Ma Nữ Nghê Thường

Chương 141




Kinh ngạc trong phút chốc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc trong phút chốc mà thôi.

Trong nháy mắt tiếp theo Luyện nhi đã vọt người nhảy lên, vô luận như thế nào, vào lúc này bản thân tuyệt đối sẽ không hành động gây cản trở sự tình.

Chỉ sợ nàng bị liên lụy, cho nên nhanh chóng vận nội tức điều chỉnh bước chân, từ bị lôi kéo chuyển thành đề khí chủ động đi theo, nhưng mà trong một giây lát khi điều chỉnh công phu, đã theo nàng đi xa hơn mấy trượng, Luyện nhi cũng thật cao minh, một trái một phải mang theo hai người, tốc độ lại không thấy chậm đi bao nhiêu, trong chớp mắt đã rời xa đám người, hòa vào màn đêm.

Tiếng gió bên tai, ánh lửa đã xa, quay đầu lại chỉ thấy nguyên một đám đạo sĩ kia vội vàng hấp tấp từ trong viện nhảy ra, cũng đang dao dộng mà càng rơi càng xa khỏi tầm mắt, chỉ một lát sau đã biến mất không thấy gì nữa, nhưng Luyện nhi vẫn không giảm tốc độ, bên phía ta vẫn còn đỡ, nam tử trẻ tuổi bên kia rõ ràng là theo không kịp, chẳng qua là bị nửa kéo nửa lôi thất tha thất thểu mà chạy lên phía trước, thẳng đến khi chạy đến mặt đỏ tới mang tai, mồ hôi rơi xuống như mưa.

Lúc này Luyện nhi mới chậm cước bộ lại, thả lỏng tay, rốt cuộc ngừng lại ở một nơi hoang dã, giờ phút này cự ly so với Thanh Hư Quan ước chừng đã xa hơn vài dặm.

Trác Nhất Hàng được thả lỏng, cái gì khác cũng đều bất chấp, trước tiên khom lưng thở gấp không ngừng, chính mình cũng lau lau mồ hôi trên trán, ánh mắt thoáng liếc nhìn qua, lại thấy bên cạnh bàn tay của hai người còn đang nới lỏng đặt lên nhau, trong lòng cảm giác có chút khó chịu, lập tức bất động thanh sắc mà nắm lấy tay Luyện nhi lui về sau hai bước, thẳng đến khi thuận thế tách ra, mới thư thái hơn chút ít.

Trong ba người, duy chỉ có Luyện nhi là không chút thở gấp, dường như là người không liên quan đến, thấy ta lau mồ hôi, cười nhẹ một tiếng, cũng vươn tay tới giống như tham gia náo nhiệt mà cọ xát vài cái.

Phía bên kia Trác Nhất Hàng điều chỉnh được hô hấp, chỉ một lát liền hít thở đều đặn, lúc này đã đứng thẳng lên, nhìn nhìn chúng ta, khiêm tốn ôm quyền, trước tiên nói: "Luyện cô nương, đã lâu không gặp, sau khi từ biệt ở Tung Sơn, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?" Đợi đến khi Luyện nhi mỉm cười, mới lại hỏi: "Vừa rồi quá mức vội vàng, cũng không kịp hỏi, không biết Luyện cô nương đưa ta ra khỏi đạo quán là vì lý do gì? Rơi vào trong mắt của các sư thúc, e là sẽ hiểu lầm ngươi muốn đem ta bắt đi a."

Luyện nhi chẳng hề để ý mà bật cười, cười nói: "Ai thèm quản những người sư thúc tự cho mình là siêu phàm kia của ngươi nghĩ như thế nào, bọn hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tốt về ta, về phần vì sao đưa ngươi ra đây, ngươi hỏi nàng là được rồi, ta chỉ là hành động theo mà thôi." Nói xong hướng ta ngẩng mặt, một bộ dáng việc này không liên quan đến mình.

Nàng vừa nói, Trác Nhất Hàng liền khó hiểu mà chuyển ánh mắt sang.

Đối với hành động này của Luyện nhi lúc ban đầu bản thân thật sự cũng không hiểu rõ lắm, chỉ là về sau khi nhìn thấy môn nhân Võ Đang nhao nhao đuổi theo, trong lòng liền đã hiểu rõ, bội phục tâm tư mau lẹ của nàng, đồng thời cũng khó tránh khỏi đối với sự nhỏ nhen trước đó của bản thân có chút hổ thẹn, lúc này thấy Trác Nhất Hàng khó hiểu mà nhìn qua, tất nhiên nghĩa bất dung từ, giải thích: "Lúc đó quá loạn, cũng không có cách nào thương lượng với ngươi, chỉ là vừa rồi quan binh bại thế đã định, thối lui chẳng qua là vấn đề thời gian, chỉ là trong gian phòng của sư thúc ngươi lại càng tranh đấu đến ghế đổ bàn lật một mảnh hỗn độn, sau đó không thể không dọn dẹp một phen, Nhạc huynh liền đang trốn dưới giường, vạn nhất bị đồng môn của ngươi phát hiện, ngươi sẽ khó tránh khỏi lúng túng, đây là lý do ta nhờ Luyện...Nhờ Nghê Thường lôi kéo sự chú ý của những người còn lại rời đi, không nghĩ tới nàng lại dứt khoát như vậy, lập tức lôi ngươi đi."

Vốn theo thói quen muốn gọi là Luyện nhi, chỉ là khi chuẩn bị nói ra khỏi miệng, chỉ thấy nữ tử đứng bên cạnh không quá vui vẻ mà hướng bản thân nhíu mũi, vì vậy hơi sững sờ, lúc này theo bản năng thay đổi cách xưng hô.

Cũng đúng, cho đến bây giờ ở trước mặt người khác nàng không thích ta dùng cách gọi giống như nhũ danh này để gọi nàng, trong sơn trại thường thường cũng giống như vậy.

Cho nên...Nàng không phải là bởi vì người này mới càng để ý, tất nhiên là không phải.

Luyện nhi thấy ta quả nhiên sửa lại cách xưng hô, liền lại khôi phục nét cười nhẹ nhàng, đắc ý nói tiếp: "Đúng rồi, hắn chính là chưởng môn đương nhiệm của Võ Đang, đem hắn đi đương nhiên là tốt nhất, lúc này đám lão đạo kia nhất định đang là bối rối tìm người khắp nơi, xem chừng cũng không có bao nhiêu người ở lại đó, Nhạc Minh Kha muốn đi, chính là có đi thẳng ra ngoài e rằng cũng không thành vấn đề."

Mà Trác Nhất Hàng dường như vốn không có phát giác được một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi này giữa ta và Luyện nhi, chẳng qua là sau khi nghe xong, gương mặt mang theo thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Ha, thì ra là vậy, nhị vị cô nương thật đúng là cực kì thông minh, tâm tế như phát*, Trác mỗ bội phục, bội phục." Sau khi khen ngợi, ngừng lại một chút, lại nói: "Bất quá, những người đồng môn sư trưởng này của ta không rõ nội tình, chỉ sợ sẽ tưởng nhầm đây là hành động ác ý, đến lúc đó hiểu lầm đối với Luyện cô nương càng lớn, luôn không tốt... Khoảng thời gian chúng ta rời khỏi, có lẽ cũng đủ cho Nhạc đại ca nhân cơ hội mà rời đi, ta thấy ta vẫn là nhanh chóng quay về, nói rằng cô nương chẳng qua là nhất thời cao hứng chỉ muốn đùa một chút, dẹp tròn thế trận, cũng tốt cho hai bên không có việc gì."

(*Chu đáo tỉ mỉ)

"Ngươi cũng thật sự là nhát gan." Luyện nhi nghe vậy, liền không nhịn được mà nói: "Đối với một đám đồng môn tất cung tất kính như vậy, tương lai làm sao làm Chưởng môn? Một chút uy phong cũng không có, muốn làm lão đại, này có thể là không đượ rồi." Lời này tuy là chế nhạo, lại ẩn chứa hảo tâm dạy bảo, Trác Nhất Hàng cũng chỉ là cười cười, cũng không biện hộ, vẫn là kiên trì muốn đi, Luyện nhi giống như cũng không thèm để ý, nói qua liền thôi, đi vài bước đến bên cạnh, từ xa xa nhìn về phía trong thành.



Nàng xưa nay tùy tâm sở dục, muốn làm sao liền làm như vậy, bản thân rốt cuộc lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, vẫn là theo thói quen mà làm chút ít chuyện giải quyết tốt hậu quả, liền đối với nam tử này áy náy cười khẽ, nói: "Đừng để ý, nàng chính là tự tại như vậy đã quen, Trác thiếu hiệp nói rất có lý, vậy vẫn là không nên trì hoãn, sớm trở về đi." Ngoài miệng khách sáo, trong lòng thật ra chính là đang ngóng trông như vậy.

Trác Nhất Hàng tất nhiên cũng nho nhã lễ độ mà đáp lại vài câu, sau đó liền làm hình dáng ôm quyền, giống như muốn cáo từ, nhưng mà có chút dừng lại, dường như nhớ ra cái gì đó, thả tay xuống, sắc mặt cũng có chút cổ quái, do dự một chút mới thấp giọng nói: "Cái kia, Trúc cô nương...Ngươi yên tâm, lúc ấy, những lời chúng ta đã từng nói lúc ấy...Đợi đến khi Trác mỗ trở về, chắc chắn sẽ dập tắt phong ba, sẽ không để cho người nào loạn nói lung tung, hại danh dự của cô nương ngươi bị thương tổn!"

May mắn là hắn nói chuyện coi như nhỏ giọng, bản thân nhanh chóng liếc nhìn về phía Luyện nhi một cái, thấy nàng cũng không chú ý đến bên này, mới yên lòng, trầm giọng nói: "Trúc Tiêm là một người vô danh, ngược lại cũng không sợ cái gì, chỉ mong Trác thiếu hiệp ngươi đừng chú ý coi như lời thật lòng liền tốt."

Nhắc tới Trác Nhất Hàng cũng thật sự là người thích tí chi tâm*, lại bởi vì một câu nói kia mà gương mặt có chút đỏ lên, chắp tay luôn miệng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, những lời nói lúc đó của cô nương có dụng tâm như thế nào, Trác mỗ tất nhiên là hiểu rất rõ..." Nói xong dường như chính bản thân cũng cảm thấy có chút thất lễ, vội vàng khom người bái chào vài lần, nói một câu "Sau này còn gặp lại", liền xoay người muốn rời đi.

(*Chỉ người trong sáng thành thật)

"Khoan đã." Lúc này, từ phía sau lại truyền đến thanh âm.

Thanh âm này tất nhiên chỉ có thể xuất phát từ một người, quay đầu lại, Luyện nhi đã nhìn về phía tường thành ở phía xa xa kia xong rồi, đang chắp tay chậm rãi đi tới, đến trước mắt liền đứng lại, nhìn nhìn ta, lại nhìn Trác Nhất Hàng một cái, đột nhiên tự nhiên cười nói, đối với hắn nói: "Này muốn đi soa?" Trác Nhất Hàng tự nhiên gật gật đầu, liền thấy nàng nhíu mày, lắc đầu nói: "Vẫn là đừng đi vội như vậy a, chúng ta nói chuyện một chút, đúng rồi, ba năm trước đây ta ở phụ cận Minh Nguyệt hạp xây dựng sơn trại, ngươi có muốn đến xem một chút không?"

Lời này vừa nói ra, đừng nói là Trác Nhất Hàng ngoài ý muốn, trong lòng bản thân càng là nhảy dựng, vội lên tiếng: "Luyện...A..., Nghê Thường, ngươi làm cái gì vậy? Người ta lo lắng đồng môn sốt ruột, muốn sớm trở về giải thích, vốn là chuyên nên làm, nếu như ngươi cố ý muốn lưu hắn lại nói chuyện, có chút...Có chút không hợp tình lý a?"

Đây cũng là do bản thân nhạy cảm sao? Hoặc chẳng qua là do nàng nhất thời cao hứng? Không biết, chỉ biết là nàng khẽ hừ một tiếng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ lập luận với ta: "Về sớm, về muộn, không phải đều có thể giải thích sao, cần gì phải gấp nhất thời?" Lại giơ khuỷu tay đặt lênvai Trác Nhất Hàng, hì hì nói: "Lần này ngươi đi, liền phải kế thừa chức Chưởng môn, bị một đám người quản ở Võ Đang, lần sau muốn tiếp tục tự tại không biết phải đợi đến lúc nào, ta đoán Nhạc Minh Kha sau khi đã thoát khỏi nguy khốn cũng sẽ thăm dò được đến Minh Nguyệt hạp, không muốn hảo hảo cùng hắn ôn chuyện sao?"

Ta không biết vì sao Luyện nhi đột nhiên lại trở nên nhiệt tâm như vậy, đã thấy đối phương giống như thực sự bị thuyết phục, Trác Nhất Hàng cúi đầu trầm ngâm một lát, liên tục do dự, rốt cuộc cười khổ một tiếng, nói: "Cũng đúng, trì hoãn thêm một ngày, có thể cùng Nhạc đại ca gặp mặt cũng tốt." Xem như là đồng ý.

Luyện nhi vừa lòng đẹp ý, mặt mày hớn hở nhìn sang ta một lần, liền dẫn đầu đi về phía trước.

Không muốn thất lễ, không muốn hồ đoán, không rõ dụng ý của nàng ở đâu.

Một chuyến ba người lên đường, bản thân yên lặng đi theo cuối cùng, thấy hai người kia trò chuyện, trong lòng đều là tư vị khó nói lên lời...Thẳng thắn mà nói, Luyện nhi và hắn cũng không tính là có bao nhiêu chuyện trò vui vẻ, bất quá là nhìn phong cảnh ven đường, tùy ý nói chuyện với nhau vài câu, là người bình thường cũng sẽ có hành động khách khí như vậy, chẳng qua là rơi vào trong mắt người có lòng, lại khó tránh khỏi cảm thấy có thâm ý khác.

Mà chính mình, không thể nghi ngờ chính là một người có tâm tư lo sợ bất an, đến một bước này, nên làm thế nào cho phải? Còn muốn giống như lúc trước mang chủ tâm tính toán sao, làm ra hành động chen vào giữa hai người mà quấy nhiễu sao?

Chỉ là nếu như vậy, vậy mấy năm qua, những thay đổi phát sinh giữa ta và Luyện nhi, lại tính là cái gì?

Kỳ thật đoạn đường đi bộ này cũng rất ổn, mặc dù Luyện nhi dẫn đầu ở phía trước, nhưng cũng không phải thật sự không quan tâm đến phía sau, thường thường nói đùa vài câu, quay lại muốn tìm ta cùng nói chuyện, chẳng qua là bản thân tâm loạn, luôn mỉm cười trả lời đơn giản cho xong chuyện...Cô gái trước mắt này, từng chính miệng ưng thuận cùng ta cả đời một đôi, nàng xưa nay nói ra nhất định là làm được, ta hẳn là nên tin tưởng nàng mới đúng.

Nếu luôn giống như chim sợ cành cong, mọi thời khắc đều không thể thả tâm, phần nhân tình này, mới thật sự là có vấn đề.

Trong lòng phản phản phục phục, rốt cuộc vẫn là thuyết phục bản thân, cũng liền không còn tâm tư muốn tiến lên cản trở, chẳng qua là khó tránh khỏi còn có chút tâm tình, trên đường đi hầu như không nói gì thêm, chỉ khi đến gần Minh Nguyệt hạp, đi đến con đường hẹp quanh co trên sườn núi chỉ dành cho một người độc hành kia, nhân lúc động tác của Trác Nhất Hàng có chút chậm chạp mà rơi lại phía sau, liền tiến đến gần bên tai Luyện nhi, thấp giọng hỏi đến tình hình trong thành Quảng Nguyên, cùng tình huống thương vong trong trại.

Khi Luyện nhi nghe thấy ta hỏi đến chuyện này, khịt mũi mà hừ một tiếng, ngẩn đầu nói: "Thủ hạ mà ta mang theo, còn sợ những đám ô hợp kia sao? Yên tâm, người của chúng ta một người cũng không có tổn thương!"



Thì ra lúc trước khi hành động, Luyện nhi dẫn người âm thầm mở cửa thành vào thành, trước tiên đem từng địa điểm nhốt dân chạy nạn mở ra, lại cho thủ hạ đắc lực lẫn vào trong bọn họ, dẫn đầu cuộc gây rối, nhân cơ hội nhảy vào huyện nha trước tiên cướp được vũ khí, thả một mồi lửa, lúc này mới tiến công vào nơi quan binh đóng quân ở trong thành đánh nhau một trận, lúc đó dân đói đã là càng tụ càng đông, nên biết bình thường nhóm người này là không có ai làm đầu lĩnh, hôm nay mọi người đều hợp lực tấn công, dũng khí tất nhiên tăng lên, lại là tình huống không làm chuyện này liền sẽ chết đói, nhất thời nhao nhao gia nhập, hơn vạn người tụ tập lại, giống như hồng thủy phá tan đê, trùng trùng điệp điệp, duệ khí không thể đỡ, hơn nữa nhóm người Luyện nhi ở trong quan quân, chuyên nhắm vào đầu lĩnh chỉ huy mà chém giết, không bao lâu quan binh đã đại loạn, hầu như quân lính tan rã.

"Ta thấy đại cục đã định, đem chuyện tiếp theo liền giao cho San Hô cùng Cửu Nương, đi ra ngoài tìm ngươi." Nói xong lời cuối cùng, Luyện nhi có chút nghiêng đầu, liếc nhìn sang bên kia tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi thật đúng là Bồ Tát a, sự việc trong trại của chúng ta ném sang một bên mặc kệ, lại đi quấy lên vũng nước đục Nhạc Minh Kha, cũng không nghĩ xem hắn có dễ dàng chết như vậy sao? Thật quá ngớ ngẩn rồi! Lúc đầu khi nghe Cửu Nương nói, ta còn không tin a!" Nghe giọng điệu này, nhìn thần sắc này, nhất thời cũng không biết nàng chẳng qua là đang vui đùa, hay là thật sự có chút tâm tình ở trong đó.

"Không chỉ là vì Nhạc Minh Kha, ta cũng thuận tiện muốn dẫn dắt nhóm truy binh kia rời đi, miễn cho..." Cười khổ một tiếng, đang muốn giải thích, đã thấy nam tử trẻ tuổi trên con đường độc hành kia càng lúc càng gần, liền lập tức sửa lời nói thành: "Đúng rồi, việc này chúng ta đừng nói ở trước mặt Trác Nhất Hàng, hắn là con cháu quan gia, loại chuyện này vẫn là biết đến ít một chút mới tốt."

Dặn dò như vậy, vốn là không muốn tiết lộ quá nhiều sự việc không nên tiết lộ, nàng lại liếc nhìn ta một cái, hì hì nói: "Thế nào? Chẳng lẽ ngươi lại còn sợ người ta xem thường?" Thẳng đến khi ta không biết nên khóc hay cười mà biện hộ: "Làm sao lại như vậy? Ta chẳng qua là cảm thấy dù sao hắn cũng không phải là người của mình, biết nhiều như vậy làm gì? Ngươi lại nghĩ đi đâu rồi." Lúc này mới nhếch miệng, không nói gì nữa.

Mà lúc này Trác Nhất Hàng cũng đã đi đến trước mặt, ba người tiếp tục tiến lên, mặc dù ngoài miệng Luyện nhi cùng ta tranh cãi, chỉ là quả nhiên vẫn chuyển chủ đề, không có nhắc đến nửa điểm về chuyện lúc ban đêm, thấy như vậy, dù sao trong lòng cũng có chút trấn an.

Đợi khi thực sự tới sơn trại ở giữa những ngọn núi, đã là tảng sáng, trong biển mây lộ ra ánh rạng đông màu trắng ngà, gió nhẹ dễ chịu, Luyện nhi đi ở phía trước, nhảy lên vách núi, giống như muốn nhìn một chút xem nữ binh đang cầm cương vị ở trạm gác ngầm có dụng tâm hay không, mà ta đương nhiên sẽ không tham gia chuyện náo nhiệt này, liền cùng Trác Nhất Hàng sóng vai đứng dưới cốc khẩu chờ đợi, đợi đến khi nàng xuống tới, cũng ngay lúc này, nghe thấy nam tử bên cạnh ngạc nhiên kêu lên một tiếng.

Một tiếng này quá khó hiểu, kỳ quái quay đầu nhìn về phía hắn, còn chưa kịp mở miệng, Luyện nhi hẳn là cũng nghe đến động tĩnh, giống như chim én mà phi thân xuống cực nhanh, vượt lên phía trước hỏi: "Làm sao vậy?" Đã thấy Trác Nhất Hàng nhảy lên một khối nham thạch nói: "Ta tựa hồ nhìn thấy phía dưới có người, chợt lại không thấy nữa, cũng không biết là có nhìn lầm hay không, nhị vị cô nương có nhìn thấy gì khác hay không?"

Qua cửa ải vách đá dựng đứng, địa thế nơi này tương đối vừa phải, phía dưới dốc núi là cây cỏ cao đến ngang eo, một người muốn ẩn núp thật sự cũng không khó, chẳng qua là ai lại có bản lĩnh như vậy, ta cùng với một người khác còn chưa tính, người có thể ẩn núp ở trước mặt Ngọc La Sát hẳn là chỉ đếm được trên đầu ngoan tay, Luyện nhi cùng ta nhìn nhau, chỉ sợ cũng có tâm tư tương tự, hừ lạnh một tiếng nhảy lên nham thạch, quan sát tứ phía, đột nhiên cười cười, đối với Trác Nhất Hàng nói: "Minh Nguyệt hạp địa thế cực hiểm, nếu như ai dám một mình đến đây, vậy chính là đến để chịu chết rồi, chẳng lẽ là ngươi hoa mắt sao?"

Trác Nhất Hàng còn chưa kịp giải thích, ta ở phía dưới lại nhìn thấy Luyện nhi cười đến kỳ quái, e là thật sự có vấn đề, âm thầm chạm cán kiếm bên hông, quả nhiên nam tử còn giải thích chưa xong, Luyện nhi bỗng nhiên nâng một tay lên, một mảnh ngân quang sáng lạn giống như tấm lưới tung ra mà bắn vào lùm cỏ bên dưới!

Cùng lúc đó, một đạo hồng ảnh đột ngột từ chỗ đó vọt lên, sau một tràng thanh âm leng keng vang lên, toàn bộ ngân quang lại bị ngăn trở, nên biết Cửu Tinh định hình châm này tuy chỉ là ngân châm bình thường, nhưng hành động của Luyện nhi nhanh như sét đánh, có lực đạo xuyên thấu nham thạch, huống chi còn tập kích trên diện rộng như vậy, trong lòng trầm xuống, không dám khinh xuất, rút thanh kiếm tùy thân ở bên hông ra đâm tới!

Lúc này chợt nghe có người cười ha ha nói: "Ngươi tiểu nha đầu này, từ biệt mấy năm, vừa thấy mặt đã lại muốn cùng ta liều mạng sao? Tốt! Nhìn xem hôm nay ngươi lại có gì khác biệt!" Tiếp theo liền có một vật gì đó bọc gió gào thét mà đến!

Thanh âm này vừa vào tai, mặc dù không tính là quen thuộc, nhưng ký ức vẫn là rõ ràng! Đột nhiên kinh hãi, biết là không đúng, vội vàng dừng chiêu thức lại, giữa không trung cố gắng thu thân thể, đặt mũi chân nhẹ nhàng lướt qua vật nặng nề kia, mượn một lực này quay người đáp xuống đất, nhưng có thể lực đạo chưa hết, lại lảo đảo lui về sau hai bước mới đứng vững được, ngay lúc này, sau lưng có một cỗ nhu lực truyền đến.

Luyện nhi nhảy đến, một tay đặt trên lưng ta, một tay rút trường kiếm ra, quát vào không trung: "Ngươi lão thái bà này! Không cần khinh người quá đáng, ngươi để mặc tên tặc hán tử kia của ngươi không quản thúc, đến đây làm gì? Chẳng lẽ lần trước thua trận lại muốn nuốt lời sao!"

Theo tiếng quát lớn này, đạo hồng ảnh kia cười ha ha đáp xuống mặt đất, đầu rồng chống xuống đất xoay chuyển một chút phát ra tiếng âm vang, đóa hông đỏ tươi bên tóc mai theo động tác mà khẽ run lên trong gió nhẹ.

Thở ra một hơi, có chút động đậy mũi chân hơi tê rần, trả lại thanh kiếm vào vỏ, nói ra liền hổ thẹn, chỉ là đối với nhân vật đứng trước mặt này, e rằng bản thân chính là không có hữu dụng gì.

Bất quá, mấy ngày liên tiếp này, thật đúng là không ngừng...Có bằng hữu từ phương xa tới thăm a.

Đáng tiếc chỉ e rằng lại có chút bất diệc nhạc hồ*.

(*Diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất, quá mức; đến cực độ)