Ma Nữ Nghê Thường

Chương 113




Có nguyện ý chỉ thuộc về nhau hay không?

Đề tài này, từ sau một đêm ở hoang thành kia cũng không đề cập qua nữa, chỉ là trong lòng biết rõ, đối với chuyện này một ngày nào đó nàng sẽ cho ta một đáp án, dù sao, không giải quyết dứt khoát mọi chuyện không phải tính cách của Luyện nhi.

Mà ngày nhận được đáp án kia, phải đối mặt có thể là thiên đường, có thể là địa ngục, cho tới nay đều luôn cho rằng như vậy.

Nhưng bây giờ... Nhưng vì sao...

"Này, tại sao không nói chuyện, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?" Trong lúc suy nghĩ bất tri bất giác ánh mắt buông thõng xuống, loại hành động này tựa hồ khiến cho thiếu nữ không hài lòng, Luyện nhi nghiêng đầu ra dán mắt nhìn chằm chằm và ta nói: "Lúc trước chuyện này đều là do ngươi nói ra, mệt cho ta trầm tư suy nghĩ thật vất vả mới có đáp án, hôm nay nếu như lại muốn nói không nguyện ý, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi."

Thấy thần sắc của nàng nghiêm túc, ta nhịn không được mà bật cười, lập tức vứt bỏ dòng suy nghĩ của bản thân, ngẩng đầu cầm chặt lấy bàn tay của nàng, thay đổi nét mặt nói: "Suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Xác thực ban đầu là do ta đề nghị, hôm nay được ngươi đáp ứng, chính là đạt được ước muốn, cao hứng còn không kịp, sao lại không nguyện ý?"

"Thật sao?" Lông mày Luyện nhi giãn ra, lại bỗng nhiên nói: "Chỉ là trước mắt lại nhìn không ra người có nét gì hài lòng, không phải là lại muốn dỗ dành ta đi?"

"Đương nhiên là không phải, chẳng qua là lời này đến đột ngột, có chút ngây người mà thôi, nếu không tin, có muốn cùng ta vỗ tay thề ước không?" Giơ tay kia lên, bản thân nghiêm túc nói, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài.

Chỉ là đối với chuyện này Luyện nhi lại tựa như không có hứng thú, chỉ nhướng mi cười nói: "Nguyện ý là tốt rồi, lời nói cua ta và ngươi chỉ cần trong lòng mỗi người nhớ kỹ là được rồi, không cần minh ước?" Dừng một chút, lại nói: "Huống chi chuyện vỗ tay thề ước này, cũng không thể đảm bảo, muốn nuốt lời vẫn là sẽ nuốt lời, vậy còn vỗ để làm gì."

Bị nàng nhắc tới, bất ngờ nhớ đến ba tiếng vỗ tay vang dội trong màn đêm kia, trong lòng ảm đạm một chút, thu hồi bàn tay lại, trong phút chốc lại nhớ tới những lời Mục Cửu nương từng nói, trong lòng căng thẳng, bật thốt lên: "Đúng rồi Luyện nhi! Ta nghe nói chuyến đi đến kinh sư lần này, ngươi từng gặp Hồng Hoa Quỷ Mẫu, còn hẹn nhau quyết đấu, có đúng hay không ?"

Nghe thấy ta bỗng nhiên đổi chủ đề, nàng vốn là khẽ giật mình, tiếp theo giống như nhớ đến chuyện gì đó, thoải mái cười cười, vừa không nhanh không chậm mà ngồi dậy, vừa nói: "Ngươi là từ đâu biết được? Cũng không phải là giả, chuyến đi này chẳng những ta gặp được nữ nhân kia, động thủ, hơn nữa a..." Lúc này nàng đã xuống giường đi đến bên cạnh bàn, ra vẻ thần bí mà dừng lời nói lại, thẳng đến khi tùy ý cầm lấy thuốc trị thương trên mặt bàn, mới lại lần nữa mỉm cười nói: "Hơn nữa a, ta còn báo được mối thù lúc trước, thắng nàng a!"

Tục ngữ có câu nhãn cao thủ đê*, mặc dù bản lĩnh của bản thân không thể đánh đồng cùng nhóm người tuyệt thế cao thủ này, chỉ là những năm qua sống ở Hoa Sơn, vẫn có thể nhìn ra cao thấp, bản lĩnh của Luyện nhi mặc dù có tiến bộ nhảy vọt so với lúc trước, thế nhưng Hồng Hoa Quỷ Mẫu cũng tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu, chiến bình còn có khả năng, chỉ là chiến thắng..."Làm sao có thể!" Bởi vì quá mức kinh ngạc, ta nâng người lên thốt ra một câu như vậy.

(*Tầm nhìn cao xa nhưng năng lực thấp kém)

Lời này vừa nói ra, chỉ thấy sắc mặt của nữ tử bên cạnh bàn đột nhiên trầm xuống, lúc này mới giật mình bản thân nói lỡ lời, vội vàng lúng túng điều chỉnh: "Luyện nhi, ngươi biết ta không có ý tứ gì khác, chẳng qua là Hồng Hoa Quỷ Mẫu...Năm đó là người có thể không phân cao thấp cùng sư phụ, ta chẳng qua là quá mức kinh ngạc, nghĩ không ra làm thế nào ngươi có thể thắng nàng, cho nên..."

"Đã biết rồi, tóm lại chính là muốn coi thường ta là được rồi." Cũng không biết là do nghe giải thích hay là do nguyên nhân gì khác, thật ra Luyện nhi chợt xua tan vẻ mặt không vui, mỉm cười đáp lại, thoáng lắc lắc thuốc trị thương trong tay mà nói: "Chuyện này về sau ta có thể từ từ nói cho ngươi nghe, lúc này ngươi nói chuyện nhiều như vậy, lại không cảm thấy lạnh sao?"

Bị nàng đưa tầm mắt nhìn qua mà trêu ghẹo phản, mới nhận ra trạng thái lúc này của bản thân, quần áo không chỉnh tề nói chuyện nửa ngày, có lạnh hay không trước tạm thời không đề cập tới, quẫn bách trong lòng thật ra trong thoáng chốc liền dâng lên, lại vội vàng vùi vào giường khâm, tức giận nói: "Còn không phải là do ngươi bắt đầu trước, nói là muốn nghiệm thương bôi thuốc, lại chuyển đến chủ đề, càng kéo càng xa, lúc này lại tới chê cười, nếu biết sẽ lạnh vậy còn không... Còn không nhanh lên!" Ra vẻ oán trách để che giấu sựu thẹn thùng trong lòng.

Hành động này khiến cho Luyện nhi bên kia bật ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, nàng cười nói: "Nhúc nhích cái gì? Bây giờ mới nhớ đến chuyện này, luôn thấy ngươi thẹn thùng, thật không biết là có gì phải xấu hổ a." Tuy rằng ngoài miệng trêu chọc, nhưng trên tay cũng không lơ là, vài bước đi tới ngồi xuống, ta vùi đầu vào trong gối khâm, chỉ cảm thấy bên người có chút lún xuống, mà trên lưng chính là một trận mát lạnh.

Đây là cảm giác lạnh của dược vật, đã sớm quen thuộc, hôm nay lại cảm thấy càng thoải mái dễ chịu.

Động tác của Luyện nhi nhẹ nhàng, bôi thuốc xong, bản thân ngồi dậy một lần nữa đem băng dính từng vòng cố định lại, sửa sang tốt quần áo, đúng lúc sau khi làm xong mọi chuyện, ngoài cửa cũng liền truyền đến động tĩnh, trong khoảng thời gian náo nhiệt vui vẻ vừa rồi, đã đủ để lão bản chuẩn bị tốt cơm canh đưa lên như lời dặn dò lúc trước, hài lòng mở cửa để người tiến đến, ba món mặn một món canh, nóng hổi tràn đầy một bàn, hai người ngồi xuống cùng tế miếu ngũ tạng.

Vốn hẳn là một ước hẹn cực kỳ quan trọng, trong một tình cảnh giống như đùa giỡn liền được định đoạt, lại không cảm thấy mở cờ trong bụng, cũng chưa từng tươi cười rạng rỡ, lúc này cảm giác là bình thản, tâm bình khí hòa, có lẽ bởi vì biết rõ, con đường trong tương lai còn rất dài, vẫn còn chưa đến lúc để vui mừng, từng bước một bình an mà cùng nàng tiếp tục bước tới, mới chính là quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì khác.

Lúc dùng cơm, Luyện nhi nhân lúc liền nói về những chuyện nàng đã trải qua trong chuyến đi kinh sư, nói đến chuyện bản thân lẻn vào hoàng cung tìm tên thái giám cấu kết cùng Kim lão tặc, còn nói vì vậy vô tình gặp Nhạc Minh Kha không biết vì sao cũng lẻn vào nội cung, hai lần tình cờ gặp nhau, bản thân lấy được Du Long kiếm của hắn, hắn lại có được kiếm phổ của sư phụ, sau đó hai người trao đổi, xem như không nợ nhân tình của nhau...Nàng nói ngôn từ rất chuẩn xác, ta nghe thấy trong lòng liền cười thầm, nghĩ rằng những lời không nợ nhân tình của nhau, chắc là Nhạc Minh Kha sẽ không nói, cũng chỉ có Luyện nhi mới luôn so đo.

Đương nhiên ý nghĩ này cũng chỉ có thể để ở trong lòng mà mỉm cười, Luyện nhi không cảm thấy được, vẫn nói rất hăng say, sau khi đề cập đến chuyện cùng một đám người trong giang hồ vô tình cứu được một tường lĩnh từng chống địch nơi biên quan trong tay hoạn quan, lại nói đến chuyện giao đấu cùng Hồng Hoa Quỷ Mẫu, "Kỳ thật ngươi nói cũng có vài phần đạo lý." Lần này nàng cũng không giận, thẳng thắng thừa nhận nói: "Cuối cùng ta làm tổn thương nàng một kiếm, cũng không phải toàn bộ là nhờ bản thân, lúc trước nghĩa phụ đánh trận đầu, áp chế nhuệ khí của nàng, ta lại được Mục Cửu nương sớm cảnh báo cùng cái bao tay tơ vàng của Nhạc Minh Kha tương trợ, tránh được hai chiêu lợi hại nhất của nàng, sau đó nghĩ lại, thật ra đã chiếm được rất nhiều tiện nghi."

"Mục Cửu nương?" Bản thân đang nhấp một hớp canh, để chén xuống kinh ngạc nói: "Nàng cảnh báo chuyện gì? Nàng có mặt lúc quyết đấu sao?" Nếu là như vậy, thế nhưng lại không phù hợp vời lời nàng nói với ta lúc trước.

"Lúc quyết đấu nàng không có mặt ở đó, là xuất hiện trước một đêm." Luyện nhi tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng ta, nói thẳng: "Lúc đó cũng không biết làm sao, tựa hồ nàng sắp làm nhi tức của Hồng Hoa Quỷ Mẫu, biết rõ Hồng Hoa Quỷ Mẫu muốn đối phó với chúng ta, nên mới trộm ám khí lợi hại nhất của Hồng Hoa Quỷ Mẫu đến cảnh báo, cũng nhờ như vậy, nghĩa phụ mới có thể sớm nghĩ ra kế sách ứng đối, sau đó Mục Cửu nương liền không thấy tăm hơi, cũng không biết đi đâu, có lẽ là hôn sự cũng hỏng rồi đi?"

Nói xong câu này, nàng cúi đầu ăn cơm, nhân lúc này, ta đang muốn nói cho nàng biết tung tích của Mục Cửu nương, nhưng lại thấy Luyện nhi ngẩng đầu lên, lắc lắc đôi đũa trong tay nói: "Lại nói tiếp, đêm đó còn làm hỏng mất một chuyện hôn sự, cũng xem như có chút liên quan đến ta, lần sau nếu như chúng ta có cơ hội nhìn thấy Thiết San Hô, nhất định phải giữ nàng lại, nếu không sau khi nàng thương tâm, cũng không biết nàng sẽ chạy đi đâu, nghĩa phụ chính là đang tìm nàng khắp nơi."

"Thương tâm?" Ta sững sờ, nói: "Thế nào, không phải nàng rất tốt sao?"

Lời này kỳ thật có chút vấn đề, chỉ là Luyện nhi không có để tâm, chỉ lo giải thích: "Ngươi không biết, lúc ấy ở kinh sư gặp phải Thiết San Hô, nàng đang cùng một chỗ với Nhạc Minh Kha, nghĩa phụ nói cô nam quả nữ cùng nhau không tốt, lại thăm dò qua nữ nhi, biết nàng đối với Nhạc Minh Kha rất là ái mộ, cảm thấy tiểu tử kia cũng không tệ, muốn tác thành chuyện tốt, ta cùng Nhạc Minh Kha coi như cũng từng đối mặt, tất nhiên cũng nguyện ý làm mai mối, không ngờ hẹn nhau gặp mặt càng nói càng cứng rắn, cũng không biết là đêm hôm đó hắn uống nhầm thuốc gì, cuối cùng lại ồn ào nói ép người kết hôn, có chết cũng không cưới, ta chẳng qua là nóng giận đánh nhau với hắn, nghĩa phụ cũng tới tương trợ, lại khiến cho San Hô trốn ở một bên tức giận đến bỏ chạy."

Luyện nhi thở mạnh nói xong, trong thần sắc vẫn còn mang nét căm giận, lần này ta lại cầm chén nhưng rốt cuộc cũng không cười được, mặc dù không có nói chi tiết, chỉ là dựa vào tính khí mà nói, thay vì tin rằng Nhạc Minh Kha không lựa lời mà nói, e rằng hơn phân nửa là do bà mối Luyện nhi này có vấn đề trước mới đúng, mà chuyện làm mối này tạm thời gác lại không nói, Thiết San Hô đối với Nhạc Minh Kha lại... Rất là ái mộ?

Trong đầu xẹt qua đủ loại lời đối thoại của Thiết Mục hai người ở Định Quân sơn lúc trước, cảm giác gì đó trong lòng lại càng ngày càng trầm trọng, cảm giác này kỳ thật đã sớm tồn tại, bất quá luôn bị bản thân mỉm cười bỏ qua, dù sao, nếu như chính là như vậy, vậy cũng quá...Có chút không thể tưởng tượng nổi, thậm chí so với ta và Luyện nhi càng thêm không thể tưởng tượng nổi.

Lắc đầu, tạm thời đem ý niệm này lại vứt sang một bên trong đầu, giờ phút này nghĩ tiếp cũng vô dụng, ta thả lỏng tâm tình, tiếp tục dùng cơm, cười nói: "Này cũng đúng lúc, Luyện nhi ngươi cũng không cần phải lo lắng, Thiết San Hô...Còn cả Mục Cửu nương, nếu như không có gì ngoài ý muốn, lúc này hẳn là đang cùng một chỗ với nhóm người trong sơn trại."

Sau đó lại đổi thành ta giải thích với nàng, đương nhiên không có nói ra nghi ngờ của mình, chẳng qua là bắt đầu từ chuyện năm đó khi lão gia tử đuổi người đi liền đã hảo tâm nhắc nhở, nói đến chuyện sau đó hai người lần lượt đến Định Quân sơn, một bữa cơm cứ như vậy liền trôi qua giữ những câu chuyện phiếm, bởi vì thân thể, chúng ta cũng không có ý định ra ngoài tản bộ, sau khi dọn dẹp thỏa đáng, ngâm một bình trà xanh, đẩy cửa sổ dựa vào lan can ngắm nhìn phong cảnh, tiếp tục ngươi một lời ta một câu mà trò chuyện những chuyện bản thân đã trải qua trong vài tháng vừa qua, bất tri bất giác hoàng hôn dần dần phai mờ, trăng treo đầu cành.

Luyện nhi ngửa đầu uống hết một ngụm trà cuối cùng, nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói: "Đêm cũng không còn sớm, hôm nay vẫn là đi nghỉ ngơi thôi, sớm nghỉ ngơi hồi phục bồi dưỡng tinh thần, chúng ta cũng có thể sớm đến đất Thục tụ họp, nghe ngươi nói những thứ này, ta liền muốn nhìn thấy hai người kia."

Tất nhiên là không có dị nghị gì, ta mỉm cười gật đầu, trong lòng độc dư một mảnh thoải mái yên lặng.

Trong khoảng thời gian này, Luyện nhi liên tục nói rất nhiều, nhắc tới rất nhiều người rất nhiều chuyện, nàng vốn không giỏi ăn nói, cho đến bây giờ cũng không thích nói chuyện dài dòng, hôm nay lại cố gắng muốn mói hết mọi chuyện cho ta nghe, điều này không thể không làm cho trong lòng người ta cảm thấy được an ủi.

Mà chuyện làm cho người ta vui mừng nhất chính là, nàng nói đến rất nhiều người rất nhiều chuyện, thậm chí đề cập đến Võ Đang, nhưng lại chưa bao giờ đề cập đến một cái tên.

Một ngày này, thật sự là đã xảy ra rất nhiều chuyện tốt, tốt đến làm cho người ta gần như không thể tin được.

Đã xảy ra rất nhiều chuyện tốt, cho nên khi tắt đèn nằm xuống, vốn cho rằng bản thân mang rất nhiều tâm trạng trong lúc nhất thời hẳn là khó có thể ngủ đươc, nhưng thức tế, đầu vừa ngã xuống gối mêm không bao lâu, ý thức cũng đã dần qua chìm vào mơ hồ, đủ loại chuyện liên tục không ngừng phát sinh trong suốt mấy chục ngày gần đây tới bây giờ cuối cùng cũng đã kết thúc, dây cung căng chặt trong lòng rốt cuộc cũng được thả lỏng, toàn bộ cảm giác đề phòng đều tản đi, chỉ còn lại cảm giác mỏi mệt chiếm cứ mỗi một tấc thân thể.

Đang muốn ngủ thật say, bên cạnh lại có chút động đậy, mơ mơ màng màng cảm nhận được ánh mắt, tựa hồ có người ngồi dậy nhìn qua, cùng giường chung gối chỉ có một người, cũng không cần nghĩ nhiều, cơ hồ là theo bản năng mà xoay tay lại đụng đụng đến sự tồn tại bên hông, nhắm mắt hàm hồ nói: "... A..., làm sao vậy? Luyện nhi..."

Không nghe thấy câu trả lời, cảm giác ánh mắt kia lại vẫn tiếp tục, lần này cuối cùng thần trí cũng thanh tỉnh lại một chút, dụi dụi mắt, miễn cưỡng hé mở một đường nhỏ, lại chìm vào mơ hồ nói: "Thế nào? Là đi ngủ quá sớm, không ngủ được sao?"

Tắt nến, trong phòng tất nhiên là một vùng tăm tối, cũng may có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu đến, cũng không đến mức cái gì cũng không thấy, còn đang mơ màng buồn ngủ đã nhìn thấy thiếu nữ đang chống khuỷa tay nghiêng người sang một chút, từ trên cao bình tĩnh nhìn xuống ta, thần sắc không hẳn là nghiêm túc, chỉ là bên môi đã không còn nhìn thấy ý cười bình thường luôn mang theo.

"Luyện nhi?" Thấy thần sắc của nàng kỳ quái, cơn buồn ngủ lập tức không còn sót lại chút gì, ta thả tay xuống, mở to mắt nhìn nàng, lấy làm lạ hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy, có phải là có chuyện gì hay không?"

Liên tục truy vấn, nàng mới lắc đầu một cái, mở miệng nói: "Ta không có việc gì, người có việc chính là ngươi." Nói xong lại nhíu mày nói: "Ban ngày không có lưu ý, chỉ là lúc ngươi ngủ tiếng hít thở rất nặng, nội tức tu vi rõ ràng thụt lui rất nhiều bước so với lúc trước, chuyện này cũng không phải là ngoại thương tùy tiện gì có thể gây ra, thời gian nói chuyện lúc trước dài như vậy người cũng không có nói hết, cuối cùng lại dấu diếm ta chuyện gì?"

Nàng nói lời này, tuy rằng không có phát giận như ban ngày, chỉ là trong thần sắc nét không vui nhàn nhạt vẫn là không chút che giấu mà hiện ra, ta không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, liền "Ồ" một tiếng, mới kịp phản ứng tới.

Chuyện này vốn cũng không phải là bản thân cố ý giấu giếm nàng, chẳng qua là khi nói chuyện, cũng không cố ý nhắc đến những chuyện trải qua sau khi bị thương, tất nhiên cũng lướt qua một đoạn này, huống chi sau khi an tâm, liền đem mọi chuyện đặt sang một bên, vết thương trên lưng còn cần thường xuyên lưu tâm, thỉnh thoảng dùng sự mơ hồ đau đớn để nhắc nhở ngươi sự tồn tại của vết thương này, chỉ là sau khi về đến bên cạnh Luyện nhi, bản thân cũng không cần quan tâm đến vần đề giao thủ so chiêu với người khác, bình thường cũng không có gì bất tiện, lập tức đem chuyện nội công bị thụt lùi quên sạch sành sanh, dù cho ngẫu nhiên nhớ tới, thực sự cảm thấy không cố ý nói đến cũng không sao.

Không ngờ Luyện nhi nhạy cảm đến như vậy, có thể từ tiếng hít thở sau khi ngủ say mà nghe ra được manh mối, đây cũng không phải là chuyện gì tốt, tuy rằng nàng chưa phát giận, chỉ là nét nhàn nhạt không vui lại làm cho người ta lại càng không quen, ta vội vàng đem mọi chuyện mơ hồ giải thích một lượt, không nói đến chuyện nhảy xuống suối, chỉ nói từ đoạn sau khi ngất đi được một người cứu giúp, cuối cùng nói: "... Có lẽ qua khoảng nửa năm mọi chuyện sẽ tốt lên, có ngươi ở đây cũng không cần phải lo lắng chuyện gì, cho nên liền hoàn toàn ném ra sau đầu, cũng không phải là cố ý muốn giấu giếm ngươi, Luyện nhi ngươi phải tin ta."

Nàng không nói một lời mà lắng nghe xong, cuối cùng thở ra, thoải mái nói: "Ta tất nhiên là tin ngươi, bằng không thì còn có thể làm thế nào?" Nói xong liền nằm xuống, nhìn lên đỉnh giường, lại nói: "Định Quân sơn ẩn núp cao thủ như vậy, ta cũng không biết, trước tạm thời quan sát nửa năm a, nếu như đến lúc đó khôi phục liền tốt, nếu như có chuyện gì không đúng, đem Định Quân sơn lật úp lại cũng phải tìm ra người kia mà đòi một lời giải thích."

Lời này thay vì nói là đang nói chuyện với nhau, ngược lại càng giống như đang lầm bầm lầu bầu, ta khẽ mỉm cười, xoay người lại mặt hướng vào trong, cầm tay của nàng nói: "Không cần phải lo lắng quá nhiều, nếu như người ta chịu ra mặt, cũng sẽ không làm hại, nếu không lúc đó thấy chết không cứu là được rồi, không phải sao?"

Luyện nhi nhắm mắt khẽ hừ một tiếng, đối với chuyện này liền không có ý kiến, thấy nàng nhắm hai mắt, liền cho rằng nàng muốn nghỉ ngơi, cũng đang muốn nhắm mắt tiếp tục chìm vào giấc ngủ, đột nhiên bên hông có chút siết chặt, sự ấm áp kia tới gần vài phần, lại mở mắt nhìn, thiếu nữ đã từ trên gối mềm của chính nàng, chuyển sang nằm bên cạnh gối của ta.

Khoảng cách gần hơn rất nhiều, đôi mắt đen láy kia trong bóng tối càng thêm trong trẻo, lúc đó cửa sổ không đóng, gió đêm lùa vào, chỉ thấy bên khóe miệng nàng lướt qua một nét tươi cười yên nhiên, nhướng mày hỏi: "Đúng rồi, lúc này có thể chạm vào môi của người rồi đi?"

Lời nói rơi vào tâm tình đang lặn như hồ nước, tạo nên từng vòng rung động.

Không thể giải thích rõ ràng một từ chạm này, chỉ là rất rõ nàng muốn nói gì, muốn làm gì, ly biệt quá lâu, thân cận như vậy làm sao chưa từng dâng lên khát vọng, huống chi hứa hẹn đã định, tựa hồ cũng không có lý do cự tuyệt.

"Đừng lại cho là một cuộc phân định thắng thua là tốt rồi." Ta thở nhẹ một tiếng, tiếng thở ra chưa dứt, hương thơm ngát đã kéo tới, bị sự ấm áp mềm mại ngậm chặt lấy bờ môi.

Trong lúc đôi môi hòa vào nhau, ánh mắt liếc nhìn qua thần sắc mang ý cười của thiếu nữ.

Sau đó liền nhắm nghiền đôi mắt lại.

Không giống với sự áp chế và bị áp chế giống như đang trong một trận chiến lần trước, lần này có lẽ là cố kỵ thương thế, hoặc có lẽ là Luyện nhi thật sự nghe được câu nói kia, cho nên mặc dù nàng noi theo động tác của lần đầu tiên trước kia, chỉ là rất nhu hòa, cho dù khi đầu lưỡi chạm vào nhau lực đạo có hơi lớn một chút, vẫn xem như là cẩn thận.

Lần này đã có chuẩn bị, bản thân cũng chưa từng bốc đồng muốn cố gắng chinh phục nàng, chẳng qua là phối hợp với sự hiếu kỳ thăm dò kia, lấy tay khe khẽ chống đỡ sau gáy nàng, điều chỉnh góc độ nho nhỏ, thuận tiện để nàng có thể thực hiện đủ loại tìm hiểu.

Thời gian yên tĩnh trôi qua, lúc này cũng không có đợi đến khi ý thức mông lung hô hấp khó khăn, khi hai người tách nhau ra chẳng qua là có chút thở gấp, sắc môi hồng nhuận trong gang tất của Luyện nhi trở nên thật mê người, lại đột nhiên khe khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi tựa hồ là hiểu lầm chuyện gì rồi, lúc đó đúng là ta rất không cam lòng, chỉ là ngoài cảm giác không cam lòng, lại vốn là phi thường yêu thích loại hành động thân mật này, muốn thắng, lại không phải là bởi vì muốn thắng nên mới tiếp tục, ngươi phải hiểu rõ như vậy mới được."

Nói xong câu này, nàng vừa cười nhẹ nhàng mà tiến tới gần, lúc này đây, cũng đã biết nhẹ nghiêng đầu đi một chút

Mà một ngày này, thật sự là đã xảy ra quá nhiều việc, nhiều đến mức làm cho người ta gần như không thể tin được.