Ma Nữ Nghê Thường

Chương 132




Ý trung nhân toàn tâm toàn ý bảo hộ bản thân, đây là niềm vui sướng như thế nào? Chỉ là sau một làn sóng lắng xuống, một làn sóng khác lại dâng lên, lại là sự khổ não như thế nào? Không thể ngờ rằng trong những tháng ngày bình lặng này, sẽ cảm nhận được cả hai loại tâm tình phức tạp này.

Luyện nhi đem khoản nợ này chuẩn xác tính đến trên người chính chủ, ta cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ cần nàng không quên việc này, lại đã cho rằng là do người một nhà hạ thủ, như vậy muốn truy cứu tới một điểm cũng không khó, chỉ cần hướng Thiết Mục hai người hỏi thăm một chút tình hình lúc đó như thế nào, thời khắc cuối cùng là ai cùng một chỗ với ai, cũng rất dễ dàng phán đoán ra, huống chi thanh đoản kiếm kia cũng là do sau đó Thiết San Hô nhặt được ở bên cạnh ai đó, lưỡng tương nhất ấn chứng, kết luận tự nhiên là đã có.

Mà nàng gạt ta liền sai người đi xử lý công việc, đào xương phạt thi thể, nghĩ đến có lẽ chính là hy vọng làm ra chuyện nằm ngoài dự đoán một chút, khiến cho ta cả kinh một chút, sau đó liền tự hào đi?

Nhưng mà quá không may, thật sự không nên là hôm nay, không nên là hôm nay dưới loại cục diện như thế này.

Đây là ngày tốt lành? Hay là một ngày tồi tệ? Đã không thể nói rõ được.

Phía bên kia trong đám người vang lên thanh âm đối thoại, khiếp sợ trại chủ xưa nay võ công cái thế cùng tính tình nói một không hai, hầu hết mọi người ít khi có khả năng can thiệp vào quá nhiều, chỉ là đây không đại biểu là khi phát sinh việc lớn, không ai dám đứng ra, thực tế Đông Duẩn chính là nguyên lão trong nhóm người đầu tiên xây dựng trại, lúc trước lại là người có tâm phúc trong trại, đặc biệt là trong khoảng thời gian một năm khi Luyện nhi rời kỏi trại...Tuy rằng sau đó trong cuộc chiến quan phỉ nàng có ra ám chiêu, chỉ là cuối cùng đã xả thân chết trận, cho nên luận uy tín, có thể trong lòng một vài người, phân lượng của người này cũng không thua kém trại chủ nhà mình bao nhiêu phần cũng không chừng.

Đều nói người chết như đèn tắt, xong hết mọi chuyện, đào xương phạt thi thể đã là phạm vào thiên hạ đại húy kị, huống chi đối tượng bị xử phạt lại là một người như vậy, lúc này trong đám đông sớm đã là bảy miệng tám lưỡi mà thảo luận nghị luận, có người can đảm, càng là thẳng truy vấn: "Thuộc hạ mạo phạm, xin hỏi trại chủ, Đông Duẩn tỷ tỷ cuối cùng là phạm vào chuyện gì? Chứng cứ cụ thể ở đâu? Khiến cho lão nhân gia ngài muốn đại động can qua như thế, không tiếc thiên lý xa xôi sai người đào thi thể của nàng đến xử phạt?"

Mà từ xa xa, chỉ thấy Luyện đại trại chủ nhíu mày, không vui nói: "Loại sự tình này, nếu như không nắm chắc, ta cũng sẽ không dễ dàng quyết ý, thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ đổ oan cho nàng sao?"

Nghe nàng trả lời như vậy, trong lòng căng thẳng, cảm giác không ổn lập tức tăng lên rất nhiều, loại sự tình này, theo lý là nên hảo hảo giải thích rõ ràng đối với thủ hạ, cố tình Luyện nhi không thích nhất chính là phí miệng lưỡi giải thích, nêu như tâm tình tốt, có lẽ sẽ không để ý mà nói một chút, nhưng nếu như tâm tình không tốt, hẳn là sẽ không buồn nói...Hiện nay nhìn đến, trạng thái lúc này e rằng đang nghiêng về vế sau, về phần làm như vậy dẫn đến bất mãn và hậu quả như thế nào, mặc dù nàng suy tính được, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để ý.

"Thuộc hạ không dám!" Trại binh đặt câu hỏi kia rõ ràng cũng nhận ảnh hưởng từ thái độ này, nàng đứng ở trong cùng giữa đám người, từ góc độ này của ta là nhìn không rõ mặt, nhưng vẫn nhận biết ra thanh âm kia, cũng hẳn là một phần tử có chút thân phận trong trại, trước kia cùng Đông Duẩn nắm tay quản lý sơn trại, tình nghĩa tất nhiên cũng càng khắng khít, lúc này đối mặt với Luyện nhi, lời nói tuy khiêm cung, chỉ là giọng điệu lại trở nên cứng ngắc, nói: "Thuộc hạ và Đông Duẩn tỷ tỷ cùng nhau vào trại, chứng kiến mấy năm qua nàng là tận tâm tận lực vì sơn trại, cuối cùng chết trận nơi sa trường, một mực cảm phục thật sâu, hôm nay nghe trại chủ nói rằng nàng khi còn sống phạm vào thiết luật trong trại, bội bạc lấy oán trả ơn, hại tính mạng người trong trại, cho nên muốn đem nàng đào xương chịu phạt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, mong rằng trại chủ giải thích nghi hoặc!"

"Đông Duẩn xác thực có công đối với sơn trại, điểm ấy không tệ, trước đây ta cũng cho rằng nàng là phụ tá đắc lực mà tin tưởng, nên mới đặt cho cái tên này." Đối mặt với trại binh trượng nghĩa xuất đầu ở dưới đài, nữ tử trên đài nhưng chỉ là không bận tâm mà mang theo ý cười, dường như mang theo một chút giọng điệu mỉa mai, chắp tay nói: "Đáng tiếc, sự tin tưởng này lại suýt nữa khiến cho ta gặp phải sự vấp ngã lớn nhất đời, mà ngươi, ngươi nói ngươi chứng kiến nàng tận tâm tận lực vì sơn trại liền thôi, còn nói cái gì mà chết trận nơi sa trường, đây cũng là tận mắt nhìn thấy sao? Ngươi có biết chính xác việc cuối cùng nàng làm là gì sao!"

Trại binh kia không thể lập tức trả lời, có lẽ là có chút nghẹn lời a, nhưng chỉ dừng lại một chút, lại lập tức mở miệng nói: "Thuộc, thuộc hạ tất nhiên là không có tự thân nhìn thấy, cũng không biết thời khắc cuối cùng kia là như thế nào, chỉ là nàng chết trong tay đám quan binh kia chính là sự thật, hơn nữa, cuối cùng như thế nào, có liên quan gì đến tội danh kia? Nàng rốt cuộc là làm hại đến ai?"

Lúc này, theo lẽ thường hẳn là cơ hội tốt để thuận thế đem sự tình chấn động kia phơi bày rõ ràng, không ngờ Luyện nhi cười lạnh hai tiếng, nhất thời lại im lặng không nói lời nào.

Thái độ này của nàng đối với người của mình không thể nghi ngờ chính là bất lợi, e rằng sẽ làm cho rất nhiều người ở đây càng thêm không hài lòng, nhất là người xuất đầu thay Đông Duẩn, tuy rằng luôn là một mình nàng đang dựa vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của bản thân, chỉ là sau lưng mơ hồ bắt đầu tụ họp chút ít người ủng hộ, rằng nàng cũng cảm thấy, vì vậy cách nói chuyện cũng trở nên có khí tráng, luôn miệng nói: "Nếu như thuộc hạ có chỗ mạo phạm, mong trại chủ thứ lỗi, chỉ là Đông Duẩn tỷ tỷ cùng thuộc hạ tình như thủ túc, hôm nay sau khi chết lại không được an bình, thuộc hạ không thể không hành động mà xin lời giải thích! Cầu trại chủ chỉ rõ, hôm nay hành động như vậy, cuối cùng chứng cứ ở đâu? Là ai bị hãm hại? Lại là ai có thể nói được rõ ràng!"

Người trên đài vẫn là không đáp lại, Luyện nhi liếc nhìn đối phương, nhíu mày mang theo một chút tựa tiếu phi tiếu, nhưng thần sắc lại là sắc bén, trong đôi mắt rõ ràng xẹt qua nồng đậm không kiên nhẫn.



Tiếp tục như vậy, e rằng trạng thái phiền phức sẽ chỉ là tiếp tục trở nên gay gắt, bất đắc dĩ, chỉ có thể thở ra một hơi, đạp vài bước, hiện thân, ở ngoài đám người tiếp lời nói: "Ta có thể nói rõ ràng."

Thanh âm tiếp lời cũng không tính quá cao, chẳng qua là trong bầu không khí cực kỳ mẫn cảm này, một câu nói cũng không tính là quá cao, cũng đã đủ rồi.

Khoảng trăm ánh mắt bỗng nhiên đồng loạt tập trung tới đây, thật sự khiến cho người ta hẳn là cảm thấy có chút không chịu nổi, nhưng lưng nhất định phải thẳng tắp, đưa đến thái độ trấn định tự nhiên, nhưng mà, trước tiên không phải là đáp lại câu hỏi của người khác.

"Ngươi sao lại ở đây?" Người trước tiên phát ra tiếng chính là người quen thuộc nhất đang đứng ở trên đài kia, lúc trước thần sắc bao phủ một tầng bức lệ sắc khí, giờ phút này lại đổi thành đơn thuần nhíu mày, không hài lòng nói: "Ta dạy bảo thủ hạ, lát nữa lại nói chuyện với ngươi sau, ở đây không có chuyện của ngươi, cũng không cho phép lại chạy loạn, hảo hảo về trên giường chờ đợi cho ta!"

Tại thầm cười khổ một chút, tận lực bỏ qua ngôn ngữ có chút không thích hợp như vậy, chẳng qua là để lực chú ý tập trung trên thái độ của nàng, quả nhiên, về việc này Luyện nhi không nguyện ý giải thích nhiều, ngoại trừ do bản tính, hẳn là do càng không muốn kéo ta liên lụy vào đi? Mặc dù vẫn không rõ vì sao nàng lại như thế, nhưng không thể nhìn phần không nguyện ý này, khiến cho nàng rước lấy phiền phức.

Cho nên, chỉ có thể không để ý đến sự phản đối của nàng.

Nếu muốn giải thích, cách xa như vậy không phải là ý tưởng hay để đối thoại cũng đám đông, kế hoạch trong lòng đã định, lại không xác định là nên làm gì trước tiên, liền cũng không gắng sức tách ra khỏi đám người, từ từ nhấc chân tiến lên vài bước, đi đến nơi có nhiều khoảng trống nhất, phi thân, tám bước đăng không, vượt qua đỉnh đầu đám đông nghịt người, cuối cùng không có gì sai xót, vững vàng đáp xuống trên đài hiệu lệnh, đứng bên cạnh nàng

Thấy người không nghe lời đáp xuống bên cạnh, Luyện nhi liền lộ ra có chút không vui, vẫn còn may, không có phát tác ngay tại chỗ, bản thân cũng không dám thất lễ, sau khi đáp xuống, trước đem trường kiếm trong tay giao trả cho nàng, kề sát lỗ tai trấn an nói: "Vốn chỉ là muốn đến đưa cái này cho ngươi, người không rời kiếm, đây là sư phụ răn dạy, đã quên sao? Ta không biết ngươi xảy ra chuyện gì, rất là lo lắng a."

"Hừ, ta đang ở trong trại của mình, có gì phải lo lắng." Nàng tức giận hừ hừ nhỏ giọng đáp lại, nhưng không có cự tuyệt, tiếp nhận bội kiếm xong, thần sắc trên mặt liền thả lỏng chút ít.

Nhân lúc này, ta xoay người, mặt hướng xuống đám người.

Khi xoay người, ánh mắt đã đem tình hình chung quanh nhìn lướt qua đại khái, bắt mắt nhất, chính là tay nải bị ném xuống đài cách đó không xa, một góc tay nải bị bung ra rơi lả tả những khối xương người, cũng không phải đã hoàn toàn hóa bạch cốt, còn xót lại một chút gân thịt thối, cũng may trong núi có gió lớn, mùi ngay lập tức liền bị tiêu tán không ít, nhưng đã đủ khiến cho mọi người nhìn thấy mà giật mình, lại cách thêm vài bước chính là đám người, tầm nhin từ trên đài cao, có thể đem tay nải này nhìn thấy tận mắt, chứng kiến một màn như thế, cũng khó trách có người căm giận bất bình.

Những người căm giận bất bình này đang đợi một lời giải thích, trại chủ của các nàng lại không nguyện ý đưa cho, thiên trượng chi đê, dĩ lâu nghĩ chi huyệt hội*, nhân tâm không thể không đề phòng, không thể không bình ổn, những chuyện này có lẽ Luyện nhi cũng hiểu được, chẳng qua là nàng không quan tâm.

(*Bờ kè ngàn dặm vì hang kiến mà sập đổ)

Nhưng mà, bản thân lại không thể không quan tâm,



Đối mặt với những ánh mắt chờ đợi đáp án, hít vào một hơi, hạ quyết tâm, trước ôm quyền, cất giọng nói: "Các vị bằng hữu trong trại đối với ta cũng không tính là xa lạ đi? Trúc Tiêm bất tài, mặc dù cùng trại chủ của các ngươi là thuở nhỏ từ sư đồng môn, chỉ là trình độ võ học lại thấp hơn rất nhiều, thời gian ở chung lâu như vậy, xin hỏi trong mắt mọi người, thân thủ của Trúc Tiêm như thế nào?"

Hỏi như vậy, liền chính là có chủ tâm để thực hiện mục đích, vừa lộ ra chút thủ đoạn, dưới đài tất nhiên là một mảnh yên lặng, không thấy người trả lời, bản thân liền nhìn chằm chằm vào người đang ra mặt đứng trước không buông, thẳng đến khi thấy người kia phải ngượng ngùng lên tiếng: "Chuyện này...Lời này, Trúc Tiêm cô nương quá khiêm tốn rồi. Thân thủ của ngài mọi người rõ như ban ngày, nếu như không có ngươi, lúc trước cuộc chiến ở Định Quân sơn, mọi người e rằng khó có thể an nhiên mà chạy trốn." Lúc này mới khẽ mỉm cười, đáp lại: "Lời khen này, thực không dám nhận, nói như vậy, mọi người cũng là nhận thức trong trận chiến kia Trúc Tiêm xem như có chút tác dụng, đã tận tâm tận sức, là người một nhà rồi đi?"

Điểm này, tất nhiên cũng sẽ không có người phủ nhận, cho nên, "Nếu đã như thế, vậy nếu như trong trại có người từ sau lưng Trúc Tiêm đột nhiên ám toán, ngoan thủ lấy mạng, có tính là vi phạm trại quy hay không?"

Thẳng thắng hỏi ra như vậy, lại lần nữa dẫn đến một mảnh xôn xao, gương mặt trại binh kia lộ vẻ kinh ngạc, luống cuống mà trao đổi ánh mắt cùng những người sau lưng một lát, quay đầu lại chắp tay nói: "Nếu nói như thế, xin Trúc Tiêm cô nương nói rõ! Nói cho rõ ràng."

"Ta đã lên đây, liền chính là muốn nói rõ ràng." Giờ phút này cũng không có thời gian để nhìn thần sắc của Luyện nhi, bản thân chỉ khe khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Lúc ấy là lần cuối cùng tiến hành giải cứu những người bị bắt, ở đây rất nhiều người đều biết rõ, thậm chí chính là bản thân từng trải qua, vì sao không ai nghĩ tới, mặc dù bằng như Ngọc La Sát, nhưng với một thân bản lĩnh này, vì sao ta chẳng những vô pháp thuận lợi cứu được một nữ tử ra, ngược lại gần như là liền mất mạng nơi âm phủ?"

Đương nhiên không trông mong những người này có thể nghĩ tới, thế gian này, ngoại trừ vài người đặc biệt, có ai sẽ tiêu hao tâm tư dành cho người khác?

Cho nên tiếp theo, liền chính là một đoạn giảng thuật thật dài, một đoạn ký ức vốn không muốn nhớ lại, trong trận mưa mù kia, dưới quân trướng kia, vốn không biết rằng đó là một lần giải cứu ngàn cân treo sợi tóc, còn có, khi mũi kim loại lạnh lẽo kia cắm vào da thịt...Khi giảng thuật những thứ này, không muốn mang theo quá nhiều cảm xúc, cho nên chẳng qua là tận lực nói giản lược, thẳng thắng, nhưng mà, khi vừa nói vừa quay đầu nhớ lại, thần sắc cùng khung cảnh vặn vẹo lúc trước hiện lên, vẫn là khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Không từ biết lúc nào, sau lưng có hơi thở quen thuộc tiến đến gần, vòng eo được khe khẽ ôm lấy, cũng bất chập chuyện cố kỵ trước công chúng, chỉ biết là cảm giác ấm áp này làm cho người ta an tâm, vì vậy cảm giác đáng sợ kia dần dần phai nhạt, cuối cùng chỉ còn lại một đoạn chuyện trong hồi ức mà thôi.

Sau khi nói xong hết thảy, bên trong đập nước an tĩnh một lát, chốc lát sau, trong đám người có âm thanh vang lên, có chút khàn khàn, có chút khó chịu, tựa hồ rất là mâu thuẫn, nói: "...Chứng cứ, chứng cứ có không?"

Dù lãnh tĩnh đến thế nào, cũng nhịn không được mà nhíu mày, tầm mắt chuyển đến, người lên tiếng vẫn là trại binh xuất đầu thay bằng hữu kia, nàng tựa hồ là không muốn tin tưởng, hoặc là không thể tiếp nhận, liền những người phía sau nàng cũng vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ kém, lại trừng mắt cắn răng, từ trong kẽ răng nghẹn ra tiếng nói: "Trúc Tiêm...Cô nương, đừng trách chúng ta không tin, ngươi nói nàng đâm sau lưng ngươi một kiếm, nếu như thật sự là như thế, ngươi làm sao có thể sống tiếp được trong chốn loạn quân? Thương thế kia, là có thật sao? Hơn nữa, thật, thật sự nghiêm trọng như ngươi nói sao?"

Nàng hỏi như vậy, rõ ràng là đã có chút hỗn loạn, vẫn còn không cam lòng thừa nhận, cũng coi như là vùng vẫy giãy chết, chẳng qua là sự giãy giụa này lại làm cho người khác có chút khó khăn, nên trả lời như thế nào? Hay là...

"Ngươi...Muốn nhìn sao?" Nâng tay kéo vạt áo, có chủ tâm hỏi lại như vậy, giọng nói tận lực nhắc nhở thận trọng, nhưng đối phương rõ ràng đã đến bước đường cùng, lại thật sự như ma xui quỷ khiến mà nhẹ nhàng gật đầu, ngược lại là đem bản thân chiếu tướng.

Mà thôi, lúc này nếu như do dự, ngược lại sẽ khiến cho toàn bộ sự cố gắng lúc trước uổng phí, dù sao đều là nữ tử, có gì phải sợ? Nghĩ như vậy, quyết tâm, bàn tay đặt trên vạt áo liền thực sự dùng lực, nhưng chưa kịp tiếp tục động tác kế tiếp, bỗng nhiên liền bị một lực đạo từ bên cạnh ập đến ngăn trở.

"Ngươi dám!" Quay đầu nhìn lên, ánh mắt của Luyện nhi ở ngay trước mặt lợi hại như đao, nàng chính là duỗi năm ngón tay nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên vạt áo của ta, trừng mắt nhìn, đột nhiên biến sắc nói: "Ta không cho phép! Ngươi tại sao thoát y phúc càng ngày càng lưu loát rồi? Không cho phép như vậy ở trước mặt người khác!"

Đối mặt với sự khiển trách này ngay cả dở khóc dở cười cũng không có nổi, cái gì gọi là càng ngày càng lưu loát? Nàng quả nhiên là không sợ trận nhiễu loạn này càng lúc càng lớn sao!