Ma Nữ Nghê Thường

Chương 120




Nói là không đi xa, không mất vài ngày liền có thể gặp lại, chỉ là sau khi thật sự rời khỏi, quả nhiên vẫn luôn là một lòng bận tâm.

Minh Nguyệt hạp vốn đã là nơi núi cao, đỉnh núi hai bên lại càng là núi cao rừng sâu, địa thế hiểm trở, dược nông thợ săn dân chúng bình thường sẽ không lui tới, từ sau khi nữ binh chiếm núi dứng trại, lại càng không dám tùy tiện đến gần, cho nên nếu như mong tìm được một nơi ít người lui tới vậy liền sẽ không bị thất vọng, hơn nữa khoảng cách cũng xác thực không tính là xa, nếu chỉ tính khoảng cách theo đường thẳng, có thể còn chưa bằng quãng đường hơn bảy mươi dặm để đến Quảng Nguyên trấn ngoài kia.

Chẳng qua là, mỗi một bước đi ở nơi này, nếu so với đi đường trên đất bằng liền phải cố gắng hơn gấp mấy lần.

Lần này cùng đi theo ta có năm người, chính là lựa chọn trong nhóm nữ binh đã từng phát huy đại công dụng khi ở Định Quân sơn lúc trước, chẳng những là cao thủ xuất nhập thâm sơn hiểm địa, hơn nữa đều từng dùng chuyện khai thác thảo dược để duy trì sinh kế, đối với chuyện này có chút thành thạo, các nàng đã sớm tuân theo lời căn dặn mà chuẩn bị đầy đủ, sau đó khi nghe nói là hái thuốc cho trại chủ, mỗi người càng cảm thấy vinh hạnh sâu săc.

Việc này không nên chậm trễ, đêm hôm đó Thiết San Hô và Mục Cửu Nương đi vào thăm dò những nhà giàu trong trấn để thử vận khí, mà phía bên ta khi trời còn chưa tối hẳn liền dẫn người im hơi lặng tiếng xuất phát, tình huống lý tưởng nhất là có thể tìm được chút ít kết quả trong ngày, như vậy vô luận Thiết Mục bên kia hành động có thuận lợi hay không, cũng không đến mức chậm trễ bệnh tình của Luyện nhi.

Đương nhiên, cái gọi là tình huống lý tưởng nhất, chính là cách nói khác của chuyện phần lớn tình huống đều sẽ không quá thuận lợi.

Quyền chủ động không nằm trong tay bản thân, dù sao nói đến chuyện hái thuốc, bản thân chỉ có chút kinh nghiệm cơ duyên xảo hợp khi còn nhỏ, đối với loại thuốc Thiên Ma này lại càng không quá quen thuộc, cho nên thay vì nói là năm người kia đi cùng ta, không bằng nói là ta dựa theo năm người kia mà hành động, người quyết định hướng đi đều là các nàng, bản thân chẳng qua là làm người tiên phong mở đường khi gặp phải những đoạn đường khó khăn, tránh việc lãng phí quá nhiều thời gian quý giá vào phương diện này.

Lộ trình và hành động trong ngày đầu tiên đã nhanh chóng được bàn bạc tốt, những người này nghe nói là đi hái Thiên Ma, trăm miệng một lời đều khẳng định là nên đi đến Sơn Nam, điều này đòi hỏi phải trải qua rất nhiều dặm đường, chỉ là lúc này chưa vào đúng mùa nên cũng không dễ tìm được, chỉ có thể cố gắng hết sức tìm kiếm ở những nơi thích hợp, hy vọng mới có nhiều khả năng.

Cho nên hơn nửa thời gian trong ngày đều dành cho chuyện đi đường, khi đi đến Sơn Nam sắc trời đã là chạng vạng, vì vậy chỉ có thể dừng chân nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

Đêm nay chính là vô pháp yên giấc, cho nên ngày hôm sau khi tia nắng ban mai vừa mới lộ ra, liền không nhịn được mà trở mình đứng lên kêu gọi mọi người tỉnh giấc bắt đầu truy tìm, bản thân cùng một người nghe nói là có kinh nghiệm nhất trong số đó, liền trở thành lương sư ích hữu*, đi theo bắt chuyện quả nhiên từ chỗ của nàng học được không ít tri thức, quan trọng nhất là, mấy canh giờ sau, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được một lùm thảo dược tươi tốt trên sườn núi trên, lần đầu tiên tìm thấy được những thứ thực tế hữu dụng.

(*Thầytốt bạn hiền, người người thầy thông thái, người cố vấn dày kinh nghiệm)

Lúc đó chỉ thấy nữ binh đang đeo sọt kia hét to một tiếng giống như vừa nhặt được vật gì trân quý, liền chạy đến nhìn thấy một loại thực vật vàng nâu không quá thu hút được che giấu giữa một màu xanh biếc, nếu không có một cái hoa nhỏ điểm phía trên, ta thật sự cho rằng nó là hành khô, nữ binh kia lại quỳ rạp xuống đất dùng tay bới lớp lá khô và bùn đất ra, cẩn thận mà đào thân củ đang vùi dưới lớp đất lên, cao hứng reo lên: "Có rồi!"

Những người còn lại nghe thấy, cũng lập tức áp sát tới tìm kiếm ở phụ cận, vì vậy ngày hôm nay chưa đến buổi trưa chúng ta đã có được chút thu hoạch, tuy rằng cũng chỉ là vài ba củ nho nhỏ, nhưng hẳn là cũng đủ dùng trong lúc nguy cấp, lúc này không dám chậm trễ, nhanh chóng căn dặn người có cước trình nhanh nhất trong năm người mang theo chút thu hoạch này quay về sơn trại, nhất định phải tự mình giao cho Thiết Mục hai người, hoặc ít nhất là vị thầy thuốc kia.

Phần thuốc đầu tiên để đáp ứng nhu cầu lúc khẩn cấp được đưa đi, tâm tình liền thả lỏng hơn phân nửa, toàn thành viên nghỉ ngơi một hồi, đến sau giờ ngọ lại tìm kiếm mấy canh giờ, lại thu hoạch được chút ít, ban đêm ngồi vây quanh đống lửa cùng bàn bạc ngày mai lại chuyển sang nơi khác, từng người mới an tâm mà nghỉ ngơi.

Lần này theo lý mà nói hẳn là có thể nghỉ ngơi an nhiên hơn một chút, thứ nhất là bởi vì ít nhiều cũng đã ổn định được tảng đá lớn trong lòng, thứ hai, lại nói mấy ngày nay xác thực cũng không có thả lỏng để hảo hảo ngủ một giấc, từ khi Luyện nhi bị bệnh, ta vốn luôn lo lắng ở cùng một chỗ sẽ quấy rầy đến bệnh tình của nàng, cũng muốn dời ra ngoài, nhưng lại lo sợ lúc nàng cần đến lại không có ai ở bên cạnh, lại thêm Luyện nhi cũng kiên quyết không đồng ý, cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng mà từ đó về sau đều ngủ rất là cẩn thận, cho nên phần lớn là ngủ rất ít, dần dần trở nên có chút thiếu ngủ.

Lúc này trong núi đêm tĩnh nhân an, không có gió, bên tai chỉ có âm thanh củi khô cháy tí tách, tiếng côn trùng mơ hồ kêu vang, đúng là thời điểm thích hợp để thân thể đang mệt nhoài được nghỉ ngơi dưỡng sức, nhắm mắt lại, ý thức mông lung, dần dần trượt vào bên trong bóng tối, nhưng không biết lúc nào lại bị tự giật mình tỉnh lại...

Cơn mưa bụi kéo dài đan xen giữa trời đất, bị một nữ hài ở phía trước lôi kéo chạy nhanh trong cơn mưa, nơi cuối cùng của cánh đồng bát ngát là một đàn sói, một chú sói nhỏ co người hấp hối bên cạnh sói mẹ, bên ngoài vết thương của nó đang chuyển biến tốt đẹp, nhưng bên trong lại đang thối rữa, một thân thể khỏe mạnh lại bị nhiễm trùng khiến cho hóa thành một mảnh thịt thối không còn sự sống...Nữ hài ôm lấy nó đưa qua, muốn đón lấy sao? Trong lúc đang do dự, cũng trong một thoáng này đành bất lực trơ mắt nhìn nàng và nó cùng bắt đầu tiêu vong...

Không có kêu lên sợ hãi, bởi vì biết rõ ràng đây là giấc mộng, gần đây đã không phải là lần đầu tiên đặt mình vào hình ảnh tương tự, cho nên không có gì phải sợ, cho nên không có gì để phải hét lớn, không thể hét lớn, không thể...Bởi vì lên tiếng sẽ làm ảnh hưởng đến nàng, nàng đang nằm ở bên cạnh...

Hốt hoảng quên mất bản thân đang ở đâu, vẫn còn cho rằng đang ngủ ở bên cạnh người kia, cho nên cắn răng im lặng, yên lặng nhìn ảo cảnh trước mắt tiêu tan, cùng chờ đợi cố gắng chống cự vượt qua giống như thường ngày, đặt mình vào một giấc mộng, mộng tùy tâm sinh, cho nên những hình ảnh nhìn thấy trước mắt bất quá là hình chiếu tâm sự của bản thân mà thôi.

Chuyện xảy ra trên người Luyện nhi lần này, mặc dù cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng, chỉ là câu chuyện cũ đã vùi lấp trong trí nhớ vẫn bị kéo lên, sinh mệnh còn bé nhỏ kia, nếu như không có cái cạm bẫy do ta làm, hẳn là sẽ không xảy ra vết thương chí mạng ngoài ý muốn như vậy, mà nàng...

Nếu như không có ta, nàng sẽ sinh ra trận bệnh này sao? Biết rằng không nên suy nghĩ lung tung, nhưng vẫn là nhịn không được mà nghĩ như vậy.

Hiệu ứng hồ điệp, vận mệnh bị thay đổi, lo lắng cùng tự trách cũng là vô ích.

Giữ được sự thanh tỉnh trong cơn ác mộng là chuyện kỳ quái, biết rõ mọi chuyện trước mắt đều không phải là chân thực, cho nên con người sẽ buông lỏng thở phào, sau đó theo suy nghĩ mà dần dần đi xa, thậm chí còn có thể rõ ràng cảm nhận được cảnh trong mơ phai nhạt, biến mất... Theo những thứ này xảy ra, cuối cùng cái gọi là thanh tỉnh cũng cùng biến mất theo, một lần nữa chìm vào trạng thái vô tri vô giác...

Khi ý thức lần nữa được khôi phục chính là vì tiếng chim hót cùng nắng sớm, đống lửa đã tắt, còn có khói bốc lên, không có ánh lửa chiếu rọi, sáng sớm trong rừng có chút ẩm ướt, ánh sáng mặt trời ban mai còn mong manh, từng tia sáng xuyên qua nhánh cây chiếu xuống, lại không thể xua tan sương mù nhàn nhạt trong rừng.

Sững sốt một chút, sau đó dụi dụi mắt duỗi lưng, chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu, tuy rằng còn nhớ rõ mọi chuyện trong mộng, bất quá sau đó lại ngủ đến ngon giấc hiếm có, một loại cảm giác an an ổn ổn, là cảm giác thoải mái đã vài ngày rồi chưa trải qua, lập tức tinh thần phấn chấn mà đứng lên, lại phát hiện bốn người khác không biết đã sớm thức dậy trước từ lúc nào, có thể thấy được bản thân đã ngủ say đến thế nào.

"Trúc cô nương chào buổi sáng ——" Bốn người kia thấy ta đứng lên, nhao nhao đi tới mang thần sắc tự nhiên mà chào hỏi, chẳng qua là...Có lẽ là đa tâm, luôn cảm thấy trong phần tự nhiên này tựa hồ đang ẩn tàng chút ít... Không được tự nhiên, trong lòng có chút kinh ngạc, còn lo lắng không phải là bản thân đã nói mớ gì đó không hay đi, không cẩn thận bị những người cũng cùng ngủ quanh đống lửa nghe thấy, nhưng mà sau đó tìm cơ hội trò chuyện vài câu, lại không dò hỏi ra được chuyện gì, chỉ có thể từ bỏ.

Việc này bất quá là do bản thân suy đoán, hoặc cho dù là sự thật cũng không có gì lớn lao, chỉ là lời nói mớ có khả năng bị người khác nghe thấy dù sao cũng không thể cảm thấy thoải mái, cho nên vài ngày sau đó ban đêm đều là đốt thêm một đống lửa ngủ tách ra một chút, lý do của bản thân chính là sợ mộng mị làm ảnh hưởng đến người khác, mà các nàng cũng là một lời liền đáp ứng, thoạt nhìn không có ý kiến gì, tựa hồ còn rất hài lòng.

Cho nên vài đêm kế tiếp, cũng là trước sau như một mà ngủ say, có lẽ là do thay đổi hoàn cảnh, thậm chí ngay cả những cơn ác mộng kia cũng dần dần không xuất hiện nữa, mà nhờ những giấc ngủ ngon này, tích góp từng tí một liền trở nên đầy đủ tinh lực cùng thể lực, cũng làm cho công việc hái thuốc vào ban ngày có thể tiến hành được thập phần trôi chảy.

Thiên Ma hầu hết là phát triển ở những nơi ẩm ướt cũ mục trong rừng, nếu như có điều kiện thích hợp cũng có thể phát triển cùng lùm thảo dược nơi sườn núi, có mấy vị kinh nghiệm phong phú dẫn đường, lại một đường dựa theo điều kiện này mà truy tìm, tuy rằng không đến mức thu hoạch được quá nhiều, chỉ là linh linh tinh tinh cũng có thể tìm kiếm được một chút, mỗi ngày sau giờ ngọ, đều có một người đồng bạn mang theo thu hoạch của ngày hôm đó trở về sơn trại, ban đầu là do lo lắng thuốc bên kia sẽ không đủ dùng, sau này lại nghe nói là Thiên Ma cần được xử lý kịp thời mới không làm mất đi dược tính ban đầu, vô luận như thế nào, đem những thu hoạch trong ngày nhanh chóng đưa về mới là phương pháp tốt nhất, dù sao cũng không cần mạo hiểm.

Mỗi ngày chuyển sang nơi khác như vậy, lại cho một người rời đi, đến sáng sớm ngày thứ năm, bước chân đã lên đến đỉnh của sơn loan* Nam Phong, cũng chỉ còn lại ta cùng với một người cuối cùng, cũng là một người nữ binh đối với chuyện khai thác thảo dược thành thục nhất.

(*Những ngọn núi liên tục, những ngọn núi không thể nhìn thấy trong tầm mắt)

Đến lúc này đã không có gì phải gấp gáp nữa, kinh nghiệm cũng đã tích lũy không ít, nơi này cũng là chỗ tốt, người bình thường gần như không có khả năng lên được, cho nên khắp nơi đều có bảo vật, hôm nay ngoại trừ Thiên Ma, còn có một chút dược thảo tương đối tốt chúng ta cũng thu thập lại, dù sao càng nhiều càng tốt, vì vậy gần đến lúc giữa trưa, cái sọt của mỗi người gần như nhét đến tràn đầy.

"Trúc cô nương, ta thấy kế tiếp chúng ta vẫn là dành thời gian để trở về a?" Khi nghỉ ngơi uống nước một lần cuối cùng, nữ binh kia liền đề nghị: "Hôm nay liền chỉ còn lại hai chúng ta, lại tính toán số thảo dược mọi người đem về mấy ngày trước, riêng Thiên Ma đã đủ dùng trong hai tháng rồi, dược liệu còn lại cũng không ít, chúng ta cũng không cần phải tìm nhiều hơn nữa, nếu không chỉ sợ đường này quá xa không kịp trở về, đêm nay còn phải dừng lại trong núi này một đêm a!"

Nhìn nhìn sắc trời, suy nghĩ lộ trình tiếp theo, nàng nói cũng không phải không có lý, "Ân, hôm nay chúng ta nhất định phải chạy trở về a!" Tự mình gật gật đầu, cũng không cần nghỉ ngơi thêm nữa, đứng dậy mang theo thảo dược tốt, liền kết thúc kiếp sống hái thuốc trong núi suốt mấy ngày qua, cứ như vậy chuẩn bị quay về.

Vốn cũng không cảm thấy thế nào, nhưng một khi bước trên đường về, bỗng nhiên liền cấp bách muốn trở về giống như một mũi lên vừa rời khỏi cung, tiểu biệt sáu ngày, này đối với ta và Luyện nhi mà nói cũng không tính là đại sự gì mới đúng, nhưng mà sáu ngày này lại là sáu ngày trong lúc nàng đang mang bệnh, tuy rằng lúc rời đi đang dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn không thể phớt lờ, bản thân không có ở bên cạnh nàng, thật không biết cái người không sợ trời không sợ đất này có thành thật hảo hảo điều dưỡng hay không.

Vốn có chủ tâm không nghĩ đến vấn đề này nữa, lúc này một tia ý thức dâng lên, bước chân không tự chủ được mà càng ngày càng nhanh, chẳng qua bên cạnh còn có một người đi theo, không thể khinh thân đề khí để chạy đi, mà lộ trình cũng xác thực quá xa, hôm nay dùng trọn vẹn một buổi chiều để đi nhanh, bất quá cũng chỉ quay trở về được hai phần ba đoạn đường, khi sắc trời dần dần tối xuống, còn lại khoảng mười dặm đường cần đi.

Lúc đó trong đầu đều nghĩ đến chuyện tối nay liền phải nhìn thấy nàng, cho nên cũng không vừa vào đêm đã lập tức an giấc bất động giống như vài ngày trước, mà là châm lên một ngọn đuốc, mò mẫm tiếp tục chạy đi.

Không ngờ phần vội vàng này của bản thân, thiếu chút nữa đã khiến cho người khác gặp chuyện không may.

Đường núi vốn là gập ghềnh nguy hiểm, nói là đường, kỳ thật không phải đường, bất quá là do tự mình mò mẫm vượt qua, lúc này cây đuốc trong tay chiếu sáng hữu hạn, ban đêm trời tối như mực cũng chỉ có thể nhìn thấy sự vật mơ hồ trong khoảng một tấc vuông, ta ở phía trước vội vàng mở đường, dựa vào kinh nghiệm từ nhỏ đã sống trên núi và khinh thân công phu, cũng là đi rất thuận lợi, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng ầm ầm, ngay sau đó là một tiếng rít lên, khi quay đầu lại, đã không thấy người đâu!

"Trúc...Trúc cô nương, cứu mạng..." Tiếng kêu cứu từ một bên vách đá truyền đến, yếu ớt đến gần như khiến cho người ta nghĩ rằng nàng bị thương đến mức tính mạng đang là ngàn cân treo sợi tóc, mà khi bản thân tiến đến dùng bó đuốc chiếu sáng, mới phát hiện ra nàng thật sự là ngàn cân treo sợi tóc, bất quá không phải là bởi vì bị thương, mà là bởi vì cả người nàng đều đang dựa vào một cánh tay mà treo lơ lửng, kết nối sinh mệnh của nàng với khối nham thạch kia, rõ ràng là một khối phong hoá nguy nham, chỉ sợ nói chuyện lớn tiếng một chút cũng sẽ khiến cho nó vỡ vụn ra.

"Đừng hoảng, ổn định!" Ta cũng vừa nhỏ giọng đáp lời, vừa ném bó đuốc đi tháo cái sọt xuống, phía dưới thảo dược là nhu yếu phẩm cùng một chút dụng cụ leo núi, may mà trong đó có một ít dây thừng, tuy rằng nhỏ, chỉ là để ứng phó lúc bức thiết cũng đã đủ rồi, phụ cận tìm không thấy vật gì để có thể cố định, chỉ có thể đem một đầu sợi dây thừng này buộc ở ngang hông mình, một đầu thả xuống, nói: "Bắt lấy, ta kéo ngươi lên."

Đối phương liền làm theo lời, thuận lợi mà bắt chặt lấy sợi dây cứu mạng này, nhưng mà đến khi đi từng bước một để kéo màng lên, mới phát hiện ra một vấn đề lớn —— cánh tay của bản thân cũng không đủ lực.

Nếu như chỉ là đơn thuần mà ôm lấy một người, loại trọng lượng này cũng không có vấn đề gì, nhưng bây giờ bởi vì muốn ngăn ngừa sợi dây nhỏ bị vách đá mài đứt, ta đứng ở mép vách đá mang theo sợi dây thừng này, muốn người kéo lên, căn bản là không có cách nào để mượn lực ở vòng eo hoặc nơi nào khác để kéo lên, chỉ có thể dùng đối tay kéo đối phương lên theo phương thẳng đứng, chuyện này đối với bản thân vào lúc này mà nói cơ hồ là vô pháp hoàn thành được, trừ khi...

Trừ khi, sử dụng hơn ba phần nội lực để trợ thêm lực.

Lúc này, khoảng cách nửa năm tĩnh dưỡng cố kỵ, chỉ còn lại không đến mười ngày.

Loại tình huống này, cũng không thể buông tay bỏ dây thừng để cho đối phương tìm cái chết, nếu như có thể cứu được nhất định phải cứu lên, nếu không do dự càng lâu vậy lãng phí sức lực lại càng nhiều, ta quyết tâm đánh liều, hấp khí vận lực, đang muốn cố sức vận nội lực, bỗng nhiên kinh mạch sau lưng bị điểm một cái, thân thể đột nhiên mềm nhũn, đừng nói là vận khí, chính là lực đạo vốn có cơ hồ đều bị trút bỏ sạch sẽ gọn gàng, nếu không phải một đầu dây thừng này đang thắt ngang hông, gần như liền thật sự là phải buông tay để cho đối phương đi tìm chết!

Bất quá trong nháy mắt ngay khi bản thân không tự chủ được mà buông tay, từ phía sau lại có một cánh tay lặng im vươn đến, trong phút chốc cánh tay này liền kéo dây thừng lại, chẳng qua là khe khẽ run run rồi kéo lên, đã thoải mái đem một người đang nắm chặt lấy đầu dây bên kia mà kéo lên.

Nữ binh kia thoát khỏi nguy hiểm, quỳ sụp bên vách núi khó khăn mà hô hấp lấy hơi, không đợi hơi thở đều đặn lại, trước tiên liền lên tiếng nói: "Đa tạ ân cứu mạng của trại chủ!"

Cứng ngắc quay đầu lại, dưới ánh trăng nhàn nhạt, quả nhiên là nét mặt tươi cười quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa kia.

Chẳng qua là lúc này đây, lại làm cho trong lòng đột nhiên nổi lên một ngọn lửa không tên.