Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Giới Nguyên Sinh

Chương 17: Năng Lượng Tối




Chương 17: Năng Lượng Tối

Kể từ lúc sở hữu thanh Thần Kiếm này, tôi luôn nhìn chằm chằm vào nó mỗi khi rảnh.

Bằng Tâm Nhãn của mình, dần dà tôi đã nhận thấy trong nó có một thứ gì đó rất đặc biệt, một dạng năng lượng bí ẩn mang tên “Năng Lượng Tối”.

Ở thế giới cũ của tôi cũng tồn tại thứ được gọi là Năng Lượng Tối với mật độ phổ quát lên đến 68,3% trong phạm vi Vũ Trụ quan sát được.

Nhưng ở thế giới này thì có đôi chút khác biệt, gọi nó là thứ toàn năng nhất toàn cõi Vũ Trụ thì cũng không ngoa.

Không chỉ là dạng năng lượng mạnh mẽ nhất, nó còn làm được rất nhiều thứ khác nhau.

Vì được tích hợp khá nhiều Năng Lượng Tối bên trong nên thanh kiếm này cực kì bền bỉ, thậm chí ngay cả việc bẻ cong không gian cũng không thể làm biến dạng được nó, nhờ việc tích hợp một lượng lớn Năng Lượng Tối vào bên trong mà thanh kiếm này cực kỳ dai dẳng và sắc bén.

Không chỉ thế, thứ được gọi là “Năng Lượng Tối” này còn liên quan mật thiết đến các bí kỹ của Vũ Tức, thêm nữa là nó cũng cho tôi thấy được sự cách biệt sức mạnh cực lớn giữa Thần Kiếm và một thanh kiếm bình thường.

Nhờ nó mà tôi đã có thể hoàn thiện được 15 trên 21 bí kỹ của phái Vũ Tức trong một khoảng thời gian tương đối ngắn, 3 năm kể từ khi cầm lấy thanh kiếm này trong tay.

Thật sự thì tôi đã tập luyện đến c·hết trong suốt 3 năm vừa qua, nhiều lúc tôi cứ ngỡ rằng mình đã đánh mất bản ngã của mình luôn cơ.

Trong suốt quãng thời gian qua thì tôi chỉ có luyện tập và luyện tập, chiến đấu đến c·hết với Miko-sensei từ ngày này qua ngày khác.

Bị chém đến hấp hối xong lại được tái sinh với Phép Hoàn Phục Thiên Đẳng của cô ấy, vì thế mà tôi đã gần như quên mất cảm giác đau đớn luôn rồi.

Tôi đã đứng trước cửa tử không biết bao nhiêu lần trong suốt 3 năm qua.

Mà thật ra thì tôi biết đấy…

3294 lần tất cả, tôi không thể thắng lấy nổi một lần.

Vì b·ị c·hém tơi bời vô số lần cũng như ăn hàng tấn Ma Pháp Thiên Đẳng vào mồm mà khuôn mặt tôi giờ đây trông có hơi đáng sợ một tí.

Cơ thể này vẫn cứ đang phát triển mãi không ngừng.



Hồi trước vì quá cao nên tôi đã gặp phải chút khó khăn, vì thế mà tôi quyết định sử dụng Ma Pháp Hoá Hình để giảm chiều cao xuống còn 172cm như hồi 9 tuổi. Để có thể thuận tiện hơn trong việc nói chuyện với Luri-mama cũng như dễ dàng hơn khi đi lại trong nhà của mình.

Trong suốt quãng thời gian qua, không chỉ có mình tôi cố gắng mà cả Luri-mama cũng đã luyện tập không ngừng nghỉ. Cô ấy đã được Miko-sensei công nhận là một Hoàn Phục Sư Thượng Đẳng, một thành tích rất đáng nể phục.

Tuy là khả năng tự hồi phục của tôi cũng khá tốt, nhưng nếu là trong một trận chiến khắc nghiệt thì tốc độ tự hồi phục không thể nào bắt kịp với lượng sát thương tôi nhận phải được.

Thêm nữa là vừa chiến đấu vừa sử dụng Phép Hoàn Phục sẽ khá khó khăn nên việc Luri-mama có khả năng hồi phục tốt như vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho tôi sau này.

Thật sự tôi rất biết ơn cô ấy khi đã vì tôi mà cố gắng đến vậy.

Cũng như mọi ngày, hiện tại chúng tôi đang đứng đối mặt với Miko-sensei, nhưng hôm nay có vẻ như sẽ có thứ gì đó khác biệt…

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và tự hỏi nó là gì.

“Nhóc Ssu, ta nghĩ đã đến lúc nhóc nên khám phá Đại Mê Cung Arcus rồi đấy, hãy đến đó để nâng cao kinh nghiệm thực chiến của mình.”

Đại Mê Cung Arcus à… Trước đây tôi chỉ đi qua các Mê Cung bình thường và độ khó cũng không quá cao, đây là lần đầu tiên tôi nghe đến cụm từ “Đại Mê Cung đấy”.

“Đại Mê Cung? Nơi đó ở đâu vậy ạ?”

“Nó là một Mê Cung khổng lồ nằm bên dưới Đại Lục Địa Ecloria.”

Đại Lục Địa Ecloria… Đó là Lục Địa lớn nhất thế giới, nơi tồn tại tất cả chủng tộc cùng sinh sống.

“Nơi đó không chỉ rộng lớn vô cùng mà độ khó cũng cực kỳ cao. Có tổng cộng 72 tầng, muốn đi xuống tầng tiếp theo thì phải đánh bại kẻ gác cổng ở tầng trước đó, lấy Lõi Ma Tố bên trong nó và cài vào một khe hở ở giữa cánh cổng thì nó sẽ mở ra và xuất hiện một Ma Pháp Trận Dịch Chuyển nối liền với tầng tiếp theo. Độ khó theo đó cũng sẽ tăng dần mỗi tầng nhóc đi xuống, vì nơi đó tồn tại tất cả các loại Ma Vật trên thế giới nên nó được rất nhiều Mạo Hiểm Giả săn đón mỗi ngày.”

Lõi Ma Tố là thứ tồn tại trong mọi loại sinh vật sống, đó là nơi chứa đựng cội nguồn Ma Lực của chủ thể và cũng có thể xem nó như là một điểm yếu chí tử, bởi vì khi Lõi Ma Tố bị vỡ thì đồng nghĩa với việc sinh vật đó sẽ phải đối mặt với cửa tử. Đến đây thì trong tôi lại có vài khúc mắc…

“Nếu kẻ gác cổng bị g·iết thì những người đến sau sẽ không cần phải đối đầu với chúng nữa đúng không ạ?”



“Những kẻ gác cổng ở nơi đó rất đặc biệt, nếu c·hết đi thì chúng sẽ tái sinh sau 24 giờ đồng hồ.”

Nghe có vẻ đáng sợ nhỉ…

“Đã có ai chinh phục được nó chưa ạ?”

“Theo ta biết thì Terriar Sziast là người duy nhất vượt qua được nó.”

Thế thì không thể nào xem nhẹ được rồi…

“Như vậy thì liệu có hơi quá sức với con không ạ?…”

“Hmm… Đúng thế thật. Nhưng mà, ngoại trừ 3 tầng cuối ra thì chắc nhóc sẽ có thể vượt qua được thôi.”

“Nơi đó tồn tại những sinh vật nào vậy ạ?”

Không một nhân loại nào chinh phục được nó thì các sinh vật ở những tầng dưới cùng chắc chắn sẽ không hề tầm thường tí nào.

“Đó là nơi cư ngụ của loài Nhện Cổ Đại, tầng sâu nhất là nơi trị vì của hai ả Spider God, Bạch Tử Chu Thần Arelia và Hắc Hoá Chu Thần Emarist.”

“Nếu là Miko-sensei thì có thể thắng được họ không ạ?”

“Nếu chỉ là một trong hai thì có thể, nhưng nếu là cả hai cùng lúc thì ta không chắc.”

Trước kia Miko-sensei cũng đã từng nói rất nhiều lần rằng loài Nhện ở thế giới này cực kỳ nguy hiểm, nhưng tôi không ngờ là chúng lại mạnh đến như vậy.

“Mà, nói trước là bọn chúng hay đi lang thang khắp Đại Mê Cung chứ ít khi ở yên một chỗ lắm, vì thế nên nếu như không may gặp phải thì ta khuyên nhóc nên té ngay lập tức.”

Chắc chắn rồi…

“Vâng ạ.”

“Đây là đặc điểm nhận dạng của chúng.”



Miko-sensei triệu hồi một quả cầu gương khá lớn, bay lơ lửng giữa không trung. Bên trong nó là hình ảnh 2 cô gái, một người tóc trắng và một người tóc đen.

Người tóc trắng kia thì có lẽ là Bạch Tử Chu Thần Arelia, cô ấy diện một chiếc áo choàng trắng che phủ đầu, phía bên ngoài một lớp lông có màu hồng - trắng, nó chạy dài và uống lượng vài vòng xung quanh chiếc áo choàng. Cô ấy đang bước đi với hai hàng mi khép kín, tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại nhắm mắt của mình lại như thế… Liệu nó có liên quan đến Ma Nhãn của cô ấy chăng?

Bên cạnh đó là một người phụ nữ với mái tóc đen, hẳn là Hắc Hoá Chu Thần Emarist nhỉ… Khác với mái tóc dài của Arelia, tóc của Emarist chỉ mới chạm đến vai. Cơ mà nói về tóc thì ở thế giới này hiếm có ai sở hữu một mái tóc đen tuyền như thế…

Cô ấy diện một bộ đồ khá hở hang, chỉ mặc một chiếc quần đùi và một chiếc áo bó ngực khá ngắn. Đằng sau gáy là một chiếc áo choàng lông cũng khá ngắn với màu trắng đen xen kẽ lẫn nhau, bên dưới là 2 chiếc giày cùng với đó là một đôi tất, kỳ lạ thay là nó lại có chiếc cao, chiếc thấp. Cả 2 chiếc vớ đều cao hơn đầu gối và cô ấy cũng có mang một đôi găng tay dài nữa, có lẽ nó được làm bằng da của con gì đó. Ngoại trừ đôi mắt đỏ chóe ra thì cả người cô ấy chỉ có mỗi 2 màu đen trắng.

“Con sẽ nhớ mặt bọn họ.”

“M- mẹ đi cùng được chứ?”

Luri-mama quay sang hỏi tôi với vẻ ngập ngừng, có lẽ vì cô ấy cũng nhận thấy chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm nên có chút lúng túng khi hỏi điều này.

“Tất nhiên rồi ạ, chúng ta sẽ đi cùng nhau đến bất cứ đâu.”

Nhưng mà dù vậy thì làm sao tôi có thể từ chối được cơ chứ.

“Uhwm.”

Luri-mama gật đầu cùng với đó là một ánh mắt quyết tâm.

“Vậy, ta sẽ đưa 2 người đến đó.”

“Nhờ người ạ.”

Tôi gật đầu đáp lời cô ấy, vì chưa lui tới nơi đó bao giờ nên đành nhờ Miko-sensei vậy.

“Chúc may mắn!

[Thiên Hồ Hoán Dịch].”

—----.—----.—----