Ma Nữ Nghê Thường

Chương 161




Một đường ra khỏi đại doanh, cảnh tượng của Quảng Nguyên trấn cùng vài ngày trước đã không quá giống nhau, đường phố trật tự ngay ngắn, trên đường lớn có thật nhiều điểm phát lương thực, cũng là chỗ để chiêu mộ, ngàn vạn dân đói được sắp xếp vào đội ngũ nghĩa quân, thay cho bộ dáng uể oải lúc trước, cả đám người hùng dũng oai vệ tinh thần sung mãn tươi cười rạng rỡ, tuy rằng hơn phân nửa bọn họ còn chưa có binh khí, chỉ là dùng cán cờ, gọt thanh gỗ làm vũ khí, cũng là ra hình ra dáng như một hùng binh nghiêm chỉnh huấn luyện.

Chứng kiến cảnh tượng như vậy, dù sao cũng có chút cảm thán, nhưng không phải là thán phục, ít nhất dùng ánh mắt của bản thân xem ra những loại thủ pháp này cũng không coi là quá cao minh độc đáo, chỉ có điều, nếu như Luyện nhi nguyện ý, nguồn lực lượng này vốn chính là dành cho nàng mới đúng, đáng tiếc nàng không có tâm tranh giành, cũng không thu nhận nam binh, cho nên Minh Nguyệt hạp trả giá lớn như vậy, cuối cùng kết quả lại là do người khác tiếp nhận...Nghĩ như vậy, rõ ràng trong lòng âm thầm sinh ra vài phần tiếc hận không cam tâm.

"Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?" Trong lúc xuất thần, nghe thấy sau lưng có tiếng hỏi, quay đầu lại chỉ thấy nụ cười của nàng, sau khi ra khỏi doanh Luyện nhi cự tuyệt mọi người đưa tiễn, chỉ hỏi Hồng nương tử một con khoái mã, chúng ta cùng cưỡi ra khỏi thành, chẳng qua là đường đi nhiều người, không thích hợp rong ruổi, lúc này đang là trạng thái cưỡi ngựa dạo phố.

Đối với câu hỏi của nàng mặc dù không có gì để giấu giếm, bất quá nói chuyện bất tiện, cũng liền không có bày tỏ, chẳng qua là lung tung chỉ điểm đường đi hai cái, không nghĩ Luyện nhi rõ ràng lại hiểu được một nửa, triển mi nói: "Ngươi nói là Lý Nham này quản cũng khá lắm đúng không? Hắn xuất thân là văn nhân, nói chuyện làm việc một điểm cũng không có hương vị chua chát, quả thật là không tệ, trong nhóm thủ hạ của Tiểu Sấm vương đều là loại anh hùng này, tương lai thay thế mạt Minh mà có thiên hạ, ta thấy chính là bọn họ rồi!"

Bình tĩnh nhìn nàng, khó nén cảm giác giật mình, trong lòng ta Luyện nhi cũng không phải là người có mưu tính sâu xa, hôm nay nàng lại có thể dứt khoát nói ra một câu kiên quyết như vậy, hơn nữa thật ra là phán đoán thập phần chuẩn xác, thật sự là làm cho người ta không thể không liếc mắt nhìn qua, nếu như đây không phải là hành động to gan nói bừa, vậy thật sự nên lau mắt mà nhìn rồi.

"Nhìn cái gì vậy? Ngơ ngác, sau khi không thể nói chuyện, cái nhìn của ngươi liền càng lúc càng ngơ ngác rồi." Bản thân vị người trong cuộc này cũng không cảm thấy những lời vừa rồi của mình có gì không đúng, tùy tiện trêu ghẹo một câu sau đó liền đổi chủ đề, ngược lại hỏi: "Như thế nào? Ta có ý định muốn trước khi trời tối liền chạy trở về, ngươi chịu được dao động sao?"

Ngoại trừ đầu vai, phần lớn tổn thương còn lại không tính là nghiêm trọng, cũng hiểu rõ tâm tư nàng lo lắng cho lão gia tử cùng San Hô, cho nên gật gật đầu, chọn một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại buông lỏng thể xác và tinh thần dựa vào trong lòng nàng, lại không suy nghĩ thêm nữa.

Có lẽ là cho đến lúc này, ta đối với Luyện nhi cũng không tính là thật sự nhìn thấu, hoặc là còn có chỗ tự cho là đúng mà suy nghĩ sai lệch, hoặc là vốn không để ý đến tài năng của nàng...Chỉ là mặc kệ như thế nào, tấm lòng ấy không sai liền tốt rồi, chỉ mong một kiếm tung hoành vô câu vô thúc, đây là chính miệng nàng nói, nếu như vậy, có bất luận chuyện gì liên quan đến thiên hạ, vô luận tốt xấu, đều không cần để ở trong lòng.

Rốt cuộc không cần để ở trong lòng.

Ra khỏi Quảng Nguyên, phóng ngựa ven đường, cũng không biết là kỹ thuật khống chế tọa kỵ của Luyện nhi đã tinh tiến hay là do chính mình quá thả lỏng, trên con đờng lên núi thật lòng không cảm thấy có bao nhiêu khó chịu. Đi gần cả canh giờ, đến một đồng cỏ um tùm và nguồn nước dưới chân núi, Luyện nhi bỏ yên tháo cương, phóng ngựa tự tại rời đi, sau đó chúng ta ngựa quen đường cũ mà lướt qua ba đạo sơn khẩu, một đường quay về sơn trại.

Bước vào cửa trại, ban ngày, tình cảnh không còn âm sâu vô cùng thê thảm giống như đêm qua, ít nhất thi thể đã không còn ở đây, trên mặt đất rất nhiều máu loãng cũng đã được cọ rửa giảm đi dấu vết, sau khi khẽ giật mình chợt tỉnh ngộ lại, đã hiểu được này ý định của nhóm tỷ muội may mắn còn sống sót trong sơn trại... Chẳng qua là, mặc dù đã được quét dọn đơn giản qua rồi, chỉ là rất nhiều vết máu vẫn còn, rất nhiều nơi đã biến thành một mảnh đất khô cằn đổ nát thê lương, tàn khói lượn lờ trong đám tro tàn, xung quanh không một bóng người, thật thê lương.

Đổ vật thương tình*, Luyện nhi cũng không nhìn nhiều, lôi kéo ta liền trực tiếp đi vào trong, phòng ốc trong trại xây dựa vào thế núi chằng chịt, luôn có thể trốn được một kiếp, trong đó lưu giữ hoàn hảo nhất có thể là gian phòng cách xa khu vực mọi người của chúng ta, bình thường Luyện nhi là quyết không cho phép người bên cạnh ngủ lại, chỉ là xem ra lần này nàng là đưa lão gia tử cùng San Hô thu xếp ở nơi đó rồi.

(*Nhìn cảnh đau lòng)

"Nghĩa phụ, có ở đây không? Ta từ Quảng Nguyên mang rượu và thức ăn trở về cho ngài!" Cửa là khép hờ, đẩy ra bước vào, chân sau còn không có theo tới, Luyện nhi đang mở miệng trách móc, thần sắc trong giọng nói chỉ có hào hứng, không thấy nửa điểm đau buồn, lúc đầu còn cảm thấy không ổn, sau đó đi theo cùng nhau bước vào cửa, giờ mới hiểu được nguyên nhân nàng làm như vậy.

Từ khi xây dựng thành công đến nay, trong phòng bầu không khí của gian phòng này, còn chưa từng trầm xuống áp lực như thế này.

Nếu như đem người thu xếp ở đây, tin rằng Luyện nhi nhất định là nhường giường cho Thiết San Hô, nhưng mà Thiết San Hô lại không có ở giường trên, mà là nép trong một góc phòng, sắc mặt u ám, trong tay vẫn là chăm chú ôm lấy một cỗ thi thể không buông, cũng may lúc này khí trời vẫn se lạnh, nhìn quét qua cỗ thi thể kia so với ban đầu cũng không có khác biệt gì...Mà Thiết lão gia tử đầy mặt lo lắng đang ngồi xổm bên cạnh nàng, lúc này quay đầu lại nhìn thấy chúng ta tiến đến, trên mặt mới phát ra một chút thoải mái, miễn cưỡng nhếch miệng cười nói: "Trở về rồi, đều sắp xếp xong xuôi? Tổn thương của Trúc nha đầu thế nào, có khởi sắc hay không?"

"Giống như trong dự liệu, ở Quảng Nguyên cũng không có đại phu gì hay, không vội." Luyện nhi thuận miệng đáp lời, cầm tay nải trong tay cởi ra, lấy ra trong đó một gói thức ăn bọc lá sen cùng một vò rượu nhỏ đặt trên bàn, nói: "Nhưng thật ra thức ăn ở nơi này không tệ, làm được một món kho rất khá, nghĩa phụ San Hô các ngươi một ngày không ăn gì tốt đi? Đến nếm thử."

Lúc trước nhìn thấy trên yên ngựa có một bao đồ như vậy còn tưởng là cái gì, thì ra là như vậy, muốn nói Luyện nhi lúc này cân nhắc sự tình thật đúng là xem như tinh tế chu đáo, đáng tiếc bầu không khí trước mắt này rõ ràng là không đúng, Thiết San Hô nghe thấy tất nhiên là bỏ mặc, lão gia tử cũng là do dự, có lẽ thật sự là không đành lòng bỏ qua ý tốt, mới chậm rãi đi tới ngồi xuống, lại cũng không nâng đũa, ngồi trong chốc lát, lại quay đầu nhìn nữ nhi nhà mình trong chốc lát, thở dài, rõ ràng là không yên lòng lại không thể làm gì được.

Thuận theo ánh mắt của ông mà nhìn sang, so với sự việc phát tiết nói chuyện với ta ngày đó, lúc này nhìn qua tinh thần Thiết San Hô lại sa sút hơn rất nhiều, cái gọi là thời gian phủ lên vết thương cũng không thích hợp trong đoạn thời gian ngắn hạn, có đôi khi chính là hoàn toàn ngược lại, một ít tổn thương thường thường sau vài ngày mới đau đến vô cùng tàn nhẫn nhất, một việc thường thường càng dư vị lại càng thấy đau lòng, huống chi lần này sơn trại bị phá, tỷ muội trong trại bị giết, nàng mặt ngoài xem ra thờ ơ, chỉ là trong lòng có vì chuyện đó mà chuyển biến xấu hơn hay không? Cái này ngoại trừ chính bản thân nàng ai cũng nói không rõ...

Nắm lấy chiếc đũa, cũng đồng dạng đã mất đi tâm tư ăn uống, tuy không phải cái lưỡi tam thốn bất lạn*, chỉ là nếu như có thể nói chút gì đó, vậy bản thân có lẽ cũng có thể có chút công dụng, nhưng mà bây giờ...

(*Uốn ba tất lưỡi, đại khái là biết cách nói chuyện)

Thấy hai chúng ta đều ngừng đũa không động, Luyện nhi cũng không nói thêm cái gì, từ từ cầm lấy một bánh nướng không nhân kẹp thịt vào, đứng lên đi đến chỗ Thiết San Hô ngồi xổm xuống trước mặt đưa cho nàng, nói: "Này, ăn." Thiết San Hô tất nhiên là mắt điếc tai ngơ, Luyện nhi đối với chuyện này cũng không giận, dứt khoát cũng dựa vào tường ngồi xuống, bẻ một khối bánh nhỏ ném vào trong miệng, vừa ăn vừa giống như lầm bầm lầu bầu mà nói: "Ngươi không ăn, ta cũng phải ăn, còn sống liền được ăn, ăn no rồi mới có thể làm việc khác! Cũng không sợ nói cho ngươi biết, ngày mai ta liền phải rời khỏi đây rồi, ngươi muốn chán nản liền chính mình chán nản a, ta phải đi tìm ba tên đầu sỏ kia báo thù cho tỷ muội trong sơn trại, cũng thuận tiện báo thù cho Cửu Nương."

Không biết có phải do nhắc đến Mục Cửu Nương hay không, vài câu nhìn như bình thản không có gì lạ lại thành công hấp dẫn sự chú ý của Thiết San Hô, đôi mắt vốn vô thần của nàng chuyển hướng về phía Luyện nhi, dường như không hiểu rõ mà ngẩn ngơ nói: "...Báo...Thù?"

"Ân, báo thù." Luyện nhi gật gật đầu, nhai thức ăn trong miệng rồi nói: "Dùng máu tẩy máu, lấy mạng đền mạng, như vậy mới xứng đáng với người đã chết a —— Kim Độc Dị đã chết rồi, nhưng Mộ Dung Trùng và Ứng Tu Dương vẫn còn sống, bọn họ đều là đồng bọn hại chết Cửu Nương, chẳng lẽ ngươi muốn một mực thương tâm khổ sở như vậy, nhưng lại để cho bọn chúng ở bên ngoài rộng mở làm quan, tiêu diêu tự tại?"

Nàng quay đầu nhìn chằm chằm vào Thiết San Hô hỏi như vậy, nhưng Thiết San Hô lại vội vàng tránh né ánh mắt nàng, chỉ cúi đầu nhìn thi thể trong lòng một hồi lâu, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Thấy vậy, Luyện nhi thất vọng thở dài một hơi, nói: "Thì ra ngươi là loại người này sao? Uổng phí ta đêm qua lúc giao đấu còn đối với Ứng Tu Dương mấy lần hạ thủ lưu tình, vốn định để hắn chết trong tay ngươi mới đúng, xem ra là vẽ vời cho thêm chuyện rồi...Ai, cũng đúng, dù sao báo thù cho tỷ muội trong trại cũng có một phần của hắn, liền cùng tính một chỗ là tốt rồi, coi như là thuận tiện báo thù, có lẽ Cửu Nương cũng sẽ không trách ta."

Vừa nói, nàng vừa đứng lên, đang định cất bước đi tới đây, theo góc độ này của ta, lại nhìn thấy người bên cạnh nàng lại ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt tiếp theo, vật trong tay Luyện nhi đã bị chộp lấy!



Giống như bị tác động vào chốt mở, chỉ thấy Thiết San Hô một tay vẫn ôm lấy thi thể, một tay lại dùng xu thế nhanh như chớp mà bắt lấy chiếc bánh kia, mở to mắt liều mạng nhét vào trong miệng, giống như lúc đó thứ hàm răng đang cắn xé không phải thức ăn mà là tính mạng của ai đó!

"Khá lắm Ngọc oa nhi! Ngươi thật sự được lắm!" Thiết Phi Long mừng rỡ quát to một tiếng, vỗ mạnh mặt bàn đứng bật lên, cũng không bận tâm đến chuyện thiếu chút nữa đã đem hảo hảo một cái bàn gỗ đánh cho tan tành, nhanh chóng cầm lấy một bình trà đi qua, vỗ vỗ phía sau lưng nữ nhi nói: "Chậm một chút, uống nước từ từ! Yên tâm, thức ăn là chạy không thoát, cừu nhân càng là chạy không thoát! Phụ thân cùng con, cho dù là chân trời góc biển cũng sẽ đem bọn hắn tìm ra tự tay bắt lấy!"

Thiết San Hô chẳng qua là im lặng ăn thức ăn, liếc nhìn ông một cái cũng vẫn không nói gì, thực sự nhận lấy ấm trà ngữa cổ liền uống xuống, dù cho chỉ có như vậy, thực sự cũng đủ để khiến cho lão gia tử đã nhiều năm qua không được chung sống cùng nữ nhi cảm thấy vui mừng, ông ở đây nói liên tục, Luyện nhi cũng liền không quản hai người nữa, xoay người đi về phía ta đắc ý mỉm cười.

Kỳ thật, dùng cừu hận để chèo chống niềm tin của một người, tuyệt đối không phải là sự lựa chọn tốt nhất, chỉ là lúc này rõ ràng không phải là thời điểm để quá nghiêm khức, cho nên cũng nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại, dựng thẳng ngón cái lên để biểu thị nàng làm rất tốt.

Bữa cơm này cuối cùng chia ra thành hai nơi, ta cùng Luyện nhi ngồi bên cạnh bàn, lão gia tử cùng San Hô ở một góc tường, kỳ thật cũng không có ai để tâm đến chuyện dùng cơm, chi là hữu ý vô ý mà lưu ý đến động tĩnh của Thiết San Hô, phía bên kia nàng hai ba lượt ăn xong đồ ăn trong tay, lão gia tử sợ không đủ lại nhanh chóng đưa qua thứ khác, lúc này đây, Thiết San Hô tiếp nhận cũng không lại ăn như hổ đói, mà là cúi đầu, nhai từng chút một chậm rãi mà ăn, sau khi ăn xong lại ngẩn người ôm lấy Mục Cửu Nương trong chốc lát, rốt cuộc từ từ ngồi thẳng lên, mở miệng rõ ràng nói ra một câu.

Nàng nói: "Ta muốn chôn cất Cửu Nương."

Không có rất nhiều những lễ nghi phiền phức kia, người trong giang hồ sinh tử luôn đơn giản, ngôi mộ đặt ở một nơi phía sau bên trái dãy núi, chính là bên cạnh nơi ở của Thiết Mục hai người, căn phòng này kỳ thật cũng chưa bị tổn thất, chẳng qua dù sao chính là nơi thương tâm, Luyện nhi tất nhiên không sắp xếp Thiết San Hô trở về đây, không ngờ chính nàng cuối cùng lại chủ động chọn nơi này...Thời điểm quyết định, Thiết lão gia tử muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là theo tâm ý của nàng, mọi người cùng nhau động thủ, không đến một canh giờ, đã đem hết thảy chỉnh lý thỏa đáng.

Trên không trung Kim Ô* bắt đầu ngã về phía Tây, khói lửa mấy ngày liền; ánh chiều tà như máu, đất vàng như kim, đắp lên một khối đất, liền thành một ngôi mộ mới.

(*Một cách để gọi mặt trời)

Thiết San Hô quỳ gối trước mộ phần, sắc mặt trắng bệch đôi môi mím chặt, bốc đất làm hương dập đầu rồi lại dập đầu, ai cũng không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì, lại đang nói điều gì, Thiết Phi Long cũng lạy vài cái, rồi sau đó đứng thẳng thật lâu, cuối cùng dứt khoát khoanh chân ngồi ở sau lưng Thiết San Hô, nhìn mộ phần kia, im hơi lặng tiếng, tựa hồ cũng không biết nên nói như thế nào.

Chỉ có một quỳ một ngồi như vậy, ta cùng Luyện nhi hai người đứng ở trước mộ không xa, không nói gì. Không nhận ra sắc trời đã tối, Thiết San Hô rốt cuộc là bị thương nặng, quỳ lâu, thân thể nhoáng một cái liền nghiêng về phía trước, may mắn Thiết Phi Long tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đỡ lấy, nhìn qua đã thấy nàng hai mắt nhắm nghiền không có ý thức.

"Ai..." Sau khi xác nhận nàng chẳng qua là sức cùng lực kiệt mà ngủ thiếp đi, lúc này lão gia tử mới như trút được gánh nặng mà thở dài một tiếng, Luyện nhi đi qua nói: "Nghĩa phụ, ban đêm lạnh, vẫn là đưa San Hô muội muội trở về phòng nghỉ ngơi đi." Lại bị Thiết lão gia tử phất tay áo cự tuyệt nói: "Nàng muốn thủ, để cho nàng thủ a, nếu không mở mắt ra nàng cũng không thể an tâm...Nha đầu kia từ nhỏ thân cận cùng Cửu Nương, sau khi bị ta quyết tâm đuổi ra khỏi nhà, lại càng chỉ có hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, vài năm qua nhất định là thân thiết hơn rồi, hôm nay...Ai, này trách ta năm đó quá coi trọng mặt mũi, nếu lúc ấy không xúc động như vậy thì tốt rồi..."

Ông chỉ lo lắng thở dài, lại không biết trong ba năm qua điều hai người may mắn nhất chính là bị ông đuổi ra khỏi nhà, thậm chí, đến lúc này cũng sẽ không nuối tiếc...Chẳng qua là những lời này suy nghĩ trong đầu là được, chẳng những bản thân không thể biểu lộ, khi thoáng nhìn thấy Luyện nhi dường như muốn mở miệng nói gì đó, cũng vội vàng âm thầm kéo một cái, đã từng nghĩ việc nói được sẽ giúp tìm ra được không ít biện pháp, nhưng lúc này cũng không quan trọng, muốn nói ra hay không, cũng chỉ có thể để cho bản thân Thiết San Hô lựa chọn.

Sau khi bị kéo một cái, Luyện nhi cũng hiểu ý, nhìn nhìn ta lại nhìn nhìn bên kia, cuối cùng vẫn là nhịn được, giậm chân một cái xoay người đi lấy một tấm trải đến cho hai người, một tấm trải giường chia cho lão gia tử cùng San Hô, mà ta đi vào trong đống đổ nát kia tìm chút ít củi đến nhóm lửa, liền nhóm lửa ở bên cạnh bia mộ mới của Mục Cửu Nương, bốn người ngồi vây quanh, cũng xem như túc trực bên linh cữu của nàng.

Thủ đến qua nửa đêm, thật sự là chịu không nổi, liền tựa sát vào người Luyện nhi, tựa đầu, khóa mình trong tấm thảm ngủ thật say.

Ngủ như vậy rốt cuộc là không quá dễ chịu, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, phía Đông mới lộ lên vầng sáng xanh trắng, đống lửa vẫn còn đang cháy, lão gia tử chính là đang ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bầu trời, cầm theo vò rượu nhỏ mà Luyện nhi mang về từng ngụm uống xuống, thấy ta tỉnh lại, vuốt râu gật gật đầu, nói: "Tỉnh rồi? Không ngờ ngươi lại thức dậy sớm nhất."

Theo lời của ông nhìn vào trong ngực một cái, Luyện nhi đang ngủ say. Mấy ngày nay bôn ba giao chiến, nhiều lần xảy ra sự cố, cho dù người làm bằng sắt cũng khó mà chống đỡ được, nàng thật ra cũng không dễ dàng, liền khe khẽ khoa tay múa chân làm một động tác im lặng, sau khi giúp nàng đắp chăn thật kín mới rón ra rón rén rời đi. Đi đến gian nhà bếp đã bị tàn phá không sai biệt lắm mong có thể tìm được vài thứ hữu dụng, nấu một chút thức ăn thanh đạm đưa đi, lại trở về trong phòng mình thu thập một chút, lại một lần nữa trải giấy mài mực, làm một ít chuyện bản thân muốn làm.

"Ngươi đây là lén lút làm gì đó?" Vừa mới làm xong, đầu bên kia Luyện nhi liền tiến đến tìm, vừa đi trong tay còn bưng bát cháo loãng mà ta vừa nấu, thật sự không có nửa điểm bộ dạng của nữ nhi gia, nếu đổi lại là bình thường liền phải trêu ghẹo nàng hai câu mới tốt, đáng tiếc lúc này hữu tâm vô lực, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, kéo nàng tới đây lau miệng, mới cầm lấy tay nải đã thu dọn xong đang đặt trên giường.

"Ha, ngươi cũng nghĩ thật chu toàn." Luyện nhi thấy vậy liền gật đầu nói: "Cũng tốt, sớm thu dọn mang theo bên người cũng tốt, như vậy chờ sau khi chúng ta gặp Lý Nham một chuyến, muốn đi liền đi, không cần phiền phức."

Từ sáng sớm liền đặc biệt chờ đợi một đám người, tới gần buổi trưa, quả nhiên từ xa xa nhìn thấy một đội nhân mã tiến đến, đầu lĩnh chính là đôi phu phụ kia, khoảng cách từ thật xa chợt nghe Hồng nương tử cười nói: "Ta nói Luyện tỷ tỷ, ngươi thật đúng là mặt mũi đại, nhà của ta vị này chính là từ chối gặp mặt hai người thủ lĩnh lục lâm để đến đây, ta cũng muốn ghen tỵ a." Này tất nhiên chẳng qua là vui đùa, Lý Nham cũng không quát lớn, chỉ khẽ mỉm cười, giống như đối với hết thảy mọi chuyện hôm nay đã tính toán kỹ càng.

Luyện nhi đương nhiên cũng không khách khí, lúc này mỉm cười bác bỏ nói: "Ta tặng lễ không chê phiền, người nhận lễ sao có thể ngại? Yên tâm, sẽ không để cho các ngươi thua thiệt là được, đi theo ta." Nói xong lại quay đầu lại, kéo ta trực tiếp đi vào trong sơn trại.

Đi không xa, Thiết lão gia tử cũng chạy tới tụ hợp, San Hô đối với mọi chuyện xảy ra ở nơi này đều không có hứng thú, vẫn là canh giữ ở bên cạnh phần mộ Mục Cửu Nương, lão gia tử cuối cùng lại không yên lòng, dành thời gian chạy đến nhìn một chút xem chuyện gì xảy ra, Luyện nhi chỉ là mỉm cười không đáp, dẫn chúng ta một đường đi vào bên trong, thẳng đến khi đi vào tụ nghĩa sảnh thường ngày mọi người hay tụ tập, hôm nay nữ binh đến đây đa số là thuộc hạ cũ của nàng, tất nhiên cũng quen thuộc, rất nhiều người nhìn qua những đống đổ nát thê lương kia, gương mặt đã lộ vẻ bi thương.

Nơi đây là chỗ tập trung các gian nhà trong trại, cũng là nơi bị tàn phá nghiêm trọng nhất, khắp nơi đều là đất khô phế tích, bất quá bên trong cùng vẫn còn một khoảng đất trống lớn được bảo về nguyên vẹn, Luyện nhi dừng lại ngay giữa khu đất trống, yên lặng cúi đầu bồi hồi một lát, giống như đang hoài niệm, Lý Nham thấy vậy, liền mở miệng an ủi: "Luyện nữ hiệp không cần đau lòng, quan quân hủy một sơn trại của chúng ta, chúng ta liền muốn chiếm lấy mười châu phủ của chúng để bồi lại!"

Đây vốn là một lời nói an ủi, nhưng Luyện nhi chẳng qua là lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nói: "Ta thấy ngươi đeo bảo kiếm, chắc hẳn cũng là người tinh thông kiếm thuật, lúc này dù sao chúng ta cũng không việc gì, ở chỗ này so vài chiêu thế nào?"

Nàng vốn nói là tặng lễ, lại đột nhiên muốn cùng người ta giao đấu, thật sự là ngoài dự liệu, hơn nữa hành động như vậy rơi vào trong mắt người không rõ nội tình, khó tránh khỏi không được thân thiện, Thiết lão gia tử nhíu mày vuốt vuốt râu, đang định tiến lên ngăn trở, bị ta từ bên cạnh giữ chặt lấy tỏ ý bảo ông yên tâm đừng nóng lòng, mà đầu bên kia Hồng nương tử giống như cũng có chút tức giận, lại bị một cái ánh mắt của Lý Nham ngăn trở, không có phát tác.

Lý Nham trước tiên ngăn lại Hồng nương tử, rồi sau đó liền khiêm tốn cười cười, ôm quyền nói: "Chút kiếm thuật không quan trọng của ta, phòng thân còn có thể, làm sao có thể so sánh với Luyện nữ hiệp? Hay là thôi đi." Luyện nhi lại nói: "Ta thích động thủ đánh nhau, giống như có người thích đánh cờ có người thích uống rượu vậy, thanh kiếm này của ngươi không tệ, khiến cho ta ngứa ngáy, nếu thật sự muốn làm bằng hữu của ta, vậy thay vì dùng món ngon rượu ngon chiêu đãi ta, chẳng bằng cùng ta so vài chiêu, ta càng nhận phần tình nghĩa này!"

Đều nói đến nước này, tất nhiên không tiện chối từ, Lý Nham nói: "Hảo, mời Luyện nữ hiệp xuất chiêu." Nói xong rút kiếm cầm trong tay, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch. Luyện nhi khẽ mỉm cười, ánh kiếm vung lên như cầu vồng như gió bão, một đám ngân quang đâm thẳng nào cổ tay đối phương, Lý Nham cũng không tệ, mũi kiếm thuận thế xoay ngang lướt qua, dùng công thay thủ, đâm ngược vào địch thủ, khiến cho Luyện nhi bật cười ha ha, trong nháy mắt lại liền biến đổi hai chiêu, hơn nữa cao thấp trái ngược, làm cho Lý Nham không thể nhận biết thế công của nàng, chỉ có thể dùng trường kiếm xoay chuyển trước ngực, chuyển công thành thủ.

Hắn làm sao biết được kiếm pháp của môn phái chúng ta vô cùng kỳ quỷ dị thường, một khi nhịp điệu bị quản chế, cũng liền càng khó thoát thân, kiếm thế của Luyện nhi không thu, kình lực trong lòng bàn tay hướng ra phía ngoài một chút, kiếm chiêu lại tung ra, một chiêu này lại càng ác liệt, khiến cho, Lý Nham bắt buộc phải lướt về phía trước, bàn tay trái thoáng dao động, chân phải liên tục duỗi thẳng, đúng là thi triển công phu cũng rất khó khăn, hiểm hiểm né tránh qua mấy chiêu, đối thủ lại là càng công càng chặt, kiếm quang soàn soạt, hầu như làm cho người ta hoa mắt, ta ở bên cạnh nhìn kỹ chung quanh, chỉ thấy vẻ mặt Hồng nương tử là chờ đợi lo lắng, sợ là trong lòng bàn tay đều đã túa ra mồ hôi rồi, nhưng thật ra ở phía sau nàng A Thanh Lục Nhi dẫn đầu một đám thủ hạ cũ của Minh Nguyệt hạp thần sắc đều là thoải mái, nghĩ rằng trại chủ nhà mình trong lòng luôn có tính toán.



Trong lúc phân thần, bên kia đã quyết ra thắng bại, trường kiếm của Luyện nhi xoắn một cái, đặt lên bảo kiếm của Lý Nham xoay hai vòng, một thanh âm vang lên, Hồng nương tử lại không kìm nén được, tung người nhảy vào tâm trận, chỉ nghe thấy một tiếng cười dài, hai người bỗng nhiên tách ra, Lý Nham trả lại thanh kiếm vào bao, chắp tay nói: "Kiếm pháp của Luyện nữ hiệp là thiên hạ vô song! Bội phục, bội phục!"

Luyện nhi cũng không nhận lời khen này, sắc mặt nghiêm túc nói: "Không cần quá khen, ta vốn định trong ba mươi chiêu liền đoạt kiếm của ngươi, không ngờ ngươi cũng không tệ, làm cho ta không thể thực hiện được." Xoay người cười nói: "Đã như vậy, lễ vật của ta, ngươi liền có tư cách nhận lấy."

Nàng vừa nói lời này, liền thấy Hồng nương tử đầy mặt chán nản, lại giống như trong lòng có chút ít oán hận, Lý Nham lại nói: "Như vậy ta trước đa tạ hảo ý lần này của ngươi." Dường như đã sớm đoán trước.

Đủ loại phản ứng của người khác Luyện nhi đều không hề để ý, chẳng qua là từ từ chậm rãi đi vào trong khu đổ nát, vừa đi vừa nhìn quanh mọi nơi, một mảnh đổ nát này dựa vào thế núi nối liền không dứt, nơi chưa bị đốt hủy chính là khu trước của tụ nghĩa sảnh, tìm trong chốc lát, nàng ngừng chân trước một tảng đá lớn, sờ lên một thanh cột gỗ bị đốt cháy còn lại trơ chọi, nhìn về phía ta một lần, thấy ta mỉm cười nhìn nàng, liền không do dự nữa, nâng lòng bàn tay đánh ngã cột gỗ này, hướng Hồng nương tử nói: "Các ngươi từ chỗ này đào xuống, đem những cột gỗ kia đào ra khỏi mặt đất."

Lời nói và hành động này trong mắt người ngoài là có chút cổ quái, Hồng nương tử lộ ra chút sinh khí, nói: "Yêu cầu ta cho nhiều người đến nơi này, là để cùng nhau dọn dẹp đống gạch vụn này cho ngươi a." Trong lời nói rõ ràng đã mang theo giọng điệu mỉa mai, Luyện nhi lại giống như bị lời này làm cho thương tâm, sắc mặt buồn bã, nói: "Đời này kiếp này, ta chỉ sợ cũng sẽ không ở lại nơi này, để ý dọn dẹp nó làm gì? Ngươi muốn đào liền đào, không đào liền thôi." Nói xong thả người nhảy xuống khỏi đống đổ nát, đi về phía ra, bản thân nhanh chóng tiến lên vài bước, nắm chặt lấy tay nàng vỗ về nhẹ nhẹ, xem như an ủi.

Hồng nương tử nhất thời nhanh miệng, thấy vậy lại giống như có chút băn khoăn, ngượng ngùng đáp lại đôi câu, liền xoay người chỉ huy nữ binh đào đất, chúng ta ở bên cạnh đứng nhìn, thấy các nàng trước tiên đem tro tàn trên mặt đất dọn dẹp xong, lại đem cột gỗ bị chôn vùi đào lên, đào một hồi, có một cuốc của nữ binh đào xuống, nhanh chóng lún sâu xuống, lại đào xuống một cuốc, coong lên một tiếng, cái cuốc giống như đụng phải vật cứng gì đó, có người bên cạnh nhảy xuống đào một phiến đá lên, lập tức kêu to, chỉ thấy bên trong là một hố tối đầy bụi, bên trong lại tràn đầy kim ngân châu ngọc chất đống, dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, thực sự gọi là bảo quang chói mắt, tài sắc chói mắt.

Này thật nhiều bảo vật, đừng nói là nữ binh đào đất bị dọa đến ngây người, Hồng nương tử cũng có chút kinh ngạc, ngay cả Lý Nham tựa hồ cũng cảm thấy kinh ngạc, lão gia tử ở bên cạnh chậc chậc tán thưởng, ở đây người có thần sắc tự nhiên, ngoại trừ Luyện nhi, cũng chỉ có A Thanh Lục Nhi hai người thân tín, cùng với người đang đứng bên cạnh Luyện nhi là ta.

Nàng từng nói cho ta biết có những thứ như vậy, là cống vật mấy năm qua vơ vét của cường đạo, cùng với cướp bóc của phú hộ, kỳ thật số tài vật này cũng không có việc gì đề dùng, nhưng thực sự không nguyện ý vô duyên vô cớ đưa cho người ta, chỉ có thể liền chôn xuống như vậy, lúc trước ở Định Quân sơn tránh thoát được quan binh truy quét, sau lại âm thầm vận chuyển đến Minh Nguyệt hạp, liền giấu dưới mặt đất ỏ tụ nghĩa sảnh.

Bất quá, biết rõ thì biết rõ, lúc trước nàng hỏi có muốn đi lấy vài thứ chơi đùa một chút hay không, đều bị ta mỉm cười cự tuyệt, những tài vật này thuộc về sơn trại, bản thân luôn cảm thấy hẳn là nên tránh nghi kỵ, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.

Một lúc sau, dưới sự chỉ huy của Luyện nhi, đám nữ binh kia bắt đầu cẩn thận từng cái từng cái đem những thứ trân bảo này đưa lên, quả thực giống như liền sợ sơ sẩy đụng hỏng liền không đền nổi. Luyện nhi ở bên cạnh nhìn thấy, lại cười hì hì khoe khoang cùng ta và lão gia tử, nói cái phỉ thúy này là từ trong tay tên đầu lĩnh kia giành được, khối lục ngọc kia lại là cho bang chủ nào đó cống nạp, trong lúc nói chuyện rất là đắc ý.

Đối với chuyện này, ta chẳng qua là mỉm cười lặng lẽ lắng nghe, Thiết lão gia tử nghe nhiều lại nhịn không được mà cau mày nói; "Ngươi oa nhi này phí lớn như vậy tâm tư kiếm ra một đống tài vật như vậy để làm gì?" Luyện nhi cười nói: "Nghĩa phụ, người thấy người ta đánh cờ đánh cược sao? Bọn họ không hề để ý vật đánh cược, chỉ là khi thắng được vật đánh cược, lại càng gia tăng hứng thú đánh cờ. Ta trước kia tại Thiểm Nam áp đảo lục lâm, bức bọn hắn hướng ta tiến cống, bất quá cũng tương đương như muốn lấy được vật cược khi đánh cờ mà thôi." Thiết Phi Long hai ngày qua vốn là tâm tư trầm trọng, được câu nói đùa này của nàng mà lông mày dãn ra nở nụ cười.

Đợi đến khi Hồng nương tử mang theo các nữ binh đem kim ngân châu bảo đều nhất nhất dọn ra, Luyện nhi liền thu lại nét vui cười, tiến lên vài bước, ôm quyền nói với Lý Nham: "Chính là lễ mọn, đưa cho nhị vị thêm vào quân lương, coi như là để cải thiện sinh hoạt cho các tỷ muội nhà ta." Lý Nham vội vàng nói: "Ta ở đây thay dân nạn cùng huynh đệ tỷ muội trong quân đa tạ nữ hiệp!" Nói xong chính là vái chào, Luyện nhi nhận lấy cũng không hổ thẹn, nhìn đống bảo vật kia một lần, thuận tay cầm lên một cái yên ngựa bằng vàng, buồn chán nói: "Đây là lão trại chủ trước kia của các ngươi Vương Gia Dận để nhi tử của hắn đưa đến cho ta, hiện tại hắn đã chết rồi, ngươi đem yên ngựa này giao trả lại cho con trai của hắn Vương Chiếu Hi, xem như lễ vật ta cho hắn a."

Lý Nham tất nhiên gật gật đầu, Hồng nương tử bên cạnh hắn từ sau một câu nói vừa rồi, vẫn luôn lộ ra một chút ý tứ không tốt, lúc này liền nói: "Quy tắc lục lâm, gặp mặt không thể tay không ra về, cũng coi như là đồ vật may mắn, hôm nay ngươi đem tài vật dành dụm mấy nắm nay chấp tay đưa tặng, cũng nên thu hồi một lượng hình thức, chính là xem như làm lưu niệm cũng tốt."

Luyện nhi nghe nói, trước cười ha ha, nói: "Ta là có ý định từ nay về sau rửa tay, rời khỏi lục lâm, còn muốn những thứ vật ngoài thân này làm gì?" Sau khi cười cười nhãn châu xoay động, bỗng nói: "Như vậy cũng tốt..." Tới đây kéo ta cùng với Thiết Phi Long, một trái một phải dắt đến trước đống bảo vật kia, nói: "Đã nghe được đi? Không cần khách sáo, mỗi người chọn một vật a, qua khỏi lần này liền không còn cơ hội khác a."

Nàng nói có chút dí dỏm, khiến cho Thiết lão gia tử ngữa đầu cười to, nói: "Ta đây lão gia hỏa gần đất xa trời lấy những vật này làm chi? Lại nói nếu thật muốn dùng tiền, lão phu còn nhiều mà thủ oản*, làm sao có thể nhận lễ của hậu bối ngươi?" Nói xong chẳng qua là liên tục phất tay, nhưng ta lại có ý định khác, cho nên chẳng những không có cự tuyệt, ngược lại hướng Luyện nhi vươn hai ngón tay.

(*Thủ pháp tuyệt kỹ, sự khéo léo)

"Như thế nào?" Luyện nhi vốn là không hiểu rõ mà khẽ giật mình, sau đó mới kinh ngạc nói: "Đây là nói một vật không đủ, muốn có hai vật?" Thấy ta liên tục gật đầu, mới bật cười nói: "Ngươi cũng thật sự là, lúc trước ta nói ngươi không có việc gì liền chọn vài món vui đùa một chút, ngươi hoàn toàn không để trong lòng, hôm nay lại muốn tới lấy, được rồi, hai vật liền hai vật, dù sao của ta liền là của ngươi, không thành vấn đề đi?" Câu hỏi cuối cùng này, chính là nói cho phu phụ Lý Nham.

Lý Nham cùng Hồng nương tử sao lại phản đối, tất nhiên liên tục nói không sao, ta bị Luyện nhi đẩy đẩy tới trước đống bảo vật, nhìn trái ngó phải, đưa tay không khách khí xách ra hai chuỗi trân châu, hai chuỗi trân châu này mỗi một chuỗi ước chừng có mấy chục viên, từng viên đều rất tròn, ánh châu sáng loáng, chạm tay như chạm ngọc ấm, cho dù không phải là người lành nghề, cũng hiểu rõ giá trị bất phàm của bọn nó.

Đương nhiên, ta chọn những thứ này, lại không phải là vì giá trị của bọn nó.

Sau khi được đồng ý, lấy đi hai chuỗi bảo vật này, cũng không phải trở lại bên cạnh Luyện nhi, mà là trực tiếp đi qua nhóm nữ binh bên kia, bởi vì giao phó trước đó, lần này đi theo phần lớn chính là nhóm trại binh tìm được đường sống trong cõi chết vừa rồi, đi tới bên cạnh các nàng, bản thân liền tháo rời chuỗi trân châu, đem từng viên trân châu xả ra, phát cho mỗi người một viên, nhưng thật ra vẫn là còn dư, cuối cùng khi đi đến trước mặt A Thanh và Lục Nhi, đem tất cả số trân châu còn lại đưa qua, còn có một tờ giấy.

Tờ giấy không lớn, phía trên chỉ có vẻn vẹn vài câu, đều là lúc sáng nay trở về phòng mới viết lên, nội dung cũng không thần bí, đơn giản là muốn các nàng tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa, đừng quên bản tâm, tương lai công thành thì lui thân, đại thù báo được, chớ tham phồn hoa.

Không thể nói chuyện, cho nên đây là một chút tâm ý cuối cùng bản thân có thể dốc sức vì các nàng, lịch sử tức là tương lai, chuyện tương lai, cuối cùng vẫn là do chính các nàng quyết định.

Chỉ mong các nàng có thể sống đến ngày có thể đưa ra quyết định ấy.

Yên lặng làm xong hết thảy, đem xợi dây xâu chuỗi trân châu khẽ quấn lại, xoay người quay trở về bên cạnh Luyện nhi, lúc trước đưa lưng về phía nàng đều cảm giác được ánh nhìn chăm chú vui vẻ kia, lúc nay vừa đến gần, quả nhiên bị nàng đưa tay ôm lấy, nghe nàng cười cười nói nói: "Thì ra là như vậy, cũng là ngươi cẩn thận, đúng rồi, tất cả mọi người hẳn là có một phần mới đúng." Ngừng lại một chút, lại nói: "Ta đây cũng thật sự nên chọn một phần mới đúng đi."

Nói xong, nàng hơi cúi người, khom lưng nhặt lên một khối nhỏ bùn đất trên mặt đất, cảm thán nói: "Đến nơi đây hơn ba năm rồi, ngoại trừ Hoàng Long động, hai chúng ta rất ít ở lại một chỗ lâu như vậy, lâu đến mức ta biết rõ hương vị bùn đất nơi đây rồi." Thật lòng đưa lên chóp mũi ngửi một chút, lại nói: "Ân, trong đất này còn có mùi máu, nhất định là máu của một tỷ muội nào đó trong trại a, lại không có thứ gì so với thứ này càng đáng để giữa làm lưu niệm a!"

Nói xong, cô gái này cởi mở cười cười, lại thật sự đem bùn đất cất kỹ vào trong ngực áo, cũng đột nhiên không quản đến người khác, tay trái nắm chặt lấy tay của ta, lớn tiếng nói với Thiết Phi Long: "Nghĩa phụ! Người đi tìm San Hô, chúng ta phải đi trước, chúng ta gặp nhau dưới núi!" Lời còn chưa dứt, đã là tung người giống như bay mà khời đi, bản thân bị nàng lôi kéo, chỉ nghe tiếng gió vù vù thoảng qua bên tai, Hồng nương tử cùng mọi người xung quanh ở phía sau giống như đều đang lớn tiếng kêu gọi, chỉ thấy Luyện nhi ở phía trước tay áo tung bay, vút mình lên không mà rời đi, không quay đầu lại nữa.

Nàng không quay đầu lại, ta lại quay đầu nhìn một lần cuối cùng, bởi vì biết rõ, hẳn là thật sự sẽ không bao giờ trở về nữa rồi.

Rời khỏi, Minh Nguyệthạp, nơi đã từng xảy ra quánhiều chuyện.