Chương 3: Câu Chuyện Về Người Cha Vắng Bóng
Thời gian ở đây cứ thế thấm thoát trôi đi, tuy được sống trong yên bình như thế này thì cũng không tồi chút nào nhưng tôi cứ có cảm giác hơi buồn tẻ một tí, có lẽ vì chả có ai cùng trang lứa chơi cùng với tôi nên khá là chán. Mà, kiếp trước mình cũng có ai để chơi cùng đâu…
Vài người dân trong làng thỉnh thoảng cũng có sang chơi nhưng dường như trong nhà lúc nào cũng chỉ có ba người chúng tôi. Ngôi làng này khá vắng bóng người qua lại và người dân sống ở đây cũng không nhiều. Nơi đây có những cánh đồng khá rộng lớn nhưng các ngôi nhà thì lại khá thưa thớt. Vì còn quá nhỏ nên tôi ít khi được dẫn ra ngoài.
Mà, dù sao thì mẹ cũng thường xuyên trò chuyện với tôi nên cảm giác cũng không tệ lắm. Tôi được quan tâm chăm sóc khá nhiều, nhận được nhiều sự yêu thương thế này khiến tôi cực kỳ quý trọng Luri-mama.
Tôi cũng biết được rằng thế giới này có tồn tại Ma Thuật. Bằng chứng là Luri-mama có thể dễ dàng châm lửa từ bàn tay của mình để nấu ăn và chuẩn bị nước tắm, cũng có vài lần trị thương cho người dân trong làng nữa.
Đến khoảng 18 tháng tuổi thì tôi đã hiểu hầu hết các từ ngữ ở thế giới này và dần phát ngôn một cách trôi chảy hơn. Luri-mama dạy tôi cách đọc và viết mỗi ngày, sau 1 năm trời nỗ lực thì cuối cùng tôi cũng đã có thể thành thạo ngôn ngữ của thế giới này.
Hiện tại tôi đã 2 tuổi rưỡi, tuy nhiên tôi vẫn chưa thấy mặt cha mình đâu…
Nhà tôi ăn tối khá sớm, sắc trời chỉ vừa mới chuyển cam là Luri-mama và Nora-san đã bắt đầu làm bữa tối.
Một lúc sau mọi người cùng ngồi lên bàn ăn với nhau và bắt đầu dùng bữa. Tuy chỉ là các món súp đơn giản nhưng chúng khá ngon.
“Ssu-chan, ahh~.”
Mặc dù đã có thể tự mình ăn nhưng mẹ vẫn đút cho tôi mỗi buổi tối. Chả có lý do gì để phải từ chối cả nên tôi cũng vui vẻ đón nhận.
“Oawm~ món súp này ngon thật đó, Luri-mama!”
“Vậy sao? Mẹ vui lắm đó!”
Luri-mama nở một nụ cười hiền dịu và ấm áp như mọi khi, nó thật sự làm con tim tôi rung động.
Sau khi ăn xong, Luri-mama và Nora-san vào bếp dọn dẹp đống chén bát, tôi thì đi lòng vòng để giải khuây.
Luriana là tên của mẹ tôi, Luriana Sziast.
Luri-mama có một mái tóc vàng óng ả, mái hình chữ M dài gần phủ mắt và phần tóc ở sau thả đến nửa lưng, chúng tỉa ra nhiều hướng khác nhau nhưng lại khá mượt mà và nó cũng rất thơm nữa. Bên dưới hàng mi nâu sẫm là một đôi mắt xanh biếc màu lam sáng cùng một khuôn mặt hiền dịu.
Trang phục thường ngày là một chiếc áo dài tay, thường là màu xanh lam hoặc đỏ. Bên dưới là một chiếc váy ngắn màu kem sáng cao trên đầu gối, bên trong nó là một chiếc quần đùi màu đen. Mặc dù không đeo trang sức nhưng đôi tai của Luri-mama thực sự rất đẹp.
Bờ môi mềm mịn cùng đôi mắt to tròn và cặp đồng tử tươi sáng sắc xanh lam đó khiến tôi mê mẩn. Luri-mama không được cao cho lắm, tầm 1m6 đổ lại. Tuy mũi có hơi thấp, khuôn mặt cũng khá tròn nhưng đó cũng là những điểm dễ thương ở Luri-mama. Sở hữu một thân hình cân đối, dáng eo thon thả cùng một bộ ngực nở nan tầm G-Cup. Đây đích thực là Nữ Thần của tôi.
Nora-san thì thuộc Thú Tộc, cô ấy có một chiếc đuôi cùng đôi tai mèo. Cả đuôi, tai, lẫn tóc của cô ấy đều có màu đen cùng đôi mắt nâu nhạt. Vì thế mà tộc của cô ấy được gọi là Hắc Miêu. Trông Nora-san rất chững chạc và đáng tin cậy.
Tên của cô ấy là Nora Eruknoe.
Còn tôi là Ssukasa, Ssukasa Sziast.
Tôi cũng có một cơ thể giống Nhân Tộc như mẹ mình nhưng đôi mắt lại có chút khác biệt, cả tóc lẫn mắt của tôi đều có màu đen tuyền xen lẫn xanh lam. Cơ thể tôi phát triển nhanh hơn trẻ em bình thường nên ở tuổi này đã có thể chạy nhảy khá thoải mái. Hai bên thái dương của tôi thì có những vết rằn ánh lên sắc lam nhạt sáng, trông cũng khá đẹp mắt mặc dù tôi không biết nó là gì.
Nó làm tôi nhớ đến tên đô con ở kiếp trước đã làm tôi phải bỏ mạng, một cú đấm thẳng vào thái dương…
Một lúc sau, công việc dọn dẹp đã được hoàn tất. Tôi cùng mẹ vào phòng ngủ và nằm trò chuyện với nhau.
“Ssu-chan, con có cảm thấy hạnh phúc khi được ở cùng mẹ không?”
Luri-mama tươi cười nói.
“Tất nhiên rồi ạ, không gì khiến con sung sướng bằng việc được ở cùng Luri-mama đâu ạ!”
“Aww~ Con trai của mẹ ngoan chưa kìa!”
Luri-mama ôm tôi vào lòng với vẻ hạnh phúc, cơ thể của Luri-mama vẫn ấm áp như mọi khi.
“Luri-mama, papa đang ở đâu vậy ạ?”
Bỗng dưng tôi buộc miệng nói ra câu này, cơ mà thiết nghĩ cũng đã đến lúc để hỏi về người cha của mình rồi.
“Ehh?… À, papa của con đang ở một nơi rất rất xa phía bên kia của thế giới… Có lẽ sẽ rất lâu nữa chúng ta mới có thể gặp lại được ông ấy.”
“Papa làm gì ở đó vậy ạ?”
“Papa đang thực hiện một sứ mệnh cao cả ở đó, một ngày nào đó… Nhất định chúng ta sẽ được gặp lại papa vào một ngày nào đó.”
“Vâng ạ!”
Hơn một năm trời không thấy bóng dáng của người cha và với những lời nói ấp úng của mẹ thì… Có lẽ ông ấy đã t·ừ t·rần rồi.
Kiếp trước không có mẹ và kiếp này không có cha à… Kỳ lạ thay là tôi chẳng có cảm giác buồn rầu gì cả. Chắc có lẽ là do người cha ở thế giới trước của tôi quá tệ bạc nên tôi cũng chả cảm thấy dao động chút nào.
Mà cũng chưa thể biết được ông ấy còn sống hay không, cũng có thể là ông ấy chỉ đang ở đâu đó rất xa như lời mẹ nói… Mặc dù khả năng đó rất thấp nhưng cũng không phải là không thể.
Tôi thử hỏi về người cha của mình.
“Papa là một người như thế nào vậy ạ?”
“Uhm… Ông ấy rất tuyệt vời đó! Là một người thuộc Long Tộc, papa rất rất mạnh luôn đấy!”
“Thật vậy ạ?!”
“Đúng đó, cả đôi mắt lẫn những vết rằn trên thái dương của con đây chính là biểu tượng đặc trưng của Long Tộc đấy!”
“Woah~!”
Tôi mở to mắt và há mồm tỏ vẻ phấn khích khi nghe thấy vậy.
Luri-mama với ánh mắt hơi đượm buồn cùng nụ cười trên môi nói tiếp.
“Trước kia mẹ từng là một Mạo Hiểm Giả đấy!”
“Thật vậy ạ? Papa cũng đồng hành cùng Luri-mama chứ ạ?”
“Không không, lúc đó mẹ chỉ là Hoàn Phục Sư của một tổ đội 6 người thôi.”
“Luri-mama đã gặp papa như thế nào vậy ạ?”
Tôi hỏi với vẻ tò mò.
“Ehh? À… Khoảng 6 năm trước, trong một lần đi làm nhiệm vụ rank C ở rừng Nguyên Lâm Julias, tổ đội của mẹ sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ tiêu diệt bầy Hắc Lang cùng Sói Tam Hợp thì đã đụng phải một con Thượng Quỷ và một Long Nhân đang đánh nhau ở phía bên kia cánh rừng.
Tên Thượng Quỷ đó trông như đã b·ị đ·ánh đến mức thừa sống thiếu c·hết. Tuy nhiên, sau khi thấy tổ đội của mẹ ở gần đó thì hắn đã phóng đến với một tốc độ kinh người, g·iết sạch toàn bộ đồng đội của mẹ trong nháy mắt và hấp thụ lấy máu của họ.”
“Vậy ạ…”
“Phải, lúc đó mẹ đã rất sốc, vì mẹ là một Hoàn Phục Sư đứng sau hậu phương để chữa trị nên hắn vẫn chưa kịp biến mẹ thành bữa ăn của mình do vượt ngoài tầm với.”
“Chuyện gì đã xảy ra sau đó vậy ạ?”
“Uhm… Lúc đó vì quá sợ hãi khi nhìn thấy đồng đội của mình biến mất trong khoảnh khắc nên chân mẹ run cầm cập không thể di chuyển. May mắn thay người đàn ông thuộc Long Tộc - cha con lúc đó đã kịp tiến đến và đánh bại tên Thượng Quỷ hung ác.”
“Mẹ đã được papa cứu như thế ạ?”
“Phải, vì ảnh hưởng của cuộc chiến nên mẹ cũng b·ị t·hương khá nặng, papa lúc đó đã chữa trị cho mẹ đó.”
“Woah~ papa tuyệt vời thật nhỉ, con cũng muốn trở nên mạnh mẽ như papa!”
“Heh~ Vậy sao? Thế thì ngày mai mẹ sẽ dạy con vài phép thuật cơ bản nhé?!”
“Thật ạ? Con rất mong chờ đó!”
Đáp lại nụ cười của Luri-mama, tôi tỏ vẻ phấn khích nói tiếp.
“Vậy… Chuyện gì đã xảy ra với papa và Luri-mama sau đó nữa ạ?”
“Sau đó nữa sao? Hmm… Lúc đó, khi mất đi đồng đội của mình, mẹ đã rất suy sụp. Vì chẳng còn ai thân quen, thêm nữa là tinh thần vừa xuống dốc vì sợ hãi việc phải mất đi đồng đội lần nữa nên lúc đó mẹ đã thỉnh cầu papa cho mình được đi theo. Sau một hồi suy ngẫm thì papa cũng đã đồng ý cho mẹ được đồng hành cùng mình.
Trải qua một thời gian dài phiêu lưu cùng nhau, papa đã dạy cho mẹ rất nhiều thứ, từ cách chuyển hoá Ma Lực trong cơ thể để tạo ra phép màu cho đến cách để tự vệ bằng võ kỹ của Long Tộc. Cả hai đã cùng nhau vượt qua rất nhiều sóng gió từ đó dần nảy sinh tình cảm và tiến đến với nhau.
Thế nhưng… Khoảng 3 năm trước, papa đã phải rời xa mẹ để thực hiện một sứ mệnh cao cả. Ông ấy nói cuộc chiến lần này sẽ rất nguy hiểm nên không thể đưa mẹ đi cùng, lúc ấy mẹ đang mang thai Ssu-chan nên papa đã đưa mẹ về ngôi làng này.
Vì nơi đây rất ít người qua lại cũng như vắng bóng Ma Vật nên không có gì phải lo cả, papa cũng đã thuê một người giúp việc là Nora-san đây để phụ giúp công việc trong những ngày khó khăn. Tuy nhiên từ đó đến giờ thì… Không có một tin tức gì về papa cả…”
Thì ra là vậy… Hẳn đó là một cuộc chiến rất khó khăn.
Hai hàng mi của Luri-mama bắt đầu đỏ ửng.
“Luri-mama…”
Tôi vươn đôi tay nhỏ bé ra ôm lấy người mẹ đang đẫm lệ của mình.
Luri-mama cũng ôm tôi vào lòng và cả hai cùng chìm vào giấc ngủ sau đó.
—----.—----.—----