Chương 6: Sức Mạnh Của Một Á Long
Như đã hẹn, chúng tôi lại ra ngoài con suối cạnh nhà để tiếp tục tập luyện Ma Pháp.
“Tiếp theo chúng ta cùng thử Thổ Ma Pháp rồi đến Phong Ma Pháp nhé.”
“Vâng.”
“Cũng giống như các Phép Thuật lúc sáng, ta chỉ cần truyền Ma Lực đến lòng bàn tay và tưởng tượng hình hài của chúng rồi sau đó…
[Thổ Kích].”
Một ngọn giáo lớn bằng đá đâm thẳng lên trời từ dưới lòng đất, nếu dính phải đòn đó thì có vẻ sẽ khá nguy đấy.
“Và…
[Phong Xuyến].”
Một ngọn gió xoắn lướt thẳng vào thanh thổ thương vừa được tạo ra lúc nãy khiến nó vỡ vụn.
Tôi cũng thử làm theo, vận Ma Lực như sáng nay đã làm…
“[Phong Lưu].”
Một ngọn gió khá mạnh được tạo ra theo đường gợn sóng đập vào các nhánh cây khiến chúng dao động qua lại.
Tôi vận Ma Lực lần nữa và thử sử dụng Thổ Ma Pháp.
“[Nham Pháo].”
Một viên đạn đá phóng thẳng vào thân cây gần đó khiến nó bị rách toạc một bên, uy lực của chiêu này có vẻ cũng khá cao.
“Làm tốt lắm, Ssu-chan! Chúng ta cùng thử Mộc Ma Pháp nhé.”
“Vâng.”
“Riêng Mộc Ma Pháp thì có hơi khác so với các Ma Thuật còn lại một tí… Nó như kiểu pha lẫn giữa Ma Pháp Nguyên Tố và Ma Pháp Triệu Hồi vậy.”
“Chúng vận hành như thế nào vậy ạ?”
“Uhm… Đầu tiên thì ta cần phải đặt tay xuống đất để tạo kết ấn trực tiếp bằng cách sử dụng Thổ Ma Pháp, sau đó truyền Ma Lực xuống đất và tưởng tượng ra những nhánh cây hoặc dây leo đâm chồi…
[Xích Thảo].”
Những dây leo gai nhanh chóng đâm chồi, cuốn lấy thân cây tôi vừa phá hủy và tặng thêm cho nó chi chít những cái lỗ nhỏ. Nếu bị trói bởi thứ này thì chẳng mấy tốt đẹp gì đâu.
“Con cũng thử đi, Ssu-chan.”
“Vâng.”
Tôi đã cố làm theo nhưng đáng tiếc là không thành.
“Rất khó đúng không? Vì Mộc Ma Pháp cần phải kết ấn thì mới có thể kích hoạt được, mẹ có đem theo sách hướng dẫn đây.”
Một cuốn Sách Phép tôi chưa từng thấy bao giờ, có lẽ nó ở trong nhà kho dưới tầng hầm. Luri-mama tiến lại gần tôi và hướng dẫn chi tiết. Tôi thử lại lần nữa, kết ấn đúng như hình vẽ trong sách và truyền Ma Lực vào lòng đất.
Nhưng lần này tôi lại tưởng tượng ra một thứ khác…
“[Hoạch Cẩm Tú Cầu].”
Tôi tạo ra một vài nhánh hoa Cẩm Tú Cầu xung quanh Luri-mama để bày tỏ lòng biết ơn chân thành của mình đối với người, không ngờ là có thể tạo ra được cả những thứ ở thế giới cũ của tôi.
“Woah~ Ssu-chan đã tạo ra những bông hoa này sao? Trông chúng tuyệt thật đấy, giống như Ssu-chan vậy.”
“Luri-mama thích chúng chứ?”
“Tất nhiên rồi, cả Ssu-chan nữa!”
Luri-mama nở một nụ cười mãn nguyện và nhấc bổng tôi lên trời.
…
Những tháng ngày yên bình cứ thế trôi đi, hôm nay là ngày tôi tròn 5 tuổi. Trải qua 2 năm rưỡi luyện tập cùng Luri-mama, giờ đây tôi đã thành thạo tất cả các Phép Thuật Cao Cấp cùng một vài Phép Thuật Thượng Cấp. Tôi cũng đã hoàn toàn làm chủ được Vũ Tức cùng một vài Long Kỹ cơ bản.
Tuy chỉ mới 5 tuổi thôi nhưng trông tôi cũng khá lớn rồi đấy, khoảng độ 8 - 9 tuổi so với trẻ em bình thường. Vì thường xuyên tập luyện nên cơ thể tôi khá cân đối, cả bụng lẫn tay chân tôi đang bắt đầu xuất hiện vài bó cơ nhỏ. Những vết rằn hai bên thái dương đang dần nới rộng hơn theo thời gian, trông chúng cũng ngầu đấy chứ. Tôi khá thích bản thân mình hiện tại, cơ thể này thật tuyệt vời. Vừa phát triển nhanh, vừa mạnh mẽ.
Khoác trên mình một một bộ đồ đen như thường lệ, tôi lại tiếp tục một ngày mới của mình. Tôi rất thích bộ đồ này vì nó khá hợp với màu sắc của mình, bên ngoài là màu đen bóng cùng với vài vệt sáng màu xanh lam trông khá đẹp mắt, hơn nữa nó là món quà được Luri-mama tặng vào dịp sinh nhật năm 3 tuổi nên tôi rất quý trọng nó.
Nó được làm bằng cơ thể của Ordiny, một loài Ma Thú gần giống với Slime và có thể thay đổi hình dạng của mình. Bộ đồ này cũng có khả năng đó, nó luôn thay đổi kích thước để phù hợp với cơ thể của tôi. Vì thế nên sau chừng ấy thời gian sử dụng nhưng mặc vẫn rất thoải mái.
Tôi đang cùng Luri-mama vào rừng săn thịt Gấu Xám để mừng sinh nhật 5 tuổi của mình. Băng qua con đường lớn, phía xa xa kia có thể trông thấy Vương Đô Mobius. Thật rộng lớn.
“Ssu-chan lớn nhanh thật nhỉ, mới đây thôi mà đã cao gần bằng mẹ rồi.”
“Nhờ có cơ thể tuyệt vời này thôi ạ.”
“Không chỉ mạnh mẽ mà Ssu-chan còn trưởng thành vượt độ tuổi nữa, mặc dù vẫn còn bú mẹ, ehe’h.”
“Mama.”
Tôi hắng giọng một tí vì xấu hổ. Biết làm sao được, chúng kích thích đến thế cơ mà…
“Heh~ mẹ nói sai sao?”
Lúc nào Luri-mama cũng chọc ghẹo tôi vì điều này.
“Thì… Cũng không hẳn.”
“Ahaha, mẹ đùa thôi.”
Chúng tôi vừa trò chuyện qua lại vừa tiến thẳng vào sâu trong rừng.
“Ssu-chan.”
Một con Gấu Xám xuất hiện, có lẽ vì chúng cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi nên đã mò đến đây. Tôi nhanh chóng hướng mắt về phía chúng và t·ấn c·ông.
“[Thổ Thương Liên Kích].”
Tôi tạo ra những ngọn giáo đá t·ấn c·ông và khoá cử động của nó, sau đó thiêu đốt bằng Hoả Ma Pháp.
“[Hoả Diệm].”
Một chiến thắng khá dễ dàng.
“Ssu-chan tuyệt thật đấy!”
“Nếu là Luri-mama thì chắc chắn cũng sẽ hạ được nó thôi.”
“Ahaha`~ không đâu.”
“Chúng ta sử lý cái xác rồi về nhà thôi nhỉ.”
“Vâng~ vâng~.”
Luri-mama vẫn năng động như mọi khi, chúng tôi cùng nhau mổ thịt con mồi và cho vào chiếc túi lớn mang theo lúc nãy. Con Gấu Xám này có hơi nhỏ thì phải. Mà, nhiêu đây cũng quá đủ cho 3 người chúng tôi rồi.
“Hôm nay chúng ta cùng làm món thịt hầm nhé, Ssu-chan.”
“Vâng ạ.”
Bỗng 2 con Thỏ Trắng lọt vào tầm mắt của tôi.
“Luri-mama mang túi thịt này về trước nhé, con sẽ đuổi theo 2 con thỏ này và quay về sau.”
“Eh?… Đi một mình như thế ổn không đó, Ssu-chan?”
“Không sao đâu ạ, con sẽ về sớm thôi.”
Tôi liền quay đầu về hướng 2 con Thỏ Trắng và tăng tốc.
“Cẩn thận bị lạc nhé~.”
Luri-mama gọi tôi từ phía sau, tôi quay lại vẫy chào và đi tiếp.
Bọn chúng cứ lủi vào các bụi rậm và tốc độ chạy cũng khá nhanh nên phải mất một hồi lâu để tôi có thể đuổi kịp.
Mục tiêu đã rơi vào tầm ngắm, tôi kết ấn và sử dụng Mộc Thuật để triệu hồi dây leo tóm lấy chúng.
Cuối cùng cũng thành công, thịt bọn này là thứ ngon nhất từ trước đến giờ tôi từng ăn, 2 con này có vẻ cũng khá béo nữa.
…
Khi tôi quay lại trên con đường lớn thì… Có một cổ xe ngựa cùng vài người ở gần đó. Trông chúng giống như những tên đạo tặc vậy, nhìn mặt thôi đã không thấy thiện cảm rồi.
Khoan đã, người đang bị trói phía bên kia là Luri-mama sao?…
Không thể nhầm được, nhìn những sợi dây thừng buộc lấy cơ thể Luri-mama khiến hốc mắt tôi như muốn nổ tung, một cảm giác CỰC KỲ KHÓ CHỊU hiện hữu bên trong tôi.
Lũ cặn bã c·hết dẫm.
Sự phẫn nộ bao trùm lấy cơ thể, tôi bóp nát cổ 2 con thỏ đang cầm trên tay. Sử dụng Ma Pháp Bổ Trợ để cường hoá cơ thể, đồng thời kết hợp với Phong Ma Pháp để tăng tốc độ di chuyển. Tôi phóng thẳng đến cổ xe ngựa bằng toàn bộ khả năng của mình, vừa chạy vừa dụng chiêu.
Tôi rút thanh đoản kiếm bên hông ra sau đó thi triển kiếm kỹ của Long Tộc, một kỹ thuật mà tôi đã luyện tập suốt 2 năm qua. Yểm Ma Lực Phong Tố lên thanh kiếm để tăng thêm sát lực, sử dụng Phong Ma Pháp giảm bớt lực cản không khí để đẩy tốc độ di chuyển lên mức tối đa.
“[VŨ TỨC - NHẤT HÌNH: THIÊN KHÔNG THANH VŨ].”
Lấy mạng tên đầu tiên trong khoảnh khắc, tôi di chuyển qua lại hình zic zac với một tốc độ xé gió, chém phăng đầu tất cả bọn chúng chỉ trong vỏn vẹn 1,6 giây. Lúc này tôi đang cực kỳ điên tiết nên không kìm lại chút sức mạnh nào, những đường kiếm để lại dư chấn và phá nát cổ xe ngựa gần đó.
Những vệt máu bắn ra từ bọn chúng dính lên mặt tôi. Thật kinh tởm, dòng máu của bọn rác rưởi thật kinh tởm. Cảm giác hơi gớm tay khi lần đầu tiên g·iết người, nhưng bọn chúng đáng c·hết. Những kẻ có lối sống không đứng đắn và bệnh hoạn như này xứng đáng được thanh trừng. Bỏ qua cảm giác tội lỗi, tôi liền chạy đến chỗ Luri-mama đang ngồi ở gốc cây gần đó để cởi trói ngay tức khắc.
“Luri-mama, mẹ không sao chứ? Bọn chúng có làm gì mẹ không? Mẹ có b·ị t·hương chỗ nào không?…”
Tôi liên tục đặt hàng tá câu hỏi lên Luri-mama với vẻ hoảng loạn.
“Eh- ah- um- mẹ… Không sao.”
“Haa`~... Thật tốt quá…”
Tôi thở phào nhẹ nhõm và ôm lấy Luri-mama thật chặt.
“Mẹ xin lỗi nhé, đã để con phải lo lắng rồi.”
“Con sẽ không bao giờ rời xa Luri-mama nữa đâu…”
Luri-mama cười mỉm và nhẹ nhàng xoa đầu tôi khi nghe thấy thế.
“Cơ mà, Ssu-chan đáng sợ thật đấy, chỉ trong nháy mắt m-”
“Quả là Long Nhân cuối cùng có khác. Không tệ chút nào đâu, nhóc con.”
Một giọng nói cắt ngang khi Luri-mama đang dở lời. Chúng tôi quay đầu lại với vẻ bối rối.
“…?”
—----.—----.—----