thể nói tiếng Hán cũng không phải đều là người Hán, ngươi lại làm sao biết ta là người Hán?" Nói chuyện như vậy quả nhiên hữu hiệu, nàng cao hứng cười cười, đáp lại: "Ta vừa nhìn binh khí trong tay ngươi liền biết, kiếm thẳng dài như vậy phụ thân từng nói chỉ có người Hán mới dùng, sư phụ ta cũng có."

Phí hết tâm tư muốn bắt chuyện cùng người ta, bất quá chính là vì muốn nghe đến điều này.

Lời nói đi đúng hướng, ta không dám xem nhẹ, vẫn làm ra vẻ không chú ý mà nói: "Ha, tiểu Phi Hồng Cân cũng có kiến thức rất xuất sắc, thế nhưng còn có một sư phụ người Hán." Nói như vậy tất nhiên là muốn dẫn dắt đến câu chuyện của nàng, bất quá tư duy của tiểu hài nhi cũng không phải luôn theo quy củ, Cáp Mã Nhã cũng không mắc câu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay của ta, hiếu kỳ nói: "Vì sao trên thân kiếm của ngươi lại quấn nhiều vải như vậy? Có phải ngươi đã làm hỏng nó hay không?"

"Đương nhiên là không phải." Thấy nàng luôn chú ý đến thanh kiếm này, liền thay đổi chiến lược, biết thời biết thế mà nói: "Bởi vì đây là một thanh kiếm rất lợi hại, ngay cả vỏ kiếm đều hiện ra lệ khí, người bình thường cầm không được nó. Mặc dù ta có thể dùng, chỉ là giữa trời đông giá rét vẫn có chút không chịu đựng nổi, cho nên mới quấn chút ít vải để thuận tiện cầm lấy, thế nào? Thanh kiếm như vậy, người sư phụ kia của ngươi cũng không có?"

Bị hỏi như vậy, tiểu cô nương liền có chút cong miệng lên, nàng vốn an vị ở bên cạnh ta, lúc này lại di chuyển ra một chút khoảng cách, lắc đầu không phục nói: "Ta không biết sư phụ có hay không, nhưng nếu như là sư phụ cầm thanh kiếm như vậy, mới sẽ không sợ lạnh mà quấn vải đâu, nàng là người lợi hại nhất, tuy rằng ngươi thoạt nhìn cũng không tệ, chỉ là nhất định không bằng nàng..."

"Ân? Chỉ là lúc trước ta có nghe tộc nhân của ngươi nói sư phụ của tiểu Phi Hồng Cân tựa hồ là một lão nhân gia, lão nhân gia chính là sợ lạnh nhất rồi a." Tận dụng thời cơ, nói ra một câu mà bản thân để ý nhất.

Cho tới một bước này, đương nhiên không cho rằng vận mệnh sẽ dễ dàng đi lạc hướng, cho nên đối với một câu này vẫn là trăm mối không có cách giải.

Một câu như vậy rõ ràng khiến cho nữ hài bắt đầu không vui, lúc đầu nàng giống như không có ý định trả lời, lúng túng ăn xong thịt khô trong tay, rốt cuộc lại vẫn là nhịn không được mà đến gần nói: "Ngươi là từ đâu nghe được? Không nên tin, ngay cả phụ thân của ta cũng còn chưa có gặp qua sư phụ của ta đâu, tại sao có thể nói lung tung về nàng như vậy!" Lại giống như một tiểu đại nhân mà thở dài, rầu rĩ nói: "Đáng tiếc, bản thân sư phụ không thể hiện thân, lại đã phân phó không cho phép ta nói với bất kỳ ai lai lịch nàng, nếu không...Hừ, nàng mới không già...Sư phụ nhìn cực kì đẹp mắt..." Nói thầm đến đây, trong phút chốc liền im lặng không nói nữa.

Biết rõ nàng là tự nhận ra đã nói lỡ lời, cũng bởi vì vài chữ này mà buông xuống hơn phân nửa tâm tư, vì vậy hiểu ý mà mỉm cười, sờ sờ đầu tiểu nữ hài nói: "Ân, ngươi thật là hảo đồ đệ của sư phụ ngươi. Bất quá không sao, ngươi không nói ta cũng có thể đoán được, nếu không phải người khác hoa mắt nhìn lầm, chính là nàng cố ý làm ra vẻ một lão nhân gia xấu xí, kỳ thật sư phụ của ngươi tuy tóc trắng, chỉ là diện mạo lại cực xinh đẹp, đúng không?"

Phi Hồng Cân che miệng lại, cũng không gật đầu cũng không lắc đầu, thế nhưng đôi mắt sáng lóng lánh trợn tròn nhìn sang, đã minh xác viết rõ câu trả lời của nàng.

Vì vậy một nửa tâm tư khác cũng gần như tiếp theo mà buông xuống.

Bất quá rõ ràng, hết thảy đều còn chưa có kết thúc.

Rèn sắt nhân lúc còn nóng, đối với khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng đang tràn ngập cảm giác không thể tưởng tượng nổi kia, ta cười nói: "Ngươi nhất định cảm thấy tò mò khó hiểu, bất quá ta nhìn qua một lần liền đã biết rõ ngươi là đồ đệ của ai, không chỉ biết rõ, ngay cả nàng truyền thụ cái gì cũng đều biết. Ngươi vừa mới bắt đầu học nghệ, tất nhiên trước tiên là học tâm pháp nhập môn cùng mười chiêu thức kiếm pháp căn bản nhất, đúng hay không? Hôm nay ngươi luyện tập thế nào rồi? Lúc nào nàng sẽ đến kiểm tra thực hư?"

Hỏi như vậy kỳ thật chính là có chút nôn nóng, chỉ là giờ phút này tâm tình không nghĩ cũng biết, nữ hài một mình vận công ở nơi này một hồi lâu, có thể thấy được vị sư phụ kia của nàng cũng không có từng bước thiếp thân hướng dẫn, e rằng cũng giống như lúc trước chúng ta học từ ân sư, thuộc về giáo pháp "Sư phụ tiến cử môn, tu hành tại cá nhân", nếu như vậy, liền không biết đến lúc nào mới có khả năng thật sự chạm mặt.

Bất quá vội vàng nghe ngóng như vậy rõ ràng đã khiến cho đối phương hiểu lầm, gương mặt tiểu nữ hài chợt lộ vẻ cảnh giác, liếc mắt nói: "Ngươi vì sao lại quen thuộc với chuyện của sư phụ ta như vậy? Sư phụ nói, ngàn dặm Thiên Sơn ngoại trừ hòa thượng trên đỉnh núi cao phía Bắc, không có ai biết rõ lai lịch của nàng, nàng cũng không muốn gặp bất luận kẻ nào, ngươi lại nghe ngóng chuyện của nàng làm cái gì? Ngươi rốt cuộc là ai?"

Nhìn hài tử cảnh giác này, trong lòng có phần vui mừng thay Luyện nhi, mà lời muốn giải thích vốn cũng thập phần đơn giản —— ta là đồng môn duy nhất của sư phụ ngươi, cũng là thân nhân duy nhất của sư phụ ngươi —— lời nói như vậy đã đến bên khóe miệng, lại đánh một vòng nuốt trở lại.

Không muốn lo lắng vô cớ, chỉ là có chút băn khoăn, lại luôn không thể xóa nhòa.

Lúc trước Luyện nhi bỏ ta mà đi, ngoại trừ một đêm tóc trắng cũng không có lý do khác...Mà đến Thiên Sơn hơn nửa năm qua thăm dò được các loại tin tức về nàng, dung mạo cũng như hình dung đều là không đồng nhất, hôm nay lại cùng đứa nhỏ này xác minh, phát hiện nàng quả nhiên là dịch dung...

Nàng thế nhưng lại lựa chọn cố ý ra vẻ là một lão thái bà xấu xí, điểm này là ta vạn vạn không ngờ tới.

Luyện nhi lúc trước tự phụ tự tin, không hề để ý đến ánh mắt thế nhân, hôm nay là xuất phát từ ý tưởng như thế nào mà đem bản thân cố ý giả trang xấu xí? Thật sự là không dám nói, thậm chí không dám nghĩ, thế nhưng rõ ràng, sự đả kích mà dung mạo biến hóa mang đến cho nàng, tựa hồ so với trong tưởng tượng còn muốn càng sâu. Như vậy, nếu như Trúc Tiêm sống sót sau tai nạn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt nàng, cốt cuộc là sẽ mang đến kinh hỉ, hay là...Lo sợ bất yên?

Nàng...Có khả năng sẽ tránh né ta sao? Khi nhìn thấy, thậm chí khi nghe nói Trúc Tiêm đang tìm kiếm nàng, liền lựa chọn tránh né không gặp sao?



Đã từng cho là tuyệt đối không thể, đã từng cho là khi gặp lại nhất định cả hai sẽ cảm động mừng rỡ không thể chờ đợi được, chỉ là sau khi từng chút một tin tức tích lũy lại, liền không thể không suy tính tới khả năng này, trong lòng rõ ràng hơn hết, tính tình của Luyện nhi cho tới bây giờ cũng không phải là dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Chân trời xa xăm mênh mông, thật vất vả mới tìm được một manh mối đáng tin cậy, ta không muốn, cũng không bất chấp nổi bất luận sự mạo hiểm gì.

Trong đầu xuất hiện ý niệm như vậy, nói thì dài lúc ấy lại ngắn, kỳ thật bất quá là ý niệm trong đầu dùng tốc độ ánh sáng lóe mà lên, đối mặt với tiểu nữ hài trước mắt vẫn là cảnh giác không thôi này, dáng tươi cười không thay đổi, lời nói dạo qua một vòng cuối cùng lại biến thành: "Ta nghe ngóng chuyện của nàng, tất nhiên là muốn tìm nàng, lan truyền nàng đi khắp Nam Bắc Thiên Sơn tìm người tỷ thí, không gặp được đối thủ liền thán cái gì mà quãng đời còn lại không thú vị, kỳ thật, ta mới chính là cao thủ có thể làm cho quãng đời còn lại của nàng...Trở nên càng thú vị hơn chút ít."

Kỳ thật điều này cũng không tính là nói dối, bất quá rơi vào trong tai người khác liền dễ dàng có một tầng ý tứ khác mà thôi.

"Ngươi là muốn khiêu chiến với sư phụ của ta?" Tiểu Phi Hồng Cân quả nhiên là nghe ra tầng ý tứ này, không biết vì cái gì, sự cảnh giác trong mắt nàng ngược lại không có nặng như lúc trước: "Vậy cũng không tệ, phụ thân nói, quang minh chính đại thách thức là hành vi của anh hùng! Nhưng ngươi thật sự là cao thủ sao? Sư phụ ta rất lợi hại, nàng một kiếm có thể đem lá cây vừa rơi xuống vừa vặn chém thành hai nửa!"

"Vậy đệ tử như ngươi có muốn nghiệm chứng trước một chút hay không?" Ta ôm kiếm trêu ghẹo nói: "Ngươi có thể dùng chiêu thức sư phụ ngươi dạy ngươi đến tấn công ta, ta đối với con đường võ công của nàng rõ như lòng bàn tay, ta chẳng những có thể ngồi ở chỗ này bất động nửa phần, hơn nữa còn có thể đem chiêu số của ngươi nhất nhất nói tên ra, có tin hay không."

"Hảo, không cho phép ngươi chơi xấu!"

Nhất định là cảm thấy lời này quá xem thường bản thân, Phi Hồng Cân quả nhiên bĩu môi một cái liền nhảy dựng lên, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy ngươi không xuất kiếm?" Thấy ta bên này mỉm cười lắc đầu, cũng liền quang minh lẫm liệt vung tay lên nói: "Ngươi không xuất kiếm, ta đây cũng không khi dễ ngươi." Nói xong thuận tay nhặt lên một nhánh cây khô trên mặt đất, bẻ xuống những nhánh thừa cuối cùng rồi cân nhắc một chút, sau đó liền thoả mãn mà gật gật đầu, nhấc lên kiếm quyết, nói: "Ta đến đây a! Đầu tiên phải nói rõ, mặc kệ kết quả như thế nào, cũng không cho phép ngươi đến cáo trạng với phụ thân của ta!"

Chung quy vẫn là trẻ con, kỳ thật hộ vệ ở khắp nơi bên ngoài đã sớm hướng bên này không ngừng dò xét, có lẽ nhìn tư thế là cảm thấy chúng ta đang vui đùa, vì vậy lại rụt đầu trở về, những chuyện này nàng tựa hồ cũng không có chú ý tới, ta cũng chỉ cười nói: "Yên tâm, nếu như phụ thân của ngươi biết được, chẳng những không phải là do ta cáo trạng, hơn nữa ta còn cam đoan thay ngươi cầu tình, để cho hắn không sinh khí với ngươi...Còn có, chiêu thức mở đầu này của ngươi cần mở tay lớn hơn một chút, sư phụ của ngươi chưa nói rõ sao? Khom gối cất bước, giống như động mà không phải động mới là tốt nhất."

Sắc mặt của nữ hài nhi cứng ngắt, có lẽ thật sự là bị ta nói trúng rồi, không được tự nhiên mà điều chỉnh động tác một chút, cắn cắn môi nói: "Xem chiêu!" Bỗng nhiên liền lao người công tới.

Kỳ thật trêu đùa nàng như vậy, tất nhiên cũng tồn tại mục đích, ngay lập tức liền cao giọng cười cười: "Đến thật tốt." Thuận tay đẩy ra chiêu thứ nhất của nàng, nói: "Đúng vậy, chiêu Bạch Hồng Xạ Nhật này là đánh thẳng vào huyệt Huyền Cơ, ngươi thật ra đánh rất chuẩn." Nhánh cây kia bị đẩy đi, hơi lảo đảo một chút, lại xoay chuyển phải kích muốn đâm vào vai phải, lại bị ta ngồi đó dị chuyển thân mình né tránh , tiếp tục bình luận: "Đáng tiếc, chiêu Thái Tuyến Tà Phiêu này lại yếu đi, đâm quá nhanh, ngược lại không đủ biến ảo." Lại nhìn thấy Phi Hồng Cân thuận thế nhảy dựng lên, lướt đến sau lưng muốn phản công, càng đã sớm đoán được nàng muốn làm cái gì, cũng không quay đầu lại, thuận tay liền đem bảo kiếm quét ngang ra phía sau lưng mà ngăn trở, chợt nghe BA~ BA~ hai tiếng, quả nhiên toàn bộ thế công đã rơi vào trúng vỏ kiếm, bản thân liền lắc đầu nói: "Chiêu thức Phi Điểu Vô Lâm này nên là cả người cùng kiếm vút lên trời cao rồi công kích xuống, ngươi mới tập luyện, không thể nhảy lên quá cao cũng là hợp tình hợp lý, này vốn không phải là những chiểu thức cơ bản dùng để luyện tập, sư phụ của ngươi cũng dạy thật là tùy tâm sở dục...Hay là do bản thân ngươi trộm ghi nhớ?"

Cứ như vậy vừa chống đỡ vừa bình luận, đảo mắt khoảng mười chiêu đã qua. Trong mười chiêu này có vài chiêu nàng rất lưu loát, nhưng có vài chiêu ngay cả hình dáng xuất chiêu cũng không tính là chính xác, lại nói tiểu cô nương này mới nhập môn hơn tháng, tiến triển này đã tính là cực kỳ đáng ngưỡng mộ rồi, chỉ là trong lòng vẫn mơ hồ thất vọng, cuối cùng dứt khoát đưa tay kìm lấy nhánh cây kia đem hết thảy mọi chuyện dừng lại, nói: "Được rồi, lại đánh tiếp, bất quá cũng là lặp lại chiêu số vừa mới...Trộm ghi nhớ liền không tính, mười chiêu kia ngươi cũng chỉ xem như rèn luyện được bốn chiêu, luyện thành thục hai chiêu, khi nào sư phụ ngươi lại đến chỉ điểm ngươi?"

Vũ khí bị kìm lại, tiểu Phi Hồng Cân lộ ra một chút nhụt chí, lúc này nàng hoàn toàn không còn địch ý, chẳng qua là buông tay ôm đầu gối ngồi xuống, lau mồ hôi nói: "Trước kia ta còn muốn cố gắng luyện nhanh một chút, hôm nay xem ra vẫn là sư phụ lợi hại...Sư phụ nói chờ ta đem những chiêu này đều luyện tốt rồi nàng lại đến xem ta. Nếu như ngươi đến sớm một chút thì tốt rồi, vài ngày trước sư phụ vừa rời đi, nếu nàng biết có một đối thủ như vậy, có thể liền nguyện ý ở lại lâu thêm vài ngày rồi..."

"Sư phụ ngươi vài ngày trước vừa rời đi? Nàng đi phương hướng nào? Có từng nói qua sau đó muốn làm gì không?" Trái tim đột nhiên nhảy lên, so sánh với những trắc trở vấp phải khắp nơi lúc trước, lần này xem như cơ hội lại đã rất gần, bản thân làm sao có thể không vội!

"Ta không biết a...Sư phụ không nói nhiều, ta cũng không có tận mắt nhìn thấy nàng đi." Đáng tiếc nữ hài trước mắt lại mang một vẻ mặt vô tội, thấy ta lo lắng, nàng mở to mắt nhìn, lại an ủi: "Bất quá ngươi không nên gấp gáp, ở lại chỗ này của chúng ta là được rồi, sư phụ có nói qua ta muốn luyện tốt những chiêu này tối thiểu phải hơn ba tháng, cho nên phải đến ba tháng sau nàng sẽ trở về một chuyến, đến lúc đó ngươi có thể tìm nàng tỷ võ, nàng nhất định rất cao hứng, sư phụ thích nhất là tỷ võ..."

"Ba tháng..." Giống như muốn nhai nuốt, lầm bầm lặp lại một lần.

Không sai, ba tháng, ba tháng tính là cái gì? So với một nắng hai sương vất vả tìm kiếm, so với trèo non lội suối hơn nửa năm, được ăn được ở được nghỉ ngơi thoải mái mà chờ đợi cho dù thật sự là ba tháng cũng không tính là cái gì, chỉ có điều...

Lặng lẽ ôm kiếm trầm ngâm một hồi lâu, trong lòng nặng nề lặp lại cân nhắc không yên, cũng không biết qua bao lâu, thẳng đến khi nghe thấy nữ hài nhi bên cạnh bật tiếng hắt hơi một cái mới giật mình tỉnh lại, nâng mắt nhìn chỉ thấy nàng đang bóp bóp cái mũi nhỏ.

Lúc này gió đêm thổi qua thảo nguyên đã lạnh hơn rất nhiều, phụ cận không có nhóm lửa, đứa nhỏ này lại vừa mới ra một thân mồ hôi...Tự nhiên không muốn khuê nữ bảo bối của Đường Nỗ, đồ đệ bảo bối của người nào đó bởi vì bản thân mà nhiễm phong hàn, liền đứng dậy đưa tay ôm lấy nàng, cười nói: "Đúng rồi, chúng ta trước trở về lều bạt đi? Trời tối đen như mực rồi, phụ thân của ngươi có lẽ cũng đang lo lắng cho tiểu công chúa của hắn."

Khác với Luyện nhi kiêu căng lúc nhỏ, có lẽ là cảm thấy người quen liền không sao, tiểu Cáp Mã Nhã thập phần thuận theo mà để mặc cho ta ôm lấy, ngoài miệng chỉ huýt sáo một cái, tiểu mã màu đỏ thẫm kia liền tự giác mà đi theo phía sau.

"Đúng rồi, ngươi còn chưa nói, ngươi sẽ ở lại đây ba tháng chờ sư phụ của ta sao?" Khi sắp đi đến nơi có người tụ tập, nàng ôm lấy cổ của ta mà hỏi như vậy.

Mà lúc này, trong lòng rốt cuộc cũng đã cân nhắc xong chuyện nắm lấy hay buông bỏ.

"Sẽ không." Véo nhẹ cái mũi của hài tử trong lòng, cong môi nói: "Ta còn có việc, sau ba tháng sẽ nhanh chóng trở về...Đương nhiên, vạn nhất sư phụ của ngươi đến sớm, ngươi cũng tận lực nói cho nàng biết, nói rằng có một nữ nhân đối với võ công môn phái của nàng rõ như lòng bàn tay muốn tìm nàng luận võ tỷ thí, đáng tiếc cảm thấy khổ đợi quá không thú vị, trước hết liền đến một núi băng ở phía Bắc Thiên Sơn."