Ma Nữ Nghê Thường

Chương 182




Nói thì chậm lúc đó nhanh, từ khi chúng ta tung người lên gian nhà, nhìn rõ thế cục trong nội viện một lần, đến khi Khách Sính Đình chịu thiệt, Luyện nhi phẫn nộ rút bảo kiếm xông xuống trợ trận, bất quá là sự việc trong chốc lát. Trong chốc lát nhưng khi thấy kiếm quang lóe lên, chỉ vừa đối mặt, cổ tay đến các đốt ngón tay của hán tử thô lỗ kia đã bị đâm thủng đầy máu tươi, thủ pháp châm huyệt của Luyện nhi vốn là cao minh, lần này tức giận ra tay càng là không chút lưu tình, hán tử kia trúng kiếm, lập tức đau đến lăn trên đất điên cuồng kêu to!

Lần này thân thủ cực nhanh không có cách nào để hình dung, đợi đến khi hán tử kêu rên ngã xuống đất, người trong sân mới thấy rõ người vừa tiến đến là bộ dáng gì, Khách Sính Đình bảo vệ quần áo bị xé rách, vừa mừng vừa sợ nghẹn ngào kêu lên: "Ngọc...Ngọc La Sát tỷ tỷ!" Nàng không biết tên thật của Luyện nhi, bật thốt lên biệt hiệu, lập tức khiến cho sắc mặt của người đang xem cuộc chiến trong sân đại biến.

Có ba người đang đứng bên cạnh xem cuộc chiến, đều đứng ở dưới bóng của cây cổ thụ trong sân, hẳn là đồng bọn của hán tử thô lỗ kia, lúc trước bởi vì chiến cuộc đã phân rõ mà khoanh tay đứng nhìn, lúc này thấy đồng bạn bị một chiêu quản chế, mỗi người sắc mặt đều khó coi, trong đó người có bộ dáng của hòa thượng trước tiên nói: "Tốt! Thì ra còn có nữ sát tinh trong lục lâm làm chỗ dựa! Thế cho nên không biết sợ hãi chúng ta!" Nói xong liền hét lớn một tiếng, tay vung thiền trượng liền chuẩn bị đánh tới.

Thấy lại có đối thủ đưa tới cửa, Luyện nhi chính là cầu còn không được, cười lạnh liền cùng người chém giết. Ta ở trên gian nhà thấy nàng ra tay thành thạo, liền trước tiên đưa mắt nhìn dưới bóng cây kia. Cẩn thận đánh giá, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, đánh ngã đại hán, tên hòa thượng nhảy ra, dưới bóng cây còn có một vị đạo sĩ cùng một vị lão nhân khoảng sáu mươi tuổi, quả thực là đủ hạng người, nhóm liên kết này không khỏi cũng quá phức tạp đi, trong lòng thầm suy nghĩ có lẽ sự tình cũng không đơn giản, chúng ta mới đến, vẫn là nên hỏi cho rõ ràng.

Nghĩ là nghĩ như vậy, chỉ là Luyện nhi đang muốn chém giết, cuộc đời nàng thống hận nhất chính là nam nhân khi dễ nữ tử, nói ngừng sợ là không thể nào, cho nên muốn biết rõ nguyên do mọi chuyện...Ánh mắt quay về phía cô gái đang đứng một mình ở bên kia, chủ ý đã định liền trở mình nhảy xuống. Khách Sính Đình không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào sân đấu, bỗng nhiên nghe được sau lưng có thanh âm vang lên làm cho lại càng hoảng sợ, nhìn lại mới mở miệng thở ra, nở nụ cười nhẹ nhàng nói: "Vị tỷ tỷ này, thì ra ngươi cũng ở đây a, thật trùng hợp! Không có các ngươi ta cũng không biết phải làm sao!"

"Lúc trước được ngươi tương trợ, hôm nay là chúng ta tới giúp ngươi, coi như là thiện nhân thiện quả a." Gật gật đầu thuận miệng trả lời một câu, lại đổi lấy sự kinh ngạc của nàng: "A, thì ra tỷ tỷ không phải là không nói được..." Nói đến một nửa dường như cảm giác không ổn, lại vội vàng che miệng, nhìn ta nghẹn ngào cười cười, ta đối với nàng lại thêm vài phần thiện cảm.

Vốn là muốn đi thẳng vào vấn đề đẻ nghe ngóng sự tình từ đầu đến cuối, giờ phút này nhìn thấy dưới ánh trăng nữ hài mặc dù tươi cười rạng rỡ, chỉ là trên mặt vẫn còn mang theo một chút vệt nước mắt, lúc nói chuyện cũng luôn theo bản năng mà co rúm thân thể lại, che vết rách trên quần áo, trong lòng rốt cuộc là không đành lòng, cởi áo khoác phủ thêm che chắn cho nàng, mới mở miệng hỏi: "Không cần khách sáo, ta cũng gọi ngươi một tiếng muội muội là được rồi...Sính Đình muội tử, không dám giấu, chúng ta là vì muốn trả lại di vật của sư phụ ngươi nên mới suốt đêm mà đến đây, không ngờ lại gặp tình cảnh như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Từ sau khi Khách Sính Đình rời khỏi vòng chiến, vốn là một lòng nhìn Luyện nhi đánh nhau, sau đó lại chăm chú nói chuyện với ta, lúc này bị hỏi như vậy, ánh mắt mới phức tạp mà quét nhìn dưới táng cây một lần, vừa nhìn qua sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, kêu to nói: "Ai nha, sao lại thiếu mất một người, không tốt! Trong phòng còn có tặc nhân! Tẩu tẩu!" Nói xong liền cất bước phóng về phía gian phòng sáng đèn.

Lời này của nàng có chút lớn tiếng, người trong sân ngoài sân tất cả đều nghe thấy rõ ràng, Luyện nhi ra chiêu không nương tình, cổ tay rung lên chính là cười một tiếng liền cắt đi một bên tăng bào của đối thủ, làm hòa thượng sợ đến mức hóp bụng mới tránh đi một kiếp. Nàng đang muốn mượn thời cơ này để nhảy ra ngoài vòng chiến, đạo sĩ đang xem cuộc chiến lại bất ngờ cũng nhảy vào chiến cuộc, cũng làm cho Luyện nhi nhất thời nửa khắc không có thời gian rảnh, tức giận tới mức mắng to: "Lỗ mũi trâu cùng lão lừa trọc từ nơi nào đến? Nối giáo cho giặc như vậy, cũng không sợ chủ tử từ trên trời* của các ngươi nổi giận!"

(*Vì hai người này đều là người đi tu đạo nên chủ tử trên trời là chỉ Thần Phật)

"Đừng lo lắng, ta cũng sẽ đi xem!" Biết rõ nàng nóng lòng, lúc này bản thân đáp lại một tiếng, tình thế trước mắt cũng không thể lại đứng ngoài quan sát, nhanh chóng đi theo Khách Sính Đình chạy về phía gian phòng kia. Nhìn trước nhìn sau, bỗng dưng có một trận gió ập lên, chỉ thấy có một thân ảnh khổng lồ từ trên nóc nhà nhảy xuống, chỉ một chưởng liền đem cửa sương phòng đánh vỡ, vượt lên trước ung dung tiến vào!

"Ai!" Khách Sính Đình chậm hơn vài bước không kịp ngăn cản, gấp đến độ hô to, ta lại bởi vì thân ảnh kia rất quen thuộc mà hơi chần chờ. Có chút băn khoan mà chậm trễ, chỉ nghe thấy bên trong vang lên một tiếng nổ thật lớn, một gã đại hán phá tung đại môn bị ném ra ngoài! Theo sát đi ra chính là thân ảnh vừa mới nhảy vào, người chưa đứng vững chợt đã nghe được tiếng mắng: "Phì! Người ta cô nhi quả mẫu ở trong phòng, ngươi cái này thật là thủ đoạn bẩn thỉu? Xem lão tử rút gân ngươi!"

Thanh âm này khẩu khí này chính là vô cùng quen thuộc, lại làm cho hai nhóm người đồng thời kêu lên, lão đầu đứng ở ngoài quan sát hô to: "Người đến là Long Môn Thiết lão sao?" Ta kêu lên: "Lão gia tử?" Ngay cả Luyện nhi đang vội vàng giao chiến cũng cười rộ lên nói: "Ai nha, nghĩa phụ, lão nhân gia ngài sao cũng tới rồi?"

Người đến đúng là Thiết Phi Long, ông nghe thấy liền nhếch miệng cười cười, không để ý đến lão đầu dưới bóng cây kia, mà là trước tiên đi tới đây vỗ vỗ vai của ta, miệng lại nói: "Có hai tiểu cô nương không biết nghe lời, ta có thể không đến sao? Nếu thật sự muốn giấu giếm được lão đầu tử ta, khi ra cửa cũng đừng có giẫm lầm chậu hoa kia a, phải biết ta là ở ngay sát bên, có thể không phát hiện ra sao? Bất quá khinh công của các ngươi tiến triển thật tốt a, lão cốt ta đây ở phía sau thật đúng là đuổi đến có chút cố sức, ha ha!"

Lời nói này tất nhiên là đáp lại người ở trong sân kia. Luyện nhi nghe xong hì hì bật cười, trường kiếm trên tay vẫn là không để địch nhân trốn thoát, đổi chiêu lại đâm đến, trong miệng cũng không ngừng nghỉ, kêu lên: "Nghĩa phụ người luyện được là nội công thật thâm hậu, làm sao cần tính toán với đám tiểu bối chúng ta a? Nhàn thoại liền khoan nói, cần phải tới dọn dẹp đám ác tặc này đi? Bằng không một mình ta độc chiếm, sẽ không chia cho ngài!"

Hai người này ngươi một lời ta một câu, hoàn toàn không có đem mọi người ở đây để vào mắt, kỳ lạ là những người đó thực sự không có phiền muộn, nhìn thần sắc trái lại là trở nên chần chờ chút ít. Lão gia tử trợn tròn mắt lần lượt lướt qua bọn hắn, lúc này mới mở miệng nói: "Ngọc oa nhi, ngươi dừng tay, ta có lời nói với bọn hắn!"

Nghe thấy lão gia tử mở lời Luyện nhi cũng không có bướng bỉnh, chẳng qua là mặt mũi tràn đầy kỳ lạ mà thu kiếm. Nàng vừa thu kiếm lại, hòa thượng cùng đạo sĩ kia lúc này mới thả người lui ra phía sau, trở về dưới đại thụ ở đình viện kề vai sát cánh cùng với lão đầu đứng ngoài quan sát, hán tử bị lão gia tử ném ra khỏi cửa cũng lảo đảo leo lên, chỉ có một người bị Luyện nhi làm thương ở cổ tay là trong chốc lát còn không có đứng dậy được.

Chờ mọi người đều đứng lại, Thiết Phi Long hít vào một hơi, giọng nói giống như chuông đồng vang lên: "Hoắc lão nhị! Chuyết đạo nhân! Trí Thượng nhân! Đã lâu không gặp, ba người các ngươi đều lớp người tiền bối của chính phái trong chốn võ lâm, vì sao lần này lại để cho ta bắt gặp các ngươi mang theo đồ đệ, nửa đêm canh ba liên thủ tới đây ức hiếp phụ nữ và trẻ nhỏ?"

Lão nhân kia đáp: "Thiết Phi Long, ngươi không phải không biết? Nơi này là chỗ ẩn cư của Hồng Hoa Quỷ Mẫu, ngươi và nàng không phải cũng là địch thủ sao? Nhớ năm đó chúng ta mời ngươi trừ ác, mặc dù ngươi cuối cùng bởi vì có việc mà không tham gia, nhưng cũng chưa từng chối từ! Năm đó nàng vì cứu tên trượng phu ác tặc kia, trở thành kẻ địch cùng mười ba nhân sĩ chính đạo Tây Bắc chúng ta, chúng ta muốn báo thù, có gì không đúng?"

Thiết Phi Long nghe xong quái mắt trợn lên, nhìn lên bầu trời đầy ánh sao, thản nhiên nói: "Việc này ta tất nhiên nhớ rõ, chẳng qua là người chết oán hận tiêu, nàng đã qua đời, các ngươi đã chậm một bước rồi. Huống chi, nợ cũ cùng Hồng Hoa Quỷ Mẫu, có liên quan gì đến đồ đệ và người nhà của nàng? Coi như là có thiên đại ân oán, tối nay các ngươi làm như vậy..." Nói xong lời cuối cùng giọng nói của ông thay đổi, đưa tay chỉ về phía bóng cây cổ thụ kia, lòng đầy căm phẫn mà quát to: "... Như vậy cũng không khỏi quá ác độc rồi!"

Lúc trước còn chưa lưu ý nhiều như vậy, giờ phút này theo một cái chỉ tay của Thiết lão gia tử, ta mới chú ý tới ở một góc tối tăm sau cây cổ thụ trong nội viện kia, tựa hồ lung la lung lay mà treo cái gì đó. Lại tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy một gương mặt mất hết sắc màu đã trắng bệch như tờ giấy dưới ánh trăng, hai mắt đỏ thẫm bật lên, đúng là một cỗ thi thể chết không nhắm mắt!

"A..!" Một màn này quá mức đột ngột, mặc dù đã gặp qua không ít sinh tử, vẫn là bị kinh hãi đến kinh hô một tiếng lui lại nửa bước, Luyện nhi đang thu kiếm đi về phía này, thấy vậy không khỏi bật cười, tiến đến vài bước ôm lấy vai của ta trêu ghẹo nói: "Sao lại bị dọa? Thì ra bây giờ ngươi mới nhìn thấy, trước đó ta còn tưởng là ngươi thật sự là đã nhìn thấy mà không có sợ hãi." Trên tay nhưng thật ra là vỗ vỗ sau lưng một chút, đưa tới một dòng nước ấm.

Ngậm bồ hòn, thật sự là khổ mà không nói được, bất quá ngoài sự kinh hãi cái nhìn kia vẫn là mang đến một chút hình ảnh, ta nắm lấy cánh tay của Luyện nhi, không xác định mà nói: "Người chết treo trên cây kia, không phải là... Ân..." Nhất thời lại không dám nhìn qua lần thứ hai.



Lần này Luyện nhi cũng không có chế nhạo người, ngược lại rất sảng khoái mà gật gật đầu, nói tiếp: "Ân, người này đúng là nhi tử không ra gì của Hồng Hoa Quỷ Mẫu, gọi là Công Tôn Lôi đi? Lúc trước lần đầu tiên vào kinh thành ta từng gặp qua hắn, nhất định sẽ không nhận sai, xem ra lời ngươi muốn nhắn lại là hắn không thể nghe rồi, cũng là..." Nói xong lại nhíu mày, một đôi mắt nhìn nhìn ta, lại nhìn Khách Sính Đình một cái.

Suy nghĩ của ta vẫn còn đang xoay quanh chuyện ngoài ý muốn này, đối với tầm mắt của nàng cũng không quá để ý, nhưng thật ra Khách Sính Đình ở bên cạnh từ vừa rồi ánh mắt liền đã lưu luyến sang bên này, lúc này thấy Luyện nhi nhìn nàng, nhịn không được mà óng ánh ngấn nước mắt, tiến lên một hồi lâu mới kêu lên một tiếng: "Ngọc La Sát tỷ tỷ..." Lại ngại ngùng cười cười, lau nước mắt nói: "Lúc trước gởi thư lại cho ngươi, ta còn nói kiếp này không biết lúc nào mới có thể gặp lại ngưoi, không nghĩ tới có duyên như vậy, mới cách hơn một tháng liền đạt được ước muốn rồi."

"Đó là, bởi vì cái gọi là...Nói như thế nào nhỉ? Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ nha." Một câu cất giọng lanh lảnh trả lời như vậy truyền vào trong tai, ta mới ngỡ ngàng quay đầu, khi thấy Luyện nhi không chút khách khí mà cởi xuống áo khoác ngoài của nàng khoác lên cho nữ hài, lại thuận tay đem áo khoác của ta lúc trước lấy lại, nét tươi cười trên mặt là có chút kỳ quái, nói: "Học cởi áo khoác cho người khác làm gì, cũng không nghĩ xem chính mình là thể cốt như thế nào, ngươi vẫn là mặc vào a, Sính Đình muội muội khoác áo của ta là được rồi."

Chuyện này...Vậy cũng là quan tâm đi? Là phương thức biểu đạt trước sau như một của nàng...Cầm lấy trung y trong tay, trong lòng cảm giác không được tự nhiên chỉ là cũng không có suy nghĩ nhiều. Bên kia Thiết lão gia tử lại nói vài câu cùng đám người kia, bất đắc dĩ càng nói càng không hài lòng, lúc này đạo sĩ kia lên tiếng nói: "Lão Thiết! Ngươi muốn phản hữu làm địch sao?" Lão đầu đứng ngoài quan sát lúc trước cũng tức giận nói: "Ngươi nhìn không được thì sao? Ngươi đả thương đồ đệ của ta, ta còn chưa hướng ngươi tính sổ đây!" Lão gia tử làm sao chịu được sự hô quát như vậy, cũng lập tức không nói chuyện nữa, một tiếng hổ gầm vung chưởng liền bổ tới, trong sân lập tức lại giao chiến thành một đoàn!

Mấy người này đều là nhân vật giang hồ tiền bối, kinh nghiệm lâm chiến phong phú, không dễ đầu ky thủ xảo, đứng đối diện với Luyện nhi, đấu pháp của Thiết lão gia tử càng là vững chắc, đối phó với bọn hắn cũng liền càng là làm ít công nhiều. Chỉ thấy đón đỡ đối chưởng là lấy cứng đối cứng, đại hòa thượng kia sơ sẩy một cái, ngay cả thiền trượng trong tay đều cơ hồ bị lay chuyển cong mất một đoạn.

Lão đầu lúc trước thủy chung luôn lược trận thấy tình thế không ổn, rốt cuộc cũng cùng nhảy tiến vào, mấy người hợp lại đã thành xu thế vây công! Lão nhân kia xoát xoát tung ra một đoàn bóng roi lấy công làm thủ, hòa thượng cùng đạo sĩ một trượng một kiếm tả hữu xông lên, nhưng vẫn là chiếm không được nửa điểm tiện nghi, lão gia tử càng chiến càng hăng, ngoài đánh nhau còn tranh thủ hô lớn: "Ngọc oa nhi, đây là chuyện của ta! Ngươi không được ở một bên nhìn thấy liền muốn vội vàng trợ chiến!"

"Biết rồi, ngài yên tâm đi." Luyện nhi liếc qua tình thế đánh nhau trong nội viện, biết rằng không có trở ngại, đảm bảo cất cao giọng nói: "Ba người này vừa đủ cho ngài thoả thích, nếu như ta đến đoạt thì cũng không đủ thích thú, lưu lại cho ngài là được." Sau đó cúi đầu xuống, nhẹ giọng cười nói với Khách Sính Đình: "Bọn hắn đánh lâu tuyệt đối không phải đối thủ của nghĩa phụ ta, không cần lo lắng. Cho nên Sính Đình muội muội, chúng ta trước tiên tạm thời nói những chuyện đã xảy ra sau khi chia tay lúc trước a...Ngươi tới đây lúc nào? Lại xảy ra chuyện gì?"

Nghe câu trước của Luyện nhi, thần sắc Khách Sính Đình liền buông lỏng hơn rất nhiều, nghe câu hỏi sau, vành mắt lập tức ửng đỏ, im lặng thở ra một tiếng...Qua thật lâu, nàng mới thổn thức mà nói ra sự tình từ đầu đến cuối một lần. Điều này cũng chính là chuyện lúc trước ta muốn thám thính, dĩ nhiên là không có đạo lý tiến lên cắt ngang, mà là yên lặng mặc xong áo ngoài, đứng ở sau lưng Luyện nhi cùng nhau lắng nghe.

Thì ra sau khi Khách Sính Đình rời khỏi Hoàng cung thật sự là không có chỗ để đi. Nàng tuy có chút ít bản lĩnh, chỉ là chưa bao giờ lưu lạc giang hồ, ngoại trừ quê nhà cũng chỉ từng ở lại chỗ của Hồng Hoa Quỷ Mẫu, lại thêm lúc trước biết được tin sư phụ đã qua đời, tất nhiên muốn sang đây nhìn một chút. Kết quả đến một lần mới phát hiện thì ra đã có biến hóa lớn —— nghĩa huynh trên danh nghĩa kia của nàng, nhi tử của Hồng Hoa Quỷ Mẫu Công Tôn Lôi, vài năm không gặp đã thành thân rồi. Đối phương là một nữ nhân có tư sắc bình thường ở nông thôn, hôm nay cũng đã mang thai.

Khách Sính Đình đối với Công Tôn Lôi vốn không có hảo cảm, nhưng thấy hắn đã thành gia lập nghiệp, cho rằng đã thay đổi, liền đem tin dữ nghe được nói rõ cho biết. Không ngờ Công Tôn Lôi nghe xong tuy là đau thương, nhưng thật sự giống như đã không còn trói buộc. Phẩm tính của hắn vốn là ngang bướng, lúc trước vốn là do có người kìm kẹp, hôm nay không có người quản, dần dần lại bắt đầu làm xằng làm bậy, thường ra bên ngoài tầm hoa vấn liễu, vứt bỏ thê tử sắp chuyển dạ ở nhà không lo không để ý đến.

Thấy một màn này, nhớ đến sư ân nên Khách Sính Đình vô pháp bỏ mặc, chỉ có thể tạm thời chiếu cố thay. Cũng may, mười ngày trước phu nhân thuận lợi hạ sinh một nữ nhi, chẳng qua là hậu sản thân thể suy nhược bị bệnh nằm liệt giường. Đáng tiếc Công Tôn Lôi được hưởng thiên luân lại không biết quý trọng, ngược lại lo ngại thê tử không thể đụng vào mà càng trêu hoa ghẹo nguyệt. Lúc trước hắn vừa ý thê tử của một phiêu khách, thấy người ta thường vườn không nhà trống liền vài lần tiến đến câu dẫn, lại chẳng những không thể đắc thủ còn bị mắng mỏ một trận. Công Tôn Lôi nhất thời tức giận, trong một buổi tối liền vụng trộm cưỡng ép thê tử của phiêu khách...Cuối cùng làm cho người ta treo cổ tự vẫn!

Phiêu khách kia tìm đến báo thù, Công Tôn Lôi cùng hắn đánh đến bất phân thắng bại, ném ra danh tính của mẫu thân mới dọa cho người ta lùi bước, không ngờ phiêu khách này chính là đồ đệ của cừu nhân với Hồng Hoa Quỷ Mẫu năm đó, sau khi sư phụ của hắn nghe xong lập tức hẹn vài lão hữu cùng chung chí hướng suốt đêm đuổi tới đây. Công Tôn Lôi làm sao là đối thủ? Lúc đó liền bị đánh tới còn nửa cái mạng, cuối cùng là bị cưỡng ép treo cổ. Chỉ là đáng thương cho thê tử của hắn, trơ mắt nhìn hết thảy liền không nói, còn phải nghe người khác nêu ra một sớ dài tội trạng tầm hoa vấn nguyệt của hắn, tức giận đến hôn mê ngay tại chỗ.

Khách Sính Đình tự biết là vô lực cứu được Công Tôn Lôi, cũng hiểu rõ hắn đã tạo nghiệt chết là xác đáng, cho nên cũng không chống cự quá nhiều. Không ngờ bọn hắn xử tử người còn không tính, phiêu khách kia cùng sư đệ của hắn lửa giận còn chưa tắt, lại vọt vào trong phòng, một người muốn bắt Khách Sính Đình, có ý định vũ nhục để trả thù...May mà trời xanh có mắt, trùng hợp là đêm nay chúng ta cũng có chuyện nên suốt đêm chạy tới đây, nếu không hậu quả thật là không thể tưởng nổi...

Nữ hài nói đến đây, đã là vài lần che mặt rơi lệ, một phen hảo tâm của nàng nhưng lại gặp phải vận rủi, có lẽ cũng là xót xa không thôi. Luyện nhi vỗ vai an ủi nàng, trong mắt cũng đã bùng lên cơn giận dữ, lửa giận này không chỉ là đối với hành động muốn trả thù của hai huynh đệ kia, chỉ sợ càng là đối với hành động của Công Tôn Lôi! Việc này quả nhiên là có ẩn tình khác, ta cùng với nàng trao đổi ánh mắt, gật gật đầu, liền xoay người đối với người trong nội viện kêu lên: "Lão gia tử, thỉnh dừng tay!"

Lúc này trong nội viện đánh nhau đã thập phần kịch liệt, lão đầu trong nhóm địch thủ quát to một tiếng, lại giống như vừa bị chưởng lực quét trúng. Thiết Phi Long bổ trúng đối thủ chủ lực, ép buộc hắn tiên pháp tán loạn, đang có cơ hội thừa thế phá địch, nghe thấy liền không khỏi có chút do dự, Luyện nhi thấy vậy lại tự mình hô: "Việc này không thể hoàn toàn trách bọn họ, nghĩa phụ dừng tay!" Thiết lão gia tử lúc này mới ngạc nhiên thu chưởng, nhảy ra ngoài vài bước, khó hiểu nói: "Nói cái gì? Bọn hắn mang theo oán cũ mà trả thù, bức chết người, lăng nhục phụ nữ và trẻ nhỏ, lòng dạ độc ác, tội ác ngập trời, sao có thể đơn giản bỏ qua cho được?"

Không đợi chúng ta tiếp lời, trong đám người chịu thiệt kia, biết là không nên lấy cứng đối cứng, nhưng vẫn sớm đoạt lời mà nói: "Ai nói là mang theo oán cũ mà trả thù? Chúng ta là muốn đến tìm Hồng Hoa Quỷ Mẫu, chỉ là nếu như nàng đã chết, cừu hận của nàng chúng ta không cần phải nói." Nói xong lão nhân kia lại chỉ một ngón tay vào thi thể Công Tôn Lôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng nhi tử bảo bối của nàng, bức gian thê tử của đồ đệ ta, khiến cho nàng treo cổ tự sát, hôm nay chúng ta treo cổ hắn là nhất báo trả nhất báo, có cái gì không đúng?"

Sự tình giải thích ra, Thiết lão gia tử rốt cuộc cũng hiểu rõ. Đám người kia tự cho là chiếm được đạo lý, sau đó lại muốn tính tội chúng ta không hỏi nguyên nhân đã ra tay đả thương người, chưa kịp nói vài lời, đã bị Luyện nhi bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: "Ta có chuyện muốn nói!" Ánh mắt lướt qua một vài gương mặt, những người này đều là nhân vật tiền bối thành danh trên giang hồ, lại cũng bị nhìn đến lui lại nửa bước.

Lúc này Luyện nhi mới nói: "Một người làm một người chịu, nam nhân này tạo nghiệt, các ngươi treo cổ hắn cũng không sao. Liên quan gì đến thê tử và sư muội của hắn? Hừ, hừ! Các ngươi cho rằng nữ nhân là dễ khi dễ phải không?" Thấy người khác không lên tiếng, ngữ điệu của nàng hơi chậm xuống, lại nói: "Đều là người từng trải, làm không đúng nhận lấy một chưởng, cũng là chuyện đúng. Còn đồ nhi này của ngươi, lại muốn vũ nhục Sính Đình muội muội của ta, vốn là tội không thể tha thứ! Nể tình hắn là vì yêu thương thê tử đã chết thảm mà tức giận công tâm, ta tha chết cho hắn là được!"

Châm độc này là tuyệt kỹ độc môn của Luyện nhi, người khác vô pháp giải được, hầu như ngay cả ta cũng không ngoại lệ, cho nên sau khi phiêu khách kia bị đâm trúng cho đến nay vẫn còn trằn trọc trên mặt đất mà kêu la thảm thiết. Thanh âm của nàng vừa dứt, bỗng nhiên phi thân bắn lên tung một cước đá vào bên hông phiêu khách, hòa thượng đứng bên cạnh giận dữ nói: "Ngươi làm cái gì!" Lại cản trở không kịp. Khi lại muốn ra tay, Luyện nhi đã sớm nhảy ra, cười nói: "Chó cắn Lữ Động Tân, không biết hảo nhân tâm! Các ngươi nhìn xem, bây giờ không phải hắn là đã tốt rồi sao?"

Sau khi phiêu khách kia bị nàng đá một cước huyết mạch liền lưu thông, thực sự đột nhiên đứng lên. Luyện nhi lại nói: "Còn có một đồ đệ, kẻ thù không phải của hắn, hắn lấy cớ để đi hiếp đáp phụ nữ và trẻ em càng là không nên, ta muốn cho hắn lưu lại một chút ký hiệu!" Ngón tay búng ra một cái, ám khí độc môn định hình châm trong phút chốc vút ra. Người kia vừa bị lão gia tử ném ra ngoài đã là tổn thương gân cốt, lúc này đang tựa vào thân cây thở dốc, ngân quang bay đến hoàn toàn không biết được, đợi đến khi kịp phản ứng hai bên vành tai đã bị xuyên qua.

Làm xong những chuyện này, Luyện nhi cười ha ha, chắp tay quay trở lại nói: "Nghĩa phụ, Sính Đình muội muội, ta đều thay các ngươi giải quyết. Như thế nào, hài lòng không?" Khách Sính Đình tất nhiên không có ý kiến gì. Lão gia tử cũng gật gật đầu, hướng đám người đối diện cao giọng nói: "Các vị lão bằng hữu, Hồng Hoa Quỷ Mẫu đã qua đời, nhi tử của nàng cũng đã trả nghiệt, các ngươi còn ở lại đây làm cái gì? Nữ nhi của ta tính khí còn cứng rắn hơn ta, các ngươi không thể tiếp tục dây dưa, chỉ có thể tự mình chuốc lấy cực khổ!"

Có hai vị cao thủ ở đây, cho dù là không chịu thua thì phải làm thế nào đây? Thiết Phi Long đã cho bậc thang đi xuống như vậy, nhóm người này quả nhiên cũng liền thuận thế đi xuống. Lão nhân kia nói vài lời khách sáo, chắp chắp tay liền mang theo đồ đệ thở phì phò xoay người đi ra ngoài, hắn vừa đi, hòa thượng cùng đạo sĩ cũng nhao nhao rời khỏi, đảo mắt liền đều rời đi sạch sẽ.

Đối thủ tản đi, mọi người còn không kịp thở phào, sương phòng bên kia bỗng nhiên truyền ra tiếng khóc của hài nhi. "Ai nha, hài tử!" Khách Sính Đình lập tức lại nhảy dựng lên, cất bước liền hướng bên trong chạy tới, ba người chúng ta cũng đều vội vàng đi theo. Lúc trước lão gia tử xông vào cứu người đánh nát song cửa, cửa phòng cũng là hờ khép, đẩy cửa vào, chỉ thấy trong sương phòng không lớn có một ngọn đèn lay động trong gió, trên giường là một người phu nhân hình dung tiều tụy đang nằm, đem hài nhi chăm chú ôm vào trước lòng ngực, hài tử trong tã lót đang không ngừng khóc thút thít, phụ nhân kia lại không có lấy một động đậy nào.



"Tẩu tẩu!" Khách Sính Đình quá sợ hãi, lao tới kiểm tra hơi thở, bất đắc dĩ chính là đã quá chậm. Luyện nhi giận dữ nói: "Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ là lúc trước bị nhóm người kia hạ độc thủ? Ta liền đuổi theo tính sổ!" Ta vội vàng nắm lấy nàng, lão gia tử cũng ngăn lại nói: "Đợi một chút Ngọc oa nhi, lúc trước khi ta xông tới nam nhân kia chẳng qua là có ngữ điệu khinh bạc, vẫn là chưa làm gì nàng, lúc đó người vẫn còn tốt, điểm ấy lão đầu tử ta có thể cam đoan!"

Đang lúc hỗn loạn, Khách Sính Đình thật ra là kịp phản ứng trước tiên, nàng ôm lấy hài nhi ra kiểm tra qua thi thể một lần, liền sâu kín thở dài một hơi, nói: "Đừng tìm, nếu muốn nói là ai hại chết nàng, vậy cũng chỉ có thể là một người —— sư huynh vô liêm sỉ kia của ta! Các ngươi tới nhìn xem, trên người nàng nửa điểm tổn thương cũng không có, sắc mặt cũng là như thường, có thể thấy được cũng không phải là do ngoại lực gây thương tích, về phần nguyên nhân cái chết...Ai, ta là biết rõ, Công Tôn Lôi khắp nơi vung gia tài, nàng tiền sản hậu sản đều là thân thể suy nhược, lại thêm tâm tình buồn bực, vốn là cực kì suy yếu...Lại trải qua đại biến cố này, chỉ sợ là tức giận công tâm, không thể gắng gượng vượt qua, liền..."

Nàng nói ra thần sắc ảm đạm, Thiết lão gia tử sau đó tiến lên thăm dò kiểm tra thực hư, cũng đồng ý với cách nhìn của Khách Sính Đình. Thiết Phi Long là một người từng trải, ngay cả ông cũng đồng ý, ta cùng Luyện nhi tất nhiên không có dị nghị gì. Chẳng qua vốn là muốn ác nhân bị trừng phạt, người tốt được cứu trợ, không ngờ trong nháy mắt lại sinh ra biến cố này, khó tránh khỏi phải bật tiếng thở dài.

Thôn trang này hoang vắng, trong vòng một đêm liền mất đi hai nhân mạng cũng không có lính bảo an địa phương đến quản, nếu như không có ai quản, người trong giang hồ liền càng không cần chú trọng, Luyện nhi dứt khoát kiến nghị liền đem hai người này dứt khoát chôn cất trong hậu viện, làm một phần mộ, cũng xem như là không có lỗi với Hồng Hoa Quỷ Mẫu. Khách Sính Đình đối với Luyện nhi chính là nói gì nghe nấy, huống chi hai tháng này nàng cũng xác thực đã là dốc lòng quan tâm. Vì vậy nói động thủ liền động thủ, lão gia tử tìm đến vài cái xẻng thiết mà nhà nông thường dùng, mọi người liền vùi đầu động thủ.

Dù là hành động nhanh chóng không quá chú trọng, đợi đến khi hai ngôi mộ mới được qua loa dựng lên, phía chân trời cũng đã phát ra vệt trắng bạc, từ xa xa nghe được tiếng gà gáy trong thôn trang, lại là khởi đầu một ngày mới.

Nhìn nhìn nhau trong ánh sáng của buổi bình minh, góc áo ít nhiều đều có dính chút bụi đất, có chút chật vật. Mấy người chúng ta vẫn còn tốt, mấy ngày liền Khách Sính Đình đã vất vả, lại là một đêm lo lắng hãi hùng, tóc mai thấm ướt mồ hôi hiện ra vẻ mệt mỏi, vẫn còn đang ngồi xổm xuống cố gắng khắc chữ trên bia mộ, bia mộ là được làm từ gỗ, lưỡi dao lướt qua chỉ để lại một dấu vết mờ nhạt, tất nhiên là thập phần khó khắc.

Luyện nhi thấy vậy, không biết tại sao lại cười cười với ta, không đợi ta kịp phản ứng, đã thấy nàng mỉm cười đi tới nói: "Sính Đình muội muội, ngươi vẫn là nghỉ ngơi một chút a, chút chuyện nhỏ này tỷ tỷ ta đến thay ngươi làm thì tốt rồi." Nói xong không đợi Khách Sính Đình chối từ, ấn nàng ngồi xuống dưới bóng cây bên cạnh, rồi hướng về phía ta vẫy tay, nói: "Này, ngươi cũng tới đây, nói chuyện cùng với muội muội của ta một chút."

Đây là hành động làm loạn kỳ quái gì đây? Bản thân nghi ngờ mà nhìn Luyện nhi một lần, tóm lại trước tiên vẫn là theo lời mà đi tới, Khách Sính Đình nghe thấy liền hết sức khó xử, vội vàng từ chối nói: "Ngọc La Sát tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy? Ta một mình ngồi xuống nghỉ ngơi đã là không nên, làm sao còn cần người cùng nhau trò chuyện? Lại nói cho dù bằng hữu, kêu đến kêu đi luôn là không tốt, không thể."

"Sao còn gọi là Ngọc La Sát?" Luyện nhi lại tựa như không có nghe thấy, chỉ cười hì hì chỉ chỉ vào chính nàng, nói: "Ta tên thật là Luyện Nghê Thường, tối nay ngươi không chỉ một lần nghe nàng kêu là..." Nói xong liền chỉ chỉ ta, "Kêu là Luyện nhi Luyện nhi đi? Về sau chúng ta có thể xưng hô tỷ muội, ta còn có một muội muội gọi là San Hô, nếu như ngươi không ngại cũng có thể theo nàng gọi ta Luyện tỷ tỷ liền tốt. Còn kêu đến kêu đi cái gì...Này ——" Nàng lại ngẩng đầu lên hướng về phía ta mà kêu lên: "Ta đối với ngươi kêu đến kêu đi, ngươi là không hài lòng sao?"

...Cho nên, đây cũng là ở trước mặt người ngoài biểu hiện ra "quyền lợi khi chưa hết tức giận" sao? Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không dám thất lễ, huống chi nghỉ ngơi một chút cũng không có gì không tốt, cho nên bản thân là mỉm cười đáp lại: "Làm sao dám không hài lòng, không phải nói là nghe theo Ngọc La Sát lão nhân gia ngài giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó sao? Đương nhiên là vui vẻ tuân mệnh." Nói xong vài bước đi qua, tìm một khối đá sạch sẽ bên cạnh Khách Sính Đình mà ngồi xuống.

Thấy ta cười tủm tỉm theo lời mà ngồi xuống, Luyện nhi hừ nhẹ một tiếng liền đứng lên, nàng điều chỉnh vạt áo, sau đó rút kiếm ra, quay đầu lại nói: "Sính Đình muội muội ngươi nhìn là tốt rồi, chuyện khắc chữ này, tuyệt đối là không khó!"

Nói xong, chỉ thấy thân ảnh kia liền lướt đi, giống như là một trận gió đánh úp về phía hai khối mộc bia kia, tiếp theo liền thấy ngân quang chớp động những mảnh gỗ vụn tung bay tán loạn, mà đầu gỗ cắm bên trong lớp đất lại chính là không chút lay động, một khắc tiếp theo, ngân quang tung bay kia bỗng nhiên thu lại, biến mất vào trong vỏ kiếm, trên bia mộ đã sớm để lại nét chữ khắc sắc sảo. Luyện nhi không thích đọc sách, chỉ là khi tuổi còn nhỏ được sư phụ đốc thúc nên vẫn là có luyện chữ, nhìn qua có vài phần hương vị giống như rồng bay phượng múa.

"Thế nào?" Chính nàng đối với chuyện này hiển nhiên cũng có vài phần thoả mãn, quay đầu lại đắc ý nhìn về phía chúng ta, Khách Sính Đình tất nhiên là phát ra tiếng khen gợi từ tận phế phủ. Có lẽ là người bên cạnh này đã tán dương rồi, bản thân không biết tại sao lại có chút không muốn phụ họa, liền ma xui quỷ khiến mà nói ra một câu nói: "Không tệ, không tệ, bất quá so với năm đó, ba chữ thanh tú uyển chuyển Hoàng Long động mà sư phụ khắc trên vách đá kia, tựa hồ còn thua kém hơn vài phần a..."

Lời vừa ra khỏi miệng, vốn cho là có thể đã chọc vào tổ ong vò vẽ, không ngờ nữ tử đối diện chẳng qua là nhíu mũi, chợt vui vẻ mà ngẩng mặt lên, hành động này liền chính là khiến cho người ra không thể nhìn thấu, ta thấy nàng mỉm cười đi tới, tựa hồ chuẩn bị muốn nói gì đó, ít nhiều liền có chút ít cảm giác không ổn.

Nhưng vào lúc này, cứu tinh liền đến rồi. Theo một tràn tiếng khóc ê a nỉ non của hài tử, sau đó chỉ thấy Thiết lão gia tử người đầy bụi đất mà ôm lấy tã lót chạy tới, vừa chạy vừa nói: "Này, này, ba tiểu cô nương các ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Ta nói đem chút chuyện vụn vặt này giao cho các ngươi, tại sao đến bậy giờ còn chưa có làm..." Ông liếc qua mộ bia đã khắc chữ xong, sửa lời nói: "Đây không phải là chuẩn bị xong rồi sao? Vậy còn đứng ở hậu viện làm cái gì? Tiểu oa nhi này sợ là đói bụng rồi, làm sao bây giờ?"

"A nghĩa phụ, làm sao người biết nàng là đói bụng? Ngài có thể nghe hiểu được sao?" Luyện nhi ngạc nhiên nói, khiến cho lão gia tử tức giận nhìn qua một lần, nhưng thật ra Khách Sính Đình xoay người một cái mà đứng dậy, hồi đáp: "A, là thế này, đứa nhỏ này sinh ra liền không có đủ sữa, bình thường đều là đi vào trong thôn dùng sữa bò sữa dê để bổ sung thêm, sắc trời cũng đã sáng, ta đây liền đi một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại!"

Khách Sính Đình lưu lại lời này liền chạy như một làn khói mà ra khỏi cửa sau, Luyện nhi nhìn theo bóng lưng của nàng mà cười cười, rồi hướng ta trừng mắt, vì lão gia tử ở đây nên không tiện tỏ vẻ gì, vô cùng buồn chán mà dứt khoát mà tiến đến trêu đùa đứa trẻ mới sinh kia, còn vươn tay ra chọc vào mặt người ta. Lão gia tử đang bận rộn dỗ dành hài tử không khóc, thật vất vả nhìn thấy hiệu quả làm sao có thể để mặc cho nàng phá hư? Nhanh chóng dùng một chưởng mà đẩy bàn tay của Luyện nhi ra, trợn hai mắt lên mà nói: "Ngươi nha đầu kia cũng thật là! Nếu có thời gian để quấy rối, ta chỗ này có một tờ giấy, ngươi đi vào thành Tương Dương một chuyến rồi chọn mua ít đồ đến đây, ở đây muốn cái gì cũng không có, hài tử đã mất mẫu thân thật là phiền toái...Đúng rồi, thuận tiện cũng gọi San Hô đến đây, chúng ta có lẽ sẽ phải lưu lại vài ngày."

"Nghĩa phụ thật ra rất hiểu biết những chuyện này sao..." Luyện nhi bị đẩy ra tay cũng không giận, dung mạo tươi cười tiếp nhận tờ giấy, lại giống như đang nghĩ đến cái gì đó, mở miệng nói: "Lại nói, đứa nhỏ này cũng là không cha không mẹ, nếu như lão nhân gia ngài cảm thấy thuận mắt ưa thích, sao không nhận về trêu đùa a."

Kiến nghị này đương nhiên lại khiến cho lão gia tử hùng hổ trừng mắt, ông quát lớn: "Nói nghe thật là nhẹ nhàng, liền chính là nói bậy nói bạ! Đứa nhỏ này mặc dù không cha không mẹ, chỉ là luận về bối phận vẫn còn có di nương, chính là Khách Sính Đình, làm sao đến phiên chúng ta làm chủ? Chúng ta chẳng qua là dừng lại vài ngày hỗ trợ mà thôi, đừng nói bậy nói bạ làm cho người ta nghe thấy trong lòng sẽ khó chịu, vẫn là đi làm chính sự đi!"

"Ân, nghĩa phụ." Luyện nhi cười cười, thản nhiên hành lễ, lại quay đầu dặn dò ta: "Ta phụng chỉ đi làm việc, ngươi thành thành thật thật mà ở lại đây cũng đừng đi loạn, nếu như quay lại tìm không thấy người, biết được hậu quả như thế nào đi." Mỉm cười uy hiếp xong, dậm chân một cái như có như không mà thoắt tung người đi, bóng người liền biến mất ở trước mắt.

Nghe thấy thanh âm đi xa, bản thân còn không kịp phản ứng thế nào, Thiết lão gia tử đã trước tiên dở khóc dở cười mà lắc đầu, trong miệng lại nói: "Nha đầu kia, thật đúng là..." Đang muốn nói tiếp, hài tử trong ngực lại bắt đầu khóc lóc, khiến cho lão gia tử phải vội vàng im lặng, đổi thành nhẹ giọng dỗ dành nói: "Ồ không khóc, a không khóc, hài tử ngoan nghe lời, rất nhanh sẽ có đò ăn rồi..."

Nhìn thấy Thiết Phi Long toàn tâm toàn ý dỗ dành hài tử trong lòng, không khỏi liền liếc nhìn về phía cửa sau nơi Khách Sính Đình rời đi, ban đầu là ngóng trông nàng có thể nhanh chóng trở về một chút, nhưng sự ngóng trông bắt đầu lệch hướng, đến cuối cùng, lại bất tri bất giác quay đầu lại, nhìn về phía Luyện nhi đã nhanh chóng rời đi.

Giờ này khắc này đã yên tĩnh trở lại, mới phát hiện trong lòng quả thật có một chút gì gì đó, nhưng lại không biết một chút gì gì đó kia là do duyên cơ nào, là xuất phát từ chỗ nào.