Ma Nữ Nghê Thường

Chương 127




Buổi nói chuyện của nàng, đến quá nhanh, cũng quá ung dung.

Đột ngột sao? Thập phần đột ngột.

Phiền phức sao? Tương đối phiền phức.

Đau đầu sao? Rất là đau đầu.

Vui mừng sao?

...Thật khó nói thành lời.

Chưa từng nghĩ qua nàng sẽ làm như vậy, kỳ thật dựa theo tính tình kia muốn làm như vậy một điểm cũng không kỳ quái, chỉ là cố tình bản thân chính là chưa từng nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy, trong tiềm thức luôn cảm thấy tình cảm này không đủ để nói cho người ngoài, càng không thể nói cho người ngoài, có thể gần nhau đã là vạn hạnh, không có chướng ngại đến từ trưởng bối trong nhà đã là vạn hạnh, cả đời này, kết cục tốt nhất bất quá chính là cứ như vậy yên lặng gần nhau cả đời, về phần trước mặt người ngoài, tỷ muội tương xứng là đủ, đối với thế tục không cần có giao phó gì, bởi vì đây chẳng qua là tự tìm phiền phức mà thôi.

Không ngờ tới, khi bị nắm lấy bàn tay, nghe nàng không kiêng nể gì cả mà nói rõ ràng thẳng thắng với mọi người như vậy, lại sẽ mang một loại cảm giác...Lâm li sướng nhiên*.

(*Lâm ly ở đây nghĩa là thấm ra, tràn ra. Cảm giác vui sướng tràn đầy)

Được rồi, phải thừa nhận, giờ phút này trong lòng chính là một mảnh trời quang, giống như có gió lớn bỗng nhiên thổi qua, cuốn mây trôi đi, chỉ để lại một mảng lớn trời xanh sáng tỏ thông suốt, mặc dù trong lý trí còn có đủ loại lo lắng quấy phá, ít nhiều có chút oán trách nàng không nên bất chấp mọi thứ tùy hứng làm như thế, khiến cho cục diện tiếp theo có khả năng sẽ khó có thể dọn dẹp, chỉ là những thứ lo lắng nho nhỏ này, lại như mây tản nhè nhẹ giữa bầu trời trong xanh, che không được ánh mặt trời chiếu xuống.

Nàng dùng một từ, "Định tình".

Này không phải là từ ngữ mà chúng ta từng thảo luận qua trước đây, cũng không phải là từ ngữ mà ta dạy cho nàng, lúc này mặc dù có khả năng chẳng qua là dó nàng đánh bậy đánh bạ mà nói ra, chỉ là ngôn tùy tâm sinh, ý nghĩa trong đó, tất nhiên là sẽ không bất đồng quá xa.

Luyện nhi sẽ không biết, nàng thốt ra một từ, nghe vào trong tai ta, thậm chí so với từ "Duy nhất" kia, còn muốn động lòng người hơn đến ba phần.

Cầu nhân mà được nhân, còn hối tiếc gì nữa?

Đã không còn gì để tiếc nuối, liền muốn cười dài.

Liền thực sự bật cười ngay tại chỗ, tuy rằng còn không đến mức thất lễ mà ngửa tới ngửa lui cười ha ha thành tiếng, nhưng vẫn là nhịn không được phải nghiêng đầu đi, vừa vặn Luyện nhi ở ngay bên cạnh, lại đứng cao hơn bản thân chút ít, liền dứt khoát chôn vào hõm vai của nàng mà che đi thần sắc, một mình cười thầm, cười không ngừng đến mức run rẩy cả lên, gần như sắp co rút thành một khối.

Cũng không biết là cười bao lâu, bản thân cảm thấy thật là lâu rồi, chỉ là dựa vào việc xung quanh không có thay đổi phản ứng gì mà nói, đây có thể cũng chỉ là trong giây lát, tóm lại thật vất vả chờ cho cảm xúc như thủy triều trong lòng lui xuống một chút, lúc này mới ngẩng đầu lên, trước tiên đối mặt chính là đôi con ngươi quen thuộc kia, Luyện nhi mỉm cười nhìn lại, lại khiến ta không cần phải giải thích về hành động vừa rồi của mình, chẳng qua là bàn tay không biết từ lúc nào đã âm thầm đặt lên bên hông, nhẹ nhàng như có như không vỗ về một chút.

Cũng không có chống cự, thuận theo nàng, thậm chí có chút dựa vào phía trong lòng nàng, thay đổi tư thế thoải mái hơn một chút, lại đem ánh mắt từ trong đôi tròng mắt kia tạm thời dời đi ra, ngược lại quét qua bốn phía, lúc trước hoàn toàn quên mất phải lo đến phản ứng của mọi người xung quanh, lúc này thoáng bình tĩnh lại một chút, dĩ nhiên là muốn thở ra một ngụm, bắt đầu công tác phiền phức để giải quyết tốt hậu quả.

Phần giải quyết tốt hậu quả này, mặc dù phiền phức, lại vui vẻ như ăn mật.

Quét xuống một cái, biểu lộ của mọi người xung quanh thật ra rất thú vị, bách thái nhân gian hầu như là chỉnh tề rồi, cũng có thể xem là một phong cảnh —— thần sắc của những trại binh kia hoặc ngây ngốc hoặc sững sờ hoặc nghiêm túc, sự khác biệt này liền không nói đến, ba nam nhân cũng không biết là kinh diễm hay là bị hù đến, hoặc là cả hai cùng có, chính là một bộ dáng cái cằm đều muốn rơi xuống đất. Mà hãn phụ kia cũng là vẻ mặt nhăn nhó, giống như không nghĩ tới đối phương lại có một chiêu này, trở nên hoàn toàn không biết làm sao...Thú vị nhất phải kể đến Thiết San Hô, nàng chính là trợn mắt há hốc miệng nhìn chằm chằm về bên này ngây ngốc liên tục chớp mắt, tựa như hoài nghi đôi măt của mình có vấn đề, chớp trong chốc lát, lại đưa tay nhéo nhéo gương mặt.

Cũng tốt, thay vì chính mình gặp rắc rối, không bằng một cước đem rắc rối này đá cho người khác, từ nhỏ đến lớn, Luyện trại chủ trước sau như một chính là như vậy, không lừa già dối trẻ.

Bất quá bụng dạ quá thẳng thắn chưa chắc là tốt, trong đó những nơi nên khơi thông, vẫn phải khơi thông mới tốt.

"Này, ngươi..." Nhìn nữ binh cũng đồng dạng đang kinh ngạc kia, chính mình mỉm cười hướng nàng lên tiếng, lúc mở miệng có chút đứng thẳng thân thể, lại không triệt để tránh thoát ra khỏi trong lòng Luyện nhi, vẫn như cũ duy trì động tác thân mật vi diệu, hỏi: "Ngươi đều thấy được, cũng đều đã nghe được, việc này mặc dù không phải là không thể chịu nổi giống như lời mẫu thân của ngươi vu khống, chỉ là quả thật có chỗ kinh thế hãi tục, đương nhiên, cũng liền chỉ là như vậy, nếu như ngươi cảm thấy không thể tiếp nhận, còn có cơ hội chọn lại một lần, cho nên, ngươi muốn theo mẫu thân của ngươi rời khỏi đây thành thành thât thật lập gia thất? Hay là muốn, tiếp tục vào rừng làm cướp?"

Lúc này, đem lực chú ý trọng điểm dẫn trở về chủ đề ban đầu, thật sự là chuyện tất yếu.

Người thiếu nữ kia làm sao từng trải qua nhiều chuyện như vậy, lần này liên tục gặp kinh hãi, lại bỗng nhiên bị hỏi đến, tựa hồ tâm tình đại đại cảm thấy hoảng hốt do dự, ấp úng một hồi lâu, tựa hồ làm cho người mẫu thân từ chỗ tuyệt vọng tìm thấy được chút hy vọng, phụ nhân luôn miệng mắng chửi lúc trước liền thay đổi, lại sốt ruột nói vài câu mang ngữ điệu uy bức lợi dụ, không ngờ bà ta không châm ngòi thổi gió còn khá tốt, bà ta vừa thử khuyến khích, nữ binh vốn đang mang sắc mặt do dự liền hiện ra thêm vài phần kiên quyết, tựa như đã nghĩ thông suốt, cắn răng nói: "Loại sự tình này, loại sự tình này chúng ta vốn là không cần quản đến, dù sao trại chủ ngài... Ngài thích ai, là chuyện của ngài! Ta chỉ biết mình không thích cái gì! Nếu nhất định phải chọn, ta đây thà rằng đi theo một vị nữ anh hùng làm việc kinh thế hãi tục, cũng không muốn nương thân cho một lão sài lang mặt người dạ thú!"

Lúc nàng nói chuyện quyền nắm thật chặc, dường như đã hạ xuống quyết tâm lớn lao, đối với chuyện này, bản thân mỉm cười gật đầu, đây quả nhiên là câu trả lời thích hợp nhất, dù sao, đại đa số người luôn rất thực tế, mặc dù chưa hẳn là có thể nhất thời tiếp nhận được, thậm chí là sinh lòng phản cảm, chỉ là lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh*, nữ tử nguyện ý vào rừng làm cướp, có lẽ không đến mức quá để ý về vệ đạo sĩ**.

(*Đại loại là phần biệt nặng nhẹ xem cái nào là chuyện quan trọng hơn)

(**Những người có xu hướng chỉ đề cao bề ngoài, nhưng thực tế tất cả họ đều héo rũ trong bóng tối, còn được gọi là "Đạo giáo giả".)

Trả lời như thế, đối với người khác không thể nghi ngờ chính là một ám chỉ cùng dẫn đạo, dẫn dắt cục diện hiện tại đi theo hướng có lợi, mà chỉ cần ổn định được hiện tại chính là ổn định được hơn phân nửa, vết rách mặc dù còn đó, chỉ là phải làm sao tu sửa lại, chính là chuyện về sau có thể từ từ lại tính toán...

Trong lòng nghĩ ngợi, mà ánh mắt lướt nhìn qua liềm đúng như dự đoán, trại binh xung quanh nghe xong lời kia, thần sắc hoặc nhiều hoặc ít đều thả lỏng xuống, người khá hơn một chút đều lộ ra thần sắc như đang suy tư, trong đập nước nhất thời im ắng, ngược lại Thiết San Hô há to miệng, giống như muốn nói gì đó, bị Mục Cửu Nương kéo một cái, liền le lưỡi một cái, cũng liền ngừng lại.

Cục diện chính là đã chuyển biến thành có lợi, ngay lúc này, đã có một thanh âm chói tai giống như tiếng quạ kêu vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh yên tĩnh trong đập nước.

"Các ngươi những thứ này không biết xấu hổ a..." Không cần nói, ở đây người sẽ phát ra loại thanh âm chói tai này cũng chỉ có một người, phụ nhân kia cũng thật sự là dũng cảm, sau khi một lần nữa bị thất vọng, giống như muốn lần nữa làm loạn mà mắng chửi người, chỉ là có một lần, không thể lại có lần thứ hai thứ ba, làm sao có thể dung túng bà ta ăn nói không giữ mồm miệng, lần này bản thân đã sớm chuẩn bị, đang muốn động thủ, nơi khóe mắt đã có ánh sáng nhạt chợt lóe lên, tiếp theo chợt nghe thấy hãn phụ kia kêu thảm một tiếng, che miệng ngã xuống đất lăn qua lăn lại rồi ngồi lên, lại cẩn thận tập trung nhìn vào, có một cái ngân châm nhỏ, cũng không biết là dùng thủ pháp gì, lại đang xuyên qua giữa hai bờ môi của bà ta, sinh sinh dựng thẳng ở ngay đó, chính là Cửu tinh định hình châm không thể nghi ngờ.

"Chúng ta chính là đã nói trước..." Luyện nhi chính là khinh thường mà cười khẽ, nói: "Nếu như lại tiếp tục mở miệng khiến cho ta phiền tai, nhất định sẽ may cái miệng của ngươi lại —— lời này, ngươi cho là không thật sao? Đừng ỷ vào bản thân là dân chúng liền cho rằng không cần sợ hãi, ta có quy tắc, nhưng cũng không phải là những kẻ ngốc đầu ngỗng tự xưng là danh môn chính phái kia, cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy!"

Người không biết sự tình nhìn nàng cười đến thoải mái, có thể tưởng lầm là không có gì, nhưng ở đây đa số mọi người đều hiểu là chuyện gì xảy ra, Luyện nhi là thật sự có chút không vui, cũng may tuy là nàng mỉm cười nói chuyện, ra tay lại thật sự lợi hại, cho nên coi như là ánh mắt mang ý cười doanh doanh, cũng làm cho mấy người nam nhân to lớn chưa hiểu rõ sự tình sợ đến chân mềm nhũn.

Kỳ thật này đã xem như là nhẹ rồi, ta không nghi ngờ nếu như phụ nhân kia lại tiếp tục không biết suy xét, Luyện nhi sẽ thật sự ra tay lợi hại hơn, tính mạng có lẽ sẽ không lấy, chỉ là liền sẽ lấy đi thứ gì đó của bà ta, ví dụ như đầu lưỡi chẳng hạn, chuyện đó là rất có khả năng, dù cho không có thiện cảm với người hãn phụ kia, chỉ là để ổn định nhân tâm mà nói, giờ phút này vẫn là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện mới tốt.

Cho nên đi qua, tỏ ý bảo mấy nam nhân kia đem hãn phụ nâng dậy, phất tay áo một cái, tận lực dùng thủ pháp nhanh nhất lấy đi này phần ngân châm này, tuy là đâm xuyên qua môi, nhưng bất quá chẳng qua là đâm qua một phần da mỏng trên môi mà thôi, cho nên bị thương cũng không tính là năng, chảy máu cũng không phải quá nhiều, phụ nhân kia cũng đã bị dọa hỏng, ngân châm vừa lấy ra, đang muốn gào thét giống như giết lợn, bị ngân châm trong tay ta nhoáng lên một cái, lại nhe răng trợn mắt mà bưng kín miệng, cũng không biết là đau hay là sợ.

Trong lòng đối với loại người này vô cùng phản cảm, huống chi còn náo loạn lớn như vậy, chỉ là khi nói chuyện với bà ta, vẫn là hảo hảo đem cảm giác chán ghét ẩn giấu đi, "Để cho ngươi ồn ào đến một bước này, coi như là ồn ào đủ rồi." Bản thân một bên cầm ngân châm đưa qua trước mắt bà ta, một bên lạnh nhạt nói: "Người trong sơn trại này không tổn hại dân chúng, nhưng cũng sẽ không chịu người tổn hại, nữ nhi của ngươi đã nói rất rõ ràng, ngươi tiếp tục càn quấy cũng vô dụng, chỉ sẽ là dẫn lửa thiêu thân, không bằng như vậy đi, ta chỗ này có mấy lượng bạc..." Nói xong, bàn tay kia từ thắt lưng lấy bạc ra, chuyển vào lòng bàn tay, lại nói: "Việc này như vậy liền kết thúc, từ nay về sau đều không còn liên quan nữa, ngươi đi ra ngoài cũng nên cẩn thận miệng lưỡi, những nén bạc này liền thuộc về ngươi, mặc dù kém xa sính lễ, chỉ là cuối cùng lấy được chút bạc, so với hai tay trống trơn liền tốt hơn đi?"

Hãn phụ ôm lấy cái miệng còn dính máu, nhìn nhìn bạc lại nhìn nhìn người, trong lòng tựa hồ cũng có chút đấu tranh, cuối cùng lại giống như nuốt không trôi một hơi, bỗng nhiên mở miệng xì một tiếng, một búng nước bọt mang máu liền phun đến bên này, cũng may bản thân cũng xem như mắt minh chân nhanh, nhích người né tránh một chút, lại quay đầu qua, chỉ thấy nữ nhân kia cũng biết là không ổn, đang nhanh chân bỏ chạy ra khỏi trại, thật không hổ là người sống trên núi, quả thật là nhanh nhẹn như một con thỏ cường tráng.

Nhìn theo lối thoát đã trống không, lập tức quay đầu qua, lại phát hiện sắc mặt Luyện nhi nghiêm túc trầm xuống giống như đang muốn lên tiếng, liền lập tức ngăn lại mà nói: "Không sao, để cho bà ta đi cũng tốt." Thấy nàng không cam lòng mà trừng mắt nhìn, thần sắc vô cùng bất mãn, lại vội vàng trấn an nói: "Không sao, ta có cân nhắc, lát nữa sẽ nói với người được không? Hôm nay vẫn là giải quyết sự tình quan trọng, cũng đừng lẩn quẩn ở chuyện này, trước hết để cho đám người tản đi đi."

Không vừa lòng thì không vừa lòng, chẳng qua là về mặt chính sự, nàng vẫn là có rất nhiều tín nhiệm đối với ta, nghe nói mặc dù có chút không thoải mái, vẫn là ra lệnh một tiếng phân phát đám người, những trại binh kia mặc dù vừa nghe xong hai tiếng sấm sét giữa trời quang, có chút hoang mang lo sợ, chỉ là cuối cùng vẫn làm theo mà tản đi, bất quá nhìn thần sắc của một vài người, liền biết rõ chuyện này sau này còn cần phải có rất nhiều lo lắng.

Thế nhưng cuối cùng vẫn là chuyện của ngày sau, hôm nay giải quyết chuyện trước mắt mới chính là quan trọng.

"Đứng lại." Ba nam tử kia thấy hãn phụ chạy thoát, đang muốn nhân cơ hội trại binh tản đi cũng lẫn vào đám người chạy đi là thượng sách, bị ta quát lớn, lập tức cứng đờ, hơn nửa ngày mới ngượng ngùng xoay người lại cười cười, người trước đó từng đứng ra nói chuyện, lá gan lớn hơn, ôm tay lên tiếng cầu tình: "Ngài... Ngài tạm tha cho chúng ta a, ba người chúng ta chẳng qua là nể tình cùng là người trong thôn, cũng là tham mấy cái tiền thưởng của bát tẩu, lúc đó mới nhất thời váng đầu...Ngay cả bát tẩu ngài cũng đã bỏ qua, vậy cũng liền bỏ qua cho chúng ta a! Chúng ta cũng không dám đến đây nữa!"

"Không vội nói chuyện khác, trước tiên đem các con đường đi tới đây của các ngươi cản thân nói ra nghe một chút." Điểm này chính là một trong những chuyện mà bản thân vẫn luôn mang trong lòng, bên cạnh có lỗ hỏng thế này lại không hay biết, đúng là đại kỵ, từ điểm đó mà nói, may mắn lần này người mò lên đây chỉ là vài người dân trên núi mà không phải là...Ngay lập tức không dám khinh thường, tỉ mỉ đặt ra nghi vấn rõ ràng về đường lối cách đi, cuối cùng, mở miệng nói: "Ta cũng không làm khó các ngươi, các ngươi chẳng qua là bị xui khiến mà đến, đã chịu giáo huấn, những lời ta nói với phụ nhân kia lúc trước, các ngươi cũng đều đã nghe được, hiện tại ta cũng hỏi các ngươi, là muốn bạc, hay là muốn đối nghịch cùng chúng ta?"

Ba người kia không nghĩ tới lại có chuyện tốt này, hai mặt nhìn nhau, giống như còn không dám tin, một người thử dò xét mà nói: "Này, này đối nghịch gì gì đó, ngài cho mượn vài lá gan mấy người chúng ta cũng không dám tiếp tục nữa a, chẳng qua là, bạc này, thật sự, thật..." Nói xong, nhìn chằm chằm vào nén bạc trắng bóng kia mà nuốt nước miếng, bạc trên tay ta cũng không nhiều, nhưng đối với những người cùng khổ mà nói, cũng là một số lượng không nhỏ, cũng không tiếp tục nói nhiều cùng bọn hắn, chia ra làm ba đưa cho từng người bọn hắn, lại nói: "Nếu như vậy, liền phải thức thời hiểu chuyện, trong sơn trại này một người một chuyện từng cọng cây ngọn cỏ, vô luận cái gì, chỉ cần các ngươi dám tiết lộ ra ngoài nửa chữ...A, hậu quả đã biết đi?"

Cật nhân chủy nhuyễn*, ba nam nhân kia cầm lấy bạc, đã sớm là gật đầu như bằm tỏi, mở miệng thề thốt nhận lời, thậm chí càng muốn thể hiện sự quan tâm mà tiến lên ân cần nói: "Ba người chúng ta nhất định là không thành vấn đề, nhưng mà bát...Ách, nữ nhân kia, đây chính là hãn phụ nổi danh đanh đá trong thôn, nếu như nàng mở miệng nói lung tung, ba người chúng ta nên làm cái gì bây giờ a?"

(*Nã nhân thủ đoản, Cật nhân chủy nhuyễn: Hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác đến lúc cần thì phải động chân động tay giúp người ta.)

Lo lắng này tất nhiên đã sớm có ý định, bản thân khe khẽ cười cười, nói: "Các ngươi không cần phải nói, chỉ cần nói bà ta bán nữ nhi không được mà nổi cơn điên, là được rồi, chuyện còn lại, chúng ta sẽ giải quyết."

Khi nói như vậy, liền nâng mắt nhìn nhìn sang bên cạnh, cách đó không xa Thiết San Hô cùng Mục Cửu Nương đang đứng nói chuyện với nhau, giống như đang tìm cơ hội để nói ra lời muốn nói, thấy ta nhìn sang bên kia, ba người nam nhân kia cũng bất ngờ nhìn sang theo, lại bị Thiết San Hô hung dữ trừng mắt một cái, làm mấy người sợ hãi đến giật mình, đồng loạt cúi đầu.

Thật vất vả giải quyết xong sự tình, cũng thỏa đàm cùng Thiết Mục hai người, lại đi tìm Luyện nhi đã sớm không thấy tung tích, nghe ngóng mới biết được là đã quay trở về, nàng thât hay a, lưu lại một gian hàng cho người khác xử lý, bản thân thật ra lại vui vẻ tiêu diêu, ngoài buồn cười, lại khó tránh khỏi có chút lo lắng, cũng liền vội vàng trở về gian phòng, thấy nàng đang thoải mái nhàn nhã pha trà, lúc này mới yên lòng lại.

"Trở về rồi?" Thấy ta đẩy cửa đi vào, Luyện nhi chỉ liếc nhìn qua, liền từ từ rót nước trà vào ly, uống một hớp nhỏ, mới lại nói: "Làm cái gì? Đứng ở đó nói chuyện không hết sao, lại trì hoãn lâu như vậy."

Thấy nàng đã đem áo khoát ngoài thoát xuống nghênh ngang ném sang một bên, sợ nàng trúng gió, bản thân vừa vội vàng đóng cửa khóa chốt, vừa hồi đáp: "Không phải là có một chút chuyện sao, ta đem San Hô cùng Cửu Nương đi ra ngoài làm việc, thứ nhất là tránh cho vài ngày tới các nàng ở trong trại sẽ cảm thấy lúng túng, thứ hai cũng là đề phòng người hãn phụ kia nói lung tung, chuyện của chúng ta, để cho nhiều người không liên quan nghe làm cái gì, đúng không?"

"Ân? Ngươi dự định xử trí lão thái bà đáng ghét kia như thế nào? Đề phòng thế nào?" Chân mày Luyện nhi cũng không nâng lên mà uống trà nói, ta không nghi ngờ gì, cười đáp: "Cái này không khó, tuy rằng không dễ giết, chỉ là San Hô cùng Cửu Nương giả thần giả quỷ vài đêm, truyền ra tin tức bà ta uất ức, phát điên rồi, thực sự là dễ dàng, như vậy chính là bà ta có nói bậy nói bạ, người bên cạnh cũng nghe không lọt tai a."

Trả lời xong, mới phát hiện ra bầu không khí trong phòng tựa hồ có chút khác biệt so với bình thường, chần chừ một chút, vẫn là bồi thêm một câu nói: "Làm sao vậy? Luyện nhi, có chuyện gì không đúng sao?"

Lần này, rốt cuộc thấy nàng đặt chén trà trong tay xuống, liếc nhìn người, khẽ nói: "Không đúng? Không sai, ta chính là cảm thấy có việc không đúng."

Bị liếc nhìn một cái, không biết tại sao, tâm tình không khỏi luống cuống một chút.