"Tiểu Tam Nhi ngươi nha đầu ngốc này!"
Vừa ngồi xuống, còn chưa kịp thở một hơi, liền nghe thấy một giọng quát lớn truyền thẳng đến.
"Ngươi thật ngốc chết đi a, củi nhặt về liền ném ở bên bếp lò? Muốn đốt lửa hun khói sặc chết người sao? Còn không mau đem xuống hậu viện mở ra phơi nắng, đi!"
Ngươi mới là tiểu tam, cau mày âm thầm thọt lại một câu, nhưng cũng không dám thật sự lên tiếng.
Bất đắc dĩ đứng lên xoa xoa hai cánh tay đã mỏi nhừ, lôi kéo bó củi còn muốn cao hơn cả bản thân gập ghềnh khó khăn đi ra ngoài, trên mặt đất lưu lại một vết kéo thật dài, bên tai vẫn còn truyền đến tiếng oán giận nha đầu ngốc nha đầu ngốc, may mắn là không có lời mắng theo sau.
Cái gọi là hậu viện bất quá là một mảnh đất trống coi như bằng phẳng ở sau nhà, hàng rào xiêu xiêu vẹo vẹo miễn cưỡng cách biệt với những bụi trúc và cây cối bên ngoài, lại không cách biệt được cỏ dại lan tràn khắp nơi, cho đến bây giờ cũng không dám tùy tiện đi đến nơi này, chính là sợ trong bụi cỏ có thứ gì đó chui ra.
Đưa mắt nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ núi vẫn chỉ là núi.
Ta thở dài, cởi bỏ nút buộc, cầm thanh củi chuẩn bị dựa vào tường và xếp thành từng hàng.
Thanh củi rất to rất dài, cánh tay và cẳng chân nhỏ nhắn khi làm việc phi thường khó khăn cố sức, hoàn cảnh ác liệt như vậy, công việc tay chân tiêu hao thể lực như vậy, khó trách hai nữ hài đầu tiên trong nhà đều đã không còn.
Chỉ là ta không thể như vậy, ta cũng không muốn như vậy.
Dù là gia đình thợ săn ở vùng núi heo hút hoang dã, dù là nghèo khổ vất vả đến khó có thể tưởng tượng, dù là vĩnh viễn không thể quay về nơi phồn hoa huyên náo, cũng phải tiếp tục sống, sợ cái chết, trải qua một lần là đủ rồi.
"Tiểu Tam Nhi của chúng ta lại vẽ cái gì kỳ quái trên mặt đất vậy?"
Cùng với thanh âm hùng hậu, một bàn tay to lớn xoa lênđầu, sau đó bên hông bị siết chặt lấy hai chân nhấc lên khỏi mặt đất.
Ném đi nhánh cây trong tay đang cao hứng dùng để vẽ nên những hoạch định trên mặt đất xuống, để giữ thăng bằng, không thể không ôm lấy cổ người kia, cười gọi một tiếng: "Cha."
Lại âm thầm nổi lên một tầng da gà, đã qua vài năm, quả nhiên vẫn còn chưa quen.
Nam nhân không có phát hiện ra, cười ha ha, cứ như vậy mang theo oa nhi cùng con mồi sải bước vào nhà, hôm nay thu hoạch phong phú hơn một chút so với mấy ngày trước đây, nữ nhân cao hứng, vừa theo thói quen mà oán trách vừa vội vàng nấu cơm, trên bàn cơm liền tính toán đem con mồi còn dư đi hun khói, hai ngày nữa xuống núi đem ra chợ bán lấy chút tiền là được.
Nhân lúc bên kia đang cao hứng tính toán liền lén dấu đi một nửa cái bánh bao, nữ nhân sẽ cho là đương gia ăn hết, vô luận nghèo đến thế nào, cũng không thể để cho gia chủ chịu đói.
Sau đó chờ đợi màn đêm buông xuống.
Kỳ thật, ghét nhất chính là ban đêm, sau khi mặt trời xuống núi bóng tối kéo đến vô cùng nhanh, dầu để thắp đèn lại rất quý, cho nên làm xong việc vặt liền phải sớm đi vào giấc ngủ, này cũng còn chưa tính, mấu chốt còn có một chút chuyện khác, thật sự là làm cho không người nào có thể chịu được.
Trong bóng tối đầu bên kia truyền đến tiếng thở dốc dồn dập rất nhỏ, ta lặng yên ngồi dậy, theo lệ cũ bất động thanh sắc đẩy cửa ra.
Một đứa bé sáu tuổi vốn là không nên biết những chuyện này, nàng không nên biết tâm tư của người lớn đối với nàng, cũng không nên biết cái gì gọi là nam quý nữ tiện, lại càng không nên biết mỗi đêm cha mẹ tắt đèn lên giường làm những chuyện gì, một đứa bé sáu tuổi, cùng người lớn khổ cực một ngày, vốn là nên ngủ say như chết.
Đáng tiếc Tam nhi nhà bọn họ là một ngoại lệ.
Trong sân như được ánh trăng tẩy rửa, không khí hơi ẩm ướt, tuy có tiếng ếch kêu và tiếng dế gáy liên tiếp truyền đến, chỉ là vẫn không thay đổi được khí tức yên lặng của màn đêm.
Trèo lên nền đá, lấy ra chút thịt khô mà bình thường hay lén giấu phía dưới, liền lấy một nửa cái bánh bao lúc trước ra, vừa ăn thêm bữa phụ, vừa nhìn rừng trúc và những ngôi sao ở phía xa xa, suy nghĩ đến tâm sự của mình.
Cách đây không lâu, tâm sự càng trở nên trầm trọng.
Năm Vạn Lịch...Sao?
Không biết lúc trước những người trong sách kia làm sao có thể dễ dàng biết được họ đang ở đâu, nhưng mà chính mình vất vả khổ cực vài năm, đây là danh từ quen thuộc duy nhất mà mình dò nghe ra được.
Cái gọi là chưa bói đã biết nhìn thấy trước mọi chuyện dường như đều vô dụng ở nơi này, trong núi lớn hộ gia đình thưa thớt, láng giềng gần nhất ở cách đây hơn ba dặm, đi đến thôn xóm gần nhất phải mất hơn nửa ngày, bên ngoài thế sự như thế nào, tựa hồ đều không có liên quan gì đến nơi này.
Thật vất vả mới thăm dò được một chút, nhưng mà nên làm như thế nào đây?
Vạn Lịch...Dù cho có suy nghĩ kỹ hơn một chút, cũng mơ hồ cảm thấy niên hiệu này có gì đó không ổn.
Trong lòng lo lắng.
Loạn thế anh hùng a, ta thậm chí ngay cả gấu đen cũng không bằng, mà ngay cả lão cha làm thợ săn kia của ta cũng đấu không lại gấu đen, những người bình thường, thân thể máu thịt, sinh mệnh là có bao nhiêu yếu ớt chính bản thân mình đã lĩnh giáo qua, không dám tồn tại những loại suy nghĩ xằng bậy, chỉ sợ là trải qua loạn thế, khả năng bản thân phải chết một cách vô cùng khó coi là lớn hơn hết thảy mọi khả năng khác.
Nhưng mà gia đình này cũng đã định trước là không thể ở lại lâu dài.
Nữ tử như đồ vật, có thể sử dụng thì sử dụng, sử dụng đến cuối cùng chính là ném ra đổi lấy một món tiền cưới, vốn trong lòng đã có tính toán, đủ loại sở kiến sở văn* càng làm cho ta kiên quyết với chuyện này.
(*Chứng kiến hết thảy mọi thứ)
Nhìn nhìn hai bàn tay của mình, thịt thịt nho nhỏ vẫn là bộ dáng của một đứa bé, nhưng mà thời gian giống như một mũi tên bay, chuẩn bị chu đáo vĩnh viễn không bao giờ là quá sớm.
Ngay cả như vậy thì, ta lại có thể đi đâu đây?
Nghĩ tới đây, không khỏi cười khổ.
Vốn muốn lén tích lũy một chút tiền, đến lúc đó khi rời khỏi nơi này, dựa vào ưu thế mà làm chút ít chuyện buôn bán cũng không khó —— trong sách thường viết như thế này, nhìn hình trái bầu cũng có thể thử vẽ ra hình dáng cái gáo, nhưng mà bây giờ là niên đại nào, liền dễ dàng làm loạn toàn bộ kế hoạch.
Sợ loạn thế, sợ chết, lại không bảo vệ được chính mình, vắt hết óc cũng nhớ không nổi cấu tạo của những đồ vật hiện đại kia, năm đó đăng ký học cho vui cũng biết được vài chiêu tán thủ, hiệu quả thực tế lại e rằng ngay cả lão cha thợ săn lưng hùm vai gấu cũng không đối phó được.
Học võ sao? Đi đâu học đây?
Xuống chợ trong thôn, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe kể chuyện, nói tới tới lui lui về một vài những truyền kỳ, đám người đứng ở ngoài già trẻ lớn bé đều hưng trí bừng bừng mà lắng nghe, thấy ánh mắt tràn đầy hâm mộ ước ao của bọn họ, liền biết cho dù ở lại đây, cái gọi là võ cái gọi là hiệp cũng bất quá chỉ là truyền thuyết, trong lò rèn đều là bán nông cụ và dao bếp, những thứ có thể dùng để đánh nhau, đều là dựa vào cậy mạnh và ngang ngược.
Cao nhân ngao du khắp thế gian a, ngươi đang ở đâu?
Tự giễu oán thầm hết một câu cuối cùng, cũng nuốt xuống một miếng bánh bao cuối cùng, trước sau như một vẫn nghĩ không ra nguyên cớ, quệt quệt miệng, đem miếng thịt khô còn dư cẩn thận bao lại cất thật kỹ, hướng về phía ánh trăng phất phất tay sau đó nhẹ chân nhẹ tay trở về phòng.
Trong bóng tối chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm, người lớn xong việc đã rơi vào trạng thái ngủ say.
Ta leo lên giường nhỏ, giống như trước đây đếm lấy nhịp tim mà ngủ thiếp đi.
Mấy ngày sau, liền là thời gian hợp chợ.
Ngày hôm nay đối với những hộ gia đình trong núi là vô cùng quan trọng, toàn bộ những hàng hóa tồn trong nhà đều chờ đến ngày hôm nay để đổi thành tiền bạc, lại đổi lấy những nhu yếu phẩm không thể tự cấp tự túc như dầu muối tương dấm gạo, trời chưa sáng những người lớn liền thu thập thỏa đáng chuẩn bị xuất phát, nữ nhi của các nàng lần này cũng không có ồn ào đòi đi theo, chỉ là làm ra một bộ dáng nhu thuận tiện người lớn rời đi xa xa.
Sau đó thay một cái xà cạp* cho chính mình, xuất phát lên núi.
(*Là dải vải chéo dài quấn kín ống chân; hoặc ống vải hở 2 đầu may sẵn, bao lấy ống chân hoặc ống quần cho gọn gàng để bảo vệ chân của nông dân làm ruộng nước, một số dân tộc miền rừng núi, lính xưa.)
Mấy ngày trước đây thịt khô lén cất riêng đã ăn hết, phải đi lên núi xem xét những cái bẫy nhỏ tự làm, hoặc là không chừng sẽ có những thu hoạch mới, nếu không thì tìm được loại trái gì mới là tốt nhất.
Nói ra cũng hài hước, cho đến bây giờ những khó khăn thực tế lớn nhất phải đối mặt, nhưng chỉ là dinh dưỡng không đầy đủ thường cảm thấy đói bụng mà thôi —— phần lớn thu hoạch trong nhà đều phải dùng để đổi tiền, huống chi nữ oa nhi cũng không được coi trọng, không đói chết là đủ. Cũng may lúc trước thường làm du khách balo nên cũng biết một chút, lại thêm sinh ta trong gia đình thợ săn cũng là mưa dầm thấm đất, làm cho người ta biết nên mưu ăn* như thế nào.
(*Cũng tương tự như mưu sinh á, tức là biết cách tìm thức ăn)
Ta vội vàng chạy đi, thầm nghĩ đi nhanh về nhanh, hoàn thành xong mọi thứ trước khi mặt trời xuống núi.
Nhưng mà ông trời không chìu lòng người, nửa đường một cơn mưa to bất chợt kéo đến, không bao lâu liền khiến cho khắp núi đồi đều là hơi nước mênh mông.
Bất đắc dĩ ngồi xổm vào một sườn đồi lõm xuống, chắn vài tán lá rộng ở trên đầu, nhìn ra màn mưa bụi yên lặng tính thời gian, hạ quyết tâm đếm tới hai nghìn nếu trời không ngừng mưa cũng đành bất chấp mà chạy đi.
Khi đến được tới bảy trăm, lờ mờ nhìn thấy trong màn mưa có một chút vệt màu trắng.
Trong núi rừng màu xanh sẫm rất hiếm khi thấy được màu trắng, tất nhiên sinh vật rất ít khi là màu trắng, mà thợ săn người hái thuốc cũng đều là y phục bằng vải thô, tội gì phải mặc lên người màu trắng không được tự nhiên như vậy, cho nên vệt trắng kia là rất bắt mắt nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhìn thấy rõ ràng thì nhìn thấy rõ ràng, nhưng chỉ mới thoáng một cái liền đã không còn thấy tăm hơi.
Mặc dù trong lòng lẩm bẩm, chỉ là ta vẫn nhớ rõ đã đếm tới đâu rồi, cũng để bản thân ngừng sự nghi hoặc lại mà tiếp tục đếm tới.
Một nghìn hai trăm bảy mươi, cơn mưa nhỏ dần, lại đếm thêm khoảng một trăm lần, liền triệt để ngừng rơi.
Mưa to qua đi, không khí mang theo nồng đậm hương vị cỏ xanh, thực vật khắp khu núi đều như vừa được tắm qua một trận càng trở nên xanh tươi, bất chấp bốn phía vẫn còn đang nhỏ những giọt nước xuống, ta từ dưới sườn đồi chui ra, suy nghĩ một chút, cẩn thận đi về phía nhìn thấy vệt trắng kia.
Khi sắp đến gần, thuận tay nhặt được một cành cây khô.
Đáng tiếc là cuối cùng, cành cây khô kia cũng không có đất dụng võ.
Trên vùng đất lầy lội cùng một mảng đất lớn bị thảm thực vật che phủ, đột ngột có một người tiến đến, rơi xuống vũng bùn màu vàng bắn tung tóe lên khắp thảm thực vật xung quanh, làm nổi bật lên một thân áo trắng vốn đã rất bắt mắt kia.
Mà ta, khi ánh mặt sáng ngời chạm phải một đồ vật trong tay người kia, trong lòng đột nhiên khẽ động.
Đó là, một thanh kiếm.
Đây là từ trước đến nay, thanh kiếm đầu tiên ta nhìn thấy, cho nên không khỏi sinh ra một chút cảm giác hoài nghi không chân thực, đó thực sự là một thanh kiếm sao?
Mang theo nghi hoặc, cẩn thận từng li từng tí dùng thanh gỗ chọt nhẹ vào người nọ, lại khẽ gọi hai tiếng, thấy không có quá nhiều động tĩnh, ta ngừng thở đưa tay ra, lực cầm của người nọ cũng không tính là chặt, chỉ khe khẽ kéo một cái liền lấy xuống được.
Trong tay là cảm giác kim loại trĩu nặng, đối với một đứa bé con mà nói có thể là quá nặng rồi, cố hết sức cầm chặt cán kiếm thử thử, nhưng không có cách nào kéo ra được, ta hít vào một hơi, dồn toàn lực dùng sức kéo một cái.
Bên tai là thanh âm kim loại tuột ra khỏi vỏ, trong mắt là ánh sáng lạnh lùng lạnh lẽo.
Bên trong ánh sáng lạnh lẽo của thân kiếm phản chiếu ra một ngũ quan non nớt lạ lẫm, đó chính là ta.
Đây là, thật sự.
Trống ngực đập lên thình thình.