Ma Nữ Nghê Thường

Chương 168




Tuy Luyện nhi nói rằng chuẩn bị đấu trí không đấu lực, trước đó bản thân vẫn còn có chút bất an, dù sao những năm qua nàng làm việc cũng không thích quanh co lòng vòng, lại càng đã quen lạnh lùng tranh đấu, cho nên lo sợ khi thật sự hành động không thể giống như trong suy nghĩ, nhưng mà thẳng đến khi chúng ta thuận lợi âm thầm tiến vào trong, cho dù nhìn thấy những thủ vệ bị điều động vội vàng tiến đến từ một phương hướng khác, nàng đều là bất vi sở động, cuối cùng một tảng đá trong lòng mới được thả xuống.

Cái gọi là giương đông kích tây, vây Nguỵ cứu Triệu, kỳ thật sự lựa chọn cũng không lớn, chuyện có thể bức bách Ngụy Trung Hiền thả con vịt đã sắp bị nấu chín trong tay ra, tiếp theo đó là phân tán binh lực, có lẽ cũng không nhiều. Trong đó quân cờ dễ dàng nghĩ đến nhất tất nhiên là tiểu Hoàng đế, chỉ là đêm qua mới có thích khách đột nhập, đại nội thị vệ bên cạnh Hoàng đế hẳn là có thực lực hùng hậu phòng bị chu đáo chặt chẽ nhất, nếu không thể nhất kích thành công, làm không tốt chẳng những không thể giúp lão gia tử, ngược lại sẽ đem bản thân kéo cùng kéo vào vũng bùn.

May thay ngoài tiểu Hoàng đế, còn có một người thật tốt có thể lựa chọn, cũng là ở một nơi đã từng viếng thăm đêm qua, tuy rằng hôm nay trên đường đi giới nghiêm so với đêm qua chặt chẽ hơn rất nhiều, chỉ là so sánh với nơi khác, hành động coi như có chút thuận tiện.

Ngoại giới đều lan truyền Ngụy Khách cấu kết với nhau, qua mặt Thiên tử mà nắm triều chính, có lẽ đối với sự an toàn của Khách thị, họ Ngụy kia sẽ không dễ dàng vứt bỏ.

Bản thân quả thật là mang theo ý nghĩ như vậy mà đến đây, trên đường đi thấy Luyện nhi cũng là không chút do dự mà lựa chọn con đường tương tự, tất nhiên cho rằng nàng có cùng một tâm tư với ta, thẳng đến khi thật vất vả ẩn nấp hành tung đến được nơi muốn đến, đã thấy nàng liền tùy tiện muốn nhảy vào bên trong uyển, lúc này mới khẽ giật mình nhanh chóng nhìn xuống mà giữ chặt lấy, trong lòng liền trở nên hoang mang.

Nếu như muốn giương đông kích tây làm cho lớn chuyện, giờ phút này việc cấp bách trước tiên là tìm được hành tung của Khách thị, trong biệt viện này thanh lịch tĩnh mịch, cho thấy không phải mà nơi ở của nữ nhân luôn yêu thích mọi thứ đều phải tráng lệ, không đến đại điện đêm qua để tìm người, tại sao lại không kiêng kỵ gì cả mà đi loạn như vậy? Nếu để cho người khác phát hiện kêu lên, khiến cho Khách thị giống như đêm qua bỏ trốn đi mất thì làm sao bây giờ?

Tuy rằng những thứ nghi hoặc này không có cách nào nói ra, chỉ là Luyện nhi rất nhanh liền hiểu được, chỉ vào biệt viện kia nói với ta: "Ngươi đừng lo lắng, ánh mắt của ta tốt hơn ngươi, vừa rồi thấy được chỗ đó có một người quen, chúng ta tạm thời thử đến chào hỏi nàng một lần, nếu có thể thành công, liền chính là vô cùng thuận tiện!"

Nàng nói đến hưng trí bừng bừng, ta nghe được lại tràn đầy khó hiểu, bất quá đã biết rõ ràng hành động lần này của nàng là có dụng ý, cũng liền không tiếp tục ngăn trở.

Nhẹ chân nhẹ tay nhảy vào trong viện, xung quanh nơi này lại không có một người thủ vệ nào, thật sự là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, Luyện nhi lại tựa hồ cũng lơ đễnh, kéo ta nhanh chóng đi xuyên qua đình viện không lớn, đúng bên một khung cửa sổ đóng kín, nhìn hai bên không có bóng người, lại trực tiếp hào phóng mà khe khẽ gõ lên song cửa hai cái.

"Là ai!" Trong phòng lúc này có người hỏi như vậy, nghe ra đây cũng là vừa kinh sợ vừa nghi vấn, ta mới hiểu thông suốt dụng ý của Luyện nhi.

Tuy rằng còn không biết danh tự, nhưng đối với thanh âm vừa nghe qua lúc ban trưa, thậm chí còn từng đối thoại qua, rất khó có thể liền quên mất được.

"Đừng lên tiếng, là ta." Luyện nhi rất hiếm khi đè thấp âm thanh, nói: "Nhanh chóng mở cửa, bên ngoài không thể đứng quá lâu a." Sau một câu trả lời thẳng thắng không có chút che dấu này liền làm cho trong phòng yên tĩnh xuống, sau đó người ở bên trong mới trầm thấp kinh hô một tiếng: "Ngọc La Sát?"

Nghe đối phương thốt ra biệt hiệu của bản thân, Luyện nhi liền cùng ta liếc mắt nhìn nhau, xoẹt xoẹt nở nụ cười, tuy rằng chúng ta chưa bao giờ nói qua danh tính, chỉ là bại lộ thân phận cũng coi như nằm trong dự liệu, cho nên nàng cũng không kinh ngạc, chẳng qua là nói tiếp: "Đúng vây, ta có việc tìm ngươi, lúc trước đã từng nói qua đi?"

Trong phòng lại tĩnh lặng, sau đó cánh cửa kia quả thật cũng không chút nào do dự mà mở ra, đứng ở phía sau cánh cửa, tất nhiên là tiểu cô nương buổi trưa vừa mới gặp mặt trong khu rừng ở vùng ngoại ô Tây Sơn, nữ nhi của Khách thị, đồ đệ của Hồng Hoa Quỷ Mẫu.

Theo lý, nàng coi như là một nửa người trong giang hồ, cho nên cho dù lúc trước không biết, sau khi từ Tây Sơn trở về hỏi Mộ Dung Trùng một chút, biết được thân phận của chúng ta cũng không có gì kỳ quái...Nếu như nhất định phải nói trong đó có gì kỳ quái, liền chỉ trách thân phận phía trước của nàng là địch nhân của chúng ta, thân phận phía sau cũng không được coi là bằng hữu, thế nhưng nàng chẳng những không chút do dự mà mở cửa, để "Địch nhân" của nàng tiến vào, hơn nữa nhìn qua trong đôi mắt kia, không mang theo nửa điểm địch ý.



Ngay cả ta cũng nhìn ra được việc này, Luyện nhi lại càng là rõ ràng, cho nên nhìn thấy cửa mở, lúc đó nàng liền cởi mở cười cười, giống như một cơn gió lôi kéo ta chạy vào, còn thuận tay khép cửa lại, tự nhiên giống như là tiến vào nhà của bằng hữu.

"Ngươi..." Khi Luyện nhi làm những hành động này, tiểu cô nương kia đã không kìm nén được mà hé miệng nói: "Các ngươi...Các ngươi tại sao lại lén tiến vào cung? Cỗ xe kia của ta tiểu Hoàng đế đã đánh đi rồi, lần này không có biện pháp lại đưa các ngươi ra khỏi cung." Nghe ý tứ kia đúng là có sự thân thiết, Luyện nhi cười khúc khích, nói: "Ngươi đã biết ta là Ngọc La Sát, đương nhiên cũng nên biết rõ xưa nay lời hứa của ta đáng giá nghìn vàng, nói muốn lấy vật đổi vật, đương nhiên là muốn tới nghe một chút câu trả lời của ngươi nha."

Nàng dùng ngôn ngữ thăm dò, tiểu cô nương kia do dự một chút, liền xoay người đến bên ngăn tủ tìm kiếm vài thứ gì đó, Luyện nhi thấy vậy, không để tâm đến liền tiến đến chắn ở trước mặt ta, tuy rằng vẫn là mỉm cười tự nhiên, chỉ là ta biết nàng thật ra là đang đề phòng vạn nhất. Bất quá người kia cũng không có làm cái gì, chỉ thấy nàng cúi đầu tìm kiếm một lát, cầm lấy một bình sứ trắng nhỏ sau đó xoay người lại, nói: "Đây, vật này là mẫu thân của ta cho ta, ta giữ lại kỳ thật cũng không có gì để dùng, các ngươi đã muốn liền cầm lấy là được... Còn di vật của sư phụ, ít ngày nữa ta nghĩ biện pháp xuất cung sẽ tới lấy, các ngươi cũng đừng lại lén vào đây, quá nguy hiểm."

Nếu nói là lúc trước đủ loại phản ứng của nàng coi như nằm trong dự liệu, vậy hành động lần này lại thật sự là làm cho người ta vô cùng bất ngờ. Sau khi khẽ giật mình, Luyện nhi rất nhanh khôi phục dáng tươi cười, sảng khoái tiếp nhận bình sứ nhìn cũng không nhìn liền thuận tay ném sang đây, đồng thời nhanh chóng nhìn ta một cái. Bản thân đương nhiên hiểu ý, sau khi tiếp được bất động thanh sắc kiểm tra một chút, kỳ thật cũng không kiểm tra ra được thứ gì, giấy đỏ chữ đen dán trên bình trắng xác thực là ba chữ "Bồi Nguyên Đan", mở nắp bình ra, viên thuốc màu đen bên trong cũng tản ra một mùi thơm, về phần những cái khác, cũng chỉ có thể đợi sau khi trở về nhờ người nghiệm dược mới có thể biết được.

Bản thân ở bên này kiểm tra chai thuốc, Luyện nhi liền lại cùng đối phương chuyện trò vui vẻ, nàng cười hì hì nói: "Ngươi cho chúng ta như vậy, không sợ chúng ta lừa ngươi sao?" Tiểu cô nương kia chỉ là lắc lắc đầu nói: "Ngọc La Sát là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm, mặc dù những năm qua vì người trong nhà, ta vô pháp giao thiệp với giang hồ quá nhiều, nhưng là từng nghe phong phanh qua đại danh cùng những hành động lúc trước của ngươi, kỳ thật hành sự tính tình của ngươi nghe qua có chút giống như sư phụ của ta, ta nguyện ý tin ngươi."

Nàng nói chuyện thần sắc thản nhiên, ta từ bên cạnh nhìn không ra có vấn đề gì, mà Luyện nhi nghe vừa nói như vậy, lúc này lại kêu lên một tiếng "Tốt!", sau đó cao hứng nói: "Nếu như ngươi nói như vậy, ta cũng không khách khí với ngươi...Đúng rồi, nói cả buổi, còn chưa thỉnh giáo đại danh?" Nàng không coi người khác như người ngoài, thần sắc hành động dĩ nhiên là thân mật hơn không ít, nói chuyện liền quàng lấy vai người ta, tiểu cô nương kia mặt đỏ lên, cẩn trọng nói: "Ta...Không có phụ thân, cho nên theo họ Khách của mẫu thân, tên Sính Đình."

Thế gian này theo họ mẹ đúng là chuyện kiêng kị hiếm thấy nhất, cho nên lúc nàng nói ra ngoại trừ cẩn trọng, hiển nhiên còn mang theo chút ít bất an mà nhìn qua sắc mặt của chúng ta, đối với chuyện này bản thân tất nhiên chỉ mỉm cười, Luyện nhi càng làm sao quản đến nhiều chuyện như vậy, chỉ khen: "Ân, Khách Sính Đình...Ta không hiểu hết vẻ nho nhã kia, bất quá nghe qua rất xinh đẹp, tên rất hay!" Khen xong quay người lại, lấy bút viết trên bàn nhanh chóng viết xuống vài nét bút, đưa cho nàng nói: "Đây là nơi dừng chân của chúng ta ở Kinh thành, nếu như ngươi rảnh rỗi không việc gì, liền đến vui chơi, bất quá đừng để người khác trong nội cung nhìn thấy là được."

Thẳng thắn mà nói, trong lòng cảm thấy hành động lần này của Luyện nhi có chút mạo hiểm, nhưng bản thân chẳng qua là có chút nhíu nhíu mày, cũng không đi lên ngăn cản, thứ nhất đến lúc này lại ngăn cản liền có chút không nể tình; thứ hai, ta nghĩ Luyện nhi làm như vậy cũng có thể là có tính toán của nàng...

Quả nhiên, Khách Sính Đình nghe xong vừa mừng vừa sợ, cũng không dám đưa tay nhận lấy địa chỉ, chần chừ một chút, hỏi: "Ngươi...Ngươi không sợ sẽ ta quay lại bán rẻ các ngươi sao?" Mà Luyện nhi phất tay ngăn lại vỗ vỗ vai nàng, cong khóe môi nói: "Ngươi tin ta, ta tất nhiên sẽ tin ngươi, chính là không tin nữ nhi của Khách thị, cũng có thể tin được đồ đệ của Hồng Hoa Quỷ Mẫu. Không nói gạt ngươi, ta cùng với sư phụ của ngươi giao đấu nhiều lần, coi như là người quen cũ, ha ha!"

Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cuộc đối thoại đến một bước này, ta tin tưởng Khách Sính Đình đã sớm đối với Luyện nhi là khâm phục đến tột đỉnh, hoặc là ở trong mắt người nữ tử có chút lòng hướng về giang hồ này, bản thân Ngọc La Sát liền là một truyền kỳ đáng để ngưỡng mộ a...Cũng may sau mấy vòng thăm dò, nàng cuối cùng cũng biểu hiện ra là người thị phi rõ ràng, làm người cũng đang thẳng, sẽ không uổng công lúc trước Luyện nhi lòng vòng luẩn quẩn nhiều như vậy.

Không sai, tuy rằng tin tưởng những hành động lúc trước của Luyện nhi cũng đều là chân tâm thật ý không chút giả dối, chỉ là dụng ý căn bản khi làm như vậy, ta vẫn nghĩ chính là để lòng vòng thăm dò, tuy rằng có đôi khi ngay cả bản thân cũng cảm thấy tính toán, mưu trí, khôn ngoan như vậy thật sự không giống nàng, có phải là lầm rồi hay không? Chỉ là chuyến đi này của chúng ta, mục đích cuối cùng tuyệt đối không phải là vì một lọ dược, càng không phải là vì đến tán gẫu.

Mỗi một thời khắc tán gẫu vô vị, đều có thể là đang lãng phí tính mạng của Thiết lão gia tử cùng San Hô, Luyện nhi cũng có thể hiểu được mới đúng.

Phán đoán thời cơ đã không sai biệt lắm, liền cúi đầu làm một ít hành động phủi bụi y phục mờ ám, những hành động mờ ám này trong mắt người khác không ảnh hưởng chút nào, trong mắt Luyện nhi hẳn là ngầm hiểu nhắc nhở...Quả nhiên nàng quay đầu lại liếc qua, khi quay mặt đối diện Khách Sính Đình, bỗng nhiên khuôn mặt nghiêm túc, thấp giọng nói nhỏ: "Khách Sính Đình, ta muốn nói chuyện nghiêm túc với ngươi, muốn một câu của ngươi!"

Tiểu cô nương này đang chìm trong sự vui mừng khi được người khác tín nhiệm, nghe thấy liền không nghi ngờ gì mà nói: "Thỉnh nói!" Luyện nhi trực tiếp liền nói ngay vào điểm chính: "Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý diệt trừ những Thát tử Mãn Châu từ quan ngoại tiến đến đây hay không? Có nguyện ý ngăn cản bọn hắn chiếm lấy non sông này hay không?"

Khách Sính Đình nghe thấy, lúc này nhảy dựng lên nói: "Thế còn phải hỏi sao? Đương nhiên là nguyện ý!" Đối với đáp án này Luyện nhi tất nhiên là thoả mãn, liền gật đầu nói: "Tốt, nếu như ngươi nguyện ý, như vậy ta nhờ ngươi giúp ta làm hai chuyện!"



"Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được!" Tiểu cô nương này quả thật là luôn để tâm đến sự tình trong giang hồ, nghe nói là muốn vì nước xuất lực, lập tức có tinh thần, Luyện nhi cũng là không khách khí, mở miệng liền nói: "Chuyện thứ nhất, chính là sau này ngươi tìm một cơ hội thích hợp, tìm cách giết Ngụy Trung Hiền!"

...Này nhưng thật sự là rao giá trên trời sư tử đại khai khẩu*, không đợi Khách Sính Đình giật mình, ta ở phía sau đã trước tiên buồn rầu mà vuốt vuốt mi tâm.

(*Sư tử há rộng mồm; hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao)

Bất quá Khách Sính Đình giật mình thì giật mình, cuối cùng vẫn là biết hỏi lại: "Vì sao? Ta cũng biết rõ người kia gây ra ấn tượng không tốt, chỉ là chuyện này liên quan gì đến Mãn Châu?" Luyện nhi thấy nàng ngạc nhiên nghi ngờ hỏi lại, lập tức đi đến bên tai nàng trầm thấp nói vài câu, mặc dù ta nghe không rõ ràng, nhưng có thể đoán được nàng đang nói cái gì, chẳng qua là không rõ vì sao phải thần bí như vậy.

Luyện nhi ra vẻ thần bí ghé sát tai mà nói như vậy, chỉ thấy thân hình Khách Sính Đình run lên, loại chuyện này dù sao vốn cũng nên có chút nghi vấn mới xem như hợp lý, nhưng không biết tại sao, nàng nghe xong lại tựa hồ đã tin rồi, lập tức lộ ra thần sắc sợ hãi, run rẩy hỏi ra một vấn đề làm cho người ta không nghĩ tới, nói: "Nếu...Nếu thật sự là như vậy, hắn, đồng bọn của hắn còn có ai?"

Vốn vẫn không rõ tại sao nàng lại dễ dàng tin tưởng như vậy, câu hỏi này ngược lại làm cho người ta có thể giải đáp nghi hoặc, nàng thường hành tẩu trong cung, Ngụy Trung Hiền lại cùng Khách thị lui tới rất thân cận, chỉ sợ nàng đã sớm đối với cách làm người của họ Ngụy kia đã có chút hiểu rõ, cho nên nghe thấy Luyện nhi chém đinh chặt sắt mà nói, trong lòng không thể không tin, chỉ là sau khi tin tưởng lại có phản ứng sợ hãi khiếp đảm như vậy, hẳn là vì một người khác.

Tâm tình của nàng không phải là không thể hiểu được, cho dù là bình thường biết rõ mẫu thân có điểm không tốt, nhưng ai có thể tiếp nhận chuyện mẫu thân của mình cùng người khác cấu kết bán nước cầu vinh?

Cũng may tính tình của Luyện nhi chính là có một nói một, nghe xong lúc này chỉ lắc đầu nói: "Ngoài ra còn có những ai ta cũng không biết rõ, chỉ biết là còn có một người là Ứng Tu Dương...Chẳng qua tên Ứng Tu Dương này võ công hẳn là cao hơn ngươi, nếu như ngươi phát hiện hành tung của hắn không cần lo nghĩ quá nhiều, cũng không cần đánh rắn động cỏ, lưu cho chúng ta trừng trị hắn a!"

Nghe xong lời này, Khách Sính Đình giống như có chút nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ một chút, không có gật đầu cũng không có lắc đầu, chẳng qua là chuyển đề tài hỏi: "Vậy...Vậy chuyện thứ hai là cái gì?"

Mà thẳng đến câu hỏi này, Luyện nhi rốt cuộc mới tiết lộ ra ý đồ thật sự của chuyến đi lần này, nghiêm mặt nói: "Người nhà cùng nghĩa phụ ta vốn là muốn đi hành thích trừ hại, không cẩn thận đã bị phát hiện, lúc này liền bị trùng trùng điệp điệp vây khốn trong phủ đệ của Ngụy Trung Hiền, ngươi cũng biết thị vệ trong nội cung một nhóm tiếp một nhóm giống như thủy triều, ta vốn định xuất thủ cứu người, nhưng chỉ sợ bất quá cũng là giúp bọn họ chống cự thêm chút thời gian mà thôi, muốn thoát ra được lại tuyệt đối là không thể, cho nên muốn nhờ ngươi nghĩ cách từ bên trong hiệp trợ!"

Nghe xong yêu cầu thứ hai, Khách Sính Đình lại là lộ ra cả kinh, lần này cũng không có do dự, bất quá có chút khó hiểu mà nói: "Nếu như ngay cả Ngọc La Sát ngươi cũng không được, ta bản lĩnh thấp kém, làm thế nào có thể hiệp trợ cứu được nghĩa phụ của ngươi?" Lúc này Luyện nhi mới cười đắc ý, lắc đầu nói: "Đừng ngốc, chúng ta đấu trí không đấu lực, ta biết tiểu Hoàng đế là rất tín nhiệm thân mẫu của ngươi, cho nên an nguy của các ngươi Ngụy Trung Hiền vẫn là để trong lòng, ngươi chỉ cần giả vờ như nơi này xảy ra chuyện, giúp ta nghĩ cách đem mấy người cao thủ đang vây khốn nghĩa phụ dẫn dắt rời đi là được!"

Một lời hướng dẫn này của nàng, liền khiến cho tiểu cô nương cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc giống như đã cắn răng quyết định, nói: "Được, ta nghe lời của tỷ tỷ, tạm thời thử một lần! Ngươi xem như thế này có được hay không..." Nói nói cũng làm theo hành động lúc trước của Luyện nhi, thần thần bí bí tiến sát đến bên tai nàng mà nói vài câu.

Luyện nhi nghiêng đầu nghe nàng nói chuyện, ánh mắt lại ném về phía ta, dung mạo cong cong cũng không biết là đang nghĩ cái gì, ta vốn là có chút vừa buồn cười vừa tức giận đối với hành động thần thần bí bí của hai người kia, dứt khoát nghiêng đầu không đối mặt với nàng, ánh mắt lại thoáng liếc nhìn Luyện nhi sau khi nghe xong lời nói của đối phương, chính là tươi sáng mỉm cười, khoa trương nói: "Hảo! Thật sự là ý kiến hay, vậy cứ làm như thế a, ngươi thật sự là hảo muội muội của ta!" Nói xong cúi người, ở trên trán Khách Sính Đình...nhẹ nhàng hôn một cái.

Không muốn dùng chữ hôn để hình dung, bởi vì kia so với nụ hôn thật sự của nàng, xác thực có khác biệt rất lớn.

Nhưng cũng đủ để làm cho tiểu cô nương kia lập tức đỏ mặt, thần sắc cực kỳ kinh ngạc xấu hổ, nhưng lại lộ ra một chút...Ngọt ngào.