[Ma Kết - Thiên Bình] Dược Ngọt

Chương 1-2




Tháng mười ở thành phố C, bây giờ vẫn chưa đến 8 giờ, đèn đuốc ở khắp mọi ngóc ngách của nhà họ Lương đều sáng trưng, những vị khách tụ tập ở đại sảnh nói cười vui vẻ, không khí vô cùng náo nhiệt.



Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của hai cô con gái của Lương Thiên Xứng, vì ngày này mà ông và vợ đã chuẩn bị rất lâu, mời rất nhiều họ hàng và bạn bè đến tham dự.



Nhân vật chính vẫn còn ở trong phòng chải đầu rửa mặt thay quần áo, nhóm thân thích tụ tập nói chuyện phiếm, đề tài câu chuyện xoay quanh buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay.



"Thật hâm mộ A Mai có cô con gái ngoan như Nhân Mã , đã xinh đẹp lại còn hiểu chuyện, thành tích tốt, chẳng trách mỗi ngày bà ấy đều nâng niu trên tay như báu vật."



"Đúng vậy, nếu đó là con gái tôi thì tôi nằm mơ cũng cười ra tiếng, đúng rồi, không phải Lương Nhân Mã còn có một người chị sinh đôi sao? Chắc hẳn cũng không kém đâu đúng không?"



"Bà nói Lương Thiên Bình sao? Thôi dẹp đi." Người phụ nữ nói chuyện có vẻ mặt vừa khinh thường vừa kiêng kị: "Con bé đó khiến nhà họ Lương gặp không ít rắc rối, tuổi còn nhỏ mà đã thích lêu lỏng ở bên ngoài, quen biết không ít mấy tên đầu đường xó chợ, hoàn toàn không thể so được với Lương Nhân Mã!"



...



Khi người phụ nữ đó nói câu này không hề kiêng dè người bên ngoài, giọng không nhỏ chút nào, hoàn toàn không chú ý tới có người đang chơi điện thoại trên sô pha cách đó không xa.



Lương Thiên Bình bỗng nghe thấy tên mình thì lười biếng ngẩng đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ kia, thật sự không nhận ra đó là ai nên lại cúi đầu tập trung sự chú ý lại vào Wechat.



Vừa lúc có một nhóc dễ thương hẹn cô.



"Phong cách của đại thần Thiên Bình lại bùng nổ một lần nữa! Tôi muốn đặt loại tranh chân dung 80 tệ được không?"



Lương Thiên Bình: "Được chứ, nhưng đơn tháng này của tôi đầy rồi, đợi tháng sau mới bắt đầu nhận đơn mới."



"Không sao! Tôi không vội chút nào! Mà Thiên Bình này, cho tôi hỏi một chút, hiện tại cô có bao nhiêu đơn vậy?"



Lương Thiên Bình tính toán trong đầu: "Hơn bốn mươi."



Nhóc dễ thương: "Tôi... Lần này nhất định tôi phải đặt cọc tiền để chiếm chỗ! Lần trước tôi quên đặt cọc nên phải đợi hơn một tháng, tranh của Thiên Bình đúng là khó đặt!"



Lương Thiên Bình: [Thẹn thùng. Jpg]



Những người bên cạnh càng ngày càng ồn ào, ngoài cô ba bà sáu, những người bạn học mà Lương Nhân Mã mời tới cũng bắt đầu xôn xao.



"Rất nhiều bạn học nam đến đây, đều là đến vì Lương Nhân Mã, quả nhiên uy lực của nữ thần không giống người bình thường!"



"Tôi nghe nói Lương Nhân Mã còn mời Sở Ma Kết, không biết cậu ấy có đến không nhỉ?"



"Có thể là có, tôi cảm giác trong toàn bộ trường mình chỉ có Lương Nhân Mã mới xứng với nhan sắc của Sở Ma Kết."



"Nhưng có tin đồn là Lương Nhân Mã đã bị từ chối rồi."



"Thật hay giả vậy, đây là chuyện không thể mà không phải sao?"



Một khi mấy cô gái đã tám chuyện thì sẽ nói luyên thuyên không dứt.



Lương Thiên Bình không bị ảnh hưởng gì, nghe vào tai trái ra tai phải, tiếp tục tán gẫu về bản phác thảo với nhóc dễ thương của cô.



Đúng lúc này có một bóng người lướt qua trước mặt cô, một cốc nước hắt qua làm quần cô bị ướt.



Lương Thiên Bình sửng sốt, nghe thấy giọng nữ nũng nịu trên đỉnh đầu: "Ôi Lương Nhân Mã, ngại quá, tôi không cố ý đâu, cậu không sao chứ?"



Lương Thiên Bình dừng lại một lát, chậm rãi ngẩng đầu.



Trương Dương Cưu thấy rõ mặt cô thì lắp bắp kinh hãi, khóe miệng tươi cười chợt cứng lại.

Không phải Lương Nhân Mã...



Cô gái trước mặt có gương mặt trái xoan xinh đẹp giống Lương Nhân Mã, nhưng lại trang điểm đậm.



Phấn mắt đậm, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, lớp nền dày cộp che đi diện mạo vốn có, xinh đẹp nhưng nguy hiểm.



Cô khẽ nhếch mày, như cười như không nhìn cô ta.



Trương Dương Cưu vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ đến mình lại nhận sai người. Cô ta là cố ý hất nước vào cô, cô ta ghét Lương Nhân Mã từ lâu rồi, cô ta tự nhận mình không kém, nhưng ở đâu cũng bị đè đầu, các bạn học cũng luôn thảo luận về cô ấy.



Cô ấy còn muốn chiếm lấy Sở Ma Kết!





Trương Dương Cưu không cam tâm, cho nên mới làm bẩn quần áo cô ấy để mong nhìn cô ấy xấu mặt.



Thế nhưng không cẩn thận lại nhận sai người.



Trương Dương Cưu nhìn thấy Lương Thiên Bình, lẩm bẩm trong đầu, rõ ràng không giống nhau chút nào, sao cô ta lại nhận sai được?

Thế nhưng nếu nhìn kĩ... Bỏ qua lớp trang điểm, đường nét khuôn mặt và cả tỉ lệ dáng người đều giống hệt Lương Nhân Mã.



Tuy rằng nhận sai, nhưng Trương Dương Cưu không áy náy chút nào, vừa định chạy lấy người thì ai ngờ Lương Thiên Bình bỗng đưa tay giật lấy cốc nước trong tay cô ta, nhanh nhẹn dứt khoát hất thẳng lên mặt cô ta.



"Rất xin lỗi." Giọng cô gái mang ý cười, chậm rãi nói: "Tôi cũng không cố ý, ai bảo cô nhận nhầm người."



Bọt nước nhỏ giọt từ trên mặt Trương Dương Cưu chảy xuống, một lúc lâu sau cô ta mới phản ứng được vừa xảy ra chuyện gì, lập tức lau mặt hét to: "Cô có bệnh à?"



Cùng lúc đó, mẹ Lương nắm tay cô con gái đang khoác lên mình trang phục nổi bật, Lương Nhân Mã một thân váy lụa trắng xinh đẹp như tiên nữ, cao quý như thiên nga trắng.

Chỉ tiếc mọi người chưa thưởng thức được bao lâu đã bị tiếng sư tử rống của Trương Dương Cưu thu hút sự chú ý, tiêu điểm tập trung trên người Trương Huyên Đồng và Lương Thiên Bình.



Lương Thiên Bình nhắm mắt làm ngơ với những ánh mắt tìm tòi xung quanh, bình tĩnh đặt cái cốc lên trên bàn trà, sau đó rút hai tờ khăn giấy lau quần.



Nghe được xảy ra chuyện, mẹ Lương nắm tay Lương Nhân Mã lập tức đi tới, thấy bộ dáng không mặn không nhạt của Lương Thiên Bình liền tức giận: "Một ngày con không gây rắc rối cho mẹ trong lòng sẽ không thoải mái đúng không?"



Lương Thiên Bình lau quần, đầu cũng không ngẩng lên.



"Mẹ, hôm nay là sinh nhật bọn con, mẹ đừng tức giận." Lương Nhân Mã làm nũng, đảm nhiệm vai trò người hiền lành như trước đây, nhìn về phía Lương Thiên Bình: "Chị, sao lại thế này?"

Lương Thiên Bình còn chưa mở miệng, người xấu Trương Dương Cưu đã tố cáo trước: "Cô ta hất nước vào người tôi!"



Lương Thiên Bình lạnh lùng nói: "Cô hất vào tôi trước."



Trương Dương Cưu: "Tôi đã nói là tôi không cố ý!"



Lương Thiên Bình khẽ cười giễu cợt: "Tôi nhìn thấy thời điểm cô hất nước rất vui vẻ."



Trương Dương Cưu đỏ mặt.



"Không được vô lễ với khách!" Mẹ Lương không nhìn được, vẻ mặt bình tĩnh chỉ vào phòng nói với Lương Thiên Bình: "Mau trở về phòng, không được sự cho phép của mẹ thì không được ra ngoài, thật là làm mất hết thể diện của người nhà!"



Lương Thiên Bình thản nhiên liếc nhìn bà ta, đứng dậy khỏi sô pha, hai tay đút ở trong túi áo khoác, chậm rãi đi ra cửa.



Mắt mẹ Lương trừng lớn: "Con đi đâu?"



Lương Thiên Bình lại nói: "Đi ra ngoài hít thở không khí."

Mẹ Lương tức giận nói: "Con dám bước ra khỏi cửa thì cũng đừng trở về nữa!"



Đáp lại bà ta là tiếng đóng cửa rất lớn.



Cả đại sảnh im lặng, họ hàng và bạn bè ngơ ngác nhìn nhau.



Mẹ Lương hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười gượng gạo với họ: "Để mọi người chê cười rồi, cứ mặc kệ nó, bắt đầu nhập tiệc đi."



Mọi người rất biết điều, không ai nhắc đến Lương Thiên Bình, ai nấy đều nâng ly chúc mừng, bầu không khí dần trở nên hài hòa.



Lương Nhân Mã có hơi không yên lòng, nhưng không phải bởi vì Lương Thiên Bình rời đi.



Cô ấy chưa từ bỏ ý định tìm kiếm trong đại sảnh, nhưng không thấy bóng dáng mình nhớ mong ngày đêm kia, mắt cô ấy không khỏi hiện lên sự thất vọng.



Sở Ma Kết quả nhiên không đến.



Lương Thiên Bình mới ra khỏi cổng chưa bao lâu thì nhận được điện thoại của Vương Bạch Dương.

"Tiệc sinh nhật kết thúc chưa?"



"Rồi." Lương Thiên Bình vừa trả lời vừa ngáp một cái: "Có gì không?"



"Chúc mừng sinh nhật cậu." Vương Bạch Dương nói một cách hiển nhiên: "Hôm nay sinh nhật cậu nên tớ mời, nhanh đến đấy!"



Lương Thiên Bình sửng sốt, suýt nữa đã quên hôm nay là sinh nhật mình, cầm điện thoại im lặng hai giây rồi cười khẽ.




"Gửi địa chỉ đi."



Mười lăm phút sau, hai cô gái tập trung ở một quán đồ nướng, Lương Thiên Bình không khách khí chọn set 285 đắt nhất.



Vương Bạch Dương trợn mắt há mồm: "Chị hai ơi, cậu gọi nhiều vậy có ăn hết được không? Không phải cậu vừa ăn bữa tiệc lớn xong sao?"



Lương Thiên Bình uống ngụm nước ngọt: "Còn không phải chừa bụng chờ cậu à?"



"Thôi đi!"



Hai người quen biết năm năm, là bạn học từ cấp 2 đến cấp 3 nên rất hiểu nhau, Vương Bạch Dương nhạy cảm phát hiện được cảm xúc của cô không ổn, hỏi đùa: "Mẹ cậu lại mắng cậu à?"

Lương Thiên Bình cười cười, kể qua loa chuyện vừa xảy ra ở nhà.



Trong thời gian này, người phục vụ đã bày xong đồ ăn.



Vương Bạch Dương vừa gặm chân gà thơm ngon vừa nghe, vẫn chưa thỏa mãn hỏi: "Vậy là mẹ cậu bị cậu mắng hả?"



"Cút." Lương Thiên Bình đảo mắt liếc cô ấy, gắp miếng thịt bò.



"Cậu thật sự là con ruột của bà ta à?"



Cho dù đã nghe vài lần nhưng Vương Bạch Dương vẫn rất phẫn nộ vì sự bất công đó: "Địa vị của cậu trong cái nhà đó cũng quá thấp rồi, nếu không phải cậu là chị em sinh đôi với Lương Nhân Mã, tớ sẽ nghi ngờ cậu được bà ta nhặt ở nhà vệ sinh bệnh viện về đấy."



"Cũng vậy thôi." Lương Thiên Bình nhún vai, không quan tâm chút nào: "Quen là được rồi."



Thật ra cô cũng không phải không hiểu mẹ Lương.



Tuy cô và Lương Nhân Mã là chị em sinh đôi, nhưng cơ thể khác biệt rất lớn, Lương Nhân Mã vừa sinh ra thân thể đã không tốt, khi còn bé hở tí ra là bị cảm rồi sốt, gầy yếu đến mức gió có thể thổi bay, mà cô thì không thế, thân thể không những khỏe mạnh mà thần kinh vận động cũng chẳng kém.

Tuy rằng không có căn cứ khoa học, nhưng mẹ Lương khăng khăng cho rằng thân thể Lương Nhân Mã yếu như vậy tất cả là bởi vì khi mang thai Lương Thiên Bình đã cướp hết chất dinh dưỡng.



Cho nên mẹ Lương từ nhỏ đã giáo dục Lương Thiên Bình phải nhường em gái, tự mình làm tấm gương tốt, đáp ứng tất cả yêu cầu của em gái, thương yêu đến tận xương tủy, chỉ sợ cô ấy gặp phải chuyện gì.



Mà lúc đó địa vị của Lương Thiên Bình trong nhà quả thực không đáng nói, trái tim thủy tinh yếu ớt nhạy cảm mỗi ngày đều bị mẹ Lương dẫm đạp dưới chân.



Là một cô gái đang ở tuổi mới lớn, sao có thể không ghen tị, không phản nghịch, không biến xấu đây?



Chắc chắn là không thể!



Vì thế Lương Thiên Bình đã bước vào con đường một đi không thể trở lại, cô chưa từng nghe lời mẹ Lương, thời điểm điên khùng nhất đã làm rất nhiều chuyện khác người, chờ phục hồi tinh thần lại, cô đã bị hàng xóm coi là ngoại tộc, bị họ hàng khua môi múa mép, cấp 3 bị chuyển xuống trường học tệ nhất thành phố, so với Lương Nhân Mã thì hoàn toàn ở hai thái cực khác nhau.

Một người là tấm gương mẫu điển hình, một người là những ví dụ tiêu cực trong sách giáo khoa.



Chuyện đến nước này, khoảng cách giữa cô và mẹ Lương không chỉ là khoảng cách thế hệ, mà khoảng cách đó còn dài hơn cả sông Nile.



Vương Bạch Dương thận trọng nhìn cô, xác nhận cô thật sự không quan tâm mới nói: "Sau khi lên lớp 11 cậu thay đổi rất nhiều, hoàn lương hả?"



Phải biết rằng, trước kia Lương Thiên Bình là một cô gái xấu tiêu chuẩn, hàng ngày trốn học đi đánh nhau, cho đến bây giờ hoa đào vẫn chưa đứt hết, nhưng qua kì nghỉ hè bỗng thay đổi tính tình, vậy mà không đi ra ngoài phóng túng nữa, mỗi ngày đều ở nhà cũng không biết để làm gì.



Lương Thiên Bình ăn xiên nướng, thờ ơ nói: "Vội kiếm tiền, làm gì có thời gian."



Vương Bạch Dương sửng sốt: "Cậu vẫn còn vẽ tranh?"

"Ừ."



Lương Thiên Bình gật đầu, khi còn nhỏ cô từng học vẽ, lại thích truyện anime, trong kì nghỉ hè lỡ lạc vào giới hội họa, phát hiện vẽ tranh có thể kiếm tiền, sau khi kiếm được không ít thì không ngần ngại trở thành họa sĩ, mỗi ngày chăm chỉ vẽ tranh chân dung minh họa cho kim chủ và mấy nhóc dễ thương.



Kiếm tiền là lẽ sống, có tiền mới là đại gia.



...Đây là nhận thức sâu sắc đến đau lòng của cô gái phản nghịch trước kia.



"..." Tâm tình Vương Bạch Dương phức tạp, không biết nói gì cho đúng, cô ấy tận mắt chứng kiến Lương Thiên Bình từ một người thích đánh nhau trở thành một cỗ máy kiếm tiền thích vẽ tranh.



Hình như cô đã trưởng thành.



Lương Thiên Bình còn muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt mãnh liệt.



Cô không thể không quay đầu, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo len đỏ ở bàn phía sau bên phải đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó khiến người ta không rét mà run.

Lương Thiên Bình không hiểu.



"Sao vậy?" Vương Bạch Dương nhìn qua, thốt lên: "Mẹ nó, là Hứa Song Song, sao cô ta lại ở đây?"



Lương Thiên Bình: "Cậu quen à?"



"Chị hai à, hai ngày trước bạn trai người ta tỏ tình với cậu đó, quên rồi sao?"



"Cũng không phải tớ tỏ tình, liên quan gì đến tớ."



"Nhưng mấu chốt là Hứa Song Song không nghĩ như vậy, cô ta cho rằng cậu quyến rũ bạn trai cô ta, đã khiêu khích cậu ở trường đó."



Lương Thiên Bình không biết nên khóc hay nên cười, tùy ý gật đầu: "Không sao, cứ để cô ta đến."



Cô không để điều đó trong lòng.



Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ, cô lau miệng rồi đứng dậy: "Tớ có việc, đi trước đây."



"Việc gì?" Vương Bạch Dương hỏi.



"Đi thay ca." Lương Thiên Bình khoát tay, cầm điện thoại rời đi.



Vương Bạch Dương nhìn theo cô sau khi cô rời đi, phát hiện Hứa Song Song ở bàn bên kia cũng tính tiền.

*



Địa điểm Lương Thiên Bình thay ca là cửa hàng sách do nhà một bạn học mở, nói là nhân viên thu ngân bị bệnh, nhận người làm thay ca tối hai ngày.



Lương Thiên Bình thấy tiền lương khá cao nên đã tới.



Cửa hàng sách ngay gần đây, Lương Thiên Bình đi vào bằng cửa chính, nhìn thấy ông chủ ngồi ở quầy thu ngân đọc sách.



"Cô đến rồi." Ông chủ thấy cô, lập tức cởi đồng phục làm việc đưa cho cô: "Vậy nơi này giao cho cô."



"Vâng."



Lương Thiên Bình mặc vào, liếc nhìn xung quanh một lượt, cửa hàng sách rất lớn, dãy giá sách cao hơn đỉnh đầu, hơn nữa có rất nhiều người, cô thấy chỗ ngồi đều kín rồi, phần lớn là học sinh.



Lương Thiên Bình ngồi vào bệ, không có việc gì lật quyển sách ông chủ để lại, đều là những lý luận không thực tế, cô xem được một lát thì mệt mỏi nên chống cằm ngủ gà ngủ gật.

Quá chán, còn không bằng ở nhà phác thảo.



"Tính tiền."



Bỗng nhiên có một bóng người phủ xuống đỉnh đầu, có người đến gần, sau đó bốn quyển sách mới tinh được đưa đến.



Lương Thiên Bình khẽ nâng mí mắt, nhưng thứ nhìn đầu tiên không phải là sách mà là bàn tay cầm sách kia.



Khớp xương rõ ràng, nhìn thấy cả những đường gân tay, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.



"Bao nhiêu tiền?"



Anh lại mở miệng, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự không kiên nhẫn.



Lúc này Lương Thiên Bình mới ngẩng đầu lên.



Đứng trước mặt là một thiếu niên đơn thuần, cao lớn, vẻ mặt hờ hững, làn da trắng nõn, mặc đồng phục màu xanh đen, khuôn mặt kia dưới ngọn đèn tuấn tú đến mức không giống người thật.



Lông mi anh rũ xuống, mắt đen láy hờ hững nhìn cô, yên tĩnh như hồ nước lạnh, nhìn không ra cảm xúc gì.

Trong nháy mắt, Lương Thiên Bình có hơi hoảng hốt, không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp được một người đẹp trai như vậy.



Cô chú ý đến bộ đồng phục anh đang mặc là của Nhất Trung.



Cùng một trường với em gái cô.