Ma Nữ Nghê Thường

Chương 108




(*) nhàn sự: chuyện không liên quan mình

Vốn tưởng là một trận phiền phức, nào ngờ sau cùng lại phong hồi lộ chuyển*.

(*) phong hồi lộ chuyển: đột nhiên thay đổi 180 độ.

Khiến cho nó phong hồi lộ chuyển, cũng không phải vì các vệ sĩ thượng quốc Trung Nguyên thể hiện lễ nghi chi bang gì đó, mà là vì một trong những người ngoại bang này có chút thân phận, mới may mắn được vệ sĩ hoàng cung bảo hộ.

- Ha ha, thật ra ta không phải hoàng tử phiên bang gì đó (phiên bang: nước ngoài, ngoại tộc), A ba của ta là Đại tù tưởng tộc La Bố, cũng là minh chủ của vài bộ lạc Nam Cương, nhưng không phải vua chúa này kia. Lần này tới triều đình Trung Nguyên là để bày tỏ thành ý, mấy vị quan kia nhất định nói ta là vương tử một nước gì đó, còn nói gọi như vậy Hoàng đế sẽ vui vẻ, vui vẻ mới có lợi cho bộ tộc của ta. Ta mới thuận miệng bằng lòng. Ha ha ha ha, quy củ vùng Trung Nguyên các ngươi thật đúng là kỳ lạ mà...

Bên trong xe ngựa lắc lư, một thiếu niên tướng mạo rất uy vũ đang cao giọng cười to, tuy còn trẻ, nhưng lúc cười nói cũng đã rất có phong thái hào hùng, cậu ta cười vui vẻ kể lại chuyện cơ mật mà có thể dẫn đến tội khi quân kia, dường như cảm thấy nói như vậy với một người mới kết bạn chưa đến nửa canh giờ thì không có gì sai.

Ngồi đối diện cậu, uống một ngụm trà đã phao hương liệu, cuối cùng tôi đã hiểu lí do chiếc xe ngựa xa hoa khí phái này lại không hòa hợp với chủ của nó như thế.

Đại Tù trưởng tộc La Bố ở Nam Cương tên là Đường Mã. Chàng trai này chính là con trai ông ấy, tên gọi Đường Nỗ. Nam Cương có rất nhiều chủng tộc không lệ thuộc nhau. Đến khi Đường Mã kế thừa chức vị Tù trưởng tộc La Bố, ông ấy đã liên hợp các tộc lân cận để kết thành đồng minh, tự nhận làm minh chủ. Nhưng thật ra người này lại một lòng vì nước, muốn quản lí chỉnh đốn thật tốt, vì vậy đã phái con trai đến bái, gọi là hiến cống bày tỏ, thực chất là tranh thủ tham quan học hỏi. Có điều Đại Minh hiện nay được cầm quyền bởi Thiên Khải hoàng đế Chu Do Hiệu, mặc dù tôi không quan tâm ông ta có đức hạnh gì nhưng cũng biết một chút ít. Giờ còn chính tai nghe nói vì để Hoàng đế vui vẻ mà các đại thần dám biến một bộ lạc thành một tiểu quốc Tây Vực, tôi cũng không cảm thấy có gì hoang đường đáng ngạc nhiên.

Đường Nỗ không học hỏi được gì, thế mà chó ngáp phải ruồi chọc được Hoàng đế vui vẻ, được tùy tiện ban tặng một đống bảo vật nội khố. Rất nhiều bảo vật có giá trị vượt xa lương ngọc bảo mã mà cậu đem tới cống nạp, đương nhiên là cực kỳ vui mừng, không lâu sau đó đã xin từ giã trở về. Vì để chu toàn, triều đình phái hai tên Thống lĩnh Ngự Lâm quân đi theo hộ tống dọc đường, cẩn thận đưa đón qua châu huyện. Do đó, mặc dù mang theo nhiều bảo vật, trái lại vẫn một đường bình an.

Nhưng mà cho dù như vậy, cũng làm vị tù trưởng con này buồn bực không thôi. Cậu ta trời sinh tính tình phóng khoáng náo động, không thích yên hồng liễu lục oanh ca yến vũ ở kinh thành, vậy mà lại hiếu kỳ đối với phong thổ giang hồ cố sự khắp nơi. Tất nhiên hộ vệ Ngự Lâm quân lười nói chuyện này, vì vậy khi Đường Nỗ nghe nói tôi mới trở về từ quan ngoại Tây Vực không lâu, dọc đường đã đi qua vô số châu huyện còn đến Thổ Lỗ Phiên, cậu ta lập tức hứng thú, nhiệt tình mời tôi kết bạn đồng hành một đoạn đường, không biết là vì cảm thấy thân thiết khi gặp gỡ cố tri ở tha hương, hay đơn thuần là muốn nghe cố sự.

Chột dạ vì nữ giả nam trang, đương nhiên còn một vài cố kỵ nữa, đáng lẽ nên từ chối giống như lúc Trác Nhất Hàng mời mọc kiểu này. Thế nhưng hôm nay tình trạng cơ thể rất không như ý, cũng thật sự không thể cậy mạnh, cộng thêm phong trần mệt mỏi những ngày qua, sắc mặt có chút mệt mỏi gầy còm khó coi, trái lại vô hình trung che giấu được rất nhiều. Sau khi cân nhắc lợi hại, cuối cùng vẫn đồng ý, ước định lần này cùng đi đến Diên An phủ, sau đó mỗi người đi một ngả.

Thật ra lộ trình này cũng chỉ có nửa ngày, nhưng Đường Nỗ vẫn vui vẻ chấp nhận, để tiện nói chuyện, dứt khoát bỏ ngựa không cưỡi, mời tôi lên chiếc xe ngựa gỗ hoa lê mà Hoàng đế ban thưởng cho, bắt đầu nói chuyện say sưa, nói đến cao hứng, tuôn hết toàn bộ mọi thứ.

Tuy rằng không dám gật bừa với cái người miệng rộng không tâm cơ này, nhưng không thể nghi ngờ, nói chuyện với người như vậy quả thật rất thoải mái.

Trên đường còn có thể nghỉ ngơi dưỡng sức trong chiếc xe ngựa mềm mại, đương nhiên tốt hơn nhiều so với cưỡi ngựa xóc nảy rồi. Cho dù muốn lên tinh thần nói chuyện với chủ nhân chiếc xe, nhưng chung quy vẫn lấy nghỉ ngơi làm chủ. Đường Nỗ cũng nhận ra vị khách này hình như đang mang bệnh, vừa hăng hái nói chuyện, vừa sai người mang thuốc bổ khí dưỡng nguyên đến, trái lại có thể phát huy tính thật thà nhiệt tình trời sinh của mình đến vô cùng triệt để.

Mặc dù may mắn gặp được vị chủ nhân tốt, nhưng thẳng thắn mà nói, bản năng vẫn đề phòng phần nhiệt tình này. Lúc nói chuyện tuy là 'tri vô bất ngôn' (biết gì nói đó), nhưng cũng không 'ngôn vô bất tẫn' (nói không biết điểm dừng), điều cần giữ thì sẽ không tiết lộ, thậm chí lúc đi ngủ cũng đề phòng. Có điều tôi vẫn thản nhiên dùng đồ ăn thuốc thang mà họ tặng, chỉ vì tôi cảm thấy, thật sự không đáng dùng tâm cơ thủ pháp hèn hạ như vậy để đối phó tôi.

Chớp mắt đã hết nửa ngày, thì ra là bản thân mình lòng dạ tiểu nhân. Chặng đường này không hề xảy ra chuyện gì, trái lại thân thể được nghỉ ngơi đầy đủ đã khỏe lên không ít, dù sao cũng yên lòng. Tuy ra ngoài gặp quý nhân là đáng mừng, song chia tay cũng đã gần ngay trước mắt.

Vốn dĩ ước định sau khi vào thành sẽ nói cảm ơn cáo từ, vậy mà còn chưa tới cổng thành thì đã có quan viên địa phương ra nghênh đón, nói rằng đã an bài sẵn vài gian phòng tốt nhất trong nha môn, quét tước sạch sẽ chỉ chờ thượng khách sứ giả quang lâm (ghé đến). Tôi chưa kịp tách ra nên được trở thành một thành viên trong nhóm khách quý đó, được phân cho một gian phòng yên tĩnh ở phía Tây. Đường Nỗ đến hỏi thăm cười nói rằng không ở không được, lúc lên đường chia tay cũng không muộn, khuyên tôi ở lại.

Sau cùng tôi đã đồng ý, không phải vì muốn tranh thủ chút lợi lộc này, mà là suy nghĩ cho chính mình.

Bôn ba một ngày, đón gió tẩy trần, khi tất cả ồn ào huyên náo tản đi, bất giác trời đã khuya, có lẽ đa phần mọi người đã sớm nghỉ ngơi. Tiếng mõ "koong koong", có a hoàn gõ cửa đưa một chén tổ yến đường phèn, nói là Huyện thái lão gia phân phó cho quý khách an thần. Tôi nhân cơ hội muốn thương lượng vài chuyện, hỏi nơi ở của quan huyện, lập tức công khai tìm đến.

Đây là dự định nảy ra nhất thời sau khi vào ở, tìm cơ hội gặp quan huyện, mượn cớ an toàn mà hỏi thăm tình huống đạo phỉ vùng lân cận hiện nay, tất nhiên sẽ thuận tiện chính xác hơn nhiều so với hỏi thăm trong những quán trả tửu. Bình thường tôi nào có cơ hội trực tiếp thám thính mấy chuyện bí mật quân sự quan trọng như vậy, thay vì nói không ở không được, thì không lợi dụng không được mới là chính xác.

Biệt quán (nhà khách) ở hậu viện huyện nha cũng lớn, đã đi hồi lâu mà vẫn chưa tới nơi. Một cụm mây đen chập chờn che khuất ánh trăng, xung quanh rơi vào bóng tối. Tôi không mang theo đèn dầu nên không phân rõ đường đi được, đứng tại chỗ trong giây lát, bỗng nhiên cảm thấy hình như có gì đó lướt qua không trung, đi lên vọng lâu* bên cạnh.

(*) vọng lâu: gian phòng nằm ở một góc lầu trên

Trong lòng hơi hoảng sợ, tâm tư đề phòng cảnh giác mấy ngày qua lập tức xông ra ngoài toàn bộ. Ai lại nửa đêm khuya khoắt đi tới đi lui bên trong phủ nha nhỉ? Chắc chắn không bình thường, nếu nhớ không lầm thì vọng lâu kia chính là chỗ nghỉ ngơi của hai Thống lĩnh Ngự Lâm quân, chẵng lẽ bọn họ có kẻ thù hay sao?

Tuy trong lòng cảnh giác, nhưng việc này không liên quan đến mình, hiện giờ công lực cũng đang hao tổn, tôi không dám tùy tiện hành động, chỉ núp trong tối cẩn thận quan sát. Sau khi bóng đen kia vọt lên vọng lâu, trong phòng lập tức sáng lên, có bóng đen phản chiếu trên ô giấy cửa sổ, chớp động đan xen, giống như đang châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, tổng cộng có ba cái bóng, quả nhiên là thêm một người.

Đương nhiên tôi không nghe được trong đó nói gì, chẳng qua là tình hình này thật sự kỳ quái bí hiểm, không thể bình tĩnh được nữa. Chờ một lúc lâu, một bóng người từ bên trong nhảy ra ngoài, lén lén lút lút lướt đi. Lần này ánh trắng khá sáng, tôi thấy rõ đại khái tướng mạo quần áo của đối phương, là một người đàn ông trung niên bình thường, trái lại không có gì, nhưng mà màu sắc và hoa văn trên bộ quan phục ông ta đang mặc rõ ràng giống với bộ quan phục của hai tên Thống lĩnh Ngự Lâm, hiển nhiên là cùng loại.

Đã là sĩ quan soái lĩnh, vì sao lại lén lút tìm tới giống như ăn trộm? Nếu như vì công sự trong triều, vậy cũng không nhất thiết phải giấu diếm quan viên địa phương chứ? Lợi dụng đêm tối đi tới đi lui, ngược lại giống như...

Nghĩ đến một khả năng, trong lòng chợt nặng nề, người cũng do dự.

"Xu cát tị hung, nhàn sự không quản"*. Nhưng mà nếu như có khả năng như vậy, trái lại dễ làm người ta do dự, huống chi người phiên bang này thật sự tốt với mình, giả sử là sự thật...

(*) xu cát tị hung: xuôi theo/ làm những việc có lợi, tránh những việc có hại

(*) nhàn sự không quản: không xen vào những chuyện không liên quan tới mình

Tĩnh tâm suy tư một lúc, vẫn chưa đưa ra quyết định, chỉ đành tạm thời để một bên, trước tiên làm chuyện mình cho xong đã. Vậy mà tìm quan huyện nói chuyện lại vô cùng thuận lợi. Người này xuất thân quan võ, tôi chẳng những có thể hỏi thăm tường tận tin tức mình muốn, mà còn tiện thể xin được chút thuốc trị thương thượng hạng ở chỗ ông ta. Một đêm này không có gì khác thường, sáng sớm ngày thứ hai, nhóm người Đường Nỗ tiếp tục lên đường, tôi cũng không chia tay cậu ta như kế hoạch đã định.

Mà thôi, trong lòng cười khổ thỏa hiệp, kế tiếp cũng tiện đường, toàn bộ cứ xem tạo hóa đi.

Đường Nỗ không biết tâm tư của tôi, chỉ nói là tôi đã đổi ý, dọc đường có bạn, đương nhiên rất vui vẻ. Hôm nay cảm giác thân thể tốt hơn nhiều, vì vậy chúng tôi vẫn chưa ngồi xe ngựa, mà là cưỡi ngựa đi trước. Đi được một hồi, từ từ bỏ qua đường lớn, chọn đi con đường nhỏ ven núi. Đường Nỗ hơi khó hiểu, sai người đến hỏi hai tên Thống lĩnh Ngự Lâm đang dẫn đường phía trước, nhận được câu trả lời thuyết phục là đường lớn vòng vèo xa xôi, dù sao ở huyện cũng có đại quân trú đóng, không có đạo phỉ, chi bằng rẽ đường mòn mà đi, có thể rút ngắn lộ trình rất nhiều.

Đoàn người này vốn không biết đường, nghe thấy có chút đạo lý, bèn tùy ý bọn họ dẫn đường. Tôi chỉ cảm thấy sự tình tựa hồ càng phát triển theo chiều hướng mình đoán, không cách nào tách ra, chỉ đành âm thầm đề phòng nhiều hơn.

Con đường càng đi càng hiểm. Đến giữa trưa đi xuyên qua một nơi rừng rậm, đường đi rộng chừng năm thước, chỉ có thể cho phép một người cưỡi ngựa đi qua, hai bên đường còn là bụi gai cỏ dại, cực kỳ hoang vắng.

Đến đây, một tên Thống lĩnh ở đằng trước đột nhiên nói:

- Chúng ta nghỉ ở đây một lát.

Không cần đồng ý cũng đã song song xuống ngựa. Có vẻ Đường Nỗ thấy đối phương quá chuyên quyền độc đoán nên có chút không vui, không còn hứng thú nói chuyện, cũng nhảy xuống ngựa cùng với tùy tùng, đi về trước dường như định chất vấn. Nhưng mà chưa đi được hai bước, chợt nghe tiếng vó ngựa từ mặt trước đường đi, có hai người cưỡi ngựa chạy như bay mà đến, một người trong đó chính là người trung niên đêm qua tôi nhìn thấy, chỉ là lúc này ông ta đã thay thành trang phục thường dân, không mặc quân phục nữa rồi.

Gần như cùng lúc với hai tên cưỡi ngựa xuất hiện, hai tên Thống lĩnh Ngự Lâm cũng xoay người lại rút bội đao ra.

Xưa nay quan binh và đạo phỉ vốn cùng một nhà.

Giữa lúc mọi người vẫn đang ngạc nhiên, tùy tùng bên cạnh Đường Nỗ đã bị chém ngã, một cây đao khác nhắm thẳng hướng Đường Nỗ xông đến, tôi vọt lên rút binh khí người bên cạnh đỡ lấy một đao, nhẹ quát một tiếng:

- Còn ngây người làm gì? Bọn chúng thấy tiền nổi máu tham, muốn mưu tài hại mệnh!

Sĩ quan kia bị chắn một đao, chửi mắng:

- Nhìn lầm rồi! Thì ra là một tên có võ, biết điều thì đừng ngăn cản ông đây phát tài! - Nói xong vung đao bổ tới.

Bên này giao thủ, đoàn người bên kia mới giật mình tỉnh lại, lập tức rối rít rút vũ khí tùy thân gào thét xông tới đối thủ. Tùy tùng của Đường Nỗ không nhiều, nhưng đều là lực sĩ tuyển chọn ở Nam Cương, trời sinh dũng mãnh, toàn không sợ chết, bản thân Đường Nỗ cũng luyện qua vài chiêu. Sĩ quan cách gần đó võ công yếu hơn, bị tôi đây kiềm hãm, lại đang chuyên tâm nhắm vào Đường Nỗ, đột ngột không kịp phòng thủ, bị hai thanh sắt của lực sĩ Nam Cương song song chém xuống, não tức khắc vỡ tung, chết uổng mệnh.

Mặc dù suông sẻ đắc thủ, nhưng sau đó, chiến cuộc trở nên vô cùng nan giải.

Khoái mã (ngựa thiện chiến) bên kia chạy nhanh đến, tên trung niên nhảy vào gia nhập vòng chiến, tháo đai lưng, múa chiêu đến hổ hổ sanh phong (mạnh mẽ đầy uy lực). Dù sao lực sĩ Nam Cương cũng không hiểu võ công bí truyền Trung thổ, giao thủ chưa được mấy chiêu, đã có hai người máu vẩy rừng hoang, còn lại nhờ dựa vào người đông thế mạnh mới có thể miễn cưỡng chống đỡ trong chốc lát. Về phần tôi, công lực hao tổn, còn lo ngại vết thương trên lưng, nên chỉ có thể miễn cưỡng đấu ngang tay với một tên quan quân khác. Giữa lúc khó khăn, dư quang thoáng nhìn thấy lão đầu đi cùng tên trung niên vẫn chưa xuất thủ, ông ta chỉ ngồi ngoài vòng chiến, tay cầm một tẩu thuốc thiết dài ba thước, đang phun từng ngụm khói lớn, dường như chẳng thèm xem đến. Vì vậy trong lòng tôi càng thêm sốt ruột.

Vốn tưởng lần này chỉ là vài tên quan binh thấy tiền nổi máu tham, bây giờ xem ra là mình nhìn sai rồi.

Cứ như vậy chiến đấu mấy chục hiệp, chợt bên trong rừng rậm to lớn nổi lên tiếng cười, hai bên rừng cây lại xông ra hơn mười người đàn ông cường tráng!

Thế cục đột ngột biến đổi, còn tưởng bị trúng mai phục của đối phương, nhưng lại thấy đối thủ cũng kinh ngạc giống mình, nhìn lại lần nữa, trong hơn mười người đó có vài gương mặt quen thuộc, hình như từng là thượng khách của Định Quân Sơn, trong lòng nhất thời giật mình, có chút rối loạn.

Hơn mười người xông ra này quả nhiên chính là lục lâm cường đạo, mặc dù cũng đến vì tiền, nhưng không chung đường với mấy tên quan binh kia. Lúc này thấy có người nhanh chân đến trước, sao có thể bỏ qua, lập tức hô hào đánh tới, lại bị lão đầu cầm tẩu thuốc đánh ngã hai người trong chớp mắt. Lão đầu này không nói một lời, ra tay lại quá mức ngoan độc, người trúng chiêu của lão đều ngã xuống đất kêu gào thảm thiết không ngừng, có vẻ cực kỳ thống khổ.

Nhóm cường đạo thấy đối phương lợi hại, chợt ngẩn người, rồi lại giống như muốn cùng xông lên. Bỗng nhiên nghe lão đầu kia cười ha ha nói:

- Xú cường đạo! Các ngươi chịu phục đi! Cho rằng bọn ta không biết các ngươi nhắm vào mớ đồ vật này hả? Bọn ta chính là chờ các ngươi tới chịu tiếng xấu thay đó mà!

Tức thì rướn cổ huýt một tiếng thật dài, trong rừng chợt vang lên tiếng la hét tứ phía, hơn trăm binh lính mặc áo giáp xông ra bao vây đoàn người, giương cung chờ bắn.

Phát triển đến mức này, rõ ràng là đúng với cái tên 'bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng'. Mặc dù đang giao thủ cùng người khác, nhưng tôi vẫn lưu tâm xung quanh, mắt thấy cục diện này, nhịn không được âm thầm kêu khổ, quả nhiên mình đã nghĩ quá đơn giản. Thì ra từ lâu đám quan binh đã biết có người lục lâm muốn động vào đám người ngoại bang, nên đã mai phục ở đây để một lưới bắt hết, đến lúc đó giết người diệt khẩu, tài bảo tới tay, còn làm cho nhóm người chết oan phải gánh tội thay, còn bản thân cùng lắm chỉ bị trách phạt tội bảo hộ không thuận lợi. Quả nhiên ác độc!

Cung tên không có mắt, mũi tên chỉ thẳng, nhóm cường đạo ai nấy đều choáng váng mặt mày, mà bên này đang chiến đấu thì càng là nguy hiểm dồn dập. Bỗng nhiên nghe được một tiếng cười thật dài, lướt qua bầu trời rừng cây.

Sau đó tất cả dường như xảy ra chỉ trong chớp mắt. Binh sĩ cầm cung nháo nhào kêu gào thảm thiết, đều quăng cung tên mà nắm cổ tay có vẻ đau đớn không thôi. Một đường màu bạc vút qua, tên trung niên đang đánh nhóm người Đường Nỗ chợt kêu đau một tiếng, lăn qua một bên, mà cái đầu của đối thủ trước mặt tôi thì bay lên giữa không trung.

- Ngọc La Sát đến rồi! - Trong nhóm cường đạo có người mừng rỡ reo lên.

Theo một tiếng này, vệt màu bạc dừng lại, trên đỉnh cây xuất hiện một người, lụa đỏ áo trắng, buộc tóc bằng vòng vàng, cười tươi mỹ lệ, đôi mắt lưu ly nhìn quét xung quanh.

Mỹ nhân như thế, nhưng không người nào dám nhìn nhiều, bởi vì thanh kiếm trong tay nàng đang rỉ máu, ý cười trong mắt vô cùng rét lạnh.

Là ảo giác nhất thời sao? Nhiều ngày không gặp, dường như trên người nàng tỏa thêm rất nhiều lệ khí (khí tức độc ác tàn nhẫn), cùng với ớn lạnh.