Ma Nữ Nghê Thường

Chương 186




Vô luận phát sinh tình huống kỳ quái như thế nào, ngày hôm sau mặt trời vẫn sẽ mọc lên, theo ý của người ngoài, có lẽ đoàn người này vẫn là trong trạng thái bình thường, bình thường bắt đầu cuộc sống hàng ngày, bình thường nói chuyện, bình thường lên đường.

Chẳng qua là bản thân đã không còn khí lực gì nữa rồi.

Bởi vì có thêm đứa bé, phần lớn thời gian trong xe ngựa là náo nhiệt, cũng không biết là chu đáo với Thiết San Hô hay đơn thuần là muốn tham gia náo nhiệt, Luyện nhi thường ngày thích cưỡi ngựa bên ngoài, hôm nay lại thỉnh thoảng sẽ chui vào trong xe, như vậy tọa kỵ kia của nàng liền trống không có thể để cho một người khác. Dù sao trong lòng Thiết San Hô ít nhiều còn có chút khúc mắc, cũng muốn được một mình thanh tĩnh, đến lúc này hai người liền thường xuyên trao đổi vị trí, đổi thành San Hô thường xuyên cưỡi ngựa bên ngoài, mà Luyện nhi cùng chúng ta ở trong xe.

Loại tình huống này, có đôi khi, bản thân ngược lại là hâm mộ Thiết San Hô.

Tuy rằng cùng tồn tại trong một xe, chỉ là hai chúng ta không có nhiều lúc nói chuyện, có vài lời không cần phải nói, có vài lời lại không tiện nói, có vài lời muốn nói lại không thể nào nói ra...Cho nên đại đa số tình huống, bản thân chẳng qua là ở ngoài đứng xem Luyện nhi trêu đùa cùng đứa bé, nghe Luyện nhi đối với Khách Sính Đình nói những chuyện lý thú trong giang hồ hoặc là ân oán gút mắc của nàng cùng Hồng Hoa Quỷ Mẫu, chỉ khi nàng cần bằng chứng sẽ ở bên cạnh gật gật đầu hoặc lắc đầu, bổ sung một đôi lời chi tiết nhỏ.

Nhưng mà sau đêm đó, thậm chí những điều này cũng không muốn phản ứng nữa, hoặc là nói, hữu tâm vô lực rồi.

Biết trong lòng có một cỗ tâm tình đang nhộn nhạo, đó cũng không phải là sinh khí, sinh khí có đôi khi ngược lại sẽ thúc đẩy người ta ra sức làm chú gì đó, hôm nay cảm giác càng giống như là tâm tư đã lạnh lẽo không còn muốn gắng sức làm gì nữa, quá sức đến làm cho người ta đánh mất hết thảy động lực, cho nên không có cách nào để tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.

Rất mệt a, dư âm của tâm tình kinh ngạc kia vẫn còn lưu lại rất rõ nét, không muốn đụng vào, không muốn tìm hiểu thêm nữa, không muốn đối mặt...Có lẽ giờ phút này cần nhất chính là làm lạnh cùng lắng đọng, cho nên ngày đó sau khi xuất phát lên đường không bao lâu, bản thân liền vén rèm xe lên muốn đổi chỗ ra đánh xe thay cho lão gia tử, để cho ông vào chăm sóc hài tử, để ta cầm càng kéo xe đánh xe.

"Ngươi nha đầu kia, được sao? Trên đường đi ngươi cũng không có sờ qua roi ngựa mấy lần, có tiểu hài tử cũng không thể để làm giật mình..." Ban đầu Thiết Phi Long còn có chút không yên lòng, chỉ là chịu không được khi ta liên tục cam đoan, cũng không không chế nổi tình cảm đối với tiểu hài tử, cuối cùng lão nhân gia rốt cuộc cho phép, sau khi cẩn thận từng căn dặn khi cầm càng kéo xe nên chú ý những hạng mục công việc nào, lúc này mới xem như là thật sự đổi tay.

Trong lúc thương lượng cùng lão gia tử, thỉnh thoảng sẽ cảm nhận được phía sau tựa hồ có ánh mắt dừng lại trên lưng, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai chen vào nói gì, nhưng thật ra Thiết San Hô lại thúc ngựa đến gần, trong ánh mắt nhìn tới mang theo dò xét cùng khó hiểu.

Đợi đến sau khi cầm roi ngồi vững vàng chỉ có thể hướng nàng giữ vững tinh thần mà cười cười, ngoại trừ tỏ vẻ hết thảy không có việc gì ngoài, còn có thể nói cái gì đây?

Chẳng qua là có thể nụ cười quá mức miễn cưỡng, sau khi lão gia tử đi vào một lát, Thiết San Hô vẫn là thúc ngựa nhích lại gần, nàng vốn là nhìn nhìn trong xe ngựa, lập tức khom lưng nhỏ giọng nói: "Làm sao vậy? Lúc trước tại chỗ ở của Hồng Hoa Quỷ Mẫu tâm tình của Luyện tỷ tỷ đã rất tốt, chuyện trò vui vẻ, ta còn cho rằng các ngươi đã hòa hảo như lúc ban đầu rồi, náo loạn cả buổi thì ra không có giải quyết được sao? Thế nào nàng cùng Khách Sính Đình kia lại có phần gần gũi, ngươi lại trở nên có vẻ buồn bực?"

"...Cũng không phải như vậy." Thuận miệng trả lời, lại không nhìn nàng, là bởi vì vừa mới đánh xe còn ngượng tay, cũng là bởi vì không muốn ánh mắt tiếp xúc nhiều hơn, bản thân chăm chú nhìn chằm chằm vào đường đi phía trước, qua loa nói: "Chuyện kia gần đây nàng không có nhắc lại nữa, cũng không lại trêu cợt người, nhất định là đã xem như cho qua a...Còn đối với Khách Sính Đình...Ngươi lại không phải là không biết rõ Luyện tỷ tỷ của ngươi trời sinh tính tò mò, hôm nay có một tiểu anh hài ở cạnh, có lẽ là mấy ngày nay cảm thấy mới mẻ a, hơn nữa còn có Thiết lão gia tử, ta tất nhiên cũng không cần lại đi tham gia náo nhiệt, đi ra đánh xe hít thở không khí một chút, theo như nhu cầu không có gì không tốt a."



Nói bóng nói gió không được, Thiết San Hô nâng người lên, lặng lẽ ruổi ngựa đi song song trong chốc lát, lại mở miệng nói: "Thật sự là không có chuyện gì thuận lợi, kỳ thật ta là lo lắng..." Nàng lại nhìn vào trong xe đang mơ hồ truyền ra thanh âm nói đùa một chút, nhỏ giọng nói: "Ngươi cùng Luyện tỷ tỷ không phải là bởi vì chuyện phụ thân thu nghĩa nữ có ý kiến không hợp mà giận dỗi đi? Nếu như vậy thì không cần, mấy ngày nay ta...Đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều."

Thì ra nàng là đang lo lắng chuyện này sao? Cũng không biết nên cười hay là nên thán, ta thở ra một hơi, giọng nói nhẹ nhàng đi chút ít, nói: "Đừng để ý, xác thực không phỉa là như vậy. Lúc trước chuyện thu nhận nghĩa nữ, ta là ngại Luyện nhi tham dự vào quá nhiều, bất quá mặc dù không quá tán thành, thực sự sẽ không dùng phương thức như vậy để giận dỗi với nàng, San Hô ngươi không cần bất an trong lòng, ta chỉ là..." Nói tới đây lại bỗng nhiên im lặng, không biết nên tiếp tục như thế nào nữa, chỉ có thể làm ra bộ dạng chuyên tâm cầm càng kéo xe.

"Chỉ là cái gì?" Không muốn tiếp tục, Thiết San Hô lại vẫn truy vấn, không có được câu trả lời nàng cũng không miễn cưỡng, chỉ là nghĩ một chút, liền từ tốn nói: "Ai, dứt khoát nói rõ a, mấy ngày nay ta tuy không để ý đến chuyện của hài tử kia, nhưng thấy Luyện tỷ tỷ đối với Khách Sính Đình rất tốt, trong lòng có chút quái dị...Đồng dạng là muội muội, lúc trước nàng đối với ta không phải là như vậy, tuy rằng lúc trước ta đối với nàng cũng có chút không nể mặt mũi...Luyện tỷ tỷ như vậy, ngươi thật lòng không ghen sao?"

Đi thẳng vào vấn đề như vậy, ngược lại làm cho trong lòng người ta tuôn ra một chút tình cảm ấm áp, nâng cây roi lên, ta cong khóe môi quay đầu nhìn về phía nàng, trêu ghẹo nói: "Lúc nào San Hô ngươi cũng trở nên sát ngôn quan sắc như thế a?" Thấy trong ánh mắt của nàng vẫn là chăm chú, lúc này mới thu hồi dáng tươi cười, qua một lúc lâu sau, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật ngươi cũng nói, Khách Sính Đình đối với Luyện nhi khác biệt, Luyện nhi tất nhiên cũng đối với nàng khác biệt...Dựa theo tính khí của Luyện nhi, phần khác biệt này người bên cạnh thấy thế nào cũng không quan trọng, ghen càng không cần. Chuyện cũng không có gì, ta cần gì phải ghen? Nếu có gì...Vậy ghen cũng không thể giải quyết vấn đề a?" Nói đến cuối cùng, vẫn là cố gắng kéo khóe miệng cười nhẹ một tiếng.

Đối mặt với nét mặt tươi cười luôn ra vẻ thoải mái cùng câu trả lời của bản thân, Thiết San Hô giống như có chút dị nghị, chỉ thấy nàng hơi nhíu nhíu mày, vừa mở miệng giống như muốn nói gì đó, lại bị một tiếng cười từ trong xe ngựa truyền đến cắt đứt. Thanh âm hùng hậu này đương nhiên là của lão gia tử, chợt nghe thấy ông dường như đang có chuyện gì rất vui vẻ mà cười ha ha nói: "Như thế rất tốt, như thế rất tốt!" Lại liên tục không ngừng mà nói: "A Hô, A Hô a! Ngươi đánh ngựa tới đây, ta nói cho ngươi nghe chuyện này!" Thanh âm chưa dứt, màn xe đã bị đẩy ra rồi.

Kỳ thật Thiết San Hô ở song song bên cạnh, cũng không cần hành động nhiều, nàng không rõ ràng cho lắm, thấy lão gia tử vén tấm mành lên thăm dò cũng nhíu mày nói; "Cha, lại có chuyện gì? Nhìn người mặt mày hớn hở như vậy, chẳng lẽ..." Nói còn chưa dứt lời, trong xe đã bắn ra một đạo bóng trắng, chỉ nhoáng lên một cái liền vững vàng đáp xuống trên lưng ngựa của Thiết San Hô, con ngựa kia lại giống như không hề hay biết.

Có thân thủ tự nhiên như vậy liền chỉ có một người, chỉ thấy Luyện nhi mỉm cười nói với Thiết San Hô: "Yên tâm, tuyệt đối không nói ngươi làm chuyện gì khó xử, rất dễ dàng. Bất quá vẫn là vào trong xe lại nói, thuận tiện chút."

Thấy nàng cam đoan như vậy, lại thấy lão gia tử tha thiết chờ mong, San Hô ước chừng cũng cảm thấy không tiện từ chối, do dự mà nhìn ta một chút, vẫn là gật đầu, thả người nhảy vào trong xe. Võ công của nàng mặc dù không bì kịp Luyện nhi, động tác như vậy cũng không có khó khăn gì, đến lúc này xe ngựa chưa từng ngừng lại nửa bước, người cưỡi ngựa cũng đã thay đổi rồi.

Vốn là muốn làm lạnh tâm tình trong lòng mới chủ động tới đây nắm roi cầm càng kéo xe, lúc này lại vô tình trở thành cùng một chỗ với Luyện nhi, khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên. Lại chỉ có thể làm ra một bộ dạng chuyên tâm ngự mã, nghĩ đến thật là có chút hài hước, trước đó lần đầu tiên cảm thấy không được tự nhiên khi ở cùng nàng như vậy chính là phải ngược dòng tìm đến khi còn nhỏ, qua nhiều năm như vậy, lượn qua rất nhiều vòng, không ngờ lại quay trở về.

Vì muốn phân tán chút ít lực chú ý, cũng ít nhiều là xuất phát từ tò mò, ngoài cầm càng kéo xe, liền thử đem chút tâm tư dư thừa đặt vào vào việc lắng nghe cuộc nói chuyện ở trong xe. Làm như vậy không quá dễ dàng, thanh âm trong xe là âm lượng nói chuyện bình thường, tuy là đường núi dã ngoại không có người đi đường, chỉ là tiếng gió tiếng chim tiếng vó ngựa, còn có cỗ xe ngựa cũ kỹ này luôn phát ra thanh âm két kẹt khi bánh xe chuyển động cùng tiếng ngựa thỉnh thoảng thở phì từ hai lỗ mũi, làm cho hành động không khác nghe lén này luôn bị đứt quãng, chỉ có thể từ đôi câu vài lời mà nghe được ra Thiết San Hô kinh ngạc cùng do dự, bất quá cũng thực sự là không có nửa phần không hài lòng.

Nghe một hồi lâu không nghe ra được chuyện gì, chỉ có thể thu hồi lực chú ý, đã thấy Luyện nhi đang ở bên cạnh cỡi ngựa nghiêng đầu nhìn sang ta bên này, tựa hồ đã được một lát rồi, thấy ta rốt cuộc nhận ra liền là cười cười, nói: "Nghe không hiểu đi? Ngươi cũng thật sự là làm người ta phát bực, thay vì nghiêng tai nghe lén như vậy, tại sao không trực tiếp hỏi người biết chuyện? Ta chính là cái gì đều biết!" Nói xong có chút tự đắc mà ngẩng đầu lên.

Nếu như là ngày thường, lúc này liền thuận thế nói cười với nàng, chỉ là giờ phút này trong lòng vẫn là tràn đầy không được tự nhiên, đương nhiên cũng không có tâm tình gì, bản thân bất quá là miễn cưỡng cho ra một cái mỉm cười, nhàn nhạt hồi đáp: "Là liên quan đến Khách Sính Đình cùng tiểu hài tử đi? Ta làm sao biết được chuyện này có nên nghe ngóng hay không? Vạn nhất Sính Đình muội muội của ngươi không muốn cho những người không liên quan biết đến thì sao?"

Nói xong cũng không mong muốn nhìn thấy phản ứng của nàng, vẫn như trước không đảo mắt mà nhìn chằm chằm vào con đường núi phía trước, vì thế không biết Luyện nhi là có vẻ mặt gì, chỉ nghe thấy thanh âm của nàng ngừng lại một chút, mới thờ ơ như không thấy mà nói: "Ân, tuy là chuyện không liên quan đến ngươi, nhưng là không cần phải gạt, đều là cũng một đoàn người, sớm muộn cũng sẽ biết, huống chi là chuyện tốt nói cũng không sao, Sính Đình muội muội mới không phải là loại người lầm bà lầm bầm hay câu nệ."

Là bản thân nhạy cảm sao? Hay là câu này thật sự là có châm trong lời nói? Nếu đổi lại là ngày thường sẽ trái lo phải nghĩ tình hình, nhưng hôm nay lại nửa điểm cũng không kích cho gợn sóng nổi, ta gật gật đầu, trả lời một câu: "Vậy cũng được." Xem như là đã đồng ý sự việc.



Có lẽ là bởi vì đang vui, thấy ta không vội, Luyện nhi thật ra là nhịn không được, tuy rằng không cho người ta một cái liếc mắt, nhưng vẫn là nói ra toàn bộ, thì ra là từ sau khi Khách Sính Đình nghe nói đến ân oán giữa Thiết San Hô cùng Kim Độc Dị, trong lòng vẫn tồn tại bất an, tuy rằng đứa nhỏ này là vô tội, hơn nữa cũng theo họ kép Công Tôn của Hồng Hoa Quỷ Mẫu, chỉ là dù sao cũng là nhất mạch của Kim lão quái, nàng luôn cảm thấy không biết làm sao đối với Thiết San Hô, nghĩ nên làm gì để khiến cho San Hô không lại để ý như vậy.

Sợ lão gia tử khó xử, việc này không tiện thương lượng với ông, cho nên mấy ngày nay Khách Sính Đình liền cùng Luyện nhi bàn bạc, cũng không biết là chủ ý của ai trong hai người, nghĩ ra được một cách xử lý đáng tin cậy, hài tử này chào đời đến bây giờ cha không yêu thương nương thân thể yếu, cho nên tới bây giờ cũng chưa có tên, Khách Sính Đình có ý đem quyền này giao cho Thiết San Hô, là tốt là xấu hoàn toàn do San Hô làm chủ, cũng coi như hóa đi chút khúc mắc.

Khi Luyện nhi nói đến đây, không thể phủ nhận trong lòng bản thân là đang cười cười, muốn cho San Hô hóa đi chút khúc mắc sao, chỉ e là Khách Sính Đình cũng là vì muốn nghĩ cho đứa nhỏ này mới đúng, dù sao sau này có thể sẽ phải ở chung một đoạn thời gian không ngắn. Bất quá nói như thế nào cũng coi như là chuyện tốt, nếu như San Hô thật lòng còn không cam tâm, chọn một cái tên khó nghe cũng là hả giận...Bỗng nhiên trong đầu nhảy ra một cái tên, khơi gợi lên trí nhớ đã lâu trong đầu, đáy lòng cũng liền nổi lên một chút thoải mái.

Trùng hợp lúc này nàng cũng nói xong rồi, thấy ta chậm chạp không có phản ứng, liền kêu lên: "Này, nghe xong liền lên tiếng một chút nha, chỉ ngây ngốc nghĩ gì vậy? Nói chuyện!" Muốn nói chuyện liền nói a, thu hồi suy nghĩ đã trôi đi xa, ta đường hoàng nói: "Ta đang nghĩ, đứa nhỏ này không bằng liền gọi là Công Tôn Qua* a." Nói xong liền im lặng, vẫn là chuyên tâm nhìn về phía trước.

(*Qua hay Quá á. Nghĩa là kết thúc, vượt qua)

Này là ý ở ngoài lời, người đời này tất nhiên là không có khả năng hiểu được, nhất định là do hiếu thắng, mặc dù Luyện nhi cảm giác khó hiểu nhưng là thực sự không thể hỏi, mà là nghi ngờ một mình đảo mắt suy nghĩ một lát.

Trong chớp mắt này liền là yên lặng, đang di chuyển ở nơi dã ngoại, chỉ có tiếng bánh xe lăn két kẹt cùng tiếng móng ngựa lộp cộp, ta và nàng một ngồi xe một cưỡi ngựa, rõ ràng là sánh vai cùng đi, nhưng lại không tính là cùng một chỗ, ngay cả tâm tư cũng là mỗi người mỗi có suy nghĩ riêng.

Có lẽ là không chịu nổi sự an tĩnh như vậy, suy nghĩ một lát Luyện nhi liền từ bỏ không nghĩ nữa, đương nhiên nàng cũng vẫn là không hỏi, chẳng qua là dường như hoàn toàn không thèm để ý đến mà đem nghi hoặc này cứ như vậy ném ra sau đầu, sau khi liền nhìn ta bên này một cái, đột nhiên lại "Này" một tiếng, lần này nàng lại xem như nhẫn nại, sau khi này qua một tiếng lại không có tiếp tục nữa. Đợi một lát rốt cuộc vẫn là không thể nhị được, cuối cùng bản thân quay đầu nhìn về phía nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"

Thấy ta chủ động đặt câu hỏi, Luyện nhi thoả mãn gật đầu, nói: "Có chuyện ta muốn thông báo với ngươi một tiếng." Thấy thần sắc kia lộ ra nghiêm túc, tâm không khỏi cũng có chút treo lên, chỉ thấy nàng nói tiếp: "Gần đây thật bận rộn, hơn nữa cũng rất vội vàng, ta không muốn tức giận nữa, cũng liền không lại phạt ngươi nữa, cứ như vậy đi, ngươi có thể hiểu được không?"

Ngơ ngác một chút mới phản ứng kịp lời này là có ý tứ gì. Hơn một tháng sau khi rời khỏi Kinh thành đến nay, bản thân luôn một mực theo ý nàng, có đôi khi đã gần như là lấy lòng, liền là muốn cho nàng có thể hài lòng, không lại bởi vì chuyện mặt dây đeo mà trong lòng chán ghét. Nhưng lúc này khi thực sự nghe nói như vậy, trong lồng ngực lại không có nửa điểm tâm tình vui sướng, bởi vì thứ làm cho nàng hài lòng, kỳ thật căn bản không phải là mình.

Trong thoáng chốc đều là dâng lên tâm tình tiêu cực, gần như liền muốn cười lạnh, chuyện hơn một tháng ta cũng không thể làm được, thì ra người bên cạnh dễ dàng liền làm cho ngươi tiêu tan sao?

Trước đó lần đầu tiên có tâm tình như vậy là khi nào? Có lẽ là, chưa bao giờ có đi?

Nếu như vào lúc đó mở miệng, sẽ nói ra những lời gì thật sự là không thể tưởng tượng nổi, chút lý trí còn lại liền nói với bản thân phải gắt gao im lặng. Luyện nhi lại giống như không để tâm quá nhiều, lại tự mình tiếp tục nói, cuối cùng nàng giơ roi chỉ vào một đỉnh núi đối diện cách đó không xa, giữa sơn mạch liên miên trùng điệp, nói: "Vừa rồi ở trong xe nghĩa phụ có nói, phía trước này chính là núi Võ Đang, ông nói oan gia nên giải không nên kết, huống chi Chưởng môn người ta là thật tâm muốn làm bằng hữu cùng chúng ta. Bất quá ta nghĩ những lão đạo nhân lỗ mũi trâu kia ngươi cũng đừng đi gặp, đợi ngày mai ta lên núi Võ Đang tìm Trác Nhất Hàng lấy mặt dây đeo trở về, chúng ta liền cứ như vậy mà rời đi a."