Ma Nữ Nghê Thường

Chương 180




Nôn nóng, nôn nóng, trong lòng không thể khống chế mà cảm thấy nôn nóng.

Ben cạnh đó, lần đầu tiên trong kiếp sống này, có tâm tình muốn hung hăng tát cho bản thân hai ba cái.

Vội vàng rời khỏi thiên phòng, mặc dù lão gia tử nghi hoặc, chỉ là vẫn ở lại tận lực thực hiện đạo đãi khách cùng với hán tử họ La. Lão nhân gia chú trọng những chuyện này, Luyện nhi cũng không để ý cái gì là thất lễ hay thất thố, nàng chân trước đọc thư rời đi, bản thân làm thế nào có thể ngồi yên được? Tỉnh thần lại sau cảm giác kinh ngạc liền vội vàng nối gót theo sau, ngay cả thời gian để tìm lý do cũng không có.

Dù là như vậy, chờ đến khi ra cửa đã sớm không thấy đạo thân ảnh kia, cố tình giờ phút này bốn phía cũng không có ai để có thể hỏi thăm, nhìn quanh không có kết quả, do dự mà thoáng ngừng chân một lát, ngẩng đầu thở hắt ra, mượn hành động này để đè nén tâm tình nôn nóng không thôi, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định về phòng xem trước một chút.

Tại sao lại biến thành như vậy? Thậm chí còn không có thời gian để cười khổ một cái, trong lòng hết sức kinh ngạc, bởi vì chuyện này đơn giản chính là hoang đường không thể nào xảy ra được, nhưng mà một đoạn dây đỏ mềm nhỏ liền bày ở trước mắt, dùng sự im ắng kia để nói cho bản thân biết chính mình đã phạm phải một sai lầm ngu ngốc đến mức nào.

Cho dù sợi dây đỏ kia chỉ là một sợi dây bình thường nhất, là một vật hết sức phổ biến, nhưng nếu như đã trở thành một vật trân quý luôn mang theo bên người, chỉ sợ cho dù là ai cũng có thể phân biệt ra được nét khác biệt độc nhất vô nhị rất nhỏ kia.

Không sai, sợi dây đeo đỏ mềm nhỏ có chút bạc màu kia, chính là sợi dây Luyện nhi tự tay làm thành dây trang sức, ta có thể nhìn một lần liền phân biệt được, chính nàng cũng là có thể.

Tại sao lại biến thành như vậy? Không ngừng bước, vội vàng đi xuyên qua hành lang, đầu óc lại không nén được mà vẫn còn đang quay cuồng, sợi dây trang sức kia đã là do họ Trác nhờ người mang đến, mặt dây đeo đã đánh mất liền không cần nói cũng biết, huống chi hán tử họ La cũng đã nói rõ ràng mọi chuyện. Chỉ là mọi chuyện cũng đều thật là không rõ ràng lắm, từ một đêm chém giết hỗn loạn kia đã trôi qua hơn mấy tháng, về sau song phương đều chưa từng gặp lại, đồ vật của mình như thế nào lại rơi vào trong tay hắn? Này chẳng phải là nói...

Đúng rồi...Hồi tưởng lại, không thể phủ nhận, những năm qua mặt dây đeo kia đã là vật thiếp thân quen thuộc, quen thuộc đến mức dường như không cần cố ý quan tâm đến. Trước đây khi Luyện nhi không có ở bên cạnh bản thân thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng xoa lên nó, mượn vật nhớ người để an ủi, mà sau khi định cư ở Minh Nguyệt hạp rốt cuộc đã không còn chia tách, dần dần cũng liền mất đi thói quen này...Nếu không cũng sẽ không trở nên...

"Luyện nhi, Luyện nhi?" Suy nghĩ được một nửa, người đã chạy về đến sương phòng ở biệt viện nơi hai chúng ta tạm cư, đẩy cửa đi vào, tạm thời để xuống những tâm tư hỗn loạn trong đầu mà chăm chú tìm kiếm, một gian phòng đơn giản trong biệt viện nhỏ như vậy thật sự là không có gì để phải tìm qua nhiều, hai ba lần tìm kiếm, chỉ cảm thấy thất vọng, bản thân lại đoán sai rồi, Luyện nhi chưa có trở về phòng, vậy có thể đi đâu? Chẳng lẽ lại tức giận mà chạy ra khỏi tiêu cục rồi?

Kỳ thật, cho dù nàng có thực sự tức giận mà chạy ra khỏi tiêu cục cũng không có gì phải lo lắng, thứ nhất tất nhiên là bởi vì Luyện nhi võ nghệ cao cường khinh công bất phàm. Thứ hai, cho dù là đang tức giận bất mãn, nàng cũng sẽ không thật sự liền cứ như vậy mà một đi không trở lại —— điểm tự tin ấy, ta chính là vẫn có.

Sẽ không lo lắng nàng biến mất, sốt ruột muốn ngay lập tức đi tìm kiếm chẳng qua là theo bản năng mà thôi. Chỉ có điều, ngoài bản năng, chính là muốn sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu trong lúc đi tìm kiếm nàng, sắp xếp lại trí nhớ, dần dần, một vài chuyện cũng liền trở nên rõ ràng —— có chút tình huống vốn là mê mê mang mang, làm cho người ta nhìn không rõ.

Điều này cũng càng nhắc nhở bản thân phải nhanh chóng tìm được Luyện nhi về, nói chuyện với nàng.

Chỉ vì hiện tại mới tính là chân chính ý thức được, trong vòng mấy tháng qua giữa chúng ta đã phát sinh chuyện gì, cũng có thể suy đoán ra được tâm tư của nàng.

Đi ra khỏi biệt viện, tạm thời cũng không biết nên đi theo phương hướng nào để tìm kiếm mới tốt, vừa vặn hôm nay phó tiêu đầu đi ra ngoài làm việc, liền muốn hướng người trong tiêu cục xin giúp đỡ cũng không thuận tiện. Có chút bất lực mà dựa vào tường vuốt vuốt mi tâm, đang tính toán xem bước tiếp theo nên làm sao mới tốt, lúc này lại nghe thấy sau lưng có người kêu gọi, quay đầu chỉ lại thấy Thiết San Hô đang vội vàng đi về phía này. Vết thương ở chân của nàng chưa khỏi hẳn, đi nhanh có vẻ hơi cố sức, ta vội vàng hai ba bước tiến đến nghênh đón, chợt nghe thấy nàng nói: "Tìm Luyện tỷ tỷ đúng không? Lúc trước ta thấy ngươi đi về phía này, liền đi tới nhìn thử xem, kết quả gặp các đệ tử trong tiêu cục, bọn hắn nói Luyện tỷ tỷ vừa xông vào sân tập võ ở Đông Khóa viện, không nói lời nào liền đuổi hết mọi người đi ra, hôm nay cũng không ai dám đi vào."

Đông Khóa viện là nơi bình thường đệ tử trong tiêu cục hay qua lại, đáp án này toàn không có trong phỏng đoán của bản thân, chỉ là nếu như San Hô đã nói như vậy cũng liền không cần do dự. Lúc này gật gật đầu, đang muốn cất bước rời đi, khi đi lướt qua bên người đột nhiên lại bị Thiết San Hô túm chặt lấy ống tay áo.

"Ta không rõ đã xảy ra chuyện gì." Quay đầu lại, nàng cũng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào ta, trong ánh mắt lộ ra thần thái kiên định: "Chỉ là vô luận phát sinh chuyện gì, không có trở ngại nào không qua được, Trúc Tiêm tỷ, ngươi cùng Luyện tỷ tỷ...Không thể có việc, tuyệt đối không thể!"

Lặng lẽ nhìn qua phần kiên định này, kỳ lạ, tâm tình lo lắng liền dần dần bình tĩnh lại rất nhiều. Làm sao có thể không biết nữ hài này là đem chuyện gì ký thác vào ta cùng Luyện nhi? Cho nên cuối cùng, chẳng qua là đưa tay vuốt ve đầu của nàng, dùng một cái khe khẽ gật đầu cùng mỉm cười để đáp lại.

Đúng rồi, ngoại trừ sinh tử, không có nút thắt nào là không thể mở, chuyện làm ngươi vô cùng bối rối đau đầu, nhưng người bên cạnh chính là mong mà không được.

Nhờ phúc của San Hô, trong lòng liền yên tĩnh lại rất nhiều, mục tiêu cũng càng là rõ ràng. Không dám trì hoãn, tiếp theo liền đi thẳng đến sân tập võ ở Đông Khóa viện, cách khá xa liền nhìn thấy ở ngoại viện tụ tập mười mấy người, nhìn cách ăn mặc đều là đệ tử trong tiêu cục, tuy rằng không tính là quen thuộc, nhưng đã ở trong phủ nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng không phải là xa lạ gì. Lúc này thấy đồng bạn của Ngọc La Sát đi tới, một đám người giống như nhìn thấy cứu tinh, tất cả đều vây quanh bảy miệng tám lưỡi mà thảo luận, đơn giản là nói Luyện nhi tùy tiện xâm nhập đuổi người ra ngoài như thế nào, bọn hắn không hiểu lại thúc thủ vô sách như thế nào vân vân...Ta nghe xong vài câu cũng nghe không ra nguyên cớ gì, vì vậy nhẫn nại tính tình mà đáp lại vài câu, đảm bảo sẽ không có việc gì, liền bỏ lại đám người sang một bên một mình nhảy lên đầu tường.

Cuối cùng mắt thấy mới chính là chân thật, thậm chí ngay cả nhìn cũng không cần nhìn, cơ hồ là trong một cái chớp mắt khi nhảy lên đầu tường tiến vào sân tập võ, bản thân xem như liền lập tức hiểu được, vì sao một đám đại nam nhân lại hội tụ ở bên ngoài thành thành thật thật không dám manh động, mà Luyện nhi ở bên trong là đang làm cái gì.

Đập vào mặt chính là một cỗ kình phong. Khoảng sân này là một sân luyện tập võ nên rất vắng, ngoại trừ mấy cây liễu cùng dụng cụ luyện võ là không có vật khác, lúc này lại tràn ngập những thứ vô hình, có mấy cỗ kình lực kích động xoay quanh bốn phía, lướt qua từng chỗ làm cho người ta kinh hãi, mặc dù không phải người luyện võ, phân biệt không được cái gì gọi là thanh kiếm, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được, sát khí.

Cái này chính là nguyên nhân khiến cho người bên cạnh không dám đến gần, cũng là nguyên nhân nàng đuổi người khác đi ra ngoài, người sống chớ lại gần, bởi vì Ngọc La Sát đang múa kiếm.



Khác với loại hành động muốn phát tiết của San Hô vài ngày trước, đây đúng là múa kiếm, hoặc nói là luyện kiếm, không có giận dữ mà loạn chuyển kết cấu, cũng không có tàn phá bừa bãi, bóng kiếm lướt qua, vẫn là nhẹ nhàng tự nhiên, trật tự rõ ràng, ngoại trừ...Cách thật xa cũng có thể cảm nhận được sát ý khiếp người.

Bất quá, điều làm bản thân không tiến đến gần, cũng không phải là nguyên nhân này.

Chưa từng nghĩ tới sẽ thấy một màn như vậy, đã rất lâu rồi không thấy Luyện nhi múa kiếm? Từ sau khi an định ở đất Thục, nàng sẽ tự động sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi, lại thêm thân thủ của chúng ta chênh lệch, dần dần cũng liền không thế nào cùng nhau luyện võ, bất quá khi đó còn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy một chút. Nhưng mà, sau khi rời khỏi Minh Nguyệt hạp, mấy tháng qua, mới thật sự là một lần cũng không có nhìn qua.

Hậu tri hậu giác, dù cho người tự phụ như Luyện nhi cũng không có khả năng mấy tháng liền cũng không luyện tập, cho nên không thấy được, chẳng qua là trùng hợp? Hay là nàng cố ý tránh đi?

Mà nguyên nhân tránh đi, chính là phần lệ khí khác biệt so với bình thường này?

Ngẩn ngơ nhìn vào trong sân, người kia không phải không biết có thêm một người tồn tại, nhưng vẫn là giống như không phát hiện ra mà tiếp tục, rõ ràng không muốn để cho người ta có cơ hội can thiệp. Dựa trên tu vi của nàng, chỉ cần nguyện ý, có thể một mực kéo dài như vậy không biết bao lâu, cho nên sau khi nhìn trong chốc lát, ta hít vào một hơi, xoay người nhảy khỏi đầu tường.

Xoay người lập tức nhảy lên, tựa hồ trong một thoáng liền cảm giác được có ánh mắt rơi vào trên lưng, thậm chí cảm nhận được sự thất vọng như có như không. Quay đầu lại nhưng vẫn như cũ chỉ thấy được một đạo thân ảnh chuyên tâm múa kiếm, tựa hồ nửa mắt cũng chưa từng nhìn về hướng bên này.

Có chút nhíu chân mày, tạm thời không muốn suy nghĩ quá nhiều, vẫn là dựa vào suy nghĩ trong lòng mà hành động, nhanh chóng nhảy ra bên ngoài mà quan sát, quả nhiên đám đệ tử trong tiêu cục vẫn còn đang ở ngoài tường nơm nớp lo sợ, cũng không muốn giải thích gì, ta hướng bọn hắn thuận tay mượn một thanh trường kiếm, không nói hai lời lại lần nữa xoay người nhảy vào bên trong.

Lần này khi người nhẹ nhàng nhảy qua tường nhưng thật ra lại bắt gặp được ánh mắt kia, Luyện nhi là không kịp thu hồi ánh mắt, cũng dứt khoát không cần thu, ngược lại nhìn sang thanh trường kiếm vừa mới mượn được trong tay ta, tiếp theo mím chặt môi ngẩng mặt, biểu lộ căng thẳng giống như căm giận mà, chẳng qua là lần này trong ánh mắt thật sự không có thất vọng, ngược lại toát ra một chút hiểu rõ cùng khiêu khích.

"Luyện nhi..." Chống lại tia mắt kia, liền biết nàng cũng là rõ ràng dụng ý này, dù có thiên ngôn vạn ngữ, quả nhiên trước tiên liền phải dựa vào phương thức của chúng ta mà nói: "Đã lâu...Chưa từng như vậy đi? Lại để cho ta...Cùng ngươi đối kiếm một lần đi!"

Hai phía đối diện, đối chiêu tức đối thoại, lấy kiếm hỏi tình, dùng võ thổ lộ tình cảm.

Luyện nhi không trả lời, chẳng qua là câu ra một cái cười lạnh đảo mắt liền đánh tới, thoáng chốc kim thạch giao kích âm thanh như gió táp mưa rào, thanh kiếm bị kích đến khắp cả người phát lạnh. Kỳ thật liền biết đã không phải là đối thủ của nàng, chỉ là lần này cũng không phải vấn đề thắng bại, cho nên dù là bị kiếm quang bao phủ dày đặc cũng không để lùi bước! Thanh phong một đường tiến đến, kiếm xoay quanh bên mình chuyển hộ ổn định bốn phía, mới đầu chủ ý phòng thủ, thỉnh thoảng công được một chiêu nửa thức, cũng không dùng sát chiêu, bởi vì trong lòng tràn đầy hổ thẹn. Thỉnh thoảng cũng bị chút ít thiệt thòi, cũng không lui nửa bước, bởi vì đối với nàng tuyệt đối sẽ không buông tay.

Tâm tình cùng tâm ý của ta sáp nhập vào thân pháp, Luyện nhi bên kia cũng vậy, lần này trong lòng nàng xao động, sự hùng hổ dọa người khi ra chiêu so với ngày xưa cũng không ít hơn quá nhiều, giữa lông mày càng là mang theo nhàn nhạt lệ khí, ra tay đã nhanh lại chuẩn, gần như cũng không lưu tình. Bất quá dù là như vậy, nhưng vẫn ít đi duy nhất hai chữ "Lợi hại", chống cự với nàng vài cái tuy rằng bị đau, nhưng đều là bị kiếm tích vỗ trúng, không bị thương gân không động đến xương, ngay cả một vết thương nho nhỏ cũng không có.

Một người không lùi, một người không tung hết lợi hại, cứ như thế đảo mắt đã qua hơn mười hiệp, này kỳ thật xem như sau khi khởi khỏi Minh Nguyệt hạp lần đầu tiên bản thân chính diện dùng hết toàn lực cùng người khác so chiêu, bỏ qua một bên sự khác biệt do tâm tình ảnh hưởng không nói đến, dần dần đúng là thực sự cảm nhận được một chút khác biệt.

Thường ngày cùng Luyện nhi so chiêu, nàng là càng lúc càng nhanh, bản thân thì tương đối càng chậm, đây không thể nghi ngờ là do chênh lệch tu vi nội tức tạo thành, giống như hôm nay đã gần đến trăm chiêu mà tốc độ vẫn không xuống thế hạ phong quá nhiều, thật ra là lần đầu tiên kể từ thời ấu niên...Còn nguyên nhân, không cần suy nghĩ nhiều, trong lúc đề khí, cảm giác nóng cháy quấy nhiễu mấy tháng qua đã không không còn, thay vào đó chính là cảm giác dồi dào chân khí, xem ra từ sau khi cưỡng ép vận công, lễ vật của Hồng Hoa Quỷ Mẫu rốt cuộc không còn chỉ là thứ càng có càng loạn.

Tiếp theo không lâu, điểm khác biệt ấy Luyện nhi cũng liền chú ý tới, ánh mắt của nàng thu hồi, trầm giọng nói: "Không tệ...Vậy còn thế này!" Nói xong kiếm quang tăng vọt, thân ảnh thình lình so với sự lửng lơ lúc trước liền càng cao! Áp lực đột nhiên tăng lên, nếu như toàn lực hành động, trong thiên hạ cũng không có mấy người có thể nhanh hơn được nàng, bản thân đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chống đỡ thêm chưa đến mười chiêu, chợt cảm thấy làn gió cuốn lấy tay áo, có thứ gì đó giống như trường xà* cuốn lấy cánh tay, một cỗ khí lực đánh vào thanh kiếm, bỗng dưng hổ khẩu tê rần, thanh kiếm tuột khỏi bàn tay.

(*Con rắn dài)

Thắng bại đã phân —— ít nhất thần sắc của Luyện nhi là nói như vậy, nàng chấn động trường kiếm giống như muốn thu thức xoay người. Tận dụng thời cơ, trong lòng liền chợt loé lên một ý nghĩ như vậy. Nhân cơ hội trong một cái chớp mắt này, cũng không thu tay lại, vẫn là dùng thân pháp khi vũ khí đã rời tay, chân phải đột nhiên một lần phát lực, tung người khom lưng liền nhào tới!

Sau đó, liền là bụi đất tung bay, một trận hỗn loạn.

"Khụ! Khụ.. khụ.. khụ..." Thật sự là tính sai, vừa rồi một lòng tính toán so chiêu, ít nhiều không để ý đến tình hình dưới mặt đất, đường đường Trường An tiêu cục của cải giàu có như vậy, làm một cái sân luyện võ cũng không biết nên trồng ít cỏ gì gì đó sao? Xung quanh chỉ toàn là cát đất, khẽ đáp xuống toàn thân bụi bặm không nói, chân chính là bị sặc bụi đến chết người.

So với sự chật vật của bản thân, người dưới thân nhưng thật ra lại không có ho. Tuy nói là đấu một hồi lâu, chỉ là Luyện nhi hít thở vốn coi như bình thản, lại là mặt hướng lên trên khi ngã xuống đất, cho nên lúc này chỉ cần nhắm mắt che miệng mũi liền tốt rồi. Đợi đến khi cát bụi tản đi chút ít, nàng càng là tức giận đẩy người ra, giống như chuẩn bị không nói tiếng nào mà muốn đứng dậy.

"Luyện nhi." Đành phải bất chấp mà gần như là chơi xấu một chiêu, mục đích chính là có thể rút ngắn khoảng cách, bản thân đương nhiên sẽ không để nàng có cơ hội chạy đi, dù sao cũng không có người ở đây, hai tay càng là vội vàng giữ lấy chặt hơn: "Cũng đã đánh xong rồi, có thể hảo hảo nói một câu không?"

Nghe nói như vậy, nữ tử dưới thân giống như rốt cuộc không lạnh mặt được, "Đánh xong? Hừ!" Chân mày lá liễu của Luyện nhi dựng lên, tức giận lại buồn bực, tức giận đến cười lạnh mà nói: "Nếu không phải ta kịp thời tránh mũi kiếm đi, rốt cuộc ngươi xích thủ không quyền* lại lao về phía trước là muốn làm gì? Muốn đem bản thân xâu thành mứt quả sao? Còn nói cái gì mà đối kiếm so chiêu, căn bản chính là...Hành động tiểu nhân!"

(*Trong tay không có bính khí)



"Đây chẳng qua là dưới tình thế cấp bách nên tạm thích ứng mà thôi..." Mỉm cười biện giải một câu, còn đang muốn trêu ghẹo, cuối cùng lại không có tâm tình. Vẫn là chính sự càng khẩn thiết hơn, vì vậy ho nhẹ một tiếng, đổi thần sắc mà cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm mặt nói: "Luyện nhi, nghe ta nói...Thật xin lỗi. Lần này là ta quá mức hậu tri hậu giác, cho nên mấy tháng qua...Làm ngươi phiền lòng rồi."

Nghe xong lời này, Luyện nhi chỉ là nhíu mày, lúc này nàng cũng không có lại vùng ngồi dậy, chẳng qua là nghiêng đầu hướng sang một bên không nhìn người, miệng nói: "Lại nói xin lỗi, ngươi thỉnh thoảng liền thích nói xin lỗi, ta chính là không thích nghe nhất!"

Tuy rằng khẩu khí vẫn là còn rất tức giận, chỉ là cuối cùng đã có một chút bầu không khí để nói chuyện —— tuy là bầu không khí có chút chật vật—— tâm tình cũng đang dần dần thả xuống chút ít. "Thật sao? Dù cho...Luyện nhi không thích nghe, chỉ là sai chính là sai, cho nên nói xin lỗi là...Nhất định phải nói." Lúc trước cũng không cố ý muốn giải thích, chỉ là trong đầu đã sắp xếp lại manh mối, rất dĩ nhiên là để cho bản thân tiếp tục mở miệng nói: "Bất quá ta nói xin lỗi, Luyện nhi có phải hay không... Cũng nên nói xin lỗi một chút? Mặt dây đeo...Lúc đó là do Luyện nhi ngươi làm cho ta đánh rơi đi?"

Trong dự liệu, khi nói một câu trước bị ngoan ngoan mắt liếc, bất quá khi nói ra một câu sau, đối phương liền rơi vào trầm mặc.

Không sai, hồi tưởng lại, cũng chỉ có duy nhất khả năng kia —— đêm hôm đó ở Minh Nguyệt hạp, bản thân trùng hợp còn tắm gội qua, lúc đó mặc dù chưa từng đặc biệt lưu ý qua, nhưng mặt dây đeo đúng là hảo hảo vẫn còn ở trên cổ. Mà sau đó liên tiếp xảy ra sự việc —— bị Luyện nhi ép hỏi, gặp lại sư phụ, thấy trong trại bị cháy —— đều không có khả năng khiến cho vật kia rơi vào trong tay người họ Trác, ngoại trừ sau đó...sau đó vào đêm khuya ở trước cửa trại lớn, khi Luyện nhi tức giận không để ý đến tình hình mà dây dưa chiến đấu cùng môn nhân Võ Đang, bản thân không thể không ra tay ngăn trở nàng một hồi...

Lúc ấy, trong bóng tối hỗn loạn lại kịch liệt đánh nhau, thanh âm kêu gọi của người họ Trác kia không thể nghe rõ, phái Võ Đang đi rồi Luyện nhi mang theo sự tức giận không tầm thường mà hướng đến cần cổ cắn xuống, hôm nay nghĩ đến, nhưng lại có một tầng giải thích khác.

"Luyện nhi..." Nàng im hơi lặng tiếng, khi bản thân nêu lên câu hỏi thái độ cũng liền trở nên cẩn thận hơn rất nhiều: "Ngươi chính là biết ngay lúc đó? Hay là... Đến sau này mới phát hiện ra? Nhưng vì sao lại cố ý trầm mặc, thậm chí mấy ngày trước...Khi ta rốt cuộc đã phát hiện ra, còn để mặc ta suy nghĩ lệch hướng, không...Sớm nhắc nhở một tiếng?"

Điều này cũng chính là nghi hoặc lớn nhất của ta lúc này, dựa vào thị lực cùng thân thủ của Luyện nhi, chỉ sợ đánh rơi vật vào giờ tý nàng cũng có thể phát hiện ra, nếu không, khi người họ Trác kia nhặt mặt đeo lên nàng cũng đã nhìn thất. Ngay cả khi hai lần đều không may bị bỏ lỡ, đêm hôm đó, sau khi mọi chuyện đã kết thúc, nàng là... Đã muốn ta một lần, lần đó dù thế nào cũng có thể phát hiện ra, sau không nói đến trong vòng mấy tháng qua...

Trong vòng mấy tháng sau này, bởi vì cánh tay của ta bị thương nặng, tắm gội thay quần áo những loại chuyện này đều là do nàng. Trên đường vào kinh thành có nhiều bất tiện, lau qua thân thể gì gì đó cũng là hỗ trợ lẫn nhau. Khi đó thỉnh thoảng Luyện nhi liền sẽ phát cáu tức giận một cách khó hiểu, bản thân còn vì vậy mà phí hết một phen đầu óc, nghĩ nàng nhất định là chưa thể thoát ra được bóng mờ của việc trại bị phá hủy, lại đoán có phải hay không vẫn còn đang phiền muộn ta để cho Võ Đang đối nghịch với nàng chạy thoát, làm thế nào cũng không nghĩ tới, rất nhiều lần thay y phục cùng lau người kia, thậm chí ôm nhau triền miên...Nàng bạo tính khí như vậy làm thế nào lại có thể nhẫn nhịn không nói tiếng nào...

Suy nghĩ đến đây, sự chua xót trong lòng phút chốc liền dâng lên, trong lúc nhất thời cũng khó có thể duy trì mặt nạ tâm bình khí hòa mà nói chuyện với nhau, chỉ có thể vùi đầu vào cổ nàng, chăm chú ôm lấy thân thể này để khống chế tâm tình. Nhưng thật ra Luyện nhi đã trầm mặc một hồi, lại đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười giòn như chuông bạc, đợi đến khi cười xong, hai tay vung lên nói: "Đứng lên, bẩn chết rồi, còn muốn nằm bao lâu? Đứng lên liền không thể nói chuyện sao?"

Nàng lại không có ý định phẩy tay áo bỏ đi, bản thân đương nhiên cũng sẽ không có chủ tâm kéo nàng nằm trên đất, chẳng qua là trong lòng ít nhiều thấp thỏm không yên, không muốn cứ như vậy mà buông tay, vì vậy cứ như vậy một tay nắm lấy tay nàng song song đứng lên.

Cũng may Luyện nhi giống như cũng không để tâm, mặc cho một tay bị quản chế, chỉ dùng tay kia phủi xuống bụi bặm trên thân, lại tiếp tục chỉnh đốn lại quần áo, lúc này mới quay ánh mắt lại, trước nhìn qua người một lần, mới ngẩng đầu nói: "Nói cho ngươi biết, lúc đó không nói với ngươi, là bởi vì ta sinh khí! Tức giận ngươi "khuỷa tay hướng ra ngoài" a, hơn nữa mất thứ gì đó cũng không tự biết! Đến sau không nói với ngươi, là vì nói cũng vô dụng, khi đó kế hoạch là vào kinh thành, nếu như ngươi vì vậy liền nhanh chóng muốn đến Võ Đang gặp Trác Nhất Hàng kia, ta chỉ càng thêm tức giận!"

Ánh mặt trời buông xuống, nàng có chút nheo mắt, khóe miệng mang theo một chút ý cười không biết hỉ nộ, có lẽ là do thần sắc này, một lời nói trực tiếp liền trở nên khó lường.

Theo sự tăng trưởng của tuổi tác, dần dần phát hiện, tỷ lệ thất bại trong những lần suy đoán tâm tình của nàng cũng dần dần gia tăng, thực tế trải qua chuyện này, trước sau trải qua mấy tháng, đúng là từ khi mới bắt đầu đã nghĩ sai rồi. Cho nên lúc này nhìn thấy nàng như vậy, sau khi cẩn thận lo nghĩ, bản thân lần đầu tiên lựa chọn phương pháp sinh tồn đơn giản nhất không vòng vo: "Vậy...Luyện nhi, ngươi nói, ta phải làm như thế nào...Mới có thể làm cho ngươi không lại vì chuyện này mà tức giận?"

Rồi sau đó, mười ngày tiếp theo trôi qua.

Được linh dược phụ trợ xuống, tổn thương của Mộ Dung Trùng khép lại thần tốc, hôm nay đã tốt hơn hơn phân nửa, chỉ cần lại tiếp tục ở trong tiêu cục tĩnh dưỡng một hai tháng là có thể khôi phục võ công. Mà chân của San Hô đã từ lâu triệt để khỏi hẳn. Ngay cả vấn đề phát âm vốn có chút đáng bận tâm của bản thân, cũng chuyển biến tốt đẹp nhanh hơn so với trong dự đoán, xem ra là không cần lần nữa đại giá làm phiền đám thái y đại nội rồi.

Cho nên ngày hôm nay, khi Thiết lão gia tử vuốt vuốt râu ngắn đề nghị: "Chúng ta lại lần nữa bước trở lại vào giang hồ a? Cũng nên đến thời gian cáo biệt trời khỏi kinh sư rồi, chuyện muốn làm đều đã làm thỏa đáng, lại tiếp tục như vậy thật sự là toàn thân đều muốn lười nhác rồi." Thật ra cũng không có người nào dị nghị, bất quá San Hô nhìn ta cùng Luyện nhi một lần, hỏi phụ thân của nàng: "Bước trở lại vào giang hồ? Là đi nơi nào?"

"Bên ngoài luôn còn có chút sự việc chưa kết thúc đi?" Lão gia tử ý hữu sở chỉ mà hồi đáp: "Tuy rằng lão nhân gia ta không xen vào ân oán của đám người trẻ tuổi các ngươi, chỉ là người ta đều đã thành tâm thành ý viết thư đưa tới, kéo dài không giải quyết cũng không phải là chuyện tốt, Trúc oa nhi ngươi thấy có đúng không?" Nói xong liền cười cười mà nhìn về phía ta.

Có lẽ lúc đó ông đã có cam đoan gì đó với hán tử họ La, một khi đã đáp ứng người khác chuyện gì, lão gia tử là có phần cố chấp, cho nên lúc này mới nói bóng nói gió để tâm như vậy. Đáng tiếc lần này ông thật sự là hỏi sai đối tượng rồi, lập tức bất động thanh sắc mà dùng một cái mỉm cười đáp lại, nhìn nhìn sang bên cạnh tay phải, mới nói: "Ngài lão...Hay là hỏi Luyện nhi a, nàng quyết định, ta nghe nàng liền tốt."

Bên cạnh tay phải, vị chủ nhân có quyền quyết định kia đang bưng chén trà uống xuống một ngụm, mới hắng giọng, cười nói: "Nghĩa phụ nói không sai, kéo dài không giải quyết cũng không phải là chuyện tốt, lại nói chúng ta cũng nên đến Hồ Bắc Tương Dương một chuyến đi? Bởi vì cái gọi là thứ tự trước sau, trượng đầu rồng của Hồng Hoa Quỷ Mẫu đặt ở trong phòng ta đều sắp hoen gỉ rồi."

Vì vậy buổi chiều liền thu thập hành trang, sau khi hướng Long tổng tiêu đầu cùng Mộ Dung Trùng vẫn đang tiếp tục dưỡng thương cáo từ, một chuyến bốn người lại bước lên con đường giang hồ rộng lớn. Khi xe ngựa đi đến cửa thành, nhân lúc xuất nhập kiểm tra ầm ĩ rối ren, Thiết San Hô bỗng nhiên tiến đến bên tai ta, thấp giọng hỏi: "Trúc Tiêm tỷ, sự việc mấy ngày trước đây, Luyện tỷ tỷ...Đã bớt giận chưa?"

Nhìn thấy San Hô đem sự quan tâm viết lên trên mặt, lại nhìn nữ tử ở phía bên kia đang vén rèm xe lên không nhịn được mà quét qua đám quan binh, cũng không biết nên biểu lộ thế nào cho tốt, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười cười, thành thật trả lời: "Không có, nàng nói nàng vẫn còn đang sinh khí."

-----------